[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#2. Lạc



Edit: CaRat

Đối mặt với ánh mắt kinh sợ của mọi người, nữ hướng dẫn viên mua sắm nói:

"Chúc các bạn... Chơi... Trong vui sướng." Giọng nói mơ hồ lúc nam lúc nữ, giống như cô ta đang tiêu hóa hết bộ phận của tên lưu manh đeo xích vàng.

Nữ hướng dẫn viên mua sắm bước đi lần nữa với một tư thế cực kì cổ quái. Lúc này đây, không ai dám tiến lên chặn đường cô ta.

Sau đó, âm thanh "Ding dong" vang lên, giọng nam khàn khàn lên tiếng: "Tôi ghét những người tiêu tiền bậy bạ."

Đồng thời trên tường xuất hiện một chiếc đồng hồ đếm ngược cực lớn ------ 00: 59: 59.

Chuyện gì đang xảy ra? Hầu hết những người có mặt ở đây đều đang nhìn nhau. Bọn họ vừa mới bị dọa sợ, bây giờ lại đối mặt với trò chơi chưa biết quy tắc ra làm sao, nhịn không được lên tiếng nghị luận.

"Đây là trò chơi gì? Thật đáng sợ..."

"Chúng ta nên làm gì đây? Chọn hàng hóa? Chọn như thế nào?"

"Còn trừng phạt, đừng nói là như mới nãy..."

Thấy thế, người đàn ông mặc âu phục ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn mọi người chú ý.

"Nói ngắn gọn chút." Người đàn ông mặc âu phục cất cao giọng, "Nơi này là thế giới Hàng Lâm, mọi người sẽ ngẫu nhiên tham gia trò chơi nào đó sau khi tiến vào. Đây đều là những trò chơi chết chóc, và tất cả những gì chúng ta cần làm là sống sót. Người hướng dẫn vừa rồi là NPC tuyên bố nhiệm vụ, về phần âm thanh nhắc nhở chính là phó bản qua cửa nhắc nhở."

"Tốt nhất không nên tập kích NPC, về phần kết cục, mọi người đã thấy rồi đấy." Anh ta chỉ vào hướng nữ hướng dẫn viên vừa đi.

"Sao chúng ta lại xuất hiện ở chỗ này?" Trung niên đầu hói vội vàng hỏi.

Người đàn ông mặc âu phục nâng kính, "Tôi không biết, người được chọn vào thế giới Hàng Lâm rất ngẫu nhiên. Cho dù người đó là ai, đang ở đâu, cũng có thể bị chọn trúng. NPC trong Thế giới Hàng Lâm gọi chúng ta là người may mắn, nhưng chúng ta cũng có thể tự gọi là -- kẻ xui xẻo."

"Cách rời đi...." Một người khác mở miệng.

"Nghe nói người chơi cao cấp có thể tìm được cửa để rời đi, nhưng không biết bọn họ đến tột cùng đã chết hay đã thật sự rời đi."

"Làm sao anh biết?" Trong đám người có người đặt ra câu hỏi

"Tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi tên là Lâm Nghiêm, là một gã người chơi già dặn kinh nghiệm. Nhìn sơ ở đây thì chắc tôi là người có kinh nghiệm phong phú nhất. Nếu như mọi người hợp tác, tôi có thể trợ giúp trong phạm vi nhất định, thậm chí dẫn mọi người qua cửa thuận lợi." Lâm Nghiêm nhìn xung quanh mọi người nói.

Thái độ anh ta trầm ổn, ngữ khí ôn hòa, lộ ra sự vộ hai và đáng tin cậy.

"Anh Lâm, tôi theo anh." Tên lưu manh xăm tay lập tức thể hiện thái độ.

"Tôi cũng vậy."

"Toàn bộ nhờ vào anh Lâm."

"Anh Lâm có việc gì thì cứ nói thẳng ra là được."

Mọi người nhao nhao phụ họa.

Dường như rất vừa lòng với hoàn cảnh này, Lâm Nghiêm mỉm cười, gật đầu về phía bọn họ: "Mọi người phải đoàn kết mới có thể an toàn qua cửa."

Sau đó nhìn Tiêu Lam, tươi cười ôn hòa: "Vừa rồi cậu nhận được nhiệm vụ ẩn đúng không? Không biết ban thưởng được cái gì, cứ lấy ra cho mọi người xem thử thế nào, có thể giúp chúng ta tìm ra manh mối."

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tiêu Lam.

Trước mặt mọi người, miễn là Tiêu Lam không tức giận, thì không thể không đưa đồ vậy mình đạt được ra.

Tiêu Lam nhẹ nhàng đáng giá kĩ Lâm Nghiêm, nhiều lần làm công kiếm sống để cho cậu được gặp qua vô số loại người. Mặc dù người đàn ông này nhìn có vẻ lịch sự, nhưng làm người ta cảm thấy đạo đức giả.

Liên tưởng đến hành vi lúc trước của anh ta, đợi đến lúc có người chết rồi mới nói ra thân phận của mình để thu thập nhân tâm của mọi người  - một bầu không khí quen thuộc của trà xanh tâm cơ từ thiên nhiên.

Dù sao kỹ năng cũng không lấy được, Tiêu Lam quyết định che giấu các kỹ năng.

Về phần phong thư, anh ta cũng không thể nhìn ra được thứ gì. Vẻn vẹn một cái tên làm manh mối, nhưng cậu có thể ném ra ngoài để xem người chơi già dặn có thể nghĩ được cái gì.

"Chỉ có một cái phong thư, nói vì tôi nghèo hơn hắn ta, cho nên cho tôi một nhiệm vụ chi nhánh." Tiêu Lam vẻ mặt bình tĩnh, thuận tay đưa phong thư cho Lâm Nghiêm.

Lâm Nghiêm giơ tay muốn nhận lấy, phát hiện cầm không được.

Anh ta nhíu mày đọc kỹ mô tả vật phẩm, mới chậm rãi phục hồi thần sắc, nói: "Thì ra là vật phẩm bị khóa, vận khí của cậu đúng là không tốt. Làm nhiệm vụ ẩn mà chỉ đạt được vật phẩm bình thường."

"Xem ra phong thư này có tác dụng lớn nhất là nhắc nhở thân phận của boss, chúng ta có thể bắt đầu bằng cái tên Trương Đông. Đáng tiếc trên phong thư lại không viết thứ gì."

Tiêu Lam khẽ nhướn mày, anh ta không nhìn thấy chữ viết tay trên đó?

Hoặc là bỏ qua thông tin vô nghĩa như "Lạc"?

Lâm Nghiêm tiếp tục cười hỏi: "Còn nữa không? Nhiệm vụ ẩn sẽ không đơn giản như vậy."

Nhưng dưới kính mắt lại không có chút nào vui vẻ, mang theo chút ít dò xét và xem kỹ nhìn chằm chằm Tiêu Lam.

"Không có, trong phần mô tả nhiệm vụ có nói là quà tặng của Trương Đông, nhưng món quà này nhìn quá keo kiệt." Tiêu Lam mặt không đổi sắc nói, dang hai tay ra, cho thấy trên cơ thể không còn gì nữa.

Nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất táo tợn trước công ty đòi nợ, khiến Tiêu Lam diễn càng ngày càng thành thạo.

Lâm Nghiêm đánh giá Tiêu Lam một lát, xác định trên người cậu không thể che giấu đồ vật gì mới thôi.

"Hiện tại đã có một cái tên, tôi khuyên mọi người nên tách ra và tìm manh mối dựa trên cái tên Trương Đông, sau đó chúng ta tập hợp ở chỗ này sớm mười phút để tập hợp tin tức."

Mọi người gật đầu, phân tán đi từng hướng.

.

Tiêu Lam vừa đi vừa suy nghĩ về lời nhắc nhở của trò chơi "Tôi ghét nhất là người xài tiện bậy bạ."

Nếu "tôi" chính là Trương Đông, cộng với lời nhắc nhở trong nhiệm vụ ẩn, thì có lẽ hắn ta là một người rất nghèo và keo kiệt, mặc dù chính mình,...

Trương Đông có xác suất rất lớn là nhân viên siêu thị, hơn nữa tiền lương còn rất thấp. Liên tưởng đến việc hắn có thể tiếp xúc phong thư trong siêu thị hàng ế, vậy phạm vi công việc của hắn nhất định liên quan đến nhà kho. Tiêu Lam quyết định đến nhà kho tìm manh mối trước.

Trên đường đi, Tiêu Lam cảm thấy hàng hóa trong siêu thị trông rất kì dị.

Không chỉ trông tồi tàn như siêu thị, chúng còn có một số chi tiết không quá tốt đẹp. Ngoài ra còn có một số đồ hộp đóng gói nhìn vặn vẹo, trông rất khó chịu.

Ví dụ như thịt tươi ướp lạnh, màu sắc và tính chất hoàn toàn không mới, thậm chí một miếng thịt còn có hình xăm trên đó. Không phải là dấu kiểm nghiệm, mà là hình xăm thật sự. Không ai rảnh rỗi đến mức đến lò mổ heo xăm hình lên thịt, vậy cái kia rốt cuộc là....

Hơn nữa nhãn hiệu của mấy hàng hóa này còn chưa được nghe qua, không có giá ký, hoàn toàn không thể xác định được giá tiền. Chỉ sợ về sau việc lựa chọn hàng hóa cũng không dễ dàng.

Dưới ảnh đèn nhấp nháy mờ ảo, một kệ chứa đồ trong bóng tối xuất hiện một ánh mắt âm lãnh.

Tiêu Lam như cảm giác được, quay đầu nhìn lại, không thấy được cái gì. Cậu ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn kĩ, cuối cùng thấy được dấu viết bàn tay ngay cái kệ phủ đầy bụi.

Một thứ gì đó đã nằm ở chỗ này, ẩn nấp trong bóng tối, có lẽ thứ đó đã theo dõi cậu lâu rồi.

Tiêu Lam cau mày, lập tức tránh xa khỏi phạm vi kệ hàng. Cậu không muốn biết đó là cái gì, cậu buộc phải mạnh mẽ, sống càng lâu càng tốt.

Đã tìm thấy vị trí của nhà kho, trong dự liệu thấy cửa bị khóa chặc.

Lúc này vẫn còn 40 phút trong thời gian NPC cho lựa chọn. Trong trường hợp không biết phá ổ khóa có bị trừng phạt hay không, Tiêu Lam quyết định đến văn phòng để tìm chìa khóa.

Quản lý chìa khóa siêu thị thường dựa trên quy tắc "Ai trưởng phòng, người đó chịu trách nhiệm", cho nên đến văn phòng giám sát kho sẽ có thu hoạch. Nhân tiện tra tư liệu về nhân viên, xem thử Trương Đông là người nào.

"Chào cậu." Giọng nói Lâm Nghiêm đột nhiên vang lên từ phía sau, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn hòa, như một người anh đáng tin cậy.

"Anh Lâm? Có chuyện gì không?" Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, giả vờ mỉm cười.

"Ha ha." Nghiêm Lâm mỉm cười, nói một cách chân thành: "Là một người chơi già dặn kinh nghiệm, tôi chỉ muốn cho cậu một gợi ý. Khi bắt đầu lựa hàng hóa, cậu có thể bắt đầu bằng khu đặc biệt, đây là cách an toàn nhất. Dù sao cậu cũng là người tôi yêu thích nhất trong số những người mới đến."

[Đừng nên tin tưởng anh ta, chủ nhân của tôi.]

Dòng chữ xuất hiện sau lưng Lâm Nghiêm, hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Lam.

Chữ viết thanh lịch, gân cốt rõ ràng, trọng điểm là giống hệt trên phong thư.

Lâm Nghiêm phát giác ánh mắt Tiêu Lam, nghi ngờ quay đầu về phía sau ----- không có thứ gì. Anh ta càu mày, ánh mắt liếc qua khu vực sau lưng, vẫn không có gì.

Nhìn thấy hành động của Lâm Nghiêm, Tiêu Lam thu hồi tầm mắt, tỏ vẻ biết ơn: "Cảm ơn anh Lâm, đến lúc đó tôi sẽ suy xét."

Xem xét liệu có nên làm như vậy không, điều đó không cần thiết.

Trong mắt cựu nhân viên siêu thị và một kẻ nghèo hèn, khu giá đặc biệt là nơi tràn đầy cạm bẫy, thường xuyên lẫn với giá gốc.

Đề nghị của Lâm Nghiêm dường như có mục đích khác.

Lâm Nghiêm vỗ vai Tiêu Lam như đang cổ vũ: "Cố lên, dùng vận khí của cậu, nhất định có thể sống sót qua cửa."

Tiêu Lam cùng anh ta trình diễn tiết mục nhân vật mới tiềm lực thân thiết với tiền bối thâm niên, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Nghiêm đi xa.

Xác nhận bên người không có ai, Tiêu Lam lấy phong thư ra, nhẹ nói: "Người vừa viết là anh sao?"

Chữ viết ban đầu trên phong thư biến mất, dòng chữ mới chậm rãi xuất hiện:

[Đúng, tôi có thể cảm nhận được một loạt chuyển động gần cậu. Anh ta đang lên kế hoạch tìm ai đó thử điều kiện tử vong.]

Tiêu Lam cũng không hoảng hốt: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở."

[Lời cảm ơn này tôi xấu hổ không dám nhận, vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi.]

"Anh là ai?" Tiêu Lam tò mò hỏi.

[Tên của tôi là Lạc, bị phong ấn trong bì phong thư này. Ngài là người có được phong thư, cũng là chủ nhân của tôi.]

Không nghĩ rằng nơi này còn có dân cư, Tiêu Lam cảm thấy may mắn không ném phong thư vào trong bồn cầu, như vậy quả thật xin lỗi nhân gia.

Nhưng cậu vẫn không chấp nhận được: "Từ chủ nhân, nghe như tôi có sở thích đặc biệt vậy..."

[Vì ngài phục vụ là giá trị tồn tại của tôi. Nếu như ngài không cần tôi, cảm thấy sự xuất hiện của tôi không có ý nghĩa gì, mời ngài xử lý tôi.]

WTF, thế giới Hàng Lâm của mấy người đều không có nhân quyền như vậy à?

Gặp qua các mặt tối của xã hội, kẻ nghèo hèn Tiêu Lam chưa bao giờ gặp được chuyện như vậy: "Tính mạng rất quý giá, anh đừng nên bốc đầu."

[Ngài thật là một chủ nhân nhân từ, thỉnh cho phép tôi ở lại bên ngài, trở thành một kẻ nô bộc trung thành.]

Sao cốt truyện lại thăng cấp thành thế này?

Tiêu Lam vẻ mặt mộng bức, tình huống hiện tại là, hoặc tiếp nhận một người không rõ lai lịch, hoặc phải giết chết "nó". Tốt xấu cũng là một sinh vật có trí khôn, Tiêu Lam không thể xuống tay được...

Nhưng cậu không muốn một thứ không thể giải thích như vậy theo mình ...

Tiêu Lam thoáng phục hồi tâm trạng: "Anh... có thể giới thiệu rõ lai lịch của mình được không?"

Dòng chữ dừng lại một lát, mới chậm rãi xuất hiện:

[Xin lỗi, vấn đề này tôi không có cách nào trả lời được. Trí nhớ của tôi không được nguyên vẹn.]

[ Thế giới của tôi chỉ có một mảng đen kịt hư vô, ngài là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi. Dù bị ngài vứt bỏ, giây sau sẽ biến mất, tôi cũng sẽ vui mừng và vinh hạnh vì đã cùng đồng hành với ngài]

Tiêu Lam: "..."

Thằng này bị bán mà còn nói thế, càng không thể xuống tay được sao giờ.

Tiêu Lam thở dài: "Được, về sau chúng ta đồng hành với nhau. Nhưng đừng gọi tôi là chủ nhân, cảm giác rất lạ."

[Cảm ơn ngài nhân từ, tiên sinh. Vì ngài dâng hết lòng trung thành, xin cho phép tôi cung cấp một ít trợ giúp không có ý nghĩa.]

Tiêu Lam gãi đầu, cũng không vui mừng khi nhận được sự giúp đỡ của một sự tồn tại bí ẩn.

Mục đích của Lạc không rõ ràng, lý do xuất hiện bên cạnh chỉ do một mình anh ta nói. Liên hệ giữa hai người chỉ có một phong thư mà thôi, hơn nữa Tiêu Lam cũng không biết thế giới của Lạc, cậu không nghĩ chỉ vì một kết nối yếu như vậy sẽ thu được một người hầu trung thành.

Tiêu Lam luôn biết rằng, chiếc bánh trên trời sẽ không rơi xuống.

Nhưng, ít nhất cho đến bây giờ, Lạc chưa tỏ vẻ gì ác ý. Tại thế giới kì quái này, có đồng đội cũng xem như không tệ.

"Như vậy, có thể ra ngoài gặp nhau không?"

Giọng nói của Tiêu Lam hạ xuống, bên trên phong thư cũng không xuất hiện chữ viết.

Tuy nhiên, một bóng đen nổi lên từ lớp sơn kín, từ từ phiêu dật, không có sức nặng. Tiêu Lam giơ tay, bóng đen hơi cúi người về phía cậu, như thể đang chào, lại duỗi thân nhẹ nhàng quấn lên bàn tay của cậu, đồng dạng không có cảm xúc.

Nó hoàn toàn là một cái bóng.

    Nhìn vào cái bóng trước mặt, Tiêu Lam mỉm cười chào hỏi

"Chào anh, Lạc."

[Chào ngài, tiên sinh.]

Bóng đen viết lên không trung.

Lúc này, khoảng cách tới lần chọn hàng hóa thứ nhất còn 25 phút.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật