Hôm nay anh đợi em tan làm.
Anh đỗ xe bên kia đường để chờ em, vì trước công ty em hết chỗ để xe mất rồi. Em vừa bước ra khỏi công ty, nhìn thấy anh áo đen quen thuộc thì tít hết cả mắt, xí xớn chạy thật lẹ tới để ôm anh.
Anh cũng dang tay đón em vào lòng, hai tay áp vào má em đòi hôn. Anh nhớ em gần chết.
- Cho anh hôn cái
- Đừng, về nhà đã
- Một lát thôi...
- Không được, ở đây đông người lắm. Về nhà đã nhé?
Em vỗ vỗ vai anh, dỗ anh đi vào trong xe. Nhưng anh thì nào chịu. Anh đứng im lìm ở đấy, không nhúc nhích, em có dỗ cũng không đi về.
- Hôn một cái đi rồi về
- Về nhà rồi em bù sau, nha?
- Không. Không hôn không về
Anh quả quyết giao kèo với em. Hiếm khi nào mà anh lại trẻ con như thế. Em khẽ thở dài, nhìn ngó cẩn thận rồi đặt lên môi anh một nụ hôn phớt. Anh được thỏa mãn rồi thì cười thích chí, kéo em lại hôn thêm một cái nữa lên má.
Anh bảo, yêu nhau rồi thì sợ quái gì đông người.