[SVT] [LONGFIC] [JUNHAO] • NÀY EM, EM CÓ MUỐN ĂN BÁNH NGỌT CẢ ĐỜI KHÔNG?

1.



"Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với Hàn Quốc. Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay quốc tế Incheon, giờ địa phương bây giờ là 4 giờ 35 phút chiều,..."

Tiếng của cô tiếp viên hàng không lanh lảnh bên tai đã đánh thức Xu Minghao tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cậu vừa chớp chớp mắt điều chỉnh lại tiêu cự, vừa với tay thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi.

"Hàn Quốc, ta đến rồi đây!"

Đây là lần đầu tiên Minghao một mình đi xa như thế. Vốn là con một trong gia đình, vóc dáng lại nhỏ hơn so với các bạn đồng trang lứa nên bố mẹ Minghao luôn cẩn thận lo lắng cho cậu từng li từng tí, dù cậu có nói là không cần đến mức nào đi chăng nữa.

Đến lúc khoảng 5 tuổi, Minghao chỉ là muốn đi học võ để rèn luyện sức khỏe, vậy mà cậu nhóc khi đó phải đấu tranh với bố mẹ đủ kiểu mới có được sự đồng ý từ họ.

"Con nói rồi! Con không bị bắt nạt! Chỉ là con muốn mình khỏe mạnh hơn thôi!"

Bảo bọc là thế nhưng từ khi đó cho đến từng tuổi này, bố mẹ đều luôn tôn trọng từng quyết định của cậu. Từ học võ, đi thi đấu cho đến theo đuổi loại hình nhảy bboy, Minghao biết bố mẹ đều luôn bên cạnh để ủng hộ cậu.

Và rồi, chuyến đi đến Hàn Quốc để theo đuổi đam mê lớn nhất đời cậu - hội họa, cũng đến. Minghao đã phải đắn đo suy nghĩ rất lâu mới dám đưa ra quyết định. Bỏ tất cả để đến một đất nước xa lạ, phải có một ý chí và quyết tâm lớn như thế nào để có thể thắng được những giọt nước mắt khóc thầm từng đêm của mẹ và sự trầm ngâm ít nói hẳn đi của bố. Để ngày hôm nay đây, cậu đã đứng giữa Seoul, khoảng cách đi đến ước mơ của cậu đã được rút ngắn thêm một bước.

Minghao vẫn còn nhớ như in ngày cậu nhận được thông báo nhập học của một trường đại học danh tiếng ở Seoul thông qua cuộc thi đánh giá năng lực online, cậu đã nhảy cẫng lên vì vui sướng như thế nào.

Thời khắc hạnh phúc đó, có lẽ Minghao sẽ không bao giờ quên được.

Một cơn gió lạnh ùa tới kéo Minghao về với thực tại. Cậu rùng mình một cái, nhìn xuống chiếc khăn choàng cổ đã bị rớt xuống một bên vai, vô tình để một chút gió lạnh lùa vào hõm cổ. Seoul đã vào tháng Hai rồi mà vẫn còn lạnh quá.

Chật vật một lúc lâu mới có thể choàng lại chiếc khăn vì tay cậu còn lỉnh kỉnh hành lí, Minghao bất chợt mới nhận ra những âm thanh xì xầm xung quanh nghe xa lạ thế nào. Mới lúc nãy thôi, cậu vẫn còn nghe thứ tiếng thân thương của quê hương mình mà chớp mắt một cái, những gì mọi người xung quanh nói cậu cũng không còn hiểu hết 100% được nữa. Minghao thở dài, phả ra một làn khói trắng mờ mờ, thầm nghĩ cậu cần phải chăm chỉ học tiếng Hàn cho tốt hơn mới được. Chút vốn liếng ngôn ngữ cậu có được lúc tự học xem chừng còn thiếu sót nhiều.

Chiếc taxi Minghao đặt để đưa mình đến nơi ở mới vừa tới, cậu liền vội vàng kéo vali về phía cổng, không cẩn thận mà va phải một người. Lúc đó Minghao không hề hay biết rằng chiếc bông tai hình số 8 ánh bạc của cậu đã rơi xuống, tiếng leng keng rất nhỏ bị lấn át bởi tiếng ồn ào ở sân bay nên cậu không chú ý mấy. Chiếc bông tai tội nghiệp nằm trên nền đất một lúc lâu, Minghao lên taxi mới phát hiện và cũng không biết đến giờ đã có ai nhặt nó lên hay chưa.

Minghao về tới nơi ở mới cũng là lúc trời vừa sập tối. Nơi này là một phòng trong một tòa chung cư cũng khá gần trường học. Cậu may mắn được ở tầng 6, không quá cao cũng không quá thấp, từ cửa sổ nhìn ra có thể nhìn thấy một phần của Seoul. Minghao đã phải tìm kiếm rất lâu mới có thể đặt được phòng vừa rẻ lại vừa tiện nghi thế này. Nhìn đống hành lí còn ngổn ngang trên giường, Minghao cũng chẳng buồn sắp xếp lại. Trước hết Minghao phải nghĩ đến việc phải lấp đầy bao tử cái đã. Thức ăn trên máy bay từ lâu đã tiêu hóa hết chẳng còn gì. Cậu nhanh chóng khóa cửa đi xuống phía bên dưới tìm cửa hàng tiện lợi để kiếm đại món gì đó vừa miệng ngay lúc này. Cậu vội vàng mua một ít mì gói ăn tạm, dù ý thức được mì ở Hàn Quốc thường rất cay nên Minghao đã cẩn thận chọn loại ít cay nhất. Vậy mà khi ăn cậu cũng phải hít hà mấy bận.

Thế này thì không ổn rồi, sau này Minghao phải tự nấu ăn mất!

Bất chợt cậu có chút ghen tỵ với những người không kén cá chọn canh như cậu. Ai bảo bao tử cậu không tốt làm gì!

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Minghao bước dọc theo con đường, ngẩn ngơ ngắm nhìn thành phố. Dòng người đông đúc ngược xuôi ngang dọc, ánh đèn từ những bảng hiệu đủ loại màu sắc in trên gương mặt họ. Trời lạnh như thế nhưng những con đường ở Seoul vẫn tấp nập người qua lại, dòng người đứng chờ ở cột đèn giao thông tràn qua như ong vỡ tổ khi đèn chỉ vừa chuyển màu.

Minghao hòa vào dòng người tấp nập đó, vừa đi vừa ngước nhìn đọc tên từng bảng hiệu. Kia là cửa hàng quần áo, chỗ đó là nhà hàng, bên kia là quán rượu. Chợt nhìn thấy cửa hàng bán những món đồ trang trí nhà cửa, Minghao định bụng chỉ ghé vào xem thôi nhưng tay đã không cho phép. Vậy là, sau một lúc bị lóa mắt trước những món đồ trưng bày ở đó, Minghao dù đã dặn lòng không tiêu tiền hoang phí nhưng khi ra khỏi cửa hàng, cậu đã đem về nhà một túi đồ rõ to.

"Đẹp đẽ tiện nghi thế này, không mua quả là phí!"

Cậu cố trấn an bản thân rằng nhiêu đây cũng đã đủ cho căn phòng của cậu rồi. Suy nghĩ như thế xong, Minghao cũng không còn tiếc nuối số tiền mình đã bỏ ra lúc nãy nữa, cậu hí hửng quay về nhà và bắt tay vào trang trí lại căn phòng. Ngày mai là Chủ nhật, cậu còn cả một ngày để tìm hiểu thêm Seoul, sẵn tiện đi xem trường mới luôn cũng không muộn.

--------

Tỉnh giấc sau tiếng chuông báo thức inh ỏi, Minghao ngồi dậy vươn vai vài cái rồi đứng dậy mở rèm cửa ra đón cảnh mặt trời mọc ở Seoul. Đúng là không uổng công dậy sớm, cuối cùng Minghao cũng đã chụp được bức ảnh mặt trời từ từ mọc lên cực kì tâm đắc thế này. Cậu liền thích thú đăng lên mạng xã hội.

Minghao có một tài khoản phụ chỉ dùng để đăng những bức hình mình chụp được, những bức vẽ của cậu, nhưng tuyệt nhiên không đăng ảnh bản thân. Người theo dõi thường phản hồi cũng không tệ, nên cậu chưa từng nghĩ mình phải công khai danh tính.

Minghao nhìn xuống đường phố, lúc này người và xe hẳn còn thưa thớt. Cậu quay vào làm vệ sinh cá nhân và chọn cho mình một bộ đồ chỉn chu nhất. Hôm nay Minghao còn định sẽ dành hết một ngày để tham quan Seoul trước khi năm học mới bắt đầu cơ mà.

Ngồi trên xe bus, Minghao im lặng lắng nghe tiếng báo trạm từ chiếc loa rè rè ở phía trên, trong đầu luôn nhẩm nhẩm tên trạm nơi mình muốn đến. Cũng may cậu đã không bị lỡ mất trạm. Bước xuống xe, Minghao nhìn tiếp bản đồ chỉ dẫn, để đi đến trường cậu cần đi bộ thêm một đoạn nữa. Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng cũng đã đến cổng trường.

Minghao nhìn một lượt rồi cảm thán, nơi này thật to lớn, cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh sân trường, đi ngang qua sân bóng chày rộng lớn, ngang qua những nhánh cây rụng lá gần hết, nhìn một lúc lâu tượng đài phun nước của khoa kiến trúc đặt trước sảnh mà trầm trồ. Vì là năm học chưa bắt đầu, nên ở đây có vẻ ít học sinh đi lại, không gian cũng yên tĩnh hẳn đi, Minghao còn nghe thấy cả tiếng chim ríu rít đâu đó.

Minghao nhìn sơ đồ của tòa nhà để tìm vị trí khoa Mỹ thuật tạo hình của cậu. Minghao xoay ba lô lấy ra xấp hồ sơ nhập học cầm lên tay. Mãi lo sắp xếp lại giấy tờ mà Minghao đụng trúng người nào đó không hay. Theo bản năng, Minghao đã nói xin lỗi bằng tiếng Trung. Nhưng chợt nhận ra đây là Hàn Quốc, cậu mới chỉnh lại và nói bằng tiếng Hàn "Xin lỗi". Người bị đụng trúng cũng chỉ cười xua tay bảo không sao, còn nói với Minghao vài câu:

"Này cậu ơi, điện thoại của cậu này."

Minghao đưa tay ra nhặt về kèm theo lời cảm ơn. Lúc nãy, Minghao lấy điện thoại ra để dịch tên của các khoa, mới tìm được vị trí khoa của cậu. Lúc nãy bị đụng trúng, không cẩn thận làm rơi mất, may là không bị hư hại gì.

"Cậu là người...nước ngoài hả?" Người đó hỏi có chút ngần ngại.

Minghao ngạc nhiên, thắc mắc có phải chỉ vì lúc nãy cậu lỡ buột miệng nói một chút tiếng Trung nên người ta mới nhìn ra ngay không.

"Mình xin lỗi vì tự tiện những mà...mình thấy trên màn hình điện thoại là app từ điển."

"À. Vâng. Mình là người Trung Quốc, là du học sinh năm nhất." - Minghao mỉm cười. "Tên mình là Seo Myungho." cậu chậm rãi nói tiếp, chắc chắn rằng mình đã áp dụng đúng ngữ pháp và từ vựng.

"Còn mình là Lee Seokmin, cũng là năm nhất. Tụi mình bằng tuổi nhau."

Minghao cười cười, gật đầu.

"Cậu đang đi nộp hồ sơ hả?" Seokmin chỉ tay vào tờ giấy Minghao đang cầm trên tay. Minghao lại gật đầu một cái.

"Vậy chúng ta đi chung đi. Mình sẽ chỉ đường cho!" - giọng cậu ta bỗng hồ hởi khác thường.

Minghao không thể ngăn nổi cảm kích mà cảm ơn một tiếng thật to. May là có cậu Seokmin này, dù gì cậu ấy cũng rành nơi đây hơn Minghao, chứ để Minghao vừa đi tìm khoa vừa dịch từ, có khi phải mất nửa ngày mới nộp được hồ sơ mất.

"Nè Myung..ho, Cậu học ở khoa nào vậy?" - Seokmin lên tiếng vì có vẻ không thích sự yên lặng. Minghao hơi giật mình, trong đầu liền nghĩ ra một câu tiếng Hàn thật chuẩn sách giáo khoa.

"Khoa Mỹ thuật tạo hình...ạ."

Seokmin bật cười: "Cậu không cần dùng kính ngữ với mình như thế đâu. Do tụi mình bằng tuổi nên cậu đổi đuôi câu đó đi nha."

Minghao gãi gãi đầu, cười cười tỏ ý đã hiểu.

Seokmin nói thêm, chậm rãi để Minghao kịp nghe. Cuối cùng Minghao cũng biết Seokmin là sinh viên ngành ngữ văn Anh, tốt nghiệp sẽ là thầy giáo dạy tiếng Anh. Khoa của cậu ấy nằm ở dãy nhà bên kia, lúc nãy trong lúc lật đật chạy đi tìm bản đồ tòa nhà mới đụng trúng Minghao. Sau khi biết Minghao chưa rành tiếng Hàn nên gợi ý dẫn cậu đi tìm tòa nhà và cùng nhau tham quan trường học.

Đó là cách là Minghao quen được người bạn Hàn Quốc đầu tiên của cậu ở trường đại học. Minghao cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì Seokmin không nổi cáu khi giảng cho cậu những từ tiếng Hàn trong sách mãi mà cậu không hiểu, cũng không tức giận vì đến đêm Minghao lại đưa một đoạn ghi âm của giáo sư nhờ Seokmin nghe giùm. Trên lớp học, Minghao luôn ghi âm lại bài giảng, về nhà cậu sẽ nghe lại một lần nữa những chỗ giáo sư giảng quá nhanh. Có lúc không nghe ra được, Minghao đành làm phiền Seokmin.

"Tui thề là tui chưa thấy ai siêng năng như ông trong 19 năm cuộc đời của tui luôn á Myungho." Đó luôn là câu cửa miệng của Seokmin khi Minghao nhờ cậu ấy nghe bài giảng hay hỏi từ mới.

"Siêng gì chứ. Nếu tớ siêng thì đã không làm phiền cậu rồi. Cũng tại vì vốn tiếng Hàn của mình còn ít quá thôi. Dù Seokmin luôn nói không sao nhưng mình phải chăm chỉ học hơn nữa mới được, làm phiền Seokmin mãi cũng không hay."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật