Chanh Mật Ong

Chương 24



Sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa tôi và Gia Khánh gần như đóng băng. Nói chúng tôi cạch mặt nhau thì cũng không đúng lắm, căn bản là Khánh coi như tôi không tồn tại trong lớp, còn tôi thì khôi phục lại cuộc sống bình yên trước khi chơi với nó. Có rất nhiều đồn đoán xung quanh mối quan hệ giữa chúng tôi, nhưng cả tôi và nó đều không hé răng nửa lời, như thể đã có một thỏa thuận ngầm từ trước đó. 

Tôi biết tôi nên thấy thoải mái vì không còn phải thời thời khắc khắc đề phòng dàn harem của nó và tốn năng lượng diễn vai người bị hại trước mặt nó, nhưng tôi lại thấy không vui vẻ chút nào. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng mà sau cái hôm chúng tôi cãi nhau, thực sự tôi đã thấy rất tệ. Mỗi lần nhìn thấy Gia Khánh, năng lượng tiêu cực trong tôi lại như nhiều hơn một chút. Tôi không biết tại sao lại như vậy, sau đó tôi bắt đầu đổ lỗi cho việc bị Gia Khánh thao túng tâm lý.

Ừm, chắc chắn là như vậy rồi.

Rất may tôi không có nhiều thời gian để rối rắm, khi mà kì thi giữa kỳ và ngày thi IELTS đang đến gần. Hầu như ngày nào tôi cũng phải đi học thêm đến 10h tối mới về đến nhà, thời gian ngủ còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian suy nghĩ mấy chuyện linh tinh. Hơn nữa, bên cạnh vấn đề học tập, còn có một "thứ" khác khiến tôi lo lắng không kém, đó là Nguyễn Công Trường.

Khánh phát hiện ra Trường kể hết mọi chuyện cho tôi, người gặp rắc rối nhất không phải là tôi mà chính là Trường. Tôi biết bọn con trai chơi với nhau có rất nhiều luật ngầm, thằng nào chơi không xanh chín là xác định biết mặt nhau ngay, đặc biệt là cái hội nhiều vấn đề và lắm drama như hội của Gia Khánh.

Tối hôm đó về nhà tôi đã gọi điện ngay cho Công Trường và bày tỏ sự quan ngại sâu sắc về tương lai của nó, nhưng nó thản nhiên gạt đi như thể không có chuyện gì to tát:

"Đây là việc của tao, mày không cần phải lo, tao tự xử lý được."

Không biết bạn tôi đã "xử lý" như thế nào, nhưng có một điều tôi và cả cái trường này dám chắc, đó là Công Trường đã rời khỏi nhóm Quân Trần, và còn bị mấy thằng kia công khai gây khó dễ không ít lần. Tất nhiên Công Trường chẳng phải loại hiền lành dễ bắt nạt gì cho cam, nhà nó vốn đã thuộc dạng khá giả có điều kiện, mối quan hệ xung quanh cũng không thiếu, nhưng địa vị của nó trong trường vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều. Thằng Trường lúc nào cũng tỏ thái độ "Bố mày đếch quan tâm", nhưng tôi thì lại rất quan tâm đấy.

Việc riêng của bọn con trai thì đúng là tôi không tiện can thiệp thật, nhưng ít nhất nó cũng phải nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa chúng nó chứ, đằng này tôi có hỏi gì nó cũng đáp lại một câu y hệt "Không phải việc của mày" để đuổi tôi đi.

Con chó này lì lắm, nó đã không muốn nói thì có cạy miệng nó cũng không moi ra được một tí thông tin nào. Tôi đã thử đe dọa, năn nỉ, ăn vạ,... thậm chí vứt hết mặt mũi làm nũng với nó:

"Anh chả yêu em, chả thương em, chả quan tâm đến em... cái gì anh cũng giữ một mình hết thế, trong mắt anh em là gì hả? Anh kể cho em nghe một tí thì làm sao? Tình cảm bao nhiêu năm của mình... ưm... cái gì... ơ ngon thế?"

Thằng Trường tỏ ra mất kiên nhẫn nhét miếng bánh macaron vào miệng tôi, cười đểu:

"Hôm đấy mày làm nũng như này khéo thằng Khánh lại mềm hết cả người mà tha cho mày luôn đấy."

Ôi đcm nó chứ, tôi phải làm cái trò mèo này ra vì ai hả? Vì tôi lo cho nó đấy! Cái đồ không biết điều như nó có bị người ta trùm bao tải hội đồng cũng xứng đáng thôi í!

"Mặc kệ mày đấy." Tôi trừng mắt nhìn nó, nhai nốt cái bánh macaron trong miệng, nói lẫy "Từ giờ có chuyện đừng có tìm tao nữa."

Tôi cảm thấy bất lực thật sự, từ nhỏ đến lớn lúc nào có chuyện nó cũng thích một mình giải quyết, chẳng bao giờ chịu kể cho ai. Tôi biết lần này thằng Trường không muốn cho tôi biết vì sợ tôi áy náy, nhưng tôi lại cảm thấy như thể mình không đủ đáng tin cậy và thân thiết với nó vậy. Nó dùng câu nói "Đây là chuyện của tao" để gạt bỏ mọi trách nhiệm và liên quan đến tôi, mặc dù cả tôi và nó đều biết rõ nếu không vì tôi thì nó đã chẳng phải gặp rắc rối với hội thằng Quân.

"Mày nghĩ tao có chuyện cần tìm mày à?" Công Trường bật cười, khinh bỉ nhìn tôi.

"Biết thế nào được?" Tôi lườm lại nó, tiện tay cầm cái bánh trên bàn nhém thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của nó. Tôi thường rất khoan dung với người đẹp, nhưng con chó ngứa đòn này là ngoại lệ.

Công Trường dễ dàng bắt được gói bánh, nó thong thả bóc ra vứt lại cho tôi, chậc lưỡi:

"Càng lớn càng bố láo."

"Mày ý!" Tôi hậm hực nhận gói bánh, cãi lại nó.

"Ừ. Ăn đi, lắm mồm quá."

"Ai lắm mồm cơ? Tôi lo cho anh, anh lại chê tôi nhiều chuyện—"

"Tao, tao lắm mồm. Ăn đi rồi nói ít lại thôi."

.

.

Có lẽ Nguyễn Công Trường sẽ không thể ngờ được ngày nó cần tìm tôi giúp lại tới sớm như vậy.

Trường tôi cho thi giữa kỳ vào cuối tháng 10, đến đầu tháng 11 có kết quả và xếp hạng. Thầy Nam có một niềm tin mãnh liệt rằng vị trí địa lý sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cho nên vừa thấy rank của lớp giảm so với năm ngoái, thầy tôi ngay lập tức thay đổi chỗ ngồi quy mô lớn: cho cả lớp bốc chỗ random.

"Khồng!!! Mày không được đi!!!"

Có đến 3-4 cánh tay níu lấy áo tôi, khiến cả người tôi bị giật ngược về phía sau, ngồi thụp xuống ghế. Tôi bất lực ôm chặt lấy balo, thở dài:

"Bọn mày có bỏ tay ra kh—"

"Chỗ này làm sao đấy?" Thầy Nam nhíu mày đi xuống chỗ chúng tôi.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, thằng Lâm ngồi cạnh tôi đã cướp lời:

"Thầy ơi em phải ngồi cạnh Châu Anh để Châu Anh kèm Lý cho em!"

Minh Đức bàn trên quay xuống:

"Thầy ơi Châu Anh còn dạy Anh cho em nữa!"

"Châu Anh không chuyển đi được đâu thầy!!" Con Trang vừa chuyển đến ngồi trên tôi cũng xen mồm góp vui.

Hai bàn cuối này chỉ có tôi, Gia Khánh và Đặng Long bị chuyển đi, còn lại mấy thằng kia vẫn giữ nguyên vị trí và có thêm vài đứa nữa chuyển đến.

"Châu Anh ngồi đây nửa kì mà có thấy các anh tiến bộ chỗ nào đâu?" Thầy Nam nâng mắt liếc mấy đứa vừa lên tiếng, sau đó lại cúi đầu nhìn bảng thứ hạng cá nhân của lớp, nói tiếp "Người ta mà không bị các anh phá đám khéo đợt thi này đứng nhất lớp rồi đấy. Có bỏ tay ra cho bạn đi không?"

Lần thi này tôi đứng hạng 24/487 khối, 3/42 lớp, sau Đoàn Đức Minh và Mai Minh Việt – một đứa là lớp phó học tập, một đứa là lớp trưởng. Thầy nói thế thì có hơi quá, vì có lúc nào trong đời tôi vượt qua được con quái vật Đoàn Đức Minh đâu, rank cao nhất từ trước đến giờ của tôi chỉ có thể là 2/42.

Mặc dù hơi xấu hổ nhưng tôi vẫn gật đầu phụ họa với thầy, tỏ ra tiếc nuối tạm biệt chúng nó:

"Có duyên gặp lại, mãi là anh em nhé!"

Sau đó tôi dứt khoát ôm balo đi lên bàn hai, mặc kệ gần chục ánh mắt ai oán sau lưng. Không phải tôi vô tình vô nghĩa gì đâu, nhưng mà cái vị trí ngồi kia chẳng hợp phong thủy tí nào, từ ngày ngồi đấy cuộc đời tôi nó cứ xui xẻo kiểu đéo gì ấy, cũng may thầy cho chuyển chỗ chứ không khéo hôm sau tôi phải lên chùa đốt vía thật mất.

Chỗ ngồi mới của tôi ở bàn hai dãy trong, đối diện với bàn giáo viên. Lúc tôi mang đồ đạc đến, Hoàng Trọng Tùng đã ngồi trước ở đấy rồi.

"Ô mày ngồi đây à?" Tùng đứng dậy giúp tôi kéo ghế, hồ hởi vươn tay ra "Có gì giúp đỡ nhau nhá!"

Tôi vui vẻ bắt tay với nó:

"Hân hạnh hân hạnh!"

Bàn tôi có ba người, người cuối cùng là Huyền Chi. Thấy Chi khệ nệ bưng một đống sách vở đồ đạc, tôi vội đứng dậy giúp con bé xếp đồ lên bàn, xong xuôi mới hỏi:

"Cậu muốn ngồi ngoài hay ngồi giữa?"

Well, trong đời chắc hẳn ai cũng sẽ có những mối quan hệ không thể nào xưng mày – tao được, như Huyền Chi là một ví dụ. Huyền Chi ngoan cực kỳ, con bé vừa ngoan vừa chăm học, tính cách trầm tĩnh dịu dàng, đúng kiểu mọt sách ấy. Chi có ít bạn bè, cũng không hay tham gia vào mấy cuộc chơi của lớp, lúc nào nói chuyện cũng nhẹ nhàng lịch sự, cho nên hầu như chẳng va chạm mâu thuẫn với ai. Đối với một số người trong lớp, Huyền Chi gần như vô hình.

Nhưng mà tôi lại rất thích những bạn gái nhỏ nhẹ, dịu dàng, dễ thương thế này.

Huyền Chi nghe tôi hỏi thì hơi mím môi nhìn lướt qua Trọng Tùng, con bé còn chưa kịp trả lời thì Tùng đã nói trước:

"Mày ngồi giữa đi Châu Anh, có gì tao còn hỏi bài mày cho dễ."

Tôi nhìn ra được Chi cũng không muốn ngồi cạnh Tùng, nhưng tôi vẫn hỏi lại lần nữa:

"Chi muốn ngồi ở đâu? Tớ ngồi đâu cũng được hết."

"Châu Anh ngồi giữa đi, để tớ ngồi ngoài." Huyền Chi mỉm cười đáp lời tôi, lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện nơi khóe miệng. Dễ thương quá.

Điều khiến tôi thấy bất ngờ đó là Mai Minh Việt chuyển đến ngồi ngay phía sau tôi. Vừa tìm thấy chỗ mới, nó đã xách đồ chen vào giữa 2 đứa con gái cùng bàn, rất tự nhiên chào hỏi:

"Xin chào mấy con vợ của trẫm!"

Trọng Tùng cũng rất phối hợp quay xuống:

"Chào chồng iu của em."

Mấy đứa ngồi xung quanh phì cười.

"Đéo ai vợ chồng với mày." Việt liếc xéo Tùng một cái, vừa nhìn thấy tôi nó ngay lập tức thay đổi thái độ, hớn hở túm lấy tay tôi lắc lắc "Châu Anh cũng ngồi đây à? Vinh dự quá!"

"Không dám không dám." Tôi cười cười bắt tay với nó "Có gì lớp trưởng giúp đỡ bọn em với, lần này thi rank hơi bị cao đấy."

"Xời, bình thường tao giấu nghề thế thôi, đây mới là thực lực thật của tao." Minh Việt không hề khiêm tốn nhận lời khen của tôi, sau đó nó lần lượt bắt tay chào hỏi khắp nơi trên dưới trái phải, hỏi thăm đầy đủ một lượt hàng xóm rồi mới chịu ngồi yên.

Lớp tôi mất gần cả tiết để ổn định chỗ ngồi. Tôi quay đầu nhìn một lượt quanh lớp học, tầm mắt vẫn không tự chủ được dừng lại ở chỗ Gia Khánh. Nó chuyển đến ngồi ở bàn 4 dãy ngoài, cách tôi một khoảng không gần không xa, nhưng đủ để ngăn cách toàn bộ mối liên hệ giữa chúng tôi.

Thôi đủ rồi, tôi cũng phải tự thấy nổi da gà với cái suy nghĩ ẩm ương dở hơi như mấy mẹ nữ chính ngôn tình của mình. Tôi dứt khoát lia mắt sang chỗ khác, ánh mắt vô tình va phải người bạn Nguyễn Công Trường. Tôi không biết phải nói nó số hưởng hay là xui xẻo nữa, khi mà nó chọn được chỗ ngay trung tâm tổ 4, trên dưới trái phải hai bên đều là nữ nhân.

Đcm trông có khác gì Đường tăng lạc vào động bàn tơ không cơ chứ? 

----------------

Mấy bà nghĩ Công Trường sẽ thích người như thế nào nè ~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật