[12 Chòm Sao] Huyết Vực Ái Vương

Chương 10



Trong cuộc đời nhạt nhẽo này cô ghét nhất là những kẻ muốn lấy đồ của cô, những kẻ đó cô luôn tặng cho chúng một cái chết đau đớn.
Thiên Bình lạnh lẽo nhìn người con trai phẩy quạt kia.

Cậu ta khẽ rùng mình, hơi vò chiếc khăn tay đang cầm, giọng rất ngọt ngào nói.
"Ta rất thích mặt dây chuyền đó, có thể bán lại cho ta không?".
Anh ta mỉm cười, hai má mềm lại đỏ hồng nhìn rất câu nhân, không ít nữ nhân đã nhìn hắn mà nuốt nước bọt.

Hắn không ai khác chính hoa khôi vọng lâu - Ý Hiên. Nổi danh với vẻ đẹp động lòng người, ai đi qua cũng không nhịn được mà phải nhìn hắn mấy lần. Nhưng hắn rất giữ mình lại có rất nhiều thủ đoạn nơi chốn ong bướm vậy nên còn được gọi với cái tên 'Vũ Hoa Câu Nhân'.

Hắn hôm nay cùng thị hầu của mình đến mua trang sức, cùng lúc đó chính là lúc Thiên Bình bước vào.
Hắn đã bị thu hút bởi sự lạnh lẽo và vẻ đẹp mạnh mẽ của nàng.
Khi hắn thấy nàng bảo có huyết phu thì hắn có chút thất vọng nhưng vậy thì đã sao chưa ai từ chối nổi vẻ đẹp của hắn.

Hắn mong đợi nhìn Thiên Bình, nhưng cô lại dửng dưng liếc hắn từ trên xuống rồi quăng ánh mắt lạnh lẽo.
"Sao ta phải bán cho ngươi?"

Hắn giật mình không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, ánh mắt đó thật lạnh lẽo, hắn nhíu mày
"Chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, nếu nàng không đồng ý thì thôi vậy"
Thị hầu bên cạnh lần đầu tiên thấy công tử nhà mình như vậy không khỏi hoá đơ há hốc mồm.

"Nhưng ta thật sự rất thích nó..." Gương mặt hắn ủy khuất, mang nét yếu đuối làm người ta thương tiếc nhưng trừ Thiên Bình.

Một nữ nhân bị vẻ đẹp hắn mê muội bước ra nói
"Ngươi bán cho hắn đi dù gì chả là một sợi dây chuyền bình thường, cứ ra giá ta sẽ trả, huyết phu của ngươi cũng không đến nỗi hẹp hòi thế đi"

Ý Hiên ghét bỏ cánh tay nàng ta, nhẹ nhàng tránh né.
Nhìn sắc mặt Thiên Bình đang khó coi đến cực điểm hắn có chút sợ hãi. Nhưng tại sao nàng ấy lại không động lòng như những người khác, rõ ràng ta đã chủ động cơ mà.

Nữ nhân kia còn chưa vênh váo được bao lâu thì bị Thiên Bình túm lại.
Nàng ta dãy dụa, mắt trợn trắng khiến những người xung quanh sợ hãi.
"Những kẻ nói về chàng ấy ngươi biết chúng đang ở đâu không?"

Ánh mắt kia đỏ như máu, đục ngầu mang theo nét âm u như từ cõi chết.
"Đã bị nghiền nát thành từng mảnh và vất cho chó phép ăn rồi, đừng nghĩ có thể hồi phục".

Nàng ta còn chưa thốt lên được câu cầu cứu thì đầu đã bị xuyên thủng bởi móng tay nhọn đâm vào.
Nàng ta ngã xuống, chưa kịp phục hồi thì đã cảm nhận được bản thân vốn không thể hồi phục được nữa. Dòng máu xanh!!!
Nó sẽ khiến huyết tộc mất đi khả năng hồi phục. Nàng ta lăn ra và chết ngay tại chỗ.

Hai tên tùy tùng ẩn nấp theo cô lại phải đi dọn xác, chúng đột nhiên cảm thấy Rose đại nhân đúng là có sự kiên trì dọn xác cho chủ nhân suốt mà.

Ý Hiên bị doạ sợ lùi lại.
Thiên Bình lấy khăn lau đi máu trên tay, vất chiếc áo choàng bẩn dính đầy máu đi. Bước đến trước mặt Ý Hiên.
"Hôm nay ta vì chàng ấy không muốn giết người nhưng các ngươi có vẻ không biết điều".

Ý Hiên cả người run rẩy, hắn không nghĩ tới người trước mặt lại mạnh như vậy, một chiêu đã hạ huyết tộc quý tộc còn không thể hồi phục mà chết.
Thiên Bình còn đang hung thần ác sát con nhà người ta, mọi người sợ hãi núp một góc thì tiếng cánh dơi truyền tin bay phập phồng.
"Có thư! Có thư!"

Thiên Bình ngước lên nhìn, thấy trên dòng chữ có tên Bạch Dương, hai mắt cô rực sáng. Là chàng ấy!!!

Thư truyền tin được mở ra hình ảnh Bạch Dương xuất hiện.
"Ngươi đã đi đâu vậy hả!!"
Tiếng Bạch Dương mang chút nghẹn khuất.

Thiên Bình bị giật mình, khi bình tĩnh lại thì lại mỉm cười trêu chọc anh
"Sao vậy? Nhớ ta sao? Hết giận rồi?"
Bạch Dương trừng mắt với cô
"Ngươi còn nói!!" Bạch Dương thẹn quá hoá giận trực tiếp ngắt truyền tin.
Thiên Bình lo hắn giận liền vội vàng mở cửa đi.

Một màn này Ý Hiên nhìn thấy. Nàng ấy có vẻ rất quan tâm Huyết Phu của mình nhưng sao tên đó lại lớn tiếng với nàng ấy như vậy mà nàng lại không tức giận?.
Hắn có chút phẫn uất, từ trước tới giờ chưa ai đối sử với hắn như vậy cả, sao nàng lại không giống những người khác si mê mà nhìn hắn.
Hắn vẫn không bỏ cuộc đâu, nàng ấy hẳn là ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn thế.
....
Phong Phong sau khi nói chuyện với Bạch Dương thì đã lẻn đi một nơi khác, anh tháo bỏ lớp mặt nạ con người khi ở cạnh Bạch Dương, làn khói màu tím bao phủ lấy anh, đôi tai trắng lộ ra. Một Miêu yêu kiều diễm, gương mặt khuynh đảo

"Đại nhân" Từ dòng thư mà Phong Phong nhận được hiện lên hình ảnh của một cô gái.

"Việc ta bảo ngươi làm vẫn tốt chứ?"

Phong Phong yêu kiều gật đầu, anh nhìn cô gái, mắt mang theo yêu tình.
"Rose đại nhân, việc ngài giao ta sẽ luôn hoàn thành"

Người con gái đó không ai khác mà chính là Rose người đã luôn theo Thiên Bình.
Phong Phong không phải con người, anh là yêu tộc, chủng tộc Miêu Yêu. Lúc trước từng được Rose cứu sống khỏi huyết tộc. Anh không phải tên phong phong, tên thật của anh là
Hạ Nguyệt Song Ngư.
Nơi ánh trăng hạ xuống anh được sinh ra.

Về sau khi được Rose cứu thì anh đã một mực đi theo Rose làm cánh tay tâm phúc của cô. Và được cho cái tên Phong Phong để che giấu đi thân phận thật của mình để tiện hoạt động.

Rose gật đầu nói:"Tiếp tục bảo vệ Huyết Phu, nếu có chuyện gì sảy ra ngươi biết hậu quả gì sẽ sảy ra rồi đó"

Song Ngư ủy khuất gật đầu, đại nhân vẫn là không thèm để ý đến anh, tủi thân.
Đột nhiên có tiếng bước chân Song Ngư quay lại.
"Song Ngư, ngươi thật nhiều bí mật, rốt cuộc ngươi là ai?"
Người hỏi anh chính là Hải Kỳ.

Anh lạnh nhạt
"Ngươi không có phận sự để biết"

Hải Kỳ không để anh đi mà nói:"Thân thể ngươi đều trao cho ta rồi, ngươi nghĩ cô ta sẽ thèm nhìn đến ngươi sao?".
Điều này không những không khiến Song Ngư đả kích mà còn cười lớn, gương mặt yêu kiều cười nhạo.
"Thật ngu ngốc, những lần ngươi hoan ái trên giường vốn không phải ta haha, ngươi đang làm với một hình nhân ta tạo ra mà thôi, đúng là đáng thương".
Đúng vậy, đây mới là tính cách thật sự của Song Ngư, anh là một kẻ sảo quyệt và mang rất nhiều lớp mặt lạ để đối phó với mọi người.

Nghĩa vụ của anh là bảo vệ Huyết Phu lên anh phải làm tròn trách nhiệm, còn nữ nhân ngu ngốc này lúc nào cũng bị yêu mị của hắn mê hoặc.
Hắn đã tạo ra hình nhân cho cô ta tự hoan ái với nó.

Hải Kỳ tức giận siết chặn tay, gương mặt hằn lên tơ máu đỏ
"Ngươi!!!"
Song Ngư lãnh lẽo nói:"Ngươi nên biết thân phận đi, cái sức mạnh gà đánh của ngươi không làm gì được ta đâu, ngươi miễn dịch với năng lực xoá ký ức của ta đúng không, vậy ta nói cho ngươi một điều".

Hải Kỳ thấy anh đến gần thì lùi lại.
Song Ngư mỉm cười yêu nghiệt rồi lạnh lẽo nói:"Biết điều ngậm mồm vào".

Thân thể Hải Kỳ run rẩy đẩy Song Ngư vào tường:"Ngươi chưa từng yêu ta, một chút cũng chưa từng sao, lâu nay những lời ngươi nói với ta đều là giả sao!"

Song Ngư không lạnh không nhạt nói"Đúng vậy đấy, ngươi mơ tưởng hơi nhiều rồi".

Song Ngư đẩy cô ta ra rồi xoay người bỏ đi thì Hải Kỳ nói, trong giọng nói mang theo sự chua sót và đau khổ
"Nhưng ta thật sự yêu ngươi"

Song Ngư cũng không quay lại
"Một nữ nhân chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi thì vẫn không hề biết tình yêu là gì"
....
Bạch Dương nằm trên giường tức tối tay đập xuống nệm, rồi đá chăn cuối cùng ôm chặt gối chôn chặt mặt mình xuống.
Anh có phải quá đáng với cô rồi không, cô cũng không có hại anh.

Thiên Yết ôm túi bim bim xuất hiện lơ lửng
"Ai ya, hối hận gì vậy, kể ta nghe xem nào, haha có ai đó vô cớ giận cháu ta rồi hối hận kìa"

Bạch Dương bị nói móc thì tức giận vất gối vào Thiên Yết nhưng cô đã né chính xác được đã thế còn không ngừng cười nhạo Bạch Dương

Anh hét lên:"Tôi thì có liên quan gì đến cô ta chứ, kệ cô ta, tôi là ghét cô ta đấy thì làm sao!"
Anh chỉ vô tình nghe người ta nói dạo gần đây huyết tộc hay bị biến mất một cách lạ thường khi tìm thấy chỉ còn là bộ xương. Anh chưa từng nghĩ tới huyết tộc cũng có thể chết như vậy.
Đáng nhẽ anh phải vui nhưng trong lòng lại vội vàng viết tên lên thư rồi đưa luôn đến chỗ Thiên Bình.

Vì lúc anh quay lại không thấy cô, tìm khắp nơi hỏi rất nhiều người nhưng đều không có tin tức.

May sao lúc thư được gửi đến tay Thiên Bình, nghe giọng cô bình tĩnh thì anh mới thả lỏng.

Nhưng bản thân chợt nhận ra anh làm hơi lố, người ta là hoàng tộc cơ mà, làm sao mà dễ chết như những huyết tộc bình thường được chứ, anh đúng là ngu hết chỗ nói.

Thiên Yết nhìn Bạch Dương thì cao hứng:"Haha ta đoán không sai, ngươi động lòng rồi"

Bạch Dương xù lông:"Không có! Tuyệt đối không có, tôi ghét huyết..."
Thiên Yết cũng là huyết tộc, anh nói vậy là to gan đúng không.
Thiên Yết như nhìn ra suy nghĩ của Bạch Dương:"Nói thì nói, làm gì mà ấp úng, ta cũng ghét xã hội huyết tộc hiện tại".

Bạch Dương bất ngờ:"Tại sao?"

Nhưng không để Thiên Yết trả lời thì cô đã biến mất, Bạch Dương thấy Thiên Yết biến mất thì nhìn xung quanh, khi có người Thiên Yết sẽ chủ động biến mất.
Bỗng anh bị ôm từ đằng sau, cả cơ thể bị vùi trong một cỗ ấm áp.
"Bắt được chàng rồi"

Nụ cười yêu nghiệt cùng giọng nói trầm thấp, Bạch Dương rùng mình quay lại
"Cô!!!! Sao cô lại vào phòng tôi!".

Thiên Bình ủy khuất:"Là chàng gọi ta về mà"

Bạch Dương đỏ mặt gầm lên:"Không có, ngươi mau đi đi, đi đi".

Thiên Bình thấy tai hắn đỏ một mảng, cô nhếch mép:"Chàng...xấu hổ sao?"

Bạch Dương bị nói trúng tim đen, cơ thể anh run rẩy, siết chặt tay đi tới một góc. Thiên Bình còn đang không biết anh định làm gì thì một cái chổi đã phi qua mặt cô.
"Đi đi, cô còn ở đây nữa thì từ giờ đừng có nhìn mặt tôi".

Thiên Bình giật mình vì sợ Bạch Dương lại giận vô cớ như lúc đó thì cô ủy khuất nhảy ra khỏi cửa sổ bay đi.
Bạch Dương ngồi dựa vào tường bất lực, mặt anh đỏ, rất đỏ
"Đúng là muốn chết đi mà"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật