[Genshin Impact] [Zhongli x Reader] Consequence

Chap 4



Bầu trời vẫn còn tối đen như mực khi bạn tỉnh dậy kèm theo một cơn đau đầu. Bạn chớp chớp mắt, cố gắng định hình rõ những đồ vật xung quanh với hi vọng biết được bạn đang ở đâu. Đây hẳn là - một trong những phòng ở Nhà Trọ Vọng Thư ? Bạn kiểm tra thân thể bản thân để tìm ra những vết thương; có một vết xước trên đầu gối, nhưng nó đã được khử trùng và băng bó cẩn thận.

Zhongli.

Bạn phải đưa Aether đi và rời khỏi nơi này. Bạn chắc chắn sẽ phải nhận hình phạt từ Zhongli vì đã phá vỡ khế ước nhưng Aether - rõ ràng là Zhongli biết hắn có thể sử dụng anh trai bạn như một con tin để đề phòng trường hợp bạn bỏ trốn. Anh ấy cũng đang gặp nguy hiểm.

Loạng choạng bước tới cánh cửa của căn phòng, bạn mở toang nó ra để bắt gặp cảnh đêm tuyệt đẹp của Liyue. Ở những nơi được xây trên núi cao như Nhà Trọ Vọng Thư, không khí lúc nào cũng lạnh buốt, và mỗi lần bạn hít thở đều cảm thấy như phổi của bạn bị đóng băng. Bạn đứng yên, lấy lại sự tự chủ của mình trước khi thực sự bước ra bên ngoài và đối diện với đôi đồng tử màu vàng quen thuộc.

"Xiao ?" bạn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Bất kể chuyện gì xảy ra, bạn vẫn có thể tin tưởng Hàng Ma Đại Thánh trong việc hỗ trợ bạn trong các trận chiến. "Tôi rất vui khi thấy bạn. Bạn không thể tin nổi chuyện gì đã xảy ra đâu -"

Sau khi nhìn một cách chăm chú vào khuôn mặt của vị Tiên nhân, bạn nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh ta không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy bạn. Ánh mắt của anh ấy không có lấy một chút thiện cảm nào; Xiao ở đây để canh giữ bạn.

"Tôi đã biết về khế ước của bạn với Thiên Nham Quân." đã bao lâu kể từ lần cuối cùng anh ta nói với bạn bằng giọng điệu khinh thường đó ? "Tôi đã giúp ngài ấy xử lí những kẻ phá luật trong suốt mấy thiên niên kỉ qua. Ngay cả bạn cũng không phải ngoại lệ."

"Xiao, tôi thậm chí còn không biết khế ước mà bạn nói tới là gì." bạn yếu ớt cầu xin, hi vọng rằng anh ấy sẽ mềm lòng với bạn. "Làm ơn, hãy để tôi đi."

Vị Dạ Xoa mím môi, khẽ nhíu mày. "Không." cuối cùng anh ta nói. "Hãy trở về phòng đi. Tôi không muốn phải chiến đấu với bạn khi bạn... ở trong trạng thái này."

"Nhưng nếu cần thì bạn sẽ chiến đấu với tôi phải không ?" bạn hỏi. "Chẳng lẽ bạn không lo cho những người dân thường sao -" Khi bạn nhìn về phía những nhân viên của Nhà Trọ Vọng Thư, bạn nhận ra rằng không một ai trong số họ nhìn lại bạn, bất chấp sự náo động đã xảy ra.

"Các nhân viên ở đây, cũng như tôi, đã chuẩn bị sẵn sàng," Xiao nói, không thèm liếc nhìn về phía những người kia lấy một lần. "để chấp hành mệnh lệnh của ngài."

À, ra là thế. Bạn chỉ có một mình. Nhưng bạn vẫn giữ vững lập trường của bản thân và nhìn thẳng vào mắt Xiao. Bạn đã không bỏ cuộc khi đầu bếp Mao nói rằng họ đã hết Đậu Hũ Hạnh Nhân, trong bữa tối của bạn với Xiao ba tháng trước. Bạn đã không hề bỏ cuộc khi ba Pháp Sư Vực Sâu dồn bạn đến đường cùng ở Thần Luật Quan; và kể cả khi Xiao đến để giúp đỡ, bạn vẫn là người ra đòn quyết định. Bạn sẽ không lùi bước vào lúc này, và Xiao biết rõ điều đó.

"Tôi ước gì mọi chuyện không thành ra như thế này." Xiao nói, và bạn hoàn toàn tin anh ấy nói thật lòng.

Anh ta đưa tay lên mặt, và rồi một chiếc mặt nạ xuất hiện. Bạn cảm thấy có chút tự hào khi Xiao phải sử dụng tới nó để đấu với bạn, điều đó chứng tỏ anh ấy thật sự đánh giá cao bạn. Nhưng hơn hết, bạn cảm thấy lo lắng. Bạn biết cái giá phải trả khi sử dụng mặt nạ, và đã từng nhìn thấy thảm cảnh của Xiao sau một trận chiến kéo dài.

"Xiao, đừng tự làm tổn thương bản thân nữa." bạn thì thầm.

Trong mắt anh ấy, đằng sau những luồng ánh sáng xanh từ chiếc mặt nạ dạ xoa, bạn thấy được một thoáng do dự. Nhưng vẫn chưa đủ để ngăn cuộc chiến này xảy ra.

Ngay vào cái lúc bạn bắt đầu chuyển sang thế phòng thủ - Xiao đã dạy nó cho bạn - thì bạn cảm nhận được có ai đó đang đứng đằng sau bạn. Vị Dạ Xoa nhìn qua vai bạn rồi nhanh chóng cúi đầu chào, chiếc mặt nạ biến mất nhanh chóng. Bạn vẫn ngoái đầu lại nhìn mặc dù đã biết về thứ bạn sẽ thấy: Zhongli, vẫn tuyệt đẹp và vô nhiễm như mọi khi, tà áo của hắn bay nhẹ nhàng trong làn gió đêm.

Sự thất vọng trong cái nhìn của Zhongli luôn luôn khó có thể xoa dịu, nhưng hôm nay, ánh mắt ấy như có thể đè nát cả phổi bạn. "Vậy là cô ấy đã cố gắng bỏ trốn, thậm chí trước cả khi gặp được tôi ?" Nham thần hỏi, từng chữ một đều đem lại một cơn rùng mình ớn lạnh cho bạn. "Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu, Xiao. Giờ cậu có thể đi rồi." 

Xiao ngẩng đầu lên rồi quay đi, không nói một lời nào. Trước khi hoàn toàn khuất bóng dưới chân cầu thang, anh ấy dừng lại. "Ngài định làm gì với cô ấy vậy ?"

Zhongli nhìn Xiao bằng một ánh mắt đầy ẩn ý. "Ta sẽ làm những gì phải làm."

-

"Bạn đã hiểu rồi chứ ?" Hắn hỏi, bàn tay đung đưa trong không khí giống như hắn vẫn làm khi kể lại một câu chuyện dài. Bạn nhớ rằng bản thân đã thích thú khi nghe về cuộc chiến tranh Ma thần như thế nào. Những câu chuyện về những con người đã bị hắn đánh bại được mô tả lại đầy chân thực và sống động qua giọng kể trầm ấm của hắn. Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình rồi sẽ trở thành một trong số đó. "Sáu nghìn năm là một khoảng thời gian dài, kể cả đối với những người sống mãi mãi như tôi. Tôi biết mọi vết nứt, hang động, kẽ hở, mọi gia tộc ở Liyue. Không có nơi nào để bạn có thể trốn được đâu."

Bạn biết hắn có ý gì khi nói về những điều đó. Mọi người luôn nói rằng tình bạn rất cao quý và thiên liêng, và chính bản thân bạn cũng đã kết thân với rất nhiều người ở đây. Nhưng sẽ chẳng có ai giúp đỡ bạn nếu như hành động đó là chống lại Nham thần.

Sự phản bội của Xiao vẫn khiến bạn cảm thấy nhức nhối, nhưng trước áp lực của Zhongli, chúng chỉ là những thứ vụn vặt và chẳng đáng bận tâm. Một cơn rùng mình lại chạy dọc sống lưng bạn, nhưng lần này lại không phải là vì khí lạnh buổi đêm.

"Ngài đã làm gì Aether ?" đó là điều đầu tiên bạn có thể nói.

"Anh trai của bạn đang được giữ an toàn." Zhongli nhẹ nhàng đáp. "Tôi đã đưa anh ấy đến nhà thuốc Bubu để điều trị, và Paimon đang chăm sóc anh ấy."

Bạn cảm thấy nhẹ nhõm, mặt dù vẫn còn hơi lo lắng. Anh trai của bạn vẫn an toàn - ít nhất là vào bây giờ.

"Vậy anh ấy đang ở đâu ?"

"Một địa điểm bí mật. Bạn có thể gặp lại anh trai sau khi chúng ta thực hiện xong hình phạt." Zhongli trả lời liền mạch. "Tuy nhiên, Aether không phải là người bạn nên cảm thấy lo lắng vào bây giờ đâu."

Việc ra đi một cách thân thiện khỏi Teyvat giờ đây chỉ còn là một giấc mơ; nhưng nếu bạn biết kìm nén cơn giận của mình, hắn có thể để bạn yên. Trong tất cả những trường hợp mà bạn đã dự trù, điều này không hẳn là nằm ngoài dự tính của bạn.

"Đó chính là "nó", có phải không ?" Bạn nói đùa một cách yếu ớt, ngay cả việc giả vờ thân mật cũng trở nên cực kì khó khăn. "Sự trừng phạt của Nham ấy ? Ý tôi muốn nói là, ngài đã đánh gục tôi theo đúng nghĩa đen."

Zhongli nghiền ngẫm từng lời bạn nói rồi trả lời, "Bạn nghĩ sao ?" hắn hỏi. "Đó có phải là một hình phạt thích đáng cho kẻ đã phản bội Nham thần hay không ?"

"Tôi - tôi," bạn lắp bắp, nhưng rồi ngừng hẳn lại khi bạn nhận ra cố gắng của bạn là vô ích. Zhongli biết đích xác hình phạt mà hắn cho rằng bạn đáng phải chịu, và không có thế lực nào ở Teyvat ngăn cản được hắn. Thua rồi. Bạn hít một hơi thật sâu. "Liệu hình phạt có được giảm đi phần nào nếu tôi nói "có" không ?"

"Không." Zhongli trả lời, không chút do dự. "Hoàn toàn không." Hắn chẳng còn là Zhongli mà bạn từng biết - hay bạn cứ ngỡ là đã biết - trên gương mặt lạnh như băng của hắn.

Một nỗi sợ hãi sục sôi trong cơ thể bạn, khiến ruột như muốn quặn thắt lại. Bạn đã kiêu ngạo đến mức nào khi nghĩ rằng bản thân có thể qua mặt được một kẻ sống còn lâu hơn cả những ghi chép đầu tiên về thế giới này, lâu hơn cả nền văn minh nhân loại - làm sao bạn có thể hiểu được cảm giác sống suốt sáu nghìn năm, và dành ra bốn nghìn năm cho chiến tranh ? Cùng với vô số kẻ thù mà hắn đã phải chiến đấu ?

Bạn thật ngu ngốc khi nghĩ rằng bạn có thể vượt qua họ.

"Tôi cần phải làm những gì để giữ cho Aether an toàn ?" bạn nói, nụ cười đã biến mất hoàn toàn trên môi. Nếu Zhongli không thèm động lòng trước tình bạn của hai người, vậy thì chỉ có một cách duy nhất để vược qua mọi chuyện; một khế ước mới. "Tôi sẵn sàng chấp nhận bất kì hình phạt nào, không chống cự, miễn là sau đó ngài thả Aether và Paimon ra."

Liệu Zhongli có... giết bạn không ? Ngay cả khi bạn đã biết về tất cả những điều tàn bạo hắn đã làm trong chiến tranh, bạn cũng khó có thể hiểu được hắn đang nghĩ gì. Bây giờ bạn chẳng thể thở nổi nữa rồi.

"Thật vậy sao ?" Zhongli hỏi, hơi thở của hắn tạo ra một cụm khí nhỏ. "Có vẻ như tôi chưa dạy cho bạn đủ về nghệ thuật đàm phán trong chuyến đi của chúng ta. Một khế ước mở như thế rất nguy hiểm; bạn đã thật sự đặt số phận của bản thân vào tay đối phương đấy."

"Tôi không quan tâm." bạn cáu kỉnh đáp lại. Bạn rất thích nghe hắn thuyết giảng về những thứ như thế này, nhưng bây giờ... "Chỉ cần nói với tôi rằng họ sẽ không sao."

Zhongli nhắm nghiền mắt lại một lần nữa, như cái cách hắn vẫn thường làm khi suy nghĩ về một khế ước mới. Cuối cùng, khi hắn đã nhắm mắt lâu đến nỗi bạn ngờ rằng hắn đã ngủ, Zhongli khoanh tay lại. "Được thôi. Tôi chấp nhận các điều khoản trong yêu cầu của bạn."

Ít nhất, cho dù chuyện gì có xảy ra với bạn, Aether và Paimon vẫn sẽ an toàn.

"Đến đây, Y/N." Zhongli đưa tay ra. "Chúng ta cần ở một nơi nào đó riêng tư hơn." hắn xoay người và bước đi, như thể hắn không hề lo lắng rằng bạn sẽ không đi theo hắn. Chà, với những điều khoản đã được quyết định trong khế ước, bạn còn có lựa chọn nào khác sao ?

Bạn đã đến Nhà Trọ Vọng Thư rất nhiều lần - để nhận tiền hoàn thành nhiệm vụ, để ăn trưa, để mang Đậu Hũ Hạnh Nhân đến cho Xiao - vậy nên bạn biết rõ địa hình nơi đây như trong lòng bàn tay. Sẽ rất dễ để tự mình trốn thoát; bạn sẽ đến được Mondstadt ngay trong đêm, và những người ở đó sẽ sẵn lòng bảo vệ bạn. Việc rạn nứt tình ngoại giao với đất nước láng giềng của Liyue có thể khiến Zhongli ngừng đuổi theo bạn. Đúng không ?

Tự do nằm trong tầm tay của bạn. Phía sau lưng, tiếng kêu của lũ dế vang vọng khắp không gian.

Anh nợ em lần này đấy, anh trai, bạn cay đắng nghĩ khi theo Zhongli đi về phía căn phòng.

---------------------

Mấy cô đọc đến đây là cũng đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi nhỉ ? Vâng, chap sau là H, là R18, là pỏn đó :)).

Cái vấn đề duy nhất ở đây đó chính là chap H tới tận 5k từ, nên tôi đang suy nghĩ tới một chuyện: cắt H giữa chừng :)) Tôi biết hành động này là một tội ác, nhưng biết sao giờ, chap dài quá thì phải cắt bớt đi chứ không thì dịch sao kịp. Tất nhiên đây chỉ là dự định thôi, nhưng có nhiều khả năng là tôi sẽ cắt và chia chap H ra làm nhiều chap nhỏ thật.

Anyway, chả là mấy tuần nay tôi có nghe về "Lời thú tội của con cá" nhiều quá nên cũng ngựa ngựa lên mạng search thử nó là như lào. Và ... đây là lần đầu tiên tôi hối hận vì biết đọc chữ.

Loài người thật là đáng sợ.






Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật