Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

21. Những ngày xửa ngày xưa



Nhớ lúc vừa thành đồng đội và kể cả mãi sau này khi vừa thu nạp Ahim, Marvelous tuyệt đối không phải người có thể dễ chọc như hiện tại, nói sao bây giờ nhỉ, chính là hóa thân của một thanh katana bằng băng không hơn không kém, sắc bén đến mức khiến cho người đối diện dè chừng chẳng dám bén mảng lại gần, nếu chẳng may chạm phải, hoặc là bị cứa sâu vào tay, hoặc là bị lạnh đến mức bỏng rát.

Nhưng mà theo thời gian, bọn họ càng lúc càng nhận ra tên này cũng không đến mức vô phương cứu chữa, có thể cuối cùng đã cảm nhận được tình đồng đội ấm áp nên dần hoàn lương chăng?

Câu cuối này là bọn họ tự thêm vào đấy, nếu hắn thật sự muốn "bào cho bớt sắc" thì sao phải đợi đến khi gặp qua Ahim chứ! Oa oa, chỉ có thể nói động cơ để hắn trở nên dễ gần không phải là vì bọn họ, đau lòng quá đi mà!

Nhớ lại khoảng thời gian Marvelous còn là một tên cực kì kiêu ngạo, khó chiều...

Ahim lúc mới vừa gia nhập hoàn toàn xa lạ với mọi người, thậm chí cô chẳng có tư trang gì ngoài bộ trang phục đang mặc, cứ thế tay không theo bọn họ về tàu, Ahim vô cùng cảm kích vì cuối cùng cũng tìm được mục tiêu sống tiếp, biết ơn vì bọn họ đã cho cô gia nhập. Lần đầu ngủ ở nơi này, cô hồi hộp lạ lẫm đến chẳng thể chợp mắt, Ahim cứ như vậy ngồi ngây ngốc rất lâu rất lâu. Đột nhiên lại có suy nghĩ hay là ra ngoài hóng gió một chút nhỉ?

Nhưng nếu thuyền trưởng của tàu biết được sẽ khiến cô tàn đời luôn cho mà xem. Hắn vừa cho cô thông qua nội quy mới ban chiều, dài như sớ và luôn được kết thúc bằng cấu trúc "nếu vi phạm thì sẽ bị...", Ahim nhìn vào liền lập tức mờ mắt, nhẹ thì có cắt cơm một ngày, tạm giam hai ngày, nặng thì treo giữa khoang, bị tống cổ vĩnh viễn. Thôi sợ lắm! Cô tốt nhất nên yên ổn trong phòng kẻo rước hoạ.

... Có một cô gái nằm vắt vẻo trên bãi đất trống ăn năn về những điều này.

Thật ra, Ahim vốn không có gan lẻn khỏi tàu đâu TMT.

Nhớ lại vừa nãy đang ngồi trầm tư trước cửa khoang, tâm trí hoàn toàn hoàn toàn trôi dạt khi suy nghĩ về chuyến hành trình dài hạn này, đột nhiên có thứ gì đó quất mạnh vào tay cô, sau đó trước mặt Ahim lơ lững lơ lững, cô suýt chút nữa thì hét toáng.

Oa oa không lẽ mới bước chân lên tàu mà đã thật sự gặp ma rồi sao?

Cũng còn may, thần trí kịp trấn tĩnh để Ahim không làm những người bạn mới kia thức giấc, hoá ra chỉ là dây căng buồm bị tuột thôi, hại cô một phen hú vía!

Nhưng nghe kìa, gió cứ ồ ạt từng đợt, cánh buồm như chúa sơn lâm bị nhốt lâu ngày vừa được thả tự do nên ra sức vùng vẫy, gào rú ầm ĩ mãi không thôi, Ahim nghe thêm một hồi thì quyết không thể để yên như vậy, công sức cô giữ cho mọi người ngon giấc e là sẽ sớm bị âm thanh này hủy hoại mất. Nghĩ thế, cô nàng vội gượng tay ra buộc lại.

Đáng thương thay, sức Ahim so với sức bay của cánh buồm to lớn này thì quả là lấy trứng chọi đá, chẳng mấy chốc Ahim đã bị cuốn theo, may mắn nhờ giữ chặt dây căng buồm nên cô nàng chưa té ngã.

Nhưng mà lại phải trong tình trạng lơ lững như người rừng thế này đây!

Ahim thật sự khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ mọi người chắc chắn đều đã an giấc cả, nếu cô làm phiền họ ngay ngày đầu đặt chân đến thì có phải chuỗi ngày dài phía sau hẳn sẽ rất khó khăn không?

Vẫn là tự một mình cô xoay xở thì hơn. Ahim cố bám chặt dây, phóng tầm mắt nhìn thật kỹ cảnh trí xung quanh, nhưng thật sự thì... chẳng nhìn được gì, Ahim thậm chí đã nghĩ đến viễn cảnh cô làm người rừng suốt cả một đêm luôn rồi đấy, ảo nào mà gục đầu nhìn xuống dưới, có vẻ cô cách mặt đất còn gần hơn khoảng cách trở lại tàu, Ahim ngẫng nhìn lên tàu một lần nữa, cuối cùng chậc lưỡi quyết định buông tay mà tiếp đất.

Bằng chứng tỏ rõ hơn cả ban ngày, e là Ahim bây giờ dù cho có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào rũ bỏ cái tội danh lẻn khỏi tàu được nữa.

Haizz, nếu đã lỡ mang tiếng tày trời, thay vì sầu não ủ rủ thì chi bằng tận hưởng cái trọng tội vô tình rước phải này, Ahim thở dài thườn thượt, sau đó quyết định đi dạo luôn một vòng cho khuây khỏa, lát tìm cách trở lại tàu sau vậy!

Thiên nhiên bao giờ cũng là liều thuốc miễn phí để xoa dịu mọi vết thương, Ahim ngồi xuống thảm cỏ cạnh bờ sông, trầm ngâm nhìn ánh trăng tròn vàng dạ xuống mặt nước, nhớ về hành tinh Famille của cô cũng từng lung linh như thế...

Trong vài ngày ngắn ngủi, từ một công chúa có tất cả biến thành kẻ chẳng còn gì và giờ thì lại sắp trở thành hải tặc. Mọi thứ kéo đến dồn dập khiến cơ thể nhỏ bé của Ahim như muốn nổ tung, thật sự thì cô sắp không chịu được nữa rồi!

Ahim nằm ngửa ra đối diện với bầu trời to lớn, tự hỏi cuộc đời cô sắp tới sẽ còn đối mặt với phong ba gì, cái chết chăng?

Nói thật thì Ahim giờ đây chẳng còn sợ chết, nhưng cô muốn trước khi chết chính tay cô phải tiễn biệt được tên ác độc đó! Ahim bóp chặt tay tự thề với lòng mình. Đem đôi mắt tràn đầy thù hận nhắm lại, cô hít một hơi sâu, trấn tĩnh tinh thần và không cho phép bản thân suy nghĩ thêm bất kì một điều gì bi lụy nữa.

Ahim lúc này như một đứa bé vừa gặp phải ác mộng chạy về lòng mẹ thiên nhiên để được âu yếm, dùng lời ru êm dịu nhất mà vỗ về cô.

Ahim im lặng lắng nghe, tiếng gió rít qua mang theo cả một tràng lá cây cùng lay động, tiếng ve và tiếng dế nấp ở những khóm cỏ cạnh bờ sông thi nhau râm ran, tiếng cá dưới nước chốc chốc ngoi lên đớp mồi và còn có cả tiếng... bước chân!? Ai đến vào giờ này? Tim Ahim bỗng hụt mất một nhịp, sau đó đập thình thịch loạn cả lên, chưa cần nhận diện người là ai thì Ahim đã vội vã chui vào một bụi rậm lẽn trốn, tâm lý người phạm tội luôn vậy mà, bây giờ cô cảm nhận sâu sắc mình cũng là tội phạm luôn rồi!

Ahim dụi mắt mấy lần, xem mình có phải vì tối trời quá mà nhìn nhầm người không, nếu không thì cô thật sự trúng độc đắc rồi đấy, người đến là thuyền trưởng Marvelous!!!

Oa oa, người đời quả nói không có sai, sợ nhất thứ gì, thứ đó liền xuất hiện ngay, đêm hôm tối mịt anh còn chạy ra đây làm gì chứ? Chả nhẽ là muốn đi... Ặc, trên tàu rõ có nhà vệ sinh rồi mà.

Ahim tự vỗ mạnh trán một cái cho suy đoán bừa bãi hết sức, nhưng cô cũng không có tâm trí tò mò thêm, vì bây giờ mặc kệ anh làm gì, điều duy nhất hiện tại cô biết là phải trốn cho thật kỹ, nếu để anh phát hiện ra thì cô chỉ có một con đường thôi, toi mạng!

Marvelous chẳng phải đêm hôm rỗi hơi mà chạy ra ngoài như ai đó, thà ngủ có phải sướng hơn không? Nhưng vẫn suy nghĩ về con người mình, điên hay sao mà gật đầu để con nhóc công chúa đó làm hải tặc? Cho nên vẫn là muốn nhắc nhở một chút, có nào ngờ anh vừa bước ra đã thấy cửa khoang rỗng toác, chả nhẽ hối hận cùng cực nên bỏ trốn luôn trong đêm ư?

Marvelous chau mày, xem ra chút ít niềm tin vừa nảy nở đã bị làm cho tan biến mất sạch. Chậc, đôi chân dài từ tốn đi đến đóng cửa lại.

Cánh cửa khựng đứng sau khi vừa mới kéo được phân nữa, vì tầm mắt của Marvelous đã phóng trúng vào bãi đất xa xa kia, đồng tử đen tuyền không dịch lấy một giây, thu gọn trong đôi mắt trầm tĩnh lúc này là cái con người vừa mới bị anh buộc tội bỏ trốn, nhưng mà đương sự trước mặt thì hoàn toàn không có dấu hiệu ấy, thành thử Marvelous khá lấy làm tò mò.

Marvelous sớm đã phát hiện ra Ahim, nhưng vừa thấy anh thì liền ba chân bốn cẳng ẩn trốn, hừ, dám lẻn ra ngoài mà cũng biết sợ sao?

Thuyền trưởng không thèm để ý mà thong thả nằm xuống ngắm sao, ngũ quan và dáng vóc anh đẹp đến từng đường nét.

Marvelous nằm trên thảm cỏ, mạ lên một tầng vàng kim của ánh trăng phảng phất, cảnh tượng lặng tờ uy nghi nhuốm màu nghệ thuật làm người ta cảm tưởng như đang trong phòng triển lãm, còn Marvelous là bức tượng vàng quý giá và đẹp đẽ nhất được trưng bày ở trung tâm.

Marvelous vẫn nằm đó, không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ đi bắt quả tang Ahim, anh chính là cố tình để người nào đó bị muỗi đốt, coi như trừng phạt thích đáng.

Tuy khét tiếng độc ác nhưng Marvelous tuyệt đối không phải là kẻ mất trí bức người ta đến chết, anh bao giờ cũng lượng rõ trước sức đối phương, tầm con nhóc này trụ được mười phút là cùng, Marvelous chỉ cần nằm ung dung đợi ngần ấy thời gian để con nhóc kia chủ động ra xám hối với anh, thật ra tội lẽn khỏi tàu cũng chỉ là tội nhẹ, đằng này lại còn là con gái nên cũng chỉ tính phủ đầu một hai câu rồi cho qua.

Nhưng ngỡ ngàng ở chỗ, anh thật sự đánh giá thấp đối phương rồi! Marvelous nằm gần hai mươi phút mà mặt mũi Ahim thì hoàn toàn lặn đâu tích biệt, lần này thì thật sự bị Ahim làm cho giật mình, chẳng nhẽ anh còn đáng sợ hơn lũ vo ve ấy? Con nhóc kia thà bị đốt chết cũng không dám ra đối mặt với anh ư?

Bức tượng hoàn mỹ cuối cùng cũng chịu động đậy mi mắt, Marvelous ngồi dậy, cất giọng thản nhiên như không.

"Mắc quá, phải tìm bụi rậm mới được."

Ahim hốt hoảng, ở đây ngoài chỗ cô nấp ra chẳng còn bụi rậm nào cả! Mà Marvelous thì ngày một tiến lại gần hơn. Cô nhóc hết cách bèn đứng lên hét to.

"Thuyền trưởng Captain Marvelous!!!"

Marvelous không hề tỏ ra ngạc nhiên, càng không đáp lấy một lời.

"Em... em vừa kiểm tra chỗ này giúp thuyền trưởng rồi! Rất an toàn, thuyền trưởng đi đi nhé, còn em sẽ về ngủ ngay đây!"

Trong ba mươi sáu kế, đánh bài chuồn vẫn là thượng sách, Ahim hít một hơi sâu vụt chạy nhưng sao nhanh bằng cánh tay dài ngoằn vươn ra đã túm gọn cổ áo của ai kia được, kéo Ahim lùi lại vô số bước, thuyền trưởng chắn sừng sững ngay trước mặt.

"Một lời giải thích thoả đáng bằng không ngủ ở đây."

Ahim khóc dỡ mếu dỡ: "Thuyền trưởng Captain Marvelous em..."

"Dừng!"

Marvelous lạnh lùng cắt ngang, tuy muốn nghe lời thú tội nhưng anh nhận thấy việc chấn chỉnh còn quan trọng hơn gấp bội.

"Công chúa có thấy khó khăn mỗi khi gọi tôi bằng cái cụm rườm rà thế không? Mau đổi đi, hải tặc luôn ưu tiên những gì cấp tốc."

"Thế em phải gọi là thuyền trưởng Marvelous ạ?"

"Vẫn rườm rà."

"Vậy thuyền trưởng?"

"Hừ, nghe như mấy lời thoại trong kịch."

Gọi thế này cũng không được, thế kia cũng không được, anh là cái đồ khó tính nhất trên đời! Lạy trời là với lá gan nhỏ bé Ahim chỉ dám nhẩm thầm trong bụng như thế.

Anh thấy người nào đó ngẩn ra, tám phần là không hiểu anh nói gì, Marvelous dù muốn dù không cuối cùng cũng phải bật chế độ trợ giảng: "Đám người kia gọi thế nào thì công chúa gọi theo họ."

Ahim có nghe qua, bọn họ toàn gọi anh là "Marvelous", nhưng đó là vì mọi người bằng tuổi, còn Ahim nhỏ hơn anh tận hai tuổi mà. Không biết thì không sao, nhưng biết rồi còn ngoan cố gọi thì đúng là vạn lần có sao. Dù cho thuyền trưởng chẳng để ý đi chăng nữa, nhưng cứ nghĩ đến việc sẽ gọi "Marvelous ơi", "Marvelous à" suốt thời gian dài sắp tới, cô thấy mình sớm tổn thọ mất thôi!

"Em có thể gọi thuyền trưởng là 'anh Marvelous' không? Vì nếu gọi mỗi tên em cảm giác mình thật... thất lễ." Ahim chật vật nuốt ngược câu "sợ bị tổn thọ" vốn mới chính là lời thật lòng vào trong, cố đổi bằng cái lý do hòa ái êm dịu hơn một xíu.

Marvelous day trán, có cách xưng hô thôi mà sao phải làm phức tạp lên thế, nhưng cũng không phải không biết người trước mặt là xuất thân hoàng gia, rập khuôn từng lời ăn tiếng nói từ khi mới lọt lòng, ép cô thay đổi ngay lập tức giống bọn họ thì quả thực không thể.

"Mà này anh Marvelous, anh không thấy rườm rà mỗi khi gọi em là công chúa Ahim sao?"

"Tôi..."

Marvelous vừa bị dính một chiêu gọi là "gậy ông đập lưng ông".

Ha, ngạo mạn như hắn mà cũng có ngày cứng họng đến chẳng thể cất lời. Còn là bị phản đòn bởi chính lời nói của mình, đúng là cay cú không gì tả nổi!

"Anh cũng nên chỉnh lại đi, hải tặc luôn ưu tiên những gì cấp tốc."

"..."

"Cứ gọi em như cách mọi người gọi, em là Ahim."

Marvelous nhíu mày, thật sự thì anh ghét cái cảm giác bị người khác chỉnh đốn, ghét cực kỳ, nhưng bất chợt va phải ánh mắt đối diện long lanh như sao trời khi đang chăm chú chờ nghe anh phản ứng, ai đó không thích nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng.

"Ahim."

"Vâng anh Marvelous!" Ahim cười, lấy làm rất vui khi cuối cùng cũng thống nhất được một cách xưng hô đầy hòa ái êm dịu với thuyền trưởng.

Tự dưng Marvelous cảm thấy hai người bọ họ đều thật ngốc nghếch.

"Mau nói tại sao lại lẻn ra?"

Nụ cười tươi rói của Ahim lập tức méo xệch, nói nửa ngày trời sao vẫn không làm anh quên được chuyện này vậy chứ? Hu hu, là do trí nhớ anh tốt, hay do anh... thù dai đây?

"... Em không ngủ được."

Vẻ mặt bất biến của Marvelous báo cho cô rằng thông tin ít ỏi chưa đủ sức thuyết phục.

Nước mắt trong lòng Ahim đã sớm tuông thành bể, cô bị mất ngủ thì cô nói cô mất ngủ, có nào dám gian dối nữa lời đâu mà oa oa!

Marvelous càng lúc càng chú ý đến phong thái vô cùng thiếu chỉnh tề của Ahim, khỏi cần là quy tắc của hoàng tộc, đến người thường cũng biết điều cư xử cơ bản là nghiêm chỉnh khi đáp lời người đối diện, mà con nhóc kia ngay từ đầu chính là không thể yên vị một chỗ.

Dám không nghiêm túc trả lời anh, gan to bằng trời rồi đấy!

Nhìn đúng một phút, Marvelous mang theo cả tấn băng ở nam cực tiến lại, thần sắc hiện giờ đem ra dọa đám người Luka còn được chứ huống chi là công chúa mềm yếu như Ahim đây, trông cô bây giờ hệt như con nai nhỏ đáng thương đang trong tầm ngắm của sói xám to lớn, muốn trốn cũng lực bất tòng tăm, chỉ còn biết giương ánh mắt luống cuống chất chứa đầy bi thương cố rụt chân lùi về để kéo dài thêm vài giây sống sót.

"Đứng im!"

Nai con tội nghiệp bất động, thở cũng chẳng dám thở mạnh, lời của Marvelous chính là tảng đá to lớn vừa từ dưới đất trồi lên chắn ngay đằng sau Ahim, giờ thì đến cả lùi nai nhỏ cũng chẳng thể lùi nữa rồi.

"Chìa tay ra."

Ahim ngẩng lên nhìn anh, chớp mắt nhanh một cái, điệu bộ vừa khít với câu "nai vàng ngơ ngác" mà người ta vẫn hay nói, cô chính là chưa hiểu ý của thuyền trưởng.

"Bảo chìa tay ra, không nghe tôi nói à?"

Sau khi anh kiêng nhẫn lặp lại nhưng trầm lạnh rợn người hơn vừa rồi thì não bộ chậm tiêu của Ahim cuối cùng cũng thông, hẳn là vì khi con người ta trên bờ vực chết chóc thì sẽ minh mẩn ra chăng? Ahim nhắm tịt mắt tay run run giương ra phía trước, những ngón tay trắng hồng xinh như nụ đào bị lời nói gây áp lực tràn trề của anh dọa cho chẳng còn sức mà duỗi thẳng, cứ co lại run sợ mãi không thôi.

Lại là cái chiêu phạt khẽ tay đây mà, hu hu sao hải tặc cũng biết hình phạt này của hoàng tộc vậy chứ?

Marvelous liếc vào tay cô rồi đánh ánh mắt sắc lạnh sang khuôn mặt non nớt lúc này cố tránh anh, sợ anh nên lẫn trốn, giờ thì hay rồi, khắp người toàn là dấu muỗi đốt, đáng đời!

"Biết bậc xa không?"

"Giờ mình chơi ở đây luôn ạ?"

Marvelous cốc trán cô một cái.

"Một mình em. Phạm vi từ đây đến đó, liên tục cho đến khi tôi quay lại."

Cô gái nhỏ xoa trán, tròn xoe mắt ngỡ ngàng: "Vậy thì mệt lắm!"

Marvelous nhướng chân mày: "Còn muốn nâng cao hình phạt?"

Ahim điên cuồng lắc đầu, bao nhiêu đây là đủ ngất rồi, tuyệt đối không có ham muốn đó, nhưng nhỡ thuyền trưởng thù hằng gì cô mà không quay lại thì sao? Cô không phải sẽ làm trò mèo này cả đêm chứ?

Marvelous vừa nhấc chân rời thì Ahim đã vội vã nắm lấy vạt áo anh, cũng còn chưa đợi Marvelous phản ứng thì đôi tay nhỏ đã nhanh chóng buông ra, cô chỉ muốn dừng bước anh một chút thôi.

"Anh... anh đi đâu đấy?"

"Nhìn không ra sao? Đi tìm roi."

Ahim hai hàng lệ trào dâng.

"Tôi luôn thấy em nên đừng có hòng lười biếng."

Nai con gần như tuyệt vọng nhưng vẫn cố thành khẩn nhắn nhủ điều cuối cùng: "Vâng... nhưng anh nhớ quay lại, anh nhất định phải quay lại đó!"

Chẳng biết lời cô có lọt tay anh không, chỉ thấy Marvelous nhếch môi không đáp mà bỏ đi, Ahim lúc này đứng chơ vơ giữa khu đất rộng lòng đầy bất an.

Chỉ sợ suy đoán của cô là thật!

[...]

"Có phải em dám nghĩ giữa chừng không?"

Ahim rối rít đứng dậy, ra sức thanh minh: "Tuyệt đối không có!"

Marvelous trừng cô một phen: "Thế sao lại có thêm một vết đốt?"

Ahim nhìn tay mình rồi ngẫn người, đúng là có thêm một vết mới thật, sao anh vừa nhìn liền có thể nhận ra, khả năng này chẳng phải quá kinh người rồi ư?

Nhưng mà oa, thuyền trưởng, anh đi mà hỏi lũ muỗi chỗ này, chắc chắn là chúng đã thành tinh, chứ cô hoàn toàn không dám nghĩ ngơi đứng lại cho chúng đốt đâu!

Ba giây tiếp theo Marvelous ném cho Ahim một lọ nhỏ.

"Muốn uống hay thoa tùy em."

Ahim chưa kịp phân bua, đây là dầu mà sao có thể uống được thì Marvelous lại nói tiếp.

"Đi."

"Hả? Nhưng đi đâu cơ?"

"Con nhóc như em bớt thắc mắc, còn không thì chúng ta về."

Dân gian có câu "cung kính không bằng tuân mệnh" nhưng khi Ahim áp vào tình cảnh này thì chính là "phải cung kính và phải tuân mệnh", vì người mới đến nên lấy lòng cấp trên là quy tắc bất thành văn ai cũng biết, còn một vấn đề nữa, đối điện với Ahim là ai chứ? Thủ lĩnh của băng hải tặc khét tiếng nhất vũ trụ, nghe qua thì thử hỏi có ai còn có gan mà chống đối không?

Đoạn đường anh dắt cô đi khá xa, tận... bốn phút lận đấy, nói một cách chính xác và trăm phần trăm cụ thể thì chỉ cần đi thẳng là được, mà nơi này là đất trống, nên quảng đường đã ngắn lại càng thêm ngắn.

"Dừng ở đây."

"..."

Có muốn đi nữa cũng chẳng được, vì trước mặt làm gì còn đường mà đi, thuyền trưởng lạnh lùng đáng kính, câu nhắc nhở này của anh có phải dư thừa rồi không?

Hay là anh đang nghi hoặc về thị lực của cô nên tốt bụng cảnh báo trước?

Ahim việc đầu tiên làm là lén nhíu mũi một cái thể hiện sự bất mãn với thuyền trưởng, việc thứ hai chính là xem anh đã dẫn cô đến nơi nào.

Ôi trời đất ơi, chốn thần tiên gì đây?

Một hố đất sâu tầm năm mét, rộng hơn cả sân bóng đá nằm lọt thỏm giữa xung quanh, cách có một ánh nhìn thôi mà nơi cô đứng với nơi trước mắt là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Vẫn là đất trống, vẫn có cỏ xanh nhưng thung lũng cạn bên dưới lại ngập tràn ánh vàng bởi hàng triệu triệu con đom đóm bay là là trên mặt đất, mỹ cảnh làm Ahim liên tưởng ngay đến người thợ dệt nào đó bất cẩn làm đổ lọ kim sa bên cạnh, kết quả là chúng đã trải đầy ra tấm thảm cỏ xanh mướt, lấp lánh nịnh mắt mãi không thôi!

Chẳng thể ngờ nơi đây lại còn một vùng đất cổ tích thoát tục như thế, người phát hiện ra xứng đáng được ban cho mọi điều ước vì công cuộc vĩ đại này.

Ahim sau một hồi dài cảm thán trong lòng thì cuối cùng thốt lên được tám chữ: "Sao có thể đẹp đến mức này chứ?"

Marvelous lạnh lùng chau mày: "Chứ em nghĩ mắt thẩm mĩ của tôi rất tệ à?"

Không biết là cố tình hay vô tình mà câu hỏi trực tiếp bị phớt lờ, vì cô nhóc bây giờ hoàn toàn bị cảnh tượng đẹp đẽ kia thu hút, tâm trí đâu mà chú ý lời nói của anh nữa.

Marvelous hừ một cái, trước giờ toàn là anh phớt lờ người khác, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên làm bị hại, hóa ra cảm giác thường ngày của đám người kia chính là thế này đó sao?

Nhìn nhóc con trước mặt, rồi lại nhìn khung cảnh phía bên dưới, Marvelous bất giác tuông ra một tràng dài suy nghĩ: thuyền trưởng băng hải tặc khét tiếng nhất vũ trụ đêm hôm không ngủ, lại còn dắt con gái người ta đến nơi vắng vẻ, ặc, với cái danh không mấy tốt đẹp ấy thì khi anh nói thật sự chỉ dẫn con nhóc này xem đom đóm liệu có ai tin không?

"Thích thật!"

"Không thích cũng phải thích, em vốn không có sự lựa chọn."

Đợi đến khi cô nhỏ phản ứng lại lời anh mà quay sang, Marvelous mới thong thả: "Chỗ này chính là sân phạt."

"Hả???"

Ahim nghe xong thất thần đến không thể đứng vững, hóa ra anh không phải tốt bụng cho cô xem cảnh đẹp mà là sớm giới thiệu cho cô biết địa ngục sắp tới của cô, Ahim khóc thầm trong lòng, nơi đẹp nhất lại hóa thành nơi đau khổ nhất, thuyền trưởng anh không thấy mình ác độc sao hu hu!

Marvelous túm cô đứng lên, chậm rãi nói tiếp.

"Joe, Luka đến đây một lần, Tiến sĩ đến năm lần, nếu em ngày nào cũng đến thì là em siêu hơn họ."

"Nhưng ngoài bị phạt em cũng có thể đến đây mà đúng không?"

Marvelous bật cười ha ha.

Ahim nhìn thấy tâm trạng anh tốt như vậy cũng lây theo cười ha ha.

"Không."

"Ơ?"

Khuôn mặt giây trước còn rạng rỡ như nắng tháng bảy giây sau đã xám xịt gần như hòa tan vào nền trời, lườm Ahim một cái thấu xương.

"Còn đêm không chịu ngủ mà lẻn ra một lần nữa thì em tới số! Bóp chết em!"

Ahim rùng mình, nhưng cuối cùng trong một phút ngẩn ngơ chẳng biết đào đâu ra can đảm đánh bạo thì thầm nốt một điều kiện cuối.

"Nếu em đến vào ban ngày thì sao ạ?"

"Em nói xem?"

"Vậy là được nhỉ?"

"Về nào!"

Marvelous trực tiếp bỏ qua câu hỏi, lạnh lùng xoay người bước đi.

Ahim vội vã đuổi theo: "Thế rốt cục là được hay không?"

"Không."

"Tại sao lại không?"

"Không có tại sao."

"Sao lại không có chứ?"

"Không có là không có."

"Tại sao..."

"Không có..."

Và như thế dáng hình nhỏ cứ lon ton hỏi "tại sao", bóng to lớn đi bên cạnh thì lạnh nhạt đáp "không có" một lớn một nhỏ cứ thế tạo thành vòng lẩn quẩn vô hạn.

Ánh trăng buông xuống kéo dài bóng hai con người xa lạ mới vừa gặp gỡ nhau. Dáng người khuất xa dần vào tối, nhưng những âm thanh ríu rít đâu đó vẫn mơ hồ truyền tới. Gió vi vu mang theo hương vị phảng phất mùi cỏ dại chầm chậm xóa nhòa khoảng cách của một thuyền trưởng, một công chúa. Có lẽ từ giây phút này tiếng chuông của số mệnh đã thực sự rung lên, hành trình trở thành hải tặc của Ahim giờ đây chính thức bắt đầu.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật