[SVT] [LONGFIC] [JUNHAO] • NÀY EM, EM CÓ MUỐN ĂN BÁNH NGỌT CẢ ĐỜI KHÔNG?

2.



Sống ở Seoul chớp mắt một cái đã tròn một năm, Minghao cũng đã quen với nhịp sống ở nơi đây. Cậu kiếm được một công việc bán thời gian rất tốt sau một lần tình cờ được mời đi làm mẫu ảnh, dù chỉ là nghiệp dư thôi nhưng số tiền cậu kiếm được cũng đủ trang trải cho cuộc sống đắt đỏ ở Seoul này. Hầu hết số tiền đó Minghao đều dùng để mua màu vẽ, khung tranh, vài món quần áo yêu thích và vài cuốn sách để nghiên cứu thêm về điêu khắc và mỹ thuật ứng dụng. Cậu thấy mình vui nhất khi được tiếp thu những cái mới mẻ, dù đó là ngôn ngữ hay nghệ thuật.

Hôm nay, Seokmin rủ Minghao ghé chỗ làm thêm của cậu ấy xem thử. Seokmin nói rằng nơi đó là cà phê sách và cậu ấy cũng gợi ý cho Minghao rằng mình nên vào tìm và đọc thử vài cuốn sách trước khi quyết định mua. Minghao đồng ý, cậu cũng thấy đây cũng là một cách tiết kiệm chi tiêu rất hay.

Minghao bước xuống lòng đường, nhìn khắp nơi đều phủ nhiều màu đỏ, hồng cùng với nhiều thông điệp về tình yêu, cậu mới nhận là hôm nay là Valentine. Nhìn những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc cười nói làm Minghao cũng cảm thấy vui lây.

Lần theo địa chỉ mà Seokmin đã nhắn cho cậu, cuối cùng Minghao cũng tìm ra được quán Tournesol nằm khuất trong con hẻm. Hôm nay là chủ nhật nhưng vì Minghao đến sớm nên quán cũng chưa có vị khách nào. Minghao liếc nhìn qua quầy tiếp khách, thấy Seokmin đang sắp xếp lại đồ đạc cậu mới dám đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông leng keng thu hút sự chú ý của Seokmin, cậu mỉm cười ngay lập tức khi nhìn thấy Minghao:

"Oh Myungho à? Sao hôm nay lại đến sớm vậy ta?"

"À, tui đang định tìm mua vài cuốn sách về điêu khắc, cũng muốn luyện đọc nữa. Nghe ông nói là ông biết nhiều, gợi ý vài cuốn xem nào!"

"À há! Gì chứ điêu khắc thì anh Jisoo có nhiều lắm." Seokmin lập tức trả lời. "Qua đây nè, thích cuốn nào cứ mượn, vừa ý rồi hãy tìm mua nhá!"

Minghao theo chân Seokmin đến kệ sách, cậu bị lóa mắt bởi vô số những cuốn sách ở trên kệ. Số sách này cũng tương đương một thư viện mini rồi còn gì. Seokmin để Minghao lại một mình ở đó và quay về với công việc của cậu. Minghao cũng chọn được vài cuốn đọc thử và chụp lại bìa sách. Khoảng một lúc sau Minghao mới rời khỏi kệ sách và gọi Seokmin một ly cà phê mang đi để nhâm nhi trên đường đến nhà sách.

"Ê Myungho." Seokmin chợt gọi. "Ông thích ăn bánh ngọt không?"

"Cũng thích. Mà sao?" Minghao trả lời ngay không suy nghĩ.

"Hôm nay là Lễ tình nhân đó!" Seokmin nói giọng kéo dài, "Tui biết tiệm bánh này có ưu đãi giảm giá tận 70% cho cặp đôi, mà tui với ông vừa vặn một cặp. Ông hiểu ý tui chưa?"
Seokmin nháy mắt một phát, tay còn chọt chọt vào vai Minghao làm cậu lạnh cả sống lưng.

"Gì? Tui với ông giả làm cặp đôi yêu nhau ấy hả?" Minghao hai mắt mở to trước cái ý tưởng này, lập tức hỏi lại. Seokmin chỉ đắc chí búng ngón tay.

"Bingo!"

"Ơ thế cái anh...cái anh chủ quán..Jisoo đâu? Ngày nào cũng oang oang bên tai tui nào là anh dễ thương anh giỏi giang, giờ lại đi rủ tui ăn ưu đãi lễ tình nhân coi có hợp lý không?"

Thấy không ổn, Seokmin lập tức trưng ra vẻ mặt bi thương.

"Ảnh có việc đi Mỹ chưa về kịp hôm nay..." Seokmin giả vờ buồn khổ. "Minghao à, chuyện này rõ ràng là lợi cả đôi đường đó ông không thấy sao?"
Seokmin liên tục tấn công làm Minghao cũng mềm lòng đi đôi chút. Nhưng cậu lại nghĩ, đóng giả thế này thì nguy hiểm quá. Nhỡ đâu...

"Thôi tui không dám đâu. Lỡ có chuyện gì thì chết mất." Minghao lắc đầu một nước, ngay lúc Seokmin vừa đặt ly cà phê lên quầy và đưa hai tay ôm hai bên má cậu đầy cưng nựng.

"Chuyện gì là chuyện gì được chứ?" Seokmin xoa xoa tóc cậu, nhếch mép cười vô cùng ngứa đòn. "Ông xem, diễn diễn một chút là giống hệt một cặp đôi!"

"Lâu rồi mình không ăn bánh ngọt, cũng hơi thèm thèm á chứ. Cửa hàng lại còn giảm giá, hời quá rồi. Mà có thật là không sao không nhỉ?"

Minghao hất tay Seokmin ra khỏi mặt mình, nheo mắt suy nghĩ đúng 5 giây.

"Được, đi thử một chuyến luôn. Có gì không ổn thì coi như tôi không quen biết ông."

"Được luôn, vậy 6 giờ nhé?"

"6 giờ!"

Ở lại bàn bạc đóng giả sao cho chuẩn, Minghao càng thấy kế hoạch này thật là ngốc. Những đã lỡ đồng ý rồi thì cậu phải cố thôi.

Giờ hẹn cũng đã đến, Minghao đứng chờ Seokmin thay ca trước cửa quán, tâm trạng hí hửng vì sắp được đi ăn. Sau khi theo chân Seokmin đến cửa hàng bánh ngọt, Minghao trầm trồ với cách trang trí cho ngày Valentine là một, trầm trồ với đủ thể loại bánh mà cửa hàng trưng bày là mười. Minghao đang đưa mắt nhìn một lượt, chợt giật thót mình khi nghe câu hỏi của anh nhân viên:

"Hai vị thật sự là một cặp?"

Minghao lo lắng toát cả mồ hôi, cậu ngước lên nhìn người đối diện. Minghao liếc nhìn bảng tên: Junhui. Tên lạ thật, không giống tên người Hàn Quốc lắm. Mà sao tự dưng bây giờ cậu lại quan tâm tên của anh ta làm gì chứ. Đôi mắt anh ta đang nheo lại đầy nghi hoặc nhìn hai người bọn họ kìa. Đúng rồi, ai mà lại đi tin trò này chứ. Bị lộ rồi sao, liệu hai đứa có bị bắt lên đồn công an vì tội lừa dối không. Nếu vậy thì Lee Seokmin tui sẽ giết ông.

Trong lúc Minghao đang không biết phải đáp trả như thế nào, Seokmin bên cạnh đã nhanh nhảu triển khai kế hoạch. Cậu nắm lấy tay Minghao, còn lồng từng ngón tay vào nhau mà đưa lên ngang mặt.

"Anh à, chẳng lẽ bọn em trông không giống hai người yêu nhau đến thế sao?" Seokmin nói, ai nghe đều cảm nhận được trong giọng cậu có sự thất vọng pha với trách móc. Minghao chỉ biết cười trừ phối hợp, thầm nghĩ thằng này quả là có năng khiếu làm diễn viên.

"Ấy, không, không. Ý anh là...anh xin lỗi.." anh ta lập tức rối rít xua tay. "Mời hai bạn chọn món!"

Ủa vậy là trót lọt rồi hả? Phù, Lee Seokmin, xem như hôm nay tui không phải giết chết ông.

Sau khi thấy cơ mặt của anh nhân viên đã giãn ra được ba phần, nụ cười chuyên nghiệp xuất hiện trở lại trên môi mời hai người chọn món. Minghao mới thở phào một tiếng, tuy rằng vẫn cảm thấy một xíu xiu tội lỗi vì đi lừa người tốt thế này.

Cậu đưa mắt lướt dọc menu để chọn món, chợt cậu thấy bên dưới tủ kính có một loại bánh quen quen mà lại không có trong menu. A, bánh lương ở quê mình nè! Minghao mừng rỡ, chỉ chỉ ngón tay vào vị trí bánh đó, ngỏ ý rằng cậu muốn nó. Thế những, Minghao lại ỉu xìu ngay khi anh nhân viên nói chiếc bánh đó lại không nằm trong mục giảm giá ngày hôm nay. Cũng may Seokmin đã nhận ra ý muốn của cậu và nhanh chóng ứng biến.

"Anh à, người yêu của em đây từ Trung Quốc đến đây cũng cả năm rồi. Em ấy chỉ là muốn ăn lại mấy món ở quê thôi mà anh! Anh giúp bọn em với..."

Minghao phải nói là ngại chết đi được.

Dường như có một điều gì đó trong câu nói của Seokmin người kia đang ái ngại lại thoạt nhiên nở một nụ cười. Anh ta lấy chiếc bánh trong tủ kính ra và để lên khay, lại còn bật ngón cái đảm bảo rồi mời hai người chọn món tiếp.

"Hai bạn chọn chỗ ngồi nhé, tiệm sẽ đem bánh đến ngay!" anh nhân viên ngây ngô nói với hai kẻ lừa đảo trước mặt mình sau một hồi ghi ghi chép chép cái đơn hàng dài dăng dẳng. Trước khi Minghao có thể cảm thấy tội lỗi thêm lần nữa thì cậu đã bị Seokmin kéo đi.

Chọn được chỗ ngồi xong là Minghao lôi máy ra "tác nghiệp" ngay. Một người yêu chuộng nhiếp ảnh như cậu sẽ không bao giờ bỏ qua bất kì cái đẹp nào vụt qua trước mắt mình cả. Minghao cũng giúp Seokmin chụp lại vài tấm.

"Xóa tấm này đi. Nhìn mặt tui bự quá."

"Hmm. Thôi chụp lại đi, mặt tui hơi đơ."

Minghao muốn nổi cáu vì nãy giờ cứ chụp mãi mà Seokmin không ưng tấm nào. Gì chứ, dám chê tấm hình do sinh viên nghệ thuật chụp hả?

Tưởng gì, đến lượt Minghao cũng không tốt hơn là bao, cậu hết chê ánh sáng không tốt đến chê góc chụp của Seokmin. May mắn là hai người không cãi nhau trong quán, mà quyết định là mạnh người nào người nấy tự selfie.

Một lúc sau phần bánh của của hai cũng được mang ra. Minghao chưa kịp căn chỉnh lại vị trí chiếc bánh để lên hình cho đẹp thì anh nhân viên lúc nãy đã lên tiếng, trên tay còn cầm một chiếc máy ảnh in liền:

"Quý khách cho tiệm xin chụp một tấm ảnh để làm kỉ niệm nhé. Tất cả ảnh của các cặp đôi ghé tiệm ngày hôm nay đều được đính ở bảng đằng kia." anh chỉ về một cái bảng gỗ đính ở gần quầy được trang trí theo chủ đề Lễ Tình nhân. "Hai bạn tạo một kiểu gì đi, anh chụp nhé!"

"Hả? Bây giờ nên tạo kiểu gì bây giờ. Mình có bao giờ chụp ảnh với người yêu đâu mà biết."

Minghao tạo đại tạo đùa một kiểu, cậu chọn bắn tim. Liếc nhìn sang Seokmin, thấy Seokmin đang làm nửa trái tim bằng tay trái, cậu nhanh chóng đổi sang kiểu làm nửa trái tim cho giống Seokmin. Đèn flash máy ảnh chớp một cái, đúng rồi, chụp nhanh nhanh để cậu còn chụp bánh đăng lên nữa chứ.

Tấm ảnh được in ra, anh nhân viên liền đưa cho hai người họ xem trước khi mang đi đính lên bảng gỗ kia. Minghao chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Khi nãy, trong lúc rối rắm cậu lại giơ tay trái lên, thế là tấm ảnh là hai người cùng đưa nửa trái tim bên trái.

Minghao khá chắc anh nhân viên vừa nén một nụ cười mỉa mai.

Seokmin, hôm nay mày chết với ông.

Không làm mất thời gian của cặp đôi này nữa, người tên Junhui kia cúi đầu chào rồi trở về quầy. Minghao sau khi chụp xong một số ảnh thì háo hức thưởng thức món bánh từ quê nhà. Ngon quá!

Ở bên quầy, người tên Junhui kia cứ ghé mắt nhìn hai người họ. Một người ngồi ăn bánh ngon lành, còn một người cứ mải mê căn chỉnh góc để chụp. Ai mà tin hai đứa này là một cặp chứ. Nhìn xung quanh xem, ai ai người ta cũng ngồi sát bên nhau, không trò chuyện thân mật thì cũng đút cho đối phương một chút bánh, vô cùng tình cảm.

Hình như nhận thấy Junhui nhìn vào hai người khách kia hơi lâu, một nhân viên nữ bên cạnh cũng nhìn theo hướng anh, xen vào:

"Em cũng nghĩ như chị đúng không? Nhìn kiểu gì cũng không ra một cặp đôi cả!"

Chờ mãi không nghe câu trả lời, cô ấy nhìn sang thì thấy Junhui vẫn nhìn chằm chằm họ, lâu lâu môi còn nhếch lên. Junhui đã cho cô ấy ăn một quả bơ to tướng.

"Junhui!" Miyoung nói lớn, còn kèm theo cú huých tay.

"Hả? À chị Miyoung đó à, chị nói gì chứ?"

"Chị nói là nhìn hai người họ không giống cặp đôi gì cả. Mình nên làm gì đây, có khi em bị lừa rồi đó Junhui à!"  giọng Miyoung đầy lo lắng. Tiệm bánh này có ý nghĩa thế nào với Junhui, ai là nhân viên trong tiệm đều biết. Để bị hai đứa nhóc lừa tiền thế này thật không chịu nổi mà.

"Có đâu. Em quan sát kĩ rồi, họ là một cặp đó. Nhiều khi không thích thể hiện tình yêu chỗ đông người thôi chị ơi!" Junhui huơ huơ tay. "Mà chị lo làm đi, lại đứng đây nhiều chuyện với em à? Đi, đi mau!" Vừa nói, Junhui vừa kéo Miyoung một mạch xuống khu làm bánh.

-

Tối đó. Minghao đăng tấm ảnh chiếc bánh lương của mình lên mạng xã hội, viết vài dòng status rồi thoát ra và gọi điện cho bố mẹ khoe rằng ở Hàn Quốc lại có một nơi bán món bánh truyền thống của quê hương mình. Sau này Minghao sẽ còn ghé cửa hàng đó nữa để xem xem nó còn bán món bánh truyền thống nào nữa không. Giờ này thì cậu chỉ cần nghe tới bánh thôi là đã muốn ợ hơi lên rồi.

Sau ngày hôm đó, phải mất rất nhiều ngày Minghao mới có thể ăn lại đồ ăn ngọt khác. Vị ngọt làm cậu lợm cả họng. Ngày hôm đó, cậu và Seokmin ăn nhiều đến nỗi Minghao bỏ luôn bữa tối và cả bữa sáng hôm sau vì còn đầy bụng, chưa kịp tiêu hóa hết tất cả số bánh đó.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật