Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

20. Đem tất cả ra trảm



"Đâu rồi ta? Rốt cục mình đánh rơi ở đâu mất rồi?"

Bộ dạng Ahim lúc này không khác gì một chú chuột con đang đào bới mọi ngóc ngách trong căn phòng nhỏ. Suốt từ chiều đến giờ, hai động thái duy nhất cô làm chính là đứng và ngồi, có thể gọi là vận động trước giờ cơm tối, nhưng đúng hơn là cô đang tìm đồ, tìm từ cao xuống thấp, từ trong ra ngoài, tìm trên hết bàn rồi chuyển sang giường ngủ, ở mép cửa sổ, cả tủ quần áo, bất cứ chỗ nào cũng không bỏ sót, và hiện giờ cô đang tích cực một công đôi chuyện đây, vừa cố gắng bò tìm ở dưới đất, tiện thể lê theo chấm váy dài lau sàn tàu, Ahim bò mãi bò mãi, bò đến khi ra tận cửa phòng, vượt phạm vi rồi có lẽ nên quay lại thôi!

"Tìm cái này phải không?"

Nhìn món đồ mình vất vả cả một chiều lục lọi phút chốc lại sà xuống ngay trước mắt, cảm giác nó ánh lên vô vàng những tia lung linh lung linh, Ahim vui đến độ không tả nổi, rốt cuộc thứ này đã bỏ cô rong ruổi ở chốn nào thế?

Cô ngốc gật đầu khôn xiết, nơi bất khả thi nhất không ngờ lại có thể tìm thấy, nếu biết sớm như thế thì cô đã tìm ở đây ngay từ đầu rồi.

Ách! Hãy khoang chậm lại năm giây...

Bỗng bàng hoàng nhận ra vật vô tri vô giác này không thể tự tìm đến được, Ahim nuốt nước bọt, e dè ngẫng lên.

"Anh... anh Marvelous."

Marvelous ấn đường đen kịt ngồi xổm ngay trước mặt Ahim, đôi đồng tử của thuyền trưởng vào lúc này có thể nói là cực kỳ phóng đại, cực kỳ làm đối diện thấy bất an, anh sôi máu sùng sục, nếu đây không phải là Ahim, chắc chắn đối phương đã bị tẩn đến nhừ tử.

Nhưng mà hiện tại cả hai đang trong tư thế khá kỳ quặc, Marvelous nhíu mày, mạnh mẽ bóc Ahim đứng dậy, còn chưa đợi cô nhỏ phản ứng thì ai đó lại bất thình lình ghé sát vào khuôn mặt xinh xắn, mắt trừng mắt cách nhau còn chưa đến một gang tay, Ahim bất giác ngửi được mùi bạc hà trên người Marvelous phả ra, cảm giác cực kỳ ngượng ngùng, tim cũng đập loạn cả lên, ấy thế mà Marvelous lại còn trực tiếp nhìn Ahim, đôi mắt anh sâu thẳm, tĩnh lặng tựa như mặt hồ không một gợn sóng, nhưng cũng áp lực đến nghẹt thở khiến cho cô chẳng dám nhúc nhích.

Marvelous cất giọng chậm rãi: "Bảo tất cả ba mươi phút nữa có mặt ở khoang chính. Ai dám trốn chém không tha!"

Thông báo xong thì liền rời đi.

...

"Chết rồi! Chết thật rồi!"

Bốn con người như ngồi trên đống lửa, cứ rảo đi rảo lại vòng vòng trong phòng Ahim chẳng khác gì thoi dệt, trông mà muốn hoa cả mắt, nhưng chuyện này không hoảng mới là lạ, oa oa, cứ tưởng bọn họ không hé răng thì bí mật sẽ mãi mãi được chôn vùi, có nào ngờ ngày tháng êm đẹp chóng nở mà cũng chóng tàn đến thế, sau khi nghe Ahim thuật lại thái độ của Marvelous khi nãy thì chỉ bốn từ có thể hình dung ra thôi: lạnh lùng và tuyệt tình, ôi không, bọn họ sắp sửa bị quẳng vào địa ngục thật rồi!

Nhìn đồng đội sốt sắn, Ahim ngồi trên giường cắn răng ăn năn không thôi, nếu nói nguồn cơn không bắt đầu từ cô thì còn là ai khác nữa đây chứ.

"Hu hu, em có lỗi với mọi người quá, nhưng thật tình là em không biết sao anh Marvelous có thể tìm thấy chiếc lục lạc đó nữa, rõ ràng em đã cất rất kỹ mà!"

Joe lặng lẽ đi đến kéo chiếc ghế vốn được đẩy gọn gàng trong góc ra rồi thong thả ngồi xuống: "Em đừng tự trách, Marvelous vốn rất thân thuộc phòng em nên việc cậu ta tìm thấy với bọn anh cũng không lấy gì làm lạ."

= =

Anh ấy đã vào phòng cô lần nào đâu? Nói thân thuộc là thân thuộc thế nào chứ?

Thế mới là Marvelous.

Đắn đo một hồi, nhìn đồng hồ cũng chỉ còn có năm phút, thật ra Ahim trong lòng đã sớm đưa ra quyết định, chỉ là nếu nói ra sớm chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, cho nên mới phải đợi đến giây phút cuối: "Đây là lỗi của em, tự em sẽ đi nói với anh ấy."

Ngay lập tức Joe đẩy phăng chiếc ghế đi, đứng bật dậy: "Không Ahim, cái này là đề xuất của anh, anh đi thì mới phải."

Tiến sĩ nghe đến đây liền gật đầu chạy đến: "Vậy thì tính luôn cả phần tớ, chiến lược 'chuyện đàn ông' vốn là hai đứa nghĩ ra mà!"

Gai sụt sùi cảm động quá đi mất, nhìn cảnh tương thân tương ái này cảm thấy bản thân hy sinh thì cũng ngàn vạn lần xứng đáng.

Luka lập tức chụp Gai lại khi anh chàng muốn định "cảm tử" vặn nắm cửa, chị đẹp trừng mắt: "Làm gì đó, từ bao giờ đến lượt em tự quyết?"

Gai thở dài không trả lời, Luka nhìn cậu nhóc, rồi lại nhìn từng gương mặt chẳng có chút sức sống nào, Luka tặc lưỡi: "Chờ đây đi."

Đương nhiên cô nàng cũng bị chàng kiếm sĩ lôi về, còn bị búng vào trán một phát thấu trời cho hành động thiếu suy sét, Luka xoa xoa phát cáu, nhưng trong tình cảnh này cũng không muốn chấp nhất thêm tí nào, chỉ có thể bực dọc đến ngồi cùng Ahim.

Ahim hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn bọn họ, khóc không ra nước mắt: "Thôi đến giờ rồi, hãy để em đi đi mà!"

"Anh nói em ở đây, anh sẽ đi."

"Tớ... tớ không giỏi đánh đấm, chẳng biết có thể toàn mạng không nhưng vẫn là một trang hảo hán..."

"Các cậu thật là, muốn đi thì cùng đi, có gì chúng ta cùng chết!"

Marvelous đứng tựa lưng lắng nghe toàn bộ cuộc thoại ở phía ngoài, cười trừ một hơi.

... Nghe như anh mới là người xấu nhỉ?

...

"Nói tôi nghe xem các người đã làm gì?"

Marvelous chau hàng lông mài kiếm, dùng ánh mắt sắc lạnh nhất nhìn lấy bọn họ, đây là câu đầu tiên anh cất lên sau hơn mười phút im phăng phắc, lúc đó năm người bọn họ chỉ biết ngồi chết dí trên sofa, đắn đo không biết có nên mở lời trước không, lần này Marvelous không phải giận bình thường mà thật sự nổi điên lên rồi, vì vậy mà mỗi lời họ sắp sửa muốn nói tuyệt đối phải cẩn thận, sợ nói vấp sẽ thành nói dại mất, thế nên mới đồng lòng chờ Marvelous mở lời.

"Marvelous bọn tôi nói cậu nghe, lén trở về điều tra quá khứ của cậu là bọn tôi không đúng, nhưng cậu có thể thu ánh mắt của mình lại không, oa oa, thần sắc cậu bây giờ dọa người quá!"

"Đúng đúng, có gì từ từ nói, bình tĩnh, bình tĩnh nhé!"

Vị tối cao nào đó tức tối giậm chân xuống sàn, càng trừng mắt lên lườm bọn họ: "Các người nghĩ tôi điên lên chỉ vì chuyện các người trở về quá khứ sao hả!??"

Nếu không thì là gì? Bọn họ còn dám tày trời gây thêm trọng tội nào nữa đâu.

Một lượt năm người ngẩn ra, giương mắt vô tội vạ nhìn Marvelous, anh đang điên máu trông vào càng phát hỏa hơn, tức chết, đám người này thật sự khiến anh tức chết!!!

"Lối vào thời gian là món đồ chơi để các người tùy ý đi đi về về như thế à!? Có biết rủi ro cao đến cỡ nào không? Một chiếc lá bên ngoài cuốn vào thôi cũng có thể khiến các người vĩnh viễn ở lại đó, năm người các người đều là trẻ lên ba à? Có suy nghĩ qua không?? Có liệu lấy rủi ro không??? Ha, hay là các người nghĩ nếu bị kẹt lại thì chỉ cần thảnh thơi chờ tôi đến ứng cứu? Nếu tôi thật sự không phát hiện ra thì phải làm sao? Các người sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại có biết không hả!??"

Ôi trời, Marvelous càng nói càng hăng, mà càng hăng thì lại càng nói, bọn họ bị anh phủ đầu té tát hoàn toàn chỉ biết cụp đuôi, không dám nhúc nhích một li nào.

Marvelous day ấn đường, anh muốn mắng hết lời, càng muốn đem cả thảy năm người băm ra thành trăm mảnh cho hả dạ, nếu không thì chắc bọn họ mãi mãi không thể biết được nguy hiểm thật sự là gì đâu. Dám đem sinh mệnh ra làm trò đùa, có từng nghĩ đến anh sẽ sống như thế nào nếu mất đi bọn họ không chứ? Không đúng, đến cả bản thân còn chưa nghĩ đến thì đám người này làm gì còn biết nghĩ cho ai, có mình anh là kẻ bao đồng đi lo cho bọn họ, cũng chỉ có anh ngu ngốc xem họ còn quan trọng hơn cả sinh mạng mà sợ mất đi họ, chết tiệt thật, chẳng bao giờ làm anh vui lòng nhưng lại rất biết cách khiến cho anh nổi đóa, trên đời này đúng là chỉ có năm người bọn họ!

"Mau khai ra ai là kẻ chủ mưu."

Chỉ chờ Marvelous hỏi đến câu này, tất cả họ đều đồng loạt lao ra.

"Anh Marvelous chính là em."

"Không, cậu đừng tin Ahim, sự việc này đích thị là tôi bày đầu."

"Còn có cả phần của tớ nữa."

"Ba bọn họ đều là nói xạo, cậu sáng suốt tuyệt đối đừng có tin, người chủ mưu đích thị là tôi."

"Không phải đâu chị Luka cũng đang lừa anh đấy, em đây mới chính là đầu dây này!"

Marvelous rít qua kẻ răng: "Tôi đùa với đám các người à? Rốt cục là kẻ nào?"

"Ai mà dám đùa với tên hắc ám nhà cậu, tôi nói là tôi rồi mà!"

"Có đồ ngốc mới đi tin Luka, cậu thông minh thì hãy nhắm vào tôi!"

"Ôi cậu sao thế Marvelous, tôi nói là tôi đây mà!"

"Không phải không phải, là em mới đúng!"

"Ahim nói cũng không phải đâu, là em đây anh ơi!"

Marvelous thật sự không chịu được nữa, trực tiếp gầm lên: "Thôi đủ rồi!! Nhìn lại thì ai mới thật sự là khổ sở đây hả??? Một mình tôi sao nói lại năm miệng các người chứ!??"

Suy cho cùng thuyền trưởng cũng là người bằng xương bằng thịt chứ có phải sỏi đá gì đâu, cho nên sau nữa giờ lăn lê bò lếch, khóc lóc vật vã từ trên sô pha xuống cả sàn tàu, bọn họ cuối cùng cũng thành công dời được ngọn núi lửa trên đầu Captain hắc ám xuống.

"Marvelous, cậu hoàn toàn không nhớ những chuyện này á?"

"Không nhớ, lúc đó tôi còn nhỏ mà!"

Luka cười ha ha nhướng chân mày: "Tiến sĩ cậu tính gợi lại cho cậu ta ký ức lúc bị cậu dìm xuống nước hả?"

"Suỵt nói nhỏ thôi!"

"Nhỏ cái gì? Tôi nghe cả rồi!"

"Tha, tha cho tôi Marvelous, tôi sẽ không nói có Gai thông đồng nữa đâu!"

"Em... em vô can, em không biết gì hết!"

Nắm tay thành quyền nổi đầy gân xanh của Marvelous chuẩn bị vung ra thì đã bị tên đồng đội bên cạnh chộp lấy, hạ tay anh xuống, Joe mua chuộc anh bằng nửa chiếc đùi gà ăn dỡ của mình: "Nào nào, cậu bình tĩnh, có muốn nghe kể về ấn tượng của Ahim khi lần đầu tiên gặp cậu không?"

Ahim nửa tin nửa ngờ: "Sao ạ? Chuyện này cũng kể được sao?"

"Khụ, không muốn nghe đâu mà vì các người nhiệt tình quá đấy!" Marvelous quẳng đùi gà về cho chủ cũ, lân la thử hỏi: "Sao? Có phải rất ấn tượng?"

"Đúng đúng, vô cùng ấn tượng! Sống hai mươi mấy năm tôi chưa từng thấy ai lần đầu gặp con gái mà không mặc gì như cậu cả!"

Sét đánh ngang tai Marvelous.

Không gian tĩnh lặng, thời gian ngừng trôi, Marvelous còn đang trả đùi gà cho tên đồng đội thì lập tức khựng lại, chiếc đùi gà đáng thương rơi bộp xuống, hắn vừa nghe phải cái gì? Không mặc gì? Còn ở trước mặt Ahim sao? Tin khiếp đảm giật gân khiến người nghe tá hỏa là có thật, Marvelous vẫn đứng hình, mắt chớp chớp, cảm thấy nhất thời hình như bị mất trí.

Tiến sĩ xoa cằm rít một hơi ngẫm lại: "Ây mà không phải."

Marvelous quay phắc sang: "Vẫn có mặc quần đúng không vậy?"

"Có mặc, nhưng là mặc áo choàng. Hố hố, không mặc quần áo mà lại khoác áo choàng, tạo hình kì lạ đó bọn tôi cũng là lần đầu thấy!"

Thôi xong, xong thật rồi, hình tượng gì nữa? Tôn nghiêm gì nữa? Đều bị thấy cả rồi! Không dám hình dung khi xưa bản thân anh đã làm gì trước mặt Ahim, nhưng dù có làm gì thì cũng đều dẫn đến chung một kết quả, xấu hổ muốn độn thổ, trời ơi sao mà sống tiếp đây, Marvelous bấy lâu cứ ngỡ lần đầu gặp Ahim anh đã ngầu bá cháy, lúc đó đấm đá Zangyack phăng phăng, cô cầm tờ truy nã có hình anh, xin anh cho gia nhập, anh đồng ý cũng chính là ban cho cô một cuộc đời mới, anh là tia nắng chói chang, chói chang...

Sự thật bao giờ cũng là thứ phá nát bao niềm tin tươi đẹp.

"Không những thế..."

"Cái gì không những thế?" Marvelous càng lúc càng muốn lên tăng xông: "Lại còn chuyện nữa sao?"

Joe gắp qua cho anh vài lát xà lách mình không ăn, tặc lưỡi cảnh báo trước: "Tốt nhất cậu đừng nên nghe, bọn này sợ cậu không chịu được đã kích."

Lần này Marvelous ập nửa đĩa xà lách còn lại của mình vào khay kẻ ngồi cạnh, đanh thép ra lệnh: "Mau kể."

"Cậu biết bơi từ năm bao nhiêu tuổi vậy?"

"Ba tuổi."

"Ha ha! Nói sạo! Rõ ràng hôm ấy là Ahim cứu cậu!"

"..."

"Kể cho cậu nghe: Có một bạn nhỏ Marvelous tập tành làm siêu nhân, tích cực bắt thủy quái, sau đó thủy quái bơi ra biển, siêu nhân áo choàng cũng hăng say đuổi theo, cậu bảo là cậu biết bơi, chậc, thế thì lúc đó đột ngột quên thôi nhỉ? Nhìn cậu đang la hét inh ỏi, Ahim đứng trên bờ gọi, nhưng căn bản không nghe thấy em ấy, hết cách Ahim đã lao xuống cứu cậu, may mà không sao, cậu chỉ có uống vài ngụm nước. Mavelous lúc đó đầu tóc ướt nhem, sợ hải bấu víu 'chị' Ahim, ôi bọn tôi nhìn vào mà xót xa chết được ấy hí hí!"

Sét đánh giữa trời quang lần hai. Hóa ra Ahim mới là người ban cho anh cuộc đời mới, nhờ cú sốc này Marvelous nhân sinh đã không còn gì nuối tiếc, anh suy sụp toàn tập rồi!

Nhìn Marvelous mây đen vây kín cả đầu, thất thần tới mức chả còn thiết động đũa, đồng loạt cười khúc khích, đã lỡ làm hắn u ám đến độ này thì cũng nên chịu trách nhiệm mang ánh sáng lại cho hắn nhỉ?

Tiến sĩ hắn giọng, lấy từ trong túi ra một phong bì cẩn thận đưa ra trước: "Còn cái này nữa nè! Quà sau chuyến đi, định khi nào bại lộ thì sẽ lấy ra phòng thân."

"Gì thế?"

"Ảnh của cậu mặc áo choàng."

Marvelous nhanh chóng giựt lấy hòng thủ tiêu ngay và luôn.

"Ê đừng xé, xé là hối hận đó! Cậu mau mở xem đi!"

Thứ Tiến sĩ vừa đưa là thư của ông bà nội Marvelous.

"Marvelous yêu dấu, là bà đây! Cháu của bà chắc phải vất vả lắm nhỉ, bà rất tự hào khi biết cháu là thuyền trưởng, được nghe kể cháu dũng cảm ra sao, mạnh mẽ như thế nào, cháu thật sự rất tuyệt vời theo một cách mà ông bà chưa bao giờ nghĩ đến, Marvelous của bà đúng là luôn rất tuyệt! Hai chúng ta đều rất yêu cháu, chỉ mong cháu gặp thật nhiều may mắn và hạnh phúc, ta từng lo rằng liệu cháu sẽ như thế nào nếu ông bà này ra đi? Marvelous có trở nên hư hỏng hay không? Và khi được nghe kể về cháu của hiện tại, bọn ta thực sự yên tâm rồi, chẳng còn có gì hối tiếc cả. Cháu còn có những đồng đội vô cùng tuyệt vời đấy, đừng trách bọn nó nhé. Marvelous, bà biết cháu là thuyền trưởng nên sẽ luôn giữ lấy cảm xúc trong lòng, nhưng sao cháu không thử tâm sự một lần nhỉ? Tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều! Tin ta xem nào!

Không tận mắt chứng kiến cháu kết hôn nhưng đây là quà cưới bà dành cho cháu dâu tương lai, ngày hôn lễ nhất định phải thay bà đeo lên con bé nhé!

Ông bà chỉ mong Marvelous sống thật tốt, thật bình an, còn phải chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của cháu sau này nữa.

Bà nội."

Marvelous tính gấp lại thì phát hiện còn một tờ giấy nhỏ nữa, thư của ông nội chỉ vỏn vẹn có một câu duy nhất.

"Cuối cùng ta mới thấy tự hào về thằng oắt con nhà mi đấy, Ahim con bé đó rất được. Duyệt!!!"

Hơ hơ cái đám người nhiều chuyện này, đi nói cái gì với ông bà nội anh rồi vậy chứ!

Nhưng không thể phủ nhận đây là món quà hết sức tuyệt vời đối với Marvelous, từng nói bọn họ chẳng bao giờ làm anh vui lòng nhưng lại rất biết cách khiến cho anh nổi đóa, xem ra câu này cũng nên được xem lại.

Nhìn khóe môi của tên nào đó hoàn toàn không tự chủ được mà cứ cong lên, có vẻ như Marvelous đang cực kì hạnh phúc, đọc thư cũng rất nhập tâm, bọn họ lân la ra dấu: "Hê hê, có phải bọn tôi đã lập công? Có muốn thưởng chút chát gì không hả thuyền ?"

Marvelous chậm rãi gấp thư lại, điềm tĩnh quay sang bọn họ: "Các cậu về ngủ đi."

"Sao cơ?" Năm người đồng loạt xị mặt, hai tay giơ phía trước cũng ỉu xìu xụi xuống, thất vọng quá đi hà!

"Nhớ không lầm thì nhiều người nào đó vừa thoát án tử, chê à?"

"Khụ khụ, không chê, không chê chút nào! Ngủ đây nhé, tạm biệt Marvelous!"

"Đứng lại!"

"..."

Cái tên chết tiệt này có thể thôi vô lý được không chứ! Hai giây trước bảo bọn họ về ngủ, hai giây sau liền bảo họ đứng lại, ây, ỷ là thuyền trưởng rồi muốn lệnh gì thì lệnh à?

Thấy bọn họ lườm mình, Marvelous không hề có chút dao động chỉ đáp lại vỏn vẹn một câu: "Các cậu được đi, nhưng Ahim phải ở lại."

"Hả?"

Ahim tròn mắt, n tò te ra trước mệnh lệnh mới toanh của Marvelous.

"Hả gì mà hả? Anh nói em cũng được miễn tội bao giờ? Tội em nặng gấp nhiều lần các cậu ấy."

"Nhưng nhưng..."

Bốn người không nhịn được mà gào lên, Marvelous quả là tên vô lý nhất trên đời, rõ là cùng hội cùng thuyền nhưng giờ lại bắt một mình em gái nhỏ của họ gánh vác, chuyện này thử hỏi làm sao có thể im lặng chứ!

"Nhưng cái gì?"

"... Nhưng bọn tôi chưa chúc cậu ngủ ngon mà!"

Marvelous vừa lia mắt qua, dũng khí tràn trề của họ lập tức bốc hơi sạch sành sanh, còn nói cái gì mà đòi lại lý lẻ cho Ahim, e là nếu nói nữa thì đến cả mạng của bọn họ cũng khó giữ, tu tu, Ahim thành thật xin lỗi, muốn trách thì trách tên Marvelous thật sự dọa người quá, vừa nhìn sang liền làm bọn họ lạnh sống lưng, sát khí tỏa ra cực kỳ rùng rợn và ám ảnh, bọn họ tốt nhất nên quản cái miệng của mình thì hơn.

"Ra ban công nhận phạt."

Marvelous quẳng một câu lạnh lùng xong liền rời đi, suốt cả quá trình hoàn toàn không nhìn lấy cô nhóc đang bất an kia lần nào.

Không lẽ tuyệt tình mà phạt người ta thật ư?

T T... Ahim ngậm ngùi hai hàng lệ chỉ còn biết lẳng lặng theo sau.

[...]

Ahim nặng nề bước từng bước lên đài quan sát, đập vào mắt cô chính là bóng lưng to lớn sừng sững của Marvelous, anh chống tay lên thành ban công phóng tầm mắt hướng về thành phố bao la ngập tràn sáng đèn phía bên dưới, anh không nói gì, cô cũng chẳng dám hó hé, liệu anh bây giờ có phải đang nghĩ hình thức để phạt cô không? Ahim hít một hơi sâu, cẩn trọng chọc chọc vào vai anh ra hiệu cô đã đến.

Marvelous vẫn không có dấu hiệu mở lời, anh vẫn nhìn về trước. Ngay khi Ahim bối rối không biết có nên thử chọc anh một lần nữa không thì bỗng nghe một tiếng hừ nhếch môi của thuyền trưởng, sau đó anh quay phắc lại. Ahim lập tức co rúm sợ đến nhắm tịt hai mắt, anh không phải muốn đánh cô đó chứ oa oa!

Đếm từ một đến mười, sao cô vẫn chưa thấy đau nhỉ?

Ahim tò mò từ từ hé mắt ra dò xét, ôi trời đất ơi, vừa mở mắt liền bắt gặp bờ ngực vững chắc của thuyền trưởng, anh định ám sát cô ư? Mà không đúng, người ta thường ám sát từ phía sau cơ mà, nhưng giả sử anh là đang ám sát cô, động tác tay này của anh hình như không được đúng cho lắm, tay anh dang ra phía trước hình chữ v, như sắp chạm vào Ahim nhưng vẫn không chạm.

Ahim ngơ ngác ngẩn lên: "Anh làm sao vậy?"

"... Muốn ôm chị Ahim một cái nhưng không dám."

Chất giọng nam tính mang theo một chút rụt rè và khẩn cầu này thật sự vô cùng đáng yêu khiến bất kỳ người nào nghe qua cũng đều phải tan chảy, làm cô bất chợt liên tưởng đến một chú Samoyed to lớn đang nũng nịu chờ được chủ nhân vuốt ve, Marvelous trước mặt Ahim đây hoàn toàn đã trút bỏ mọi phần lạnh lùng của một thuyền trưởng cao ngạo, trong phút chốc trở về làm cậu nhóc tám tuổi năm nào, Ahim cười, xem anh như lúc nhỏ mà chủ động ôm một cái, cô thật sự cũng rất nhớ em trai Marvelous.

Ghì Ahim thật chật, bao ký ức chập chờn năm ấy cũng theo đó mà ùa về, người chị gái ẩn mặt trong mọi khoảnh khắc khi xưa hôm nay Marvelous cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.

Cuộc đời thật sự có rất nhiều điều kì diệu, có bất chợt nhưng cũng có vô vàn sắp đặt, anh và Ahim chính là một trong số đó. Chẳng thể ngờ rằng người con gái mình mang ơn suốt cuộc đời kia lại chính là người mà anh trân trọng nhất kiếp sống này, cảm thấy bản thân đúng là ngốc nhất trên đời mà, cô ấy vẫn luôn ở đây cả quá khứ lẫn hiện tại, thế mà anh lại không hề nhận ra.

Marvelous có vô vàng điều muốn nói với Ahim nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, và có lẽ Ahim cũng vậy, hai người cứ như thế mà im lặng đứng trên đài quan sát, ngắm nhìn thành phố sáng đèn phía xa, chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng không nhịn được mà ngủ gật vào vai đối phương...

Là Marvelous ngủ gật, ặc!

"Cậu ta ngủ thật hay giả vờ thế?"

Hơ, nhớ không lầm thì đám người này rõ ràng bị đuổi về phòng rồi đấy!

"Cậu có thể nói là giả ngủ rất chân thật."

"Xem ra ngủ thật rồi, còn rất say, Marvelous cuối cùng cũng có một giấc ngon rồi nhỉ?"

"Phải vậy chứ! Mới không phí chuyến đi của bọn mình, cứ mặc Marvelous với Ahim đi, về ngủ thôi!"

"Trả không gian cho hai người đó nha! (tách) Hí hí, ảnh đẹp!"

Có ai quan tâm làm sao Ahim đưa được con người to lớn này về phòng không chứ?

...

"Aaa Ikari Gai!!! Nó đâu rồi!??"

Joe và Luka đang ăn sáng ngon lành thì bị tiếng hét làm rung động tâm can kia dọa một trận khiếp vía.

Nâng mắt lên nhìn lấy cái tên vừa bảnh mắt đã la hét inh ỏi xồng xộc chạy vào khoang chính tìm người, trông kìa, đầu tóc bù xù chẳng nếp nào vào nếp nào, tóc mái thường ngày vốn đã dài, hôm nay còn chưa qua chải chuốt nên lòa xòa che mất hút luôn đôi mắt.

Marvelous từ từ tiến đến hai người họ trong bộ cánh sơ mi đỏ kẻ dọc cùng quần âu đen, nửa vạt áo trái trong thắt lưng còn nửa bên phải lại lọt thỏng phía ngoài, đúng là sơ vin cũng chỉ cho có lệ, tay áo sơ mi vốn phải xoắn lên khi mặc, nhưng mà với hắn thì đến cả cúc ở cổ tay còn chẳng thèm gài, hắn cài cúc áo còn đáng ghét hơn, ngang nhiên chừa lấy hai cúc trên cùng. Mát mẻ? Gợi cảm chăng?

Ôi gu thẩm mĩ thật chẳng ra làm sao cả!

Tổ hợp nhếch nhác này thừa sức giết chết nhan sắc của bất kì ai đủ can đảm thử, nhưng đến lượt chiếc nhan sắc của Marvelous áp vào thì lại hoàn toàn vô kháng, nếu không muốn nói là dư sức cân trọn. Tên này có bộ phận gây sát thương cao độ nhất chính là đôi mắt, nó tinh anh và sắc xảo vô cùng, tựa như thanh katana bén ngót vừa tuốt ra khỏi vỏ, lần đầu gặp chắc chắn ai cũng sẽ bị ánh nhìn của hắn cứa cho vài đường rùng mình, giờ đây thứ vũ khí ấy tạm thời bị phong ấn chỉ còn lộ ra nửa mặt dưới thôi, nhưng mũi và môi Marvelous cũng là một thứ gì đó bất thường, làm thuyền trưởng thôi mà, có cần phải sống mũi cao, môi bạc mỏng hoàn mỹ như thế không? Chưa hết, mỗi một cử động của hắn còn ẩn hiện ra khung xương quai xanh tinh xảo phía trong cổ áo, cộng với thân hình một mét tám này, nếu không phải chứng kiến hắn từ phòng ngủ chạy ra thì nói hắn đang trình diễn cho bộ sưu tập bụi trần của nhà thiết kế danh giá nào đó chắc cũng được khối người tin đấy!

"Sáng sớm cầm điện thoại chạy đâu đó? Ngỡ đêm qua cậu ngủ rất ngon nên hôm nay đáng lý tâm trạng tốt lên mới phải chứ?"

Marvelous hậm hực ngồi vào ghế thuyền trưởng: "Tốt lắm! Cho đến khi thấy mấy tấm hình sáng tinh mơ nó gửi!"

Hai người họ nghe đến đây liền phấn khích chòm đến ghé mắt vào hóng chuyện: "Đâu đâu, cho bọn tôi xem ké nào!"

Ai đó lập tức bật dậy: "Xem gì mà xem! Toàn ảnh hồi bé của tôi, phải tìm nó để thủ tiêu hết đống ảnh mới được!"

"Ôi chao tưởng gì, ảnh cậu nó gửi cho bọn tôi còn nhiều hơn gửi cho cậu, có muốn xem không?"

Marvelous bật sốc gào lên: "Nói cái gì?"

Gai vốn là đang cùng Ahim và Tiến sĩ trong bếp làm bánh ngọt, nhưng tâm trí thì lại rất trông mong vào phản ứng của Marvelous, vừa nghe giọng anh ê a ngoài khoang chính liền không kìm được háo ức lao ra hỏi ngay: "Ô! Anh Marvelous anh đã xem ảnh chưa?"

"Còn dám hỏi? Không ngờ mi còn cả gan gửi cho nhiều người! Hôm nay không xử được mi ta quyết không mang họ Captain nữa!"

"Ối ối! Anh đã xem tấm cuối chưa? Em chắc chắn anh chưa xem tấm cuối!"

"Cá mè một lứa, có gì phải xem?"

"Phải xem, mau xem đi anh!"

Marvelous trừng mắt sống chết nhìn Gai, nhưng cũng ngầm làm theo, ngón tay thon dài ấn phím liên tục, rất nhanh đã bật đến ảnh cuối, là khoảnh khắc anh gục lên vai Ahim tối qua, lãng mạn chết đi được!

"Ôi dào đã làm Gai sợ nhỉ?"

Marvelous nở ra một nụ cười thật tươi, đong đầy chói chang hơn cả mặt trời phía ngoài cửa sổ, lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng, còn chủ động phủi phủi lớp bột dính trên tạp dề cho Gai: "Đứng lên đi chơi đi nào! Anh về phòng đây!"

Luka giật giật khóe môi, có chút chết trân nhìn kẻ đang dần khuất bóng: "Hơ? Cùng một người ấy à?"

Joe tặc lưỡi lắc đầu: "Thái độ đúng là xoay chuyển ngoạn mục."

"Ơ nhưng còn họ của cậu Marvelous?"

"Marvelous De Famille, thấy sao?"

"..."

Sao mỗi lần hắn phát ngôn đều không có mặt Ahim thế?

"Hắc xì!"

"Sao thế Ahim?"

"Chắc tại em bị xộc tiêu, không sao anh Tiến sĩ, mình nấu ăn tiếp đi!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật