Chanh Mật Ong

Chương 9: Khánh's POV



Một chương đặc biệt được viết dưới góc nhìn của badboi Nguyễn Hoàng Gia Khánh.

------------------

Châu Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy mở to ra hết cỡ, trông vừa hoang mang vừa bối rối. Đệch, chỉ riêng ánh mắt này thôi đã đủ để khối thằng đổ đứ đừ rồi, làm sao mà tôi lại không để ý đến Châu Anh dù tôi với nó ngồi cùng bàn tận hơn một tháng liền nhỉ? Bất cẩn quá.

"Mày có chắc là mày đang nhận xét về tao không đấy?" Châu Anh ngập ngừng hỏi tôi, trên mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ.

Con gái biết rõ mình đẹp thường rất hấp dẫn, nhưng những cô nàng không nhận ra vẻ đẹp của bản thân lại càng cuốn hút hơn. Châu Anh rất xinh, không phải kiểu xinh đại trà như những cô nàng hotgirl bây giờ, nó đẹp một cách cổ điển, kín đáo, dịu dàng, càng nhìn càng thấy cuốn.

Thực ra thì tôi không tin trên đời này lại có người nào đẹp mà không nhận ra vẻ đẹp của mình cả, đặc biệt là con gái. Chỉ là có nhiều cô nàng sẽ làm ra vẻ mình không ý thức được điều đó, trong lúc thoải mái tận hưởng những đặc ân mà chỉ người đẹp mới có. Nhưng mà, tôi lại không nhìn ra được sự giả tạo ấy trên người Châu Anh. Nó chưa bao giờ cố gắng phô bày vẻ đẹp của bản thân, cũng chưa từng tỏ ra ngây ngô không nhận ra mình xinh như thế nào.

Châu Anh quả thật rất đặc biệt.

"Tao chỉ nói ra cảm nhận của mình thôi." Tôi thản nhiên nhún vai nhìn lại Châu Anh, trả lời câu hỏi của nó.

Châu Anh nhíu mày rối rắm một lúc lâu, không biết nghĩ gì, cuối cùng nó quay sang hỏi tôi:

"Mày đang khen tao đúng không?"

Tôi hơi ngẩn người vì câu hỏi không-giống-ai của nó.

"Ừ." Tôi gật đầu, một cách chân thành.

"Vậy thì..." Châu Anh tiến về phía trước vài bước, nó xoay người lại nhìn tôi, giọng nói ngọt như rót mật "Tao cảm ơn."

Tôi khẽ cười, nhướn mày nhìn nó: "Hình như mày không vui?"

Châu Anh có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Rõ ràng như thế á?"

"Mày không biết là..." Tôi cong môi nhìn cô nàng "Mọi cảm xúc của mày đều viết hết lên mặt à?"

"Vớ vẩn." Châu Anh bỏ kính xuống lườm tôi "Tao bịt kín cả mặt thế này thì mày nhìn thấy kiểu gì?"

Tôi bật cười, không nói thêm gì nữa.

Châu Anh nhìn qua có vẻ đơn thuần nhưng lại rất khó đoán, tôi không thể đoán ra được nó sẽ nói gì tiếp theo, cũng không thể nắm bắt được cảm xúc và suy nghĩ của nó, chính điều đó khiến nó trở nên khác biệt so với đám con gái tôi vẫn hay tán tỉnh.

Tôi cảm nhận được cái cảm giác chộn rộn khó hiểu đang chạy râm ran khắp người. Nó giống như là... cảm giác hưng phấn khi tìm thấy một con mồi ưng ý.

Kèo cá cược với Quân Trần chỉ là cái cớ, tôi biết, tôi bắt đầu thực sự có hứng thú với Châu Anh.

Không biết cô nàng đã yêu đương với bao nhiêu thằng, nhưng mà có vẻ Châu Anh rất kháng cự với những trò tán tỉnh thả thính của con trai. Nói thật thì tôi có hơi bất ngờ vì Châu Anh có thể bắt bài được mấy chiêu trò hay dùng của tôi, nhưng mà không sao hết, tôi có cả trăm cách tiếp cận và khiến cho cô nàng lơi lỏng phòng bị. Cách hiệu quả nhất chính là làm bạn.

Trên đời này làm đếch gì có thứ gọi là tình bạn khác giới đơn thuần. Không có thằng nào muốn làm bạn với đứa con gái nó không có thiện cảm hay không có hứng thú cả, chẳng qua là tán không được nên mới chọn đi đường vòng thôi.

Tôi tận hưởng quá trình mập mờ tán tỉnh, nhưng tôi khinh thường mấy mối quan hệ nửa nạc nửa mỡ như anh trai mưa, em gái mưa, hay bạn-thân-khác-giới. Tuy vậy, đôi khi làm những việc mình không thích trong quá trình đi săn cũng là một trải nghiệm hay ho. Hơn nữa, để tiếp cận mẫu con gái như Châu Anh và tán đổ cô nàng trong vòng một tháng thì chỉ còn mỗi cách làm bạn thôi.

Dù có vẻ như trò này hơi hèn.

.

.

Khi chúng tôi ra khỏi cổng trường, tôi đề nghị chở Châu Anh. Tôi không ngại để con gái lái xe, dù sao trong những việc nhỏ nhặt thế này, chỉ cần con gái muốn, tôi đều có thể dễ dàng nhượng bộ. Tôi cũng biết rõ lý do Châu Anh chủ động muốn chở tôi, chỉ là nó đi quá chậm, chậm đến mức tôi mất hết sạch kiên nhẫn.

Châu Anh hơi do dự một chút, cuối cùng nó vẫn gật đầu nhường vị trí cho tôi.

Damn, càng ngày tôi lại càng thấy Châu Anh hợp gu. Nó thông minh, tinh tế, biết cách nói chuyện, có khiếu hài hước, và đặc biệt là biết điểm dừng. Kiểu con gái thế này rất khó tán, thậm chí, càng tấn công nhiệt tình thì lại càng phản tác dụng. Nhưng mà, cái gì càng có tính thách thức thì mới càng thú vị.

Đi được một đoạn, đột nhiên Châu Anh vỗ nhẹ vào vai tôi. Nó hơi ngập ngừng một chút.

"Lỡ mà có người phát hiện mày chở tao về thì sao?"

Tôi hỏi lại nó: "Người ta thấy mày đi với tao thì làm sao?" Thực sự thì tôi không cảm thấy vấn đề có gì to tát, hơn nữa, điều này còn giúp tôi loại được không ít thằng có ý định tiếp cận Châu Anh. Tất nhiên tôi không ngán thằng nào cả, nhưng bớt được càng nhiều rắc rối càng tốt.

Châu Anh chán nản thở dài:

"Mày không biết siêu năng lực stalk của con gái à? Khéo ngày mai cả dòng họ nhà tao đều bị mấy em gái thích mày đào ra hết."

Tôi chợt rùng mình nhớ đến bạn gái cũ hồi tôi còn học trên Hà Nội. Hồi đấy tôi vẫn còn non, dùng có một account Facebook cho tất cả mọi thứ. Tôi nhớ tôi chỉ like bài và rep comment con bạn cũ ở một cái page xàm *** nào đấy, thế quái nào mấy tiếng sau em ấy stalk ra info từ thời còn học mẫu giáo của con bạn tôi, sau đó bù lu bù loa đòi tôi giải thích, chửi tôi bắt cá hai tay. Thôi giải thích cái mẹ gì nữa, giải tán quốc hội sớm cho lành.

Tôi hơi ái ngại hỏi nó:

"Mày có chắc là không ai nhận ra mày không?"

Nếu vì tôi mà Châu Anh vướng phải rắc rối, thế thì nó không ghét lây cả tôi là may, còn cua thế nào được nữa.

"Chắc chắn." Châu Anh đáp lại chắc nịch. Hình như nó rất tự tin rằng cái kính râm và áo khoác sẽ biến nó thành một người khác.

Tôi bất lực thở dài. Đôi khi nó rất khôn khéo, nhưng có những lúc nó còn ngây thơ hơn thằng em 5 tuổi của tôi nữa.

Đúng lúc này, thằng Lâm từ phía sau phóng xe vượt qua chúng tôi. Trâm ngồi sau xe nó mỉm cười vẫy tay với Châu Anh, nói to:

"Hôm nay Châu Anh về với Khánh à?"

"..."

"..." Tôi ép mình không được cười ra tiếng.

Châu Anh có vẻ không cam tâm hỏi lại tôi:

"Trông tao không khác tí nào à?"

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cố gắng nghĩ ra cái gì đấy để an ủi nó:

"Cũng không hẳn... Lúc nãy tao phải nhìn mày lâu hơn vài giây để nhận ra mày là Châu Anh."

"Thôi mày không cần nói nữa."

------------------------

Dạo này tớ bận bù đầu, chương này hơi ngắn xíu, xin hứa chương sau sẽ dài hơn :D 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật