- Trùi ui Min Yoongi đeo kính đẹp trai
Em lịch kịch bước vào studio của anh, vừa đi vừa tấm tắc khen. Em mang cho anh chút đồ ăn, dự trù việc con người ham làm lười sống này lại nhốt mình trong phòng làm việc lần nữa.
- Mắt sắp hỏng rồi chứ hay ho gì. Anh chả nhìn thấy màn hình máy tính gì cả
Anh quay qua càu nhàu với em, tay vẫy vẫy ý bảo em lại gần hơn một tí. Anh thở ra một hơi rõ dài rồi ôm lấy eo em, báo hiệu cho việc mình cần được sạc pin lại gấp.
- Mắt anh mờ rồi, anh phải đeo kính đó. Em có thương anh không?
Em bật cười, tay vẫn vỗ vỗ vai anh. Min Yoongi mệt rồi, mệt quá nên nói sảng rồi.
- Thương anh Yoongi ạ, anh Yoongi làm xong thì tớ đưa anh đi khám mắt nhé. Nhà một người mắt kém là được rồi, không cần thêm người thứ hai đâu.
- Mắt mà kém đi là không ngắm em rõ nữa, anh không muốn đâu
- Được rồi được rồi
Em buông anh ra, gỡ cái kính trắng để sang một bên bàn. Tay em xoa bóp đầu cho anh, rồi tới mắt, rồi tới hai bên bả vai.
- Mệt lắm không?
- Mệt, phải đi làm kiếm tiền nuôi em đó
- Muốn sạc pin không?
- Muốn
Em cúi xuống, đặt lên môi anh một cái hôn. Anh nhắm hờ mắt, tay ôm chặt em vào lòng. Nụ hôn mơn trớn, rồi sâu dần, tới khi em phải đẩy nhẹ anh ra mới dừng lại.
Anh nhìn em thật lâu, rồi đưa tay em lên thơm một cái.
- Cảm ơn em
- Min PD-nim cố gắng lên nhé!
Cố gắng lên nhé, rồi chúng mình sẽ về nhà.