[SVT] [LONGFIC] [JUNHAO] • NÀY EM, EM CÓ MUỐN ĂN BÁNH NGỌT CẢ ĐỜI KHÔNG?

3.



Hôm nay tiệm bánh đông khách hơn ngày thường cũng vì chương trình khuyến mãi ngày lễ tình nhân.

Lúc Junhui đóng cửa tiệm thì cũng đã gần 10 giờ đêm. Anh bước đến chiếc bảng gỗ lớn có đính nhiều hình ảnh của các cặp đôi đến đây ngày hôm nay. Mắt anh dừng lại ở tấm ảnh có hai cậu con trai giơ một nửa trái tim cùng một bên, trông ngố không chịu được. Anh còn nhớ trong đó có một cậu người Trung đã gọi món bánh lương.

Đó là người có mái tóc nhuộm màu vàng ánh cam nổi bật, bên tai còn lấp lánh một sợi khuyên dài, cách ăn mặc cũng rất thời thượng. Khi vừa gặp cậu ấy, Junhui chỉ nghĩ đến 2 từ bad boy, sau đó anh cảm thấy bản thân mình thật xấu tính khi đã lỡ đánh giá xấu một người qua vẻ bề ngoài, nên anh liền gạt đi suy nghĩ đó.

Cậu trai này cũng ít nói, muốn ăn bánh lương nhưng lại như ngại gì đó không mở lời, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe, để cậu bạn trai nói hộ hết thảy. Junhui thấy vẻ bề ngoài của cậu như đối lập hẳn với phong cách ăn mặc đó. Anh nhìn gương mặt cậu ấy một lần nữa, tắt đèn và đóng cửa ra về.

Junhui dắt con xe đạp thể thao của mình ra, nhét tai nghe vào, bật điện thoại chọn một bài hát yêu thích để nghe trên đường về nhà. Đường phố Seoul vẫn còn bóng người qua lại dù trời đã về đêm muộn, quả đúng là thành phố không bao giờ ngủ.

-

Junhui vốn là người Trung Quốc nhưng đã sống ở Hàn Quốc gần như cả cuộc đời. Năm 6 tuổi, một vụ tai nạn sập cầu đã lấy đi tính mạng bố mẹ anh. Một đứa trẻ 6 tuổi không thể hiểu được sức nặng của cái chết cho đến tận hôm đám tang. Anh vẫn còn nhớ khi đó, ai cũng nói anh may mắn vì đã không đi cùng bố mẹ, nhưng may mắn gì chứ khi anh bị bỏ lại chỉ có một mình. Những người họ hàng dành cho anh những ánh nhìn thương hại, ái ngại nghĩ về tương lai của đứa trẻ này.

Cũng trong hôm đó, Junhui đã gặp lại chú út. Vợ của chú cũng mất trong vụ tai nạn đó, làm chú phải hoãn chuyến công việc trở về, đột ngột đến mức gặp nhau lần cuối cũng không kịp. Sống với ông bà ít lâu, chú út ngỏ lời muốn đón Junhui về nuôi và rời Trung Quốc để xây dựng một cuộc sống mới. Junhui theo chân chú đến Hàn Quốc, học nghề làm bánh của chú út. Đã từ lâu, anh luôn xem chú như người thân duy nhất của mình, nhưng anh vẫn thấy mình mang nợ chú quá lớn. Và anh chọn không học Đại học mà chỉ dồn sức xây dựng cửa tiệm này, để có thể phát triển cửa tiệm hơn nữa, không phụ công sức của chú anh đã bỏ ra.

Về đến nhà, Junhui nhẹ nhàng bước lên phòng vì anh biết giờ này chú anh đã say giấc, anh không muốn mình sẽ phá hỏng giấc ngủ của chú. Junhui thả lưng trên chiếc nệm nhồi bông mềm mại sau một ngày làm việc mệt mỏi, sống lưng thẳng đơ đến muốn gãy ra, hai chân đứng nhiều muốn mất luôn cảm giác, cơ miệng cũng cứng đờ. Lười nhác lấy điện thoại ra nghịch ngợm, Junhui lướt đến mục xu hướng thì thấy có một tấm hình nhìn rất quen mắt. Đây là loại bánh ở cửa hàng của anh, background này cũng là của quán, có lẽ là do một trong những vị khách hôm nay chụp. Junhui bấm vào hình để xem rõ hơn, không sai rồi, đây chính là món bánh lương do chính tay anh làm.

"Vậy ra người chụp có thể là cậu con trai tóc ánh cam đó."

Junhui có một sở thích, đó là thỉnh thoảng anh sẽ tự tay làm những món bánh từ quê hương anh để bày bán trong tiệm, để vừa giới thiệu với người Hàn Quốc những món bánh ngọt của Trung Quốc, vừa để anh không quên hương vị quê nhà. Thường thì có rất ít người để ý đến chúng, vậy mà hôm nay, cậu con trai ấy lại nhất quyết chọn nó.

"Hình như cậu ấy cũng là người Trung Quốc."

Junhui lấy làm lạ, cũng thấy rất vui. Người đó, mặc kệ món bánh lương không nằm trong mục giảm giá hôm nay, vẫn đưa đôi mắt chớp chớp như để năn nỉ anh hãy đồng ý. Junhui thấy người đó còn thưởng thức nó rất ngon nữa, làm cho người làm ra món đó là anh đây cũng cảm thấy vui lây.

Junhui nhìn tên tài khoản, anh biết tài khoản này và đã theo dõi từ lâu sau khi nhìn thấy một bức vẽ rất đẹp được đăng lên. Bức vẽ đó là cảnh trong một ngày trời đầy nắng, có hai con mèo lười nhác nằm trên bờ tường, một con đang nhắm mắt lim dim ngủ và con còn lại đang nhìn con mèo kia âu yếm, còn nghiêng đầu để ánh nắng không chiếu thẳng vào mắt con còn lại. Junhui cảm thấy rất đáng yêu, đọc được dòng status mới biết chủ tài khoản kể rằng đây là câu chuyện có thật. Thế là anh nhấn theo dõi. Junhui cũng bắt đầu dần thích mèo từ lúc đó.

Sau này, chủ tài khoản đó còn có thêm sở thích nhiếp ảnh, bức nào đăng lên cũng đều nhận lượt tương tác rất cao. Junhui nhận ra mình rất thích những câu chuyện xung quanh cuộc sống của người này, thích những câu chuyện đằng sau bức ảnh đó. Nhưng người này không đăng một tấm hình gì về bản thân cả, nên Junhui cũng không dám chắc có phải là cậu trai ấy không. Nhìn tấm ảnh bánh lương thêm một lúc nữa, Junhui thả một trái tim rồi tắt điện thoại trước khi quá giờ đi ngủ. Ngày mai lại là một ngày làm việc nữa rồi.

--------

Minghao dự định tuần sau sẽ quay lại cửa hàng bánh ngọt đó nhưng giáo sư lại giao cho lớp của cậu một dự án lớn nên Minghao hoàn toàn quên mất. Thế là, trong một ngày tình cờ được rảnh rỗi đâu đó hơn nửa tháng sau, Minghao mới có thời gian đi dạo phố thư giãn, mua một vài món đồ và nếu may mắn sẽ tìm được vài cảnh đẹp để đăng lên mạng xã hội.

Vài ngày trước, có một tài khoản đã bình luận dưới tấm hình chiếc bánh lương hỏi sao gần đây cậu không đăng hình gì nữa thế. Minghao cũng giật mình nhớ ra từ sau khi lo chú tâm làm dự án, cậu đã quên béng việc này. Nghĩ đến việc có nhiều người luôn chờ đợi những tấm hình từ mình, Minghao cảm thấy ấm lòng đến lạ.

Đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, Minghao mới nhớ ra phi vụ cùng Seokmin hai tuần trước. Thật ngại chết. Nhưng cậu không cản được bản thân cứ đẩy cửa bước vào, lòng đầy mong chờ liệu hôm nay cửa hàng có bán món bánh nào truyền thống của Trung Quốc nữa hay không.

Đón chào cậu luôn là nụ cười tiếp khách chuyên nghiệp của nhân viên, Minghao cẩn thận nhìn lướt qua tủ bánh. Thật không may cho cậu, hôm nay tiệm chỉ trưng bày những món bánh tây thường thấy, chả có món bánh nào của Trung Quốc cả. Đang thở dài tiếc nuối, Minghao chợt Minghao nghe một giọng nói ấm áp, nói nhỏ như chỉ để mình cậu nghe thấy.

"Chào mừng quý khách. Quý khách muốn dùng gì ạ?"

Minghao ngước mắt nhìn lên, lúc nãy có anh nhân viên có răng khểnh đã hỏi cậu rồi mà. Sao giờ lại hỏi nữa thế.

"À...tôi"

Trước mắt Minghao không còn là anh nhân viên răng khểnh ban nãy nữa mà là người tên Junhui lúc trước. Minghao vẫn còn nhớ ánh mắt như hình viên đạn của anh ta lướt qua cậu và Seokmin hôm bữa. Cậu bất giác rùng mình một cái, như đang có hàng ngàn con kiến li ti chạy dọc sống lưng. Hi vọng là anh ta không nhớ rõ chuyện hôm đó.

"À...Hôm nay tiệm không có bánh lương ạ?" - Minghao hỏi, vẫn cố không nhìn vào mắt Junhui. Anh ta chỉ phì cười.

"Không may rồi. Hôm nay tiệm không có bánh lương. Món đó không nằm trong menu chính thức đâu, lâu lâu anh mới làm thôi."

Minghao ngạc nhiên: "Anh tự tay làm luôn ạ?"

"Đương nhiên rồi! Anh còn biết làm nhiều món bánh truyền thống ở Trung Quốc nữa cơ!" đến đây thì Junhui ngừng lại một chút như để nhớ ra gì đó. "À mà, nếu anh nhớ đúng thì...em cũng là người Trung Quốc phải không? Em đã đến đây hai tuần trước."

"Vậy là anh ta vẫn còn nhớ."

"Anh đến từ Thâm Quyến này!" Junhui nói tiếp. Minghao đã ngờ ngợ từ khi thấy bảng tên của anh ta, quả đúng thật anh ấy không phải người Hàn Quốc mà.

"Em ở Liêu Ninh, hiện đang là du học sinh thôi ạ." cuối cùng thì Minghao cũng trả lời trong sự hồ hởi đón chờ của Junhui.

"Thật á? Mừng ghê! Lâu lắm rồi anh mới gặp đồng hương đó!" Junhui suýt nữa là vỗ vai Minghao. "Hôm nay dù không có bánh lương nhưng có cái này," Junhui quay vào trong lấy ra một khay bánh chỉ mới ra lò, "...bánh đậu xanh. Em muốn thử chúng không?"

"Được ạ, lấy cho em hai cái."

"Em dùng ở đây hay mang về?"

Minghao định nói mang về nhưng bên ngoài, bầu trời chợt tối sầm lại, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập đến. Lúc nãy khi Minghao ra ngoài, thời tiết vẫn còn tốt lắm cơ mà, sao bây giờ lại muốn đổ mưa bất chợt vậy nè. Minghao cũng muốn dùng bánh tại tiệm lắm, nhưng ở nhà vẫn còn một cái chăn dày của cậu đang phơi ngoài ban công, nhỡ không ai lấy nó vào thì đến đêm cậu sẽ chết cóng mất. Nghĩ thế, Minghao quyết định sẽ mang bánh về, cũng hi vọng trời đừng đổ mưa ngay.

"Tiền đây ạ. Em cảm ơn." Nói rồi, Minghao cầm lấy hộp bánh và chạy ù đi.

Thế quái nào người tên Junhui đó lại đuổi theo cậu.

"Mình đưa thiếu tiền hả ta?
Hay do chưa thấy tiền thừa? Hay không lẽ anh ta nhớ lại chuyện hôm bữa rồi phát hiện chăng?"

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ tại sao anh ấy lại đuổi theo thì anh ta đã đuổi kịp Minghao từ lúc nào, đúng là chạy nhanh thật á chứ.

"Em chạy nhanh thật đó. Anh vừa quay ra định lấy ô đưa em thì em đã đi đâu mất tiêu rồi. Này cầm lấy đi." Junhui dúi vào tay Minghao chiếc ô. "Trời sắp mưa rồi, anh lại thấy em không mang ô nên mới đuổi theo đưa nó cho em."

"Anh ấy đúng là người tốt."

"Anh quay lại tiệm bánh đây. Chào nhé."

"Nhưng mà, làm sao em trả nó cho anh?" - Minghao hỏi làm người kia mới bước 3 bước đã phải quay lại.

"Em cứ đến tiệm bánh từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối trả cho anh là được. Còn nếu không gặp anh, thì cứ nói với các nhân viên ở đó em trả ô cho Junhui." Vừa nói, Junhui vừa chỉ tay vào bảng tên.

"Về cẩn thận nhé, Minghao." Junhui vừa đi ngược vừa vẫy vẫy tay với cậu, sau đó quay đầu chạy mất dạng.

Minghao nhìn anh ấy một lúc mới bắt đầu chạy nhanh về nhà. Gặp được đồng hương ở đây đúng là tốt thật, nhưng mà do lúc trước cậu đã lỡ nói dối anh ta rồi. Nếu như cứ tiếp xúc nhiều, cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra thôi. Thôi vậy, sau này mình cũng nên bớt gặp anh ấy lại một chút. Nhưng mà chiếc ô này, sau này cậu còn phải đem đi trả lại, thế là lại đụng mặt anh ta nữa rồi còn gì. Thôi thì dừng lại ở quen biết xả giao thôi, không nhất thiết phải thân thiết quá.

Mà khoan đã. Sao anh ta biết tên cậu được vậy?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật