[Genshin Impact] [Zhongli x Reader] Consequence

Chap 5 (H) (End)



Warning: R18, chap này sẽ có nội dung không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi, đề nghị trẻ chưa đủ tuổi thì nên tắt điện thoại và ngủ ngoan nhé (mặc dù tôi biết nó vô dụng vl, và chính tôi cũng chưa đủ tuổi đây này).

Tôi biết mn đã mong chờ cái warning này lâu lắm rồi, và đây là lúc các cô đc hưởng thành quả sau những tuần chờ đợi. Nhân tiện, vì đây là chap H nên tôi để cái hình nó hỏny một xíu :) Lúc đọc nhớ bật thêm cả nhạc vô nghe cho đã nghen, ví dụ như 12am hay là Deep side ý.

Mà mau khai, tôi biết có một số người không thèm đọc chap thường mà thấy H là chui vô!

-----------------

Không nói một lời nào, Zhongli sải bước tới chiếc ghế đặt bên cạnh giường. Nó được đan bằng tre và trông khá đơn giản, nhưng khi Zhongli ngồi xuống và ngả người ra sau với tất cả vẻ bình tĩnh vương giả của mình, chiếc ghế như trở thành một ngai vàng.

"Vậy," bạn nói, cố gắng không để tâm trí của bạn suy nghĩ về việc hắn vẫn trông rất đẹp đối với bạn. Tại sao hắn lại đưa bạn vào trong này ? Chắc chắn hắn có thể dễ dàng hạ gục bạn hơn trong một không gian... thông thoáng. "Các điều khoản của ngài lần này sẽ là gì ?"

"Tốt. Tôi cho rằng rốt cuộc thì bạn cũng đã học được một điều gì đó từ tôi." Zhongli lẩm bẩm, bắt chéo chân một cách uể oải. "Điều khoản của tôi là như sau: Bạn sẽ phải chịu hình phạt mà tôi cho là phù hợp về việc phá vỡ khế ước lần trước. Và sau khi tôi đã kết thúc, bạn có thể rời khỏi thế giới này cùng với Aether mà hoàn toàn không bị cản trở gì. Tất nhiên, đó là trong trường hợp bạn ngoan ngoãn chấp thuận."

Có hai điều khá sai trong điều khoản này.

Thứ nhất, Zhongli không hề ngu ngốc, và hắn chắc chắn sẽ không ảo tưởng đến mức cho rằng bạn sẽ chọn ở lại thế giới này sau tất cả những gì hắn đã làm với bạn.

Thứ hai, chỉ mới vài giờ trước đây, hắn đã quyết tâm phải giữ bạn ở lại cho bằng được; đủ quyết tâm đến nỗi hắn đã đe doạ bạn và khiến cho mối quan hệ giữa hắn và bạn trở nên không thể cứu vãn được nữa. Vậy mà bây giờ, chỉ cần bạn nhận hình phạt, hắn sẽ để bạn đi ? Trong những năm tháng đi chu du cùng Zhongli, bạn chưa bao giờ thấy hắn lùi bước khi đã đặt một mục tiêu nào đó.

"Ngài sẽ có lợi gì trong việc này cơ chứ ?" bạn cáu kỉnh hỏi lại. "Ngài định làm gãy chân tôi để tôi không thể đi lại được nữa, hay chuyện gì đó đại loại như thế hả ?"

Những ngón tay của Zhongli nhẹ nhàng gõ vào vành ghế. "Mặc dù hình phạt đã được thực hiện ... nhưng nếu nó khiến bạn suy nghĩ lại thì, ừ, bạn vẫn sẽ giữ được khả năng đi lại của mình." Hắn ngừng lại một lát, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. "Thôi thì, bạn sẽ được giữ lại sự toàn vẹn của đôi chân, mặc dù bạn có chọn ở lại hay không."

"Điều đó nghe có vẻ yên tâm đấy." bạn càu nhàu, nhưng phải thừa nhận hắn đã đúng. Khế ước đã được thực hiện và vì vậy, bạn sẽ phải cười toe toét và chịu đựng bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo. Đó là một sự may mắn khi bạn đang ở tại Nhà Trọ Vọng Thư, một trong những nơi được đánh giá cao của Thất Tinh, và hắn không thể gây ra một chiến trường đẫm máu của bạn ở đây. Ít nhất, bạn hi vọng là vậy. "Vậy thì, Zhongli, ngài định sẽ làm gì với tôi ?"

"Trước khi chúng ta bắt đầu," Zhongli nói, "tôi muốn bạn cởi quần áo ra."

Trong một khoảng khắc, bạn tưởng rằng mình đã nghe nhầm - khiếu hài hước chưa bao giờ là sở trường của Zhongli - nhưng khi hắn nhìn bạn với vẻ mong đợi, bạn đã để bản thân bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc một lần nữa. "Tôi không giấu gì trong quần áo cả. Ngài cũng đã nói rồi đấy, tôi đã đem cho tất cả mọi thứ mà tôi có được." bạn bắt đầu lý luận. "Lưỡi kiếm đó là thanh kiếm cuối cùng mà tôi có, và cho dù có thế nào đi nữa, tôi thề rằng tôi sẽ không phản kháng."

"Tôi biết. Tôi cũng đã kiểm tra bạn trước khi đưa bạn đến đây."

"Và ngài vẫn muốn tôi - ?"

"Cởi đồ, đúng thế." hắn lặp lại. "Nếu bạn cần một khoảng thời gian để chuẩn bị tinh thần, tôi sẵn sàng chờ đợi." Bạn ngay lập tức muốn mở miệng từ chối việc phải cởi bỏ y phục, nhưng Zhongli đã cắt ngang bạn. "Mặc dù vậy," hắn nói, "tôi tin rằng trong các điều khoản của chúng ta đã có một cái nói đến sự tuân thủ của bạn: 'sẽ không kháng cự'."

"Ừ thì đúng là tôi đã nói như thế thật," bạn hỏi, "nhưng - tại sao ?"

"Bạn hỏi tại sao ư ? Bởi vì nó sẽ dễ dàng để thực hiện những bước tiếp theo hơn." hắn trả lời.

Rốt cuộc điều đó có nghĩa là gì cơ chứ ? Có một vài thứ bạn đã suy đoán về hình phạt của hắn - tất cả chúng đều liên quan đến việc bị đâm hoặc chém, hay cái gì đó đại loại thế - và điều này thực sự là nằm ngoài dự tính của bạn. Chẳng lẽ hắn muốn giúp quần áo của bạn không dính máu sao ? Điều đó thật sự rất ... chu đáo, bạn chắc thế ?

Bạn bị mắc kẹt trong mớ hỗn độn này là vì bạn đã phá huỷ khế ước đầu tiên của bạn và hắn. Bạn chắc chắn sẽ không muốn phá vỡ một cái khác ngay lập tức. Vì thế, đầy do dự và rất, rất chậm rãi, bạn bắt đầu cởi găng tay ra, gấp lại cẩn thận rồi đặt xuống sàn căn phòng. Tiếp theo là đến giày và tất của bạn -

"Tôi có cần phải tiếp tục không ?" bạn hỏi, hi vọng rằng hắn chỉ cần bạn cởi ra đến đây thôi.

"Cứ tiếp tục đi." Zhongli nói, nhìn bạn không chớp mắt. Ngọn đèn dầu hắt bóng xuống gương mặt hắn. Bây giờ bạn không thể, và cũng không bao giờ, nói được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. "Bạn có muốn tôi tự tay cởi đồ cho bạn không ?" Cuối cùng hắn cũng đã lên tiếng, sau khi thấy bạn do dự mãi vẫn chưa chịu cởi. "Mặc dù tôi sợ rằng bộ đồ của bạn sẽ không còn có thể mặc được nữa, nhưng ít ra thì cũng sẽ nhanh hơn nhiều." 

(FallenAngel2510: Ý ảnh là muốn xé rách bộ đồ luôn á)

"T-tôi sẽ tự làm."

Tự an ủi bản thân rằng hắn là một vị thần cổ đại, và không thể hiểu được sự xấu hổ của người thường, bạn cởi bỏ hết toàn bộ lớp quần áo còn lại trên cơ thể và đứng trước mặt hắn, trần trụi như lúc bạn mới được sinh ra. Zhongli vẫn chưa thôi ngừng nhìn bạn chằm chằm, dù chỉ là trong giây lát. Mặt bạn giờ đây còn nóng hơn cả mặt trời trong mùa hè ở Sumera. Trong phòng không lạnh, nhưng bạn vẫn không khỏi rùng mình.

"Tại sao bạn lại phải che giấu bản thân cơ chứ ?" hắn nói, và bạn có thể nghe ra một chút thích thú trong giọng hắn. "Tôi đảm bảo với bạn rằng trong sáu nghìn năm qua, tôi đã nhìn thấy tất cả những gì có thể nhìn về cơ thể con người."

"Ừ, tuyệt," bạn phản bác lại một cách cáu kỉnh, "điều đó chẳng giúp tôi cảm thấy khá hơn tí nào đâu, cảm ơn. Bây giờ chúng ta có thể chuyển đến phần ngài đâm tôi bằng ngọn giáo của ngài chưa vậy ?"

"Một cây giáo sao ?" lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy, bạn nhìn thấy một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của hắn. "Đúng, tôi cho rằng theo một nghĩa nào đó, một cây giáo sẽ có liên quan đến chuyện này."

Hả?

"Ôi trời. Bạn vẫn còn tin vào việc tôi sẽ tấn công bạn sao ? Bạn thật sự còn trong sáng hơn những  gì tôi nghĩ đấy, Y/N. Mặc dù có lẽ tôi nên nói là ngây thơ thì tốt hơn"

Hả?

"Hình phạt mà tôi đang nghĩ đến," Zhongli tiếp tục, hơi nghiêng đầu sang một bên. "về bản chất là thiên về yếu tố xác thịt nhiều hơn."

"Điều đó -" bạn lắp bắp. "Điều đó nghe chẳng buồn cười chút nào cả."

"Bạn lại tiếp tục hiểu lầm tôi rồi. Tôi không hề nói đùa." Zhongli nói, "Tôi luôn luôn chỉ đơn giản là nói sự thật."

Sẽ là nói dối nếu bạn chưa từng nghĩ về hắn theo cách đó - ký ức về những đêm lạnh giá nhất trong chuyến hành trình của bạn lại một lần nữa hiện lên, hai người đã ép sát vào nhau để tìm hơi ấm, còn Paimon thì kiên quyết nằm gọn ở giữa. Và Zhongli chắc chắn đã nhận được sự chú ý không hề nhỏ từ những người thuộc mọi giới tính, thành phần và giống loài trong hành trình - và hắn đã khéo léo từ chối với sự nhã nhặn và lịch sự tối đa. Vào những lúc ấy, bạn đã cảm thấy cực kì vui mừng.

Nhưng bạn chưa bao giờ thực sự nghĩ về hắn theo cách, ừm, sâu xa hơn. Hắn là một Ma Thần, một kẻ sống lâu hơn cả lịch sử ghi chép. Còn bạn, bất chấp mọi thứ khiến bạn trở nên đặc biệt, thì vẫn là một con người. Bạn thậm chí còn không chắc về việc hắn có cái - 

"Tôi - tôi không hiểu." là tất cả những gì bạn có thể nói.

"Còn có cách nào tốt hơn để bạn biết được hậu quả của việc phá huỷ khế ước giữa tôi và bạn ?" Zhongli giơ bàn tay lên. "Mặc dù ... có lẽ điều đó không hoàn toàn là đúng sự thật. Thời gian không phải là thứ tôi thiếu. Nhưng trong suốt những ngày tháng tôi đã phải chờ đợi đến thời khắc này, dường như đã lâu một cách bất thường."

HẢ?

Chẳng còn có thể hiểu sai ý của hắn nữa. Zhongli, vị thần được tôn sùng của Liyue, vị thần của khế ước, một trong bảy vị thần đầu tiên, người bạn đồng hành đáng tin cậy của bạn - Zhongli có ý muốn làm tình với bạn.

Trước khi bản thân kịp nhận ra, bạn đã lùi sát vào bức tường phía sau lưng từ lúc nào. Bạn lần mò tìm tay nắm cửa, và trước sự nhẹ nhõm tột độ của bạn, bạn đã tìm ra nó. Cánh cửa mở ra, và gió trời bên ngoài đập vào làn da trần của bạn, khiến bạn tỉnh táo hẳn ra. Bạn vẫn còn cơ hội trốn thoát. Vẫn còn.

Mọi thớ cơ trên cơ thể bạn đều căng thẳng, và bạn thủ thế để tự vệ trước những nỗ lực ngăn cản của Zhongli. Nhưng hắn không hề nhúc nhích dù chỉ là một li, cánh tay vẫn đặt lên tay vịn của ghế, ánh mắt của hắn kiên định và khó đọc.

Hắn biết bạn sẽ không thể cả gan làm điều đó, sẽ không thể bỏ chạy.

Cuối cùng, bạn đóng cửa lại.

Trong chuyến đi của mình, bạn đã gặp, đối đầu và bị thương bởi rất nhiều sinh vật đáng sợ. Rồng Đất Cổ, với những móng vuốt sắt nhọn và hơi thở nặng nề. Những sinh vật bị bỏ lại trong phòng thí nghiệm của Dottore, mang hình hài của những khối thịt nát bươm kèm theo những chiếc răng gãy. Sứ Đồ Vực Sâu, mang bộ giáp sắt có gai nhọn lởm chởm và khả năng sử dụng ma thuật đen. Quyết tâm tìm được Aether đã giúp bạn tiếp tục, nhưng bạn cũng đã phải rơi nước mắt nhiều lần vì sợ hãi.

Tuy nhiên, không ai trong số chúng, dù chỉ một, có thể khiến bạn kinh hãi như vẻ mặt của Zhongli vào lúc đó.

Đôi đồng tử của hắn sáng rực và hiện lên vẻ thèm khát không lẫn vào đâu được. Những ngón tay đeo găng gõ chầm chầm và nhẹ nhàng vào chiếc ghế - bạn đã biết hắn đủ lâu để nhận ra cảm giác mong đợi của hắn; một bữa ăn ngon sắp sửa đến.

"Như tôi đã nói, tôi có thể cho bạn chuẩn bị tinh thần trong giới hạn thời gian mà tôi cho phép," hắn nói, âm giọng không to nhưng chúng đều vang vọng trong bốn bức tường quanh căn phòng. "nhưng chỉ cần thêm một hành động phản kháng nữa thôi, và tôi sẽ coi như là khế ước thứ hai của bạn đã bị phá vỡ."

Bạn cố nhịn cảm giác tuyệt vọng và phản đối cứ chực chờ tuôn trào ra khỏi cơ thể. Sự an toàn của Aether đã trở thành liều thuốc xoa dịu tâm trí bạn, và cũng là lí do mà bạn ở đây. "Khoan, xin hãy chờ đã." bạn vội nói. "Tôi thành thật xin lỗi. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu."

"Tốt, tốt lắm." Zhongli nhẹ nhàng đáp, và lời khen ngợi ấy đã khiến bạn cảm thấy an tâm phần nào. Hắn đưa tay, ra hiệu cho bạn tiến lại gần. Mỗi bước đi của bạn đều nặng như chì. Khi bạn đứng trước mặt hắn, đủ gần để có thể chạm vào hắn (và cũng đủ gần để đấm hắn nữa), bạn có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn xem xét từng inch một trên cơ thể bạn.

"Tôi tin rằng bạn biết mình phải làm gì rồi chứ ?" cuối cùng hắn nói, vào đúng cái lúc bạn chắc rằng bản thân sẽ chẳng thể nào chịu nổi thêm việc bị hắn nhìn chằm chằm nữa.

"Tôi-" bạn nuốt nước bọt, "ngay tại đây sao ?"

"Tất nhiên, nếu bạn muốn, chúng ta có thể di chuyển về phía chiếc giường đằng kia." Zhongli vẫy tay một cách lơ đễnh, như thể đang nói về nhà hàng mà hắn sẽ đến ăn tối.

"Thật là chu đáo." bạn lẩm bẩm, và bạn cảm thấy tay bạn không còn là của mình nữa khi đưa tay với xuống về phía thắt lưng của Zhongli. Đôi tay bạn run rẩy dữ dội tới nỗi bạn không thể làm được bất cứ thứ gì; mặc dù kể cả khi bạn đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, bạn vẫn không thể kìm được tiếng thở hổn hển bật ra khỏi môi. Zhongli, trước sau như một, vẫn không hề di chuyển, chỉ nhìn lại bạn với một nụ cười nhỏ trên khoé môi. Bạn lảng tránh ánh mắt của hắn, cố dời sự chú ý của bản thân về phía khác. Bạn nhận ra rằng mình sẽ phải tự làm hết mọi thứ vào tối nay.

"Xin lỗi vì sự vội vàng của tôi, Y/N." Bạn còn nhớ rõ rằng chỉ cách đây vài giờ đồng hồ, bạn đã đắm chìm trong từng nụ cười của hắn như thế nào. Nhưng vào giờ phút này, cứ mỗi một lần khoé môi của hắn cong lên lại như tát vào mặt bạn. "Như tôi đã nói, chúng ta có thể bắt đầu vào bất cứ lúc nào, vì vậy bạn không cần phải ép buộc bản thân mình đâu."

Sẽ chẳng có ích lợi gì khi bạn cố câu kéo thời gian, phải không ? Zhongli sẽ lấy đi những gì hắn muốn từ bạn; và điều duy nhất bạn có thể quyết định là liệu anh trai bạn có bị liên luỵ hay không. Bạn rướn người, áp sát lại gần và lần đầu tiên, cảm nhận làn da trần của hắn chạm vào da thịt bạn.

"Mặc dù điều này không quan trọng với tôi là mấy, vì suy cho cùng thì chúng cũng không nằm trong các điều khoản của khế ước," hắn nói, và bạn có thể cảm nhận được lồng ngực của hắn đang phập phồng, "tôi phải thừa nhận rằng tôi không thể hiểu được tại sao bạn lại làm điều này một cách miễn cưỡng như vậy. Chẳng phải chúng ta đã quen biết nhau đủ lâu rồi sao ?"

A. Cuối cùng thì bạn cũng đã hiểu được rằng hắn không phải là một con người; sẽ không bao giờ, bất chấp cả một thiên niên kỷ nỗ lực, để hắn có thể hiểu được con người phàm trần là như thế nào. Bạn không thể không cảm thấy thoáng chút buồn - nếu hắn bắt đầu với một bó hoa, thì bạn vẫn sẽ ở đây, nằm trong lòng hắn, nhưng là trong một bối cảnh hoàn toàn khác.

"... Hãy bắt đầu thôi." bạn lẩm bẩm, hít một hơi dài. Nhưng trước khi bạn có thể làm bất cứ thứ gì, Zhongli đã nắm lấy cổ tay bạn và đặt lên đó một nụ hôn.

"Nếu bạn cảm thấy sợ thì tôi sẽ làm vậy." hắn nói, và chuyển sự chú ý từ tay sang cổ của bạn, hơi thở ấm nóng của hắn khiến bạn cảm thấy rùng mình. "Chúng ta có đủ thời gian cho tất cả mọi thứ, quý cô của tôi." Dường như không có nơi nào mà môi của Zhongli không chạm vào, và khi hắn nâng cằm bạn lên rồi hôn lên đôi môi của bạn, hắn làm điều đó hết sức dễ dàng, như thể hai người đã là tình nhân của nhau trong suốt cả một thế kỷ qua. Bạn cứng đờ người, thầm cầu nguyện rằng sự ngoan ngoãn chịu đựng của bạn là tất cả những gì hắn cần.

Như mọi khi, trên cơ thể hắn thoang thoảng mùi hương của đất ẩm sau một cơn mưa dài mùa hạ.

"Em còn nhớ khi chúng ta hái hoa Bách Hợp Lưu Ly cho nghi thức trong Lễ Hội Đèn Lồng không ?" Zhongli hỏi khi cuối cùng hắn cũng rời môi khỏi cơ thể bạn, và việc hắn thay đổi cách xưng hô đột ngột như vậy khiến bạn giật mình. Hắn đã im lặng trong một khoảng dừng ngắn như thể đang chờ đợi một câu trả lời, và vì vậy bạn cẩn trọng gật đầu. Cái cảm giác ấy đã trở lại một lần nữa, bạn lại cảm thấy hắn chỉ như một con người thú vị, một nhà tư vấn tang lễ uyên bác. Bạn khẽ bật cười chua chát trước khi Zhongli tiếp tục, "kể từ khi nghe thấy giọng hát đáng yêu của em, tôi đã khao khát được nghe lại nó một lần nữa, nhưng theo một cách khác."

Vậy là hắn đã chờ đợi điều này ... lâu đến vậy sao ? Trong suốt những ngày tháng qua, từng nụ cười, từng lời khen ngợi, từng cái vuốt ve bờ vai của bạn - bao nhiêu trong số chúng không mang thứ ẩn ý sâu xa này ? Bạn nghi ngờ là không .

Bạn bồn chồn nhìn hắn tuột găng tay ra khỏi bàn tay phải - hơn ai hết bạn hiểu rằng hắn là một người rất kiên nhẫn, nhưng cái cách mà hắn dành quá nhiều thời gian cho từng thứ vụn vặt một khiến bạn muốn hét lên. Các ngón tay của hắn lướt từ cổ xuống lưng bạn, rồi cứ thế đi xuống, đi xuống cho đến khi chúng dừng lại trước miệng huyệt của bạn.

"Bây giờ, hãy xem xem liệu tôi có thể khiến em hát theo một cách mới được không."

Khi ngón tay đầu tiên của hắn trượt vào bên trong bạn với một cử động uyển chuyển, mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng bạn vẫn không thể ngăn nổi bản thân bật ra một tiếng kêu nho nhỏ. Quyết tâm không để hắn thoả mãn với bất kỳ phản ứng nào nữa, bạn mím chặt hai cánh môi vào nhau, căng cứng cả người để không kêu lên thêm một tiếng nữa khi hắn cho thêm ngón tay thứ hai vào sâu trong bạn. Đột ngột, bạn cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn đi khi hắn chạm vào một điểm và khiến bạn giật nảy mình.

Bàn tay còn lại của hắn, vẫn còn đeo găng, lướt từ bên má đến ngực bạn; môi hắn chạm vào cổ bạn. Cơn khoái cảm cứ ngày một gia tăng vào mỗi lần hắn khiến bạn phải bật ra một tiếng rên rỉ, mỗi lần hắn đưa ngón tay vào bạn, mỗi lần hắn rút chúng ra như thể để kiểm tra xem hắn có thể tiến thêm được bao xa trong nhục huyệt của bạn.

Sau đó, Zhongli đột nhiên dừng lại, cả tay và môi hắn đều rời khỏi cơ thể bạn. Bạn khẽ thở dài - thật là nhẹ nhõm - rồi ngước lên mặt hắn. Khuôn mặt ấy vẫn cực kỳ thản nhiên, mặc dù nó biểu lộ một chút dục vọng, thứ mà đó giờ bạn đã nhầm lẫn là sự quý mến dành cho bạn. Hắn cười nhẹ trước biểu cảm trên gương mặt bạn, rồi đưa những ngón tay của hắn lên. Chúng lấp lánh  dưới ánh trăng, trên đầu ngón tay vẫn còn vương chút dịch thuỷ của bạn. Trước sự kinh ngạc của bạn, một mảnh pha lê tròn và có đáy thuôn nhọn dần dần được hình thành. Rồi hắn đưa nó xuống về phía bên dưới bạn, và đã là quá muộn khi bạn có thể nhận ra ý định của hắn.

"Khoan, chờ đã -" là tất cả những gì bạn có thể kịp nói trước khi viên đá trượt vào bên trong và khiến bạn bật ra một tiếng thét.

"Những âm thanh ấy thật là ngọt ngào." Zhongli nói, và điều đó khiến bạn xấu hổ. Lời khen ngợi của hắn, như mọi khi, vẫn khiến trái tim bạn rung động. Hắn vẫn tiếp tục đưa tinh thể ấy vào sâu bên trong bạn - viên đá ấy không dày, nhưng nó rất dài và có thể chạm tới những nơi mà ngón tay hắn không tới được - hắn nhẹ nhàng nâng cằm bạn lên, để cả hai đối mặt với nhau. Bạn không biết bản thân đã bày ra vẻ mặt gì vào lúc đó, nhưng vẻ mặt của hắn có vẻ vẫn chưa thoả mãn. "Bây giờ, hãy xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm thế này -"

Bạn thấy năng lượng nguyên tố Nham được truyền đến đầu ngón tay hắn, sau đó là một làn sóng xung kích từ mảnh tinh thể bên trong bạn. Mảnh đá ấy cứ thế cộng hưởng với năng lượng nguyên tố lần nữa, lần nữa rồi lại lần nữa. Những rung động sâu bên trong cơ thể, cùng với những tiếng rên rỉ nức nở vụn vặt, giờ đây đầu óc bạn như đang quay cuồng, "a-ah, Zhongli!"

Bạn không chắc bản thân đang mong muốn điều gì - muốn hắn dừng lại ? Hay là cho bạn chút thời gian nghỉ ngơi ? Bạn nhìn thấy đôi đồng tử vàng của hắn vẫn dán chặt vào bạn qua làn nước mắt, và dựa vào ánh mắt đó thì bạn biết rằng mình sẽ chẳng nhận được gì cả. Có vẻ như việc bạn gọi tên hắn đã kích thích dục vọng ẩn sâu bên trong cơ thể, bởi vì ngay sau đó hắn chạm tay vào ngực bạn, nhẹ nhàng nhào nặng chúng. Trái tim bạn đập từng nhịp đều đặn đã níu giữ bạn khỏi việc ngất lịm đi.

Bạn cắn chặt môi mình đến bật máu, từng giọt một rơi xuống chiếc quần đen của Zhongli.

Khi cơn khoái cảm giảm dần, và bạn không còn run rẩy nữa, bạn nhận ra rằng bản thân đã nép sát vào ngực hắn; bạn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của hắn hoà cùng với của bạn - chậm hơn nhiều, nhưng vẫn mang lại cảm giác thân thuộc. Trong lúc cao trào, bạn đã vô tình để lại một vết cào dài trên cổ hắn, nhưng hắn dường như không thèm để tâm đến nó.

"Em đã tạo nên một mớ hỗn độn đấy." Zhongli đặt một nụ hôn lên má bạn, và hơi thở của hắn một lần nữa khiến bạn rùng mình. "Và thậm chí chúng ta còn chưa bắt đầu."

Hắn kéo viên tinh thể ra khỏi nhục huyệt của bạn trong một chuyển động nhanh chóng, khiến bạn phải bật ra một tiếng thở hổn hển và bấu chặt lấy cổ hắn. Viên đá lấp lánh trong ánh sáng nhàn nhạt của căn phòng, từ từ tan rã thành những hạt bụi nhỏ trong lòng bàn tay hắn. "Hãy thật sự bắt đầu ngay bây giờ nào."

-

Những yêu cầu tiếp theo của hắn không là bạn bất ngờ, mặc dù chúng khiến bạn cảm thấy áp lực trở lại, "hạ mình xuống phía dưới tôi."

Mặc dù bạn đã cố gắng trấn an bản thân, nhưng việc này vẫn quá sức chịu đựng đối với bạn. Bạn di chuyển theo yêu cầu của hắn trong cảm giác hỗn loạn và lo lắng tột độ. Zhongli vẫn bất động, thích thú ngắm nhìn bạn hoảng sợ. Cảm ơn vì điều này nhé, đồ Ma Thần tệ hại. Ít nhất thì sự kiên nhẫn của hắn cũng đủ để bạn lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng ngay vào cái khoảng khắc khi hắn chuẩn bị bắt đầu, bạn chẳng thể kìm nổi sự sợ hãi của mình được nữa.

"Không, tôi không thể - tôi không thể làm điều này được." bạn bật khóc nức nở, tay bấu chặt ga giường.

"Tôi sẽ làm nó từ từ thôi, quý cô của tôi." Zhongli nói. "Nó không hề tệ như em tưởng đâu."

Tay phải của hắn xoa nhẹ trên lưng bạn thành những vòng tròn, và cử chỉ ấy dịu dàng tới nỗi bạn lại cảm thấy nước mắt mình trào ra. Tay còn lại của hắn đưa lên mặt bạn rồi lau đi những giọt nước mắt. Nỗi sợ hãi của bạn, bằng một cách nào đó, dần dần chuyển hoá thành sự tức giận và căm phẫn tột độ. Đây chính là điều bạn đã mong chờ trong suốt mấy năm qua, nhưng không, nó đã diễn ra theo một cách sai hoàn toàn.

Một suy nghĩ xấu xí dần dần hình thành bên trong bạn. Có thứ gì đó bên trong bạn đang gào thét, yêu cầu bạn phải tổn thương lại hắn, như cái cách hắn đã tổn thương bạn. Nực cười thay, bạn hoàn toàn đồng ý với điều đó.

"Chuyện gì sẽ -" bạn cắn môi nói giữa những tiếng thở hổn hển khi Zhongli bắt đầu tiến sâu vào bên trong bạn. "Guizhong sẽ nghĩ gì khi biết chuyện ngài trở nên như thế này ?"

Zhongli sững người lại, một vòng cung màu vàng dường như bị tách đôi khỏi mắt hắn. Với ánh mắt lạnh lùng hơn tất cả những gì bạn từng thấy, hắn bắt đầu động và khiến bạn thốt lên một tiếng rên rỉ kéo dài, quá sức chịu đựng của bạn.

"Hừm, có vẻ như em đã bắt đầu trở nên quá phận rồi đấy." Hàm răng của hắn nhe ra - có phải chúng luôn sắc bén như thế không - và giọng nói của hắn thoắt đanh lại, mỗi một từ được thốt ra đều như một tiếng sấm. "Hãy trả lời tôi: điều gì khiến em nghĩ mình có quyền nói về cô ấy ?"

Ồ, hắn đang thật sự tức giận. Bạn còn nhớ cái lần khi những kẻ săn kho báu phá hỏng máy Guizhong, Zhongli đã giận dữ như thế nào. Khi đó, bạn đã nghĩ rằng đó là mức độ tức giận cao nhất hắn có thể đạt tới, khi hắn đánh gục tất cả những kẻ đó. Nhưng bạn đã sai hoàn toàn; nó chưa là gì so với lúc này.

Xung quanh bạn, những bức tường của Nhà Trọ Vọng Thư đang rung chuyển dữ dội.

Bạn quay người lại để xem vẻ mặt của Zhongli vào lúc này, nhưng thứ duy nhất bạn kịp làm là bật ra một tiếng thét ngân dài khi hắn nắm chặt lấy bả vai bạn, thúc một cú sâu đến nỗi khiến bạn choáng váng.

Kinh hãi, bạn cố gắng khép hai chân mình lại, nhưng hắn đã giữ chặt chúng. Hắn đã từng nói về việc sẽ cho bạn chút thời gian chuẩn bị, nhưng bây giờ bạn biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra: bạn đã chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.

"Tôi khuyên em nên ngoan ngoãn nghe lời," Zhongli thì thầm vào vành tai đỏ ửng của bạn, "trừ khi em muốn tôi giết chết em."

Không còn gì giống với Zhongli mà bạn đã từng biết, ngay cả một chút thân thuộc cũng không; bạn khó có thể tin được người đàn ông đang nằm phía trên bạn lại là người đã tặng hoa Bách Hợp Lưu Ly vào ngày sinh nhật của bạn, kể bạn nghe những câu chuyện bằng chất giọng êm tai cho đến khi bạn chìm vào giấc ngủ. Bạn cố gắng đá vào người hắn, áo khoác của hắn bị bạn giày xéo thành một mớ tạp nham.

Phân thân của Zhongli như muốn đâm xuyên bạn, một tay của hắn chạm vào điểm nhạy cảm trên ngực bạn, tay còn lại giữ chặt hông bạn. Mọi chuyển động, cho dù là nhỏ nhất, đều đẩy bạn tới giới hạn của bản thân. Mọi suy nghĩ trong đầu đều bị đánh bật đi, được thay thế bằng tiếng rên rỉ nỉ non và thở dốc phát ra từ đôi môi của bạn.

Vượt qua tất cả những điều đó, thứ làm bạn khó chịu chính là sự im lặng. Sau mệnh lệnh ban nãy, hắn vẫn chưa nói một lời nào, chỉ nhìn bạn chuyển động trong lòng hắn. Bạn không biết thứ gì đã thôi thúc bạn, nhưng bạn đã quyết định đưa tay lên, vòng qua cổ hắn và kéo hắn lại gần bạn thêm một chút, thở hổn hển khi nhục huyệt cọ xát với nam căn của hắn.

Bạn mong muốn được nghe lại giọng nói của hắn, mong muốn được phá vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này. Mong muốn một điều gì đó có thể giúp bạn vượt qua đêm nay.

Bạn rướn người lên, áp môi mình vào cổ, vào bên má hắn, cố gắng tái hiện lại khoảng khắc hắn hôn bạn trước đó. Hắn cứng người lại trước những hành động của bạn, và trước khi bạn nhắm mắt lại, bạn đã thấy mắt hắn mở to. Vào thời điểm bạn chạm đến môi hắn, bạn có thể cảm nhận được hắn trở nên khá thư giãn trong nụ hôn của bạn, và đáp lại nó; mặc dù, theo bạn cảm nhận, nó có vẻ mềm dịu hơn so với lúc trước.

"Tôi xin lỗi." bạn thở dốc, dứt môi ra khỏi hắn, hi vọng nhận được một câu phản hồi, một tiếng càu nhàu, bất cứ thứ gì đại loại thế. Nó không dồn dập như mảnh pha lê kia, nhưng không thể nhầm lẫn vào đâu được, khoái cảm mà chúng đem lại cho bạn đều hoàn toàn giống nhau, khiến ngón chân bạn co quắp lại. Bạn khá xấu hổ về điều này, nhưng phải thừa nhận rằng bạn thật sự thích cảm giác mà nó mang lại; không còn ghét bỏ như trước nữa.

Cuối cùng, một cách chậm rãi, Zhongli thở hắt ra. "Tôi cho rằng hình phạt đến đây đã là đủ rồi." hắn nói. "Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút, nếu em muốn -"

Lời nói của hắn bị chặn đứng bởi tiếng rít khó chịu của bạn, huyệt đạo của bạn ép chặt hắn khi cảm giác thèm khát trong cơ thể bạn bùng nổ mãnh liệt hơn bất kỳ thứ gì bạn từng thấy trong đời. Thế nhưng Zhongli vẫn chỉ như thế, chỉ nhìn bạn ngồi trên đùi hắn. Bạn tiếp tục nghiến chặt hắn, hầu như không thể nghe thấy được âm thanh phát ra từ môi mình khi làn sóng khoái cảm chạy dọc sống lưng.

Mệt mỏi và kiệt sức, bạn cảm thấy bản thân mềm nhũn và ngã vào ngực Zhongli. Bạn không còn chút sức lực nào, thậm chí không hề phản ứng gì khi hắn đặt tay lên lưng bạn, kéo bạn lại gần hơn. Bạn liếc nhanh về phía hắn, và nhận ra khuôn mặt hắn không còn lạnh băng như trước nữa, thay vào đó là đôi chút dịu dàng. Hắn lại tiếp tục xoa thành những vòng tròn nhỏ trên lưng bạn.

"Chà," cuối cùng hắn cũng nói. "có vẻ như tôi đã đúng, quý cô của tôi. Tôi cho rằng chúng ta có thể tiếp tục thêm một lát nữa."

Bạn cảm thấy vui mừng khi hắn gọi bạn là "quý cô" một lần nữa, nhưng ngay lập tức lo sợ trở lại khi đứng dậy, nam căn vẫn còn chôn sâu trong bạn. Bạn đưa tay bám vào cổ hắn, hai chân vòng qua hông hắn, rồi được hắn bế đến bên giường và đặt xuống. 

"Zhongli." Bạn thở hổn hển, khoái cảm như đang đè nặng lên từng inch một trên cơ thể bạn. Vị Ma Thần cúi xuống, hơi thở của hắn phả xuống ngực bạn. Nhiều hơn, bạn thật sự cần nhiều hơn nữa. Thế nhưng, trước vẻ kinh ngạc của bạn, hắn... rút ra - ?

"Đ - đợi đã, tại sao," bạn nghẹn ngào, "tại sao ngài dừng lại - ?" Bạn biết bản thân nên cảm thấy xấu hổ về cao độ giọng nói của mình - nó nghe cuồng loạn và rgợi nhớ tới giọng của Paimon - nhưng bạn chẳng mảy may quan tâm. 

Một tiếng cười khẽ đáp lại bạn. "Ồ ?" hắn hỏi, và bạn có thể nghe thấy âm thanh của vải rơi xuống đất. "Tôi chỉ đang cởi bỏ lớp quần áo vướng víu này. Em thật sự rất thú vị đấy, quý cô của tôi, và tôi nghĩ là có lẽ tôi nên thưởng thức em kỹ lưỡng hơn." Bạn trùm chăn lại, cố gắng để bản thân đừng nhìn thấy gì cả - có thể nói Zhongli là hiện thân của cái đẹp, và có lẽ một kẻ như bạn không xứng đáng được chứng kiến cảnh tượng đó. Bạn bật cười trước tình huống trớ trêu này.

"Thế nhưng, có vẻ như em thật sự không thể chịu đựng được việc thiếu sự đụng chạm của tôi nhỉ ?"

Bạn thật sự không thể xác định được cảm xúc của mình ngay lúc đó, cũng chẳng biết nên nói gì để trả lời hắn.

Khi Zhongli quay trở lại, hắn không còn mặt thứ gì trên người nữa. Ba ngàn năm chung sống cùng với con người không hề khiến Nham Vương Đế Quân thiếu cảnh giác; ngay cả trong bóng tối, bạn vẫn có thể nhìn thấy phần lớn những thớ cơ săn chắc mà hắn đã che giấu sau lớp quần áo.

Những hoa văn phức tạp chạy dọc cánh tay hắn; một kẻ ít hiểu biết về văn hoá Liyue sẽ tin rằng chúng chỉ đơn thuần là những hình xăm đen. Tuy nhiên, bạn đã từng nhìn thấy cảnh vị Hộ Pháp Dạ Xoa chiến đấu, và bạn biết rằng khi tham chiến, vết mực đen ấy sẽ phát ra ánh vàng chói mắt. Nếu việc nhìn thấy hắn tháo găng tay khiến bạn phải ngoảnh mặt đi chỗ khác, thì việc nhìn thấy hắn như thế này - nhìn rõ từng inch một của Nham Thần - thật sự chẳng khác nào khiêu dâm. Tuy nhiên, vì một lí do nào đó, bạn không hề nhìn về hướng khác.

Zhongli nâng cổ chân bạn lên - đột ngột đến mức bạn suýt nữa là bật khóc - rồi để bạn nằm sấp trên nệm. Hắn nằm phía trên bạn, và những ngón tay khéo léo của hắn đi vào bên bên trong nhục huyệt của bạn, khiến bạn giật bắn mình. Lần này, hắn không hề dừng lại kể cả khi bạn khóc, co người lại giữa đống chăn; khi bạn cong lưng và ngửa đầu ra sau, bạn cảm thấy hắn áp môi vào ngực bạn, kéo bạn vào bể dục lần thứ ba trong đêm.

Khi hắn lùi ra sau, bạn bắt lấy cổ tay của hắn, và khi ánh mắt hắn hướng về phía bạn, bạn biết rằng bản thân đã bị hắn nhìn thấu.

"Làm ơn." bạn nói, nhưng khác với trước đó, lần này bạn cầu xin một thứ hoàn toàn khác.

"Em muốn gì, quý cô của tôi ?"

Liệu hắn có thật sự bắt bạn phải làm điều này không ?

"Ngài," bạn thì thầm. "Tôi muốn ngài."

"Tôi e rằng tôi không làm được điều đó. Em phải nói cho tôi biết, Y/N," ngay cả trong ánh trăng mờ nhạt, bạn vẫn có thể nhìn thấy khoé môi hắn khẽ cong lên thành một nụ cười. "chính xác thứ em cần ở tôi."

Tên Ma Thần chết tiệt này.

"Em muốn anh làm tình với em." bạn bật khóc. Nó chẳng hề quan trọng kể cả khi đó là hắn, chẳng hề quan trọng kể cả sau những gì hắn đã làm với bạn, bạn chỉ cần điều đó. "Làm ơn đấy, Zhongli."

Hắn ậm ừ trong sự tán thưởng, và hơi thở của bạn trở nên dồn dập khi hạ bộ của hắn ở sát cửa huyệt, nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ để tiến vào bên trong - bạn cố gắng mở chân ra, nhưng Zhongli đã giữ chặt chúng lại, không hề cho bạn cơ hội để di chuyển.

Hắn ắt hẳn đang muốn bạn phát điên lên đây, bạn chắc chắn về điều đó. Trong đầu bạn, một thứ gì đó xấu xí lại xuất hiện.

"Rốt cuộc anh còn muốn gì ở em nữa đây ?" Bạn lấy tay che mặt, hy vọng hắn sẽ không nhận ra rằng giọng nói của bạn đã vỡ oà. "Anh không cần phải làm bất cứ điều gì cả, không cần phải - anh chỉ cần hỏi em, và em sẽ -" Những giọt nước mắt bây giờ lăn dài trên gò má bạn, rơi xuống tóc, và bạn chẳng thể kịp lau chúng đi. "Em yêu anh rất nhiều, Zhongli." Bạn lại tiếp tục khóc, nhưng bạn đã nói ra sự thật. "Em đã yêu anh trong suốt quãng thời gian qua, và bây giờ - AAH!"

Zhongli tiến vào bên trong bạn một cách chậm rãi, áp ngực hắn vào tấm lưng trần của bạn. Dễ dàng hơn lần đầu tiên nhiều, rất nhanh chóng, hắn đã hoàn toàn ở bên trong bạn. Bạn gần như không thể thở nổi giữa những tiếng kêu rên rỉ của bản thân khi hắn thúc sâu vào trong huyệt đạo, hết lần này đến lần khác.

"Hừm." hắn trầm ngâm, âm giọng đều đều và ấm áp, như thể cái kẻ đang rút trọn sức lực của bạn chẳng phải là hắn. "Có vẻ như tôi vẫn còn một chút thứ cần phải học về cảm xúc của con người, phải không ?"

Có phải hắn đang mong bạn hồi đáp lại hắn không ?

"Hãy ở lại đây." Zhongli thở hắt ra. Ồ, đúng rồi, đó chính là lí do mà hắn kéo bạn vào tình huống này, đúng chứ ? Cố gắng giải toả tâm trí của bản thân, bạn bắt đầu tìm cách phản bác lại hắn, nhưng hắn đã hoàn toàn rút ra khỏi bạn, và giờ đây đang từ từ tiến vào bên trong một lần nữa với sự kiên nhẫn và chính xác của một vị thần và arg, bạn thật sự không thể nói nổi được nữa - "Hãy ở lại đây, và tôi sẽ đối xử với em theo ý em muốn."

Bạn đã định mở miệng trong một nỗ lực cuối cùng để từ chối, nhưng một lần nữa lại bị chiều dài kinh khủng của hắn đốt cháy đi mọi suy nghĩ, và tất cả những gì phát ra từ cổ họng bạn chỉ là một tiếng thét ngân dài.

Hắn vẫn tiến vào, vẫn tiến vào, rốt cuộc Ma Thần có sức chịu đựng đến mức nào cơ chứ -

"Khế ước chẳng thể đo lường được tình cảm; vậy thứ gì có thể đo lường được tình cảm chúng ta dành cho nhau ?"

Thứ bạn nghe được chỉ là những âm thanh rời rạc giữa tiếng thở hổn hển của bạn mỗi khi hắn thúc vào bên trong nhục huyệt. Cuối cùng, Zhongli thúc vào sâu bên trong bạn hết mức có thể, và bạn có thể cảm nhận được chất lỏng ấm nóng tràn vào. Các hoa văn trên cánh tay hắn sáng rực lên, khiến cả căn phòng như nhuộm bởi ánh vàng.

Bạn và hắn cứ thế im lặng trong vài giây, và bạn thở tràng dài nhẹ nhõm.

"Hãy lập một khế ước mới." hắn phà hơi nóng vào cổ bạn, giọng nói đầy thô bạo và kích động. "Một khế ước giữa tôi và em. Mỗi người đều sẽ có được những lợi ích nhất định. Em sẽ là của tôi, trong suốt phần đời còn lại; và tôi là của em. Tôi tin rằng con người gọi nó là - hôn nhân."

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, các ngôi sao trải ra thành một vòng sáng xung quanh Zhongli. Đôi mắt của hắn mang màu của hoàng hôn Liyue, của lửa và vàng. Hắn đặt một nụ hôn lên hõm cổ bạn, lướt xuống ngực, rồi cứ thế hạ xuống, hạ xuống. Và từ đôi môi của bạn, một tiếng "vâng" phát ra, đứt quãng và trống rỗng.

-------------------

Có một sự thật mà ai cũng nhận ra sau khi đọc xong chap này: tôi đíu giỏi viết H.



















Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật