[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#1.Mới vào



Edit: CaRat

Đêm đã khuya, cửa hàng tiện lợi sắp đóng cửa.

Tiêu Lam thay đồng phục, đang thu dọn đồ đạc của mình. Chàng trai có một khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn. Dưới tình huống bình thường cậu nên nhanh chóng về nhà, sau đó giành giật từng giây rửa mặt, vì ngày hôm sau cậu cần phải dậy lúc 5 giờ, bắt đầu công việc bán thời gian mới.

Nhưng giờ phút này cậu không biết đi đâu.

Hôm nay cậu vừa bị chủ nhà đuổi ra ngoài, bởi vì chủ nhà muốn cậu bồi thường cái van rỉ nước ngày đêm, và tăng giá cái giường bị hỏng suốt ngày kêu cọt kẹt. Mà số tiền Tiêu Lam bán hết đồ trả nợ cũng không còn dư.

Vì vậy, sau khi bị đối phương trào phúng nghèo kiết xác, Tiêu Lam chỉ có thể thu dọn rời đi. Giờ phút này, chiếc ba lô trên tay chính là toàn bộ tài sản của cậu.

Tiêu Lam vừa nghĩ nếu không đêm nay tìm phòng trống nghỉ trước cho rồi, vừa tiện tay mở cửa phòng nhân viên.

Bên ngoài là một mảng đen thui.

Đột nhiên Tiêu Lam cảm thấy có gì đó không đúng, vừa nãy cậu có tắt đèn sao?

Làm sao cậu có thể tắt đèn khi chưa ra khỏi cửa hàng, huống chi công tắc đèn còn đối diện với phòng thay đồ của nhân viên.

Trong bóng tối yên tĩnh lạ thường, âm thanh động cơ xe cộ qua lại lúc thường cũng không còn.

Trước tình hình kì lạ, Tiêu Lam trực tiếp chạy vọt qua màn đêm sâu thẳm, lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Với tư cách là một nhân viên có trình độ, cậu cũng không quên khóa cửa.

Sau khi ra ngoài, cậu trực tiếp cưỡi lên chiếc xe đạp cũ kĩ, dùng hết sức đạp bàn đạp, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Gió đêm trong thành phố hòa quyện với sự ồn ào mệt mỏi của một ngày dài, thổi bay mái tóc hơi xoăn của cậu, mang theo hơi thở bụi bặm, không nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng là mùi vị Tiêu Lam quen thuộc nhất. Hôm nay cũng như vậy.

Cơn gió bất tri bất giác dừng lại, nhưng cảm giác quái dị cũng không biến mất.

Quá yên lặng, yên lặng đến quỷ dị. Không có âm thanh, không có tiếng máy điều hòa đang chạy, không có tiếng côn trùng kêu, tiếng gió cũng không có, toàn thế giới dường như đang dừng lại.

Bóng tối dày đặc từ xa dần dần lan đến, nuốt chửng ánh đèn đường đang solo với cơn buồn ngủ. Đường phố dần dần lâm vào bóng tối, từng bước từng bước tới gần Tiêu Lam.

Thấy tình thế không ổn, Tiêu Lam điều chỉnh tay lái, chạy theo hướng ngược bóng tối.

Nhưng sau khi đi qua vài con phố, toàn bộ đều yên tĩnh như nhau. Giương mắt nhìn lại, bóng tối đang dần dần tiếp cận cậu.

--------- Bị bao vây.

Bóng tối diễu võ dương oai ăn mòn trước mặt cậu, ngay sau đó, Tiêu Lâm rơi vào thế giới hoàn toàn tối tăm.

.

Mở mắt ra, trước mặt Tiêu Lâm là một cánh cửa.

Không phải loại cao cấp, mà chính là loại ván ép thấp kém thường xuất hiện trong nhà WC công cộng. Lớp cao su mặt ngoài đều bị bong tróc, lộ ra lớp gỗ bên trong, trên cánh cửa có dòng chữ:

[Phú bà số tiền lớn cầu chết 136XXXXXXXX]

[Lầu trên ngáo à, đây là nhà vệ sinh nữ.]

[Rất tốt, cậu đã thành công gây được sự chú ý của tôi.]

Thậm chí có một hảo hán ca còn nghiêm chỉnh viết, để lại một lời chia sẻ đầy cay đắng...

Tiêu Lam vặn nhẹ tay cầm, không mở được. Lại thử đẩy cửa, không phản ứng. Này không khoa học, khi nào mà cửa nhà vệ sinh lại có chất lượng tốt như vậy được?

Nhìn ra khe cửa, không có dấu chân của con người.

Nhìn xung quanh, ánh sáng trong nhà WC thỉnh thoảng lập lờ chập chờn. Bức tường được bao phủ bởi những đám mốc lớn, mặt đất toàn là bụi bặm, còn có cả nước, giống như đã thật lâu chưa được sử dụng.

Nhưng cái đáng sợ hơn chính là ------- Ba lô của Tiêu Lam mất rồi!

Không chỉ ba lô, mà còn đồ hôm nay xử lí chưa hết, mười lăm tệ còn duy nhất trên người, và tọa giá của cậu ----- xe đạp tiên sinh sinh ra trước thế kỉ N.

Tất cả những gì còn lại của cậu là một chiếc điện thoại rách nát, và toàn bộ giày dép quần áo cộng lại không quá 100 tệ.

"Tất cả tài sản của tôi-------" Tiêu Lam nhịn không được chà xts mặt mình, xem có thể chà khỏi cơn ác mộng hay không

Khi bạn nghĩ rằng bạn đủ nghèo rồi, thực tế sẽ vung bàn tay lãnh diễm tát bạn một cái, sau đó nói với bạn, "Không, mày còn có thể nghèo hơn." Không biết là ở nơi xa lạ này đáng sợ, hay là nguy cơ phá sản lúc này đáng sợ hơn.

"Ha...."

Đột nhiên một tiếng cười khàn khàn khó chịu vang lên bên ngoài cánh cửa, nương theo tiếng gió âm trầm thổi bên tai, làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Tiêu Lam đột nhiên ngẩng đầu, rõ ràng khi nãy không có ai bên ngoài.

Bất ngờ một dòng kí tự không khoa học xuất hiện trước mặt Tiêu Lam:

[Bạn đến làm cho Trương Đông cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng có người còn nghèo hơn hắn ta. Vì vậy, hắn quyết định cho bạn một cơ hội.]

[Nhiệm vụ ẩn: đảng thò tay.]

[Mô tả nhiệm vụ: thò tay ra ngoài tiếp cận những người may mắn ngoài cửa để mượn một tờ giấy.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: kỹ năng ngẫu nhiên *1, quà tặng của Trương Đông *1.]

[Nhắc nhở: nhiệm vụ chi nhánh cực kì khó, nhiệm vụ này không thể bỏ qua. Nếu nhiệm vụ thất bại, bạn không bao giờ có thể rời khỏi không gian hiện tại.]

Đây là nhịp điệu bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh mãi mãi khi bạn không thành công!

Thật là một cơ hội khó khăn.

Cậu có một câu thô tục không biết nên nói ra hay không.

Tiêu Lam thử mở cửa nhưng vô ích. Sau khi xác nhận mình không thể trèo tường qua, cậu rốt cuộc cam chịu số phận, không phải chỉ cần tìm người ta mượn tờ giấy thôi sao!

Con mẹ nó còn là nhà vệ sinh nữ...

.

Qua một lúc lâu, cuối cùng cũng có người bước vào nhà vệ sinh, nhân số có vẻ không ít.

Họ nhìn vào nhà vệ sinh: khắp nơi bụi bặm, trên tường đầy nấm mốc, nước đầy trên sàn, phối hợp với ngọn đèn lấp loe lúc này, bầu không khí bỗng nhiên kì lạ khó hiểu.

"Cái kia..."

Một giọng nói yếu ớt vang lên, vang vọng trong khung cảnh nát tàn, thậm chí còn vang vọng.

"A..... có ma!!!!"

Một tiếng hét gay gắt vang lên, đánh tan hết dũng khí mà bọn họ cố gắng góp được, nhiều người liên tục lui về phía sau. Một người đàn ông mặc âu phục khuyên một lát, bọn họ sống chết không chịu bước vào.

Cuối cùng, chỉ có người đàn ông mặc âu phục, hai người nhìn có vẻ lưu manh và một nữ sinh tóc ngắn bước vào. Bọn họ đứng ở chỗ cánh cửa có giọng nói truyền tới, người đàn ông mặc âu phục đang định hỏi thăm.

Đã thấy một cánh tay thò ra ngoài khe cửa "Xin hỏi, có thể cho tôi một tờ giấy không?"

Bốn người: "...."

Bọn họ muốn đi về.

Ở đây không ai chưa từng nghe một ít câu chuyện kì lạ về nhà vệ sinh. Loại xin giấy là kiểu kinh điển đến không thể kinh điển hơn nữa, ai cho nó mượn đều không may mắn, lực sát thương vô cùng lớn.

Nữ sinh thoáng rụt vai.

Tên lưu manh đeo xích vàng bên cạnh nhịn không được xách quần, có thể là sợ mình tè ra quần.

Người đàn ông mặc âu phục dường như có kiến thức rộng rãi nhất, anh ta đẩy kính, trầm ổn nói: "Cậu cũng bị kéo vào đây sao? Xung quanh đột nhiên tối thui, vô cùng im lặng, sau khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây."

"Đúng, là như thế."

Hóa ra không phải mình Tiêu Lam gặp chuyện kì lạ, lúc này Tiêu Lam không biết nên vui hay buồn. Cuối cùng, không biết vật gì có thể kéo nhiều người đến nơi khác cùng một lúc? Cảm thấy so với một người gặp chuyện tâm linh còn rắc rối hơn.

"Người bên trong có lẽ cũng giống như chúng ta." Người đàn ông mặc âu phục nói với 3 khác, cũng hơi bối rối, "Trên người tôi không mang theo giấy, các người có không?"

Bọn côn đồ hai mặt nhìn nhau, good boy tung hoành đầu đường không cần đem giấy.

"Tôi...tôi có." Nữ sinh duy nhất lấy một bao giấy ăn màu hồng ra khỏi ba lô, run run rẩy rẩy đưa tới.

"Cảm ơn." Tiêu Lam đưa tay lấy, con mèo Kitty trên khăn tay mở to mắt đầy vô tội nhìn cậu.

Ngay lập tức, màn hình hiển thị nhiệm vụ chuyển thành [Đã hoàn thành.]

Đồng thời, một thẻ kỹ năng và một phong thư theo phong cách châu Âu kí tên "Lạc" xuất hiện trước mặt cậu.

Sau khi chạm vào thẻ kỹ năng, thẻ kỹ năng ngay lập tức biến mất. Thông tin liên quan đến kỹ năng ngay lập tức xuất hiện trong đầu Tiêu Lam:

[Tên: Nghèo đói không thể nào hạn chế trí tưởng tượng của tôi (bị ràng buộc).]

[Khả năng: 1. Tưởng tượng ra một năng lực, được duy trì trong 5 phút, bản thân càng nghèo thì càng mạnh (lv.1) 2. Tăng cường thể lực của người chơi theo mức độ nghèo (bị động).]

[Thời gian cold-down: 24h]

[Lưu ý: Mặc dù tôi nghèo, nhưng tôi có thể mơ! Đây là sự quật cường cuối cùng của quỷ nghèo kiết xác!]

Tiêu Lam: "...."

Rõ ràng là một kĩ năng, mà còn đi kèm theo sự trào phúng. Thân là phụ giai cấp tư sản, cậu cảm thấy mình đang bị kì thị.

Nhìn vào năng lực Tiêu Lam tự hỏi, về phần năng lực thứ nhất, không biết là năng lực con người có thể đạt, hay là khả năng con người không thể chạm tới, cậu cần phải tìm một cơ hội thử nghiệm mới biết được. Mà kỹ năng càng nghèo càng mạnh này khiến Tiêu Lam có một phỏng đoán không tốt, đừng nói cả đời này cậu không thể thoát nghèo rồi trở nên giàu có đấy...

Về phần năng lực 2 tăng cường thể chất của cơ thể, Tiêu Lam nhảy hai cái tại chỗ, giống như so với trước kia nhảy cao hơn cũng nhẹ nhõm hơn. Còn lại thì không có cảm giác gì khác, chẳng lẽ kỹ năng của cậu chưa đủ?

Đang nghĩ tới cái này, một dòng kí tự hiện lên:

[Chỉ số nghèo khó trước mắt là -2226.08 vạn, vừa mới đạt tới mức kích hoạt kỹ năng. Hãy nỗ lực bền bỉ và phấn đấu ra vinh quang trên con đường nghèo đói.]

2226.08 vạn, đó chính xác là số tiền mà cha Tiêu Lam làm ăn thất bại rồi vứt lại số tiền nợ cho vợ con một mình chạy trốn, rồi cộng thêm số tiền Tiêu Lam đi vay nặng lãi giúp mẹ chữa bệnh.

Kỹ năng này đang hy vọng một ngày nào đó cậu bị chủ nợ tới bùm bùm chíu chíu sao? Có còn nhân tính nữa không vậy!!!!

Sáng tạo huy hoàng em gái mày!!

Tiêu Lam mặt không thay đổi chú ý tới phong thư bên kia, bên trên phong thư xuất hiện mấy dòng chữ:

[Tên: Phong thư không thể mở (đã bị khóa).]

[Lưu ý: Đây là sự tán thành của Trương Đông do bạn còn bần cùng hơn hắn ta, nhưng cái phong thư này nhìn thế nào cũng giống như một siêu• thị• ế• hàng.]

Dòng chữ "Siêu thị ế hàng" sáng loáng ngập tràn cảm giác tồn tại.

Tiêu Lam: "..."

Hít sâu một hơi, nhịn cảm xúc muốn quăng nó vào bồn cầu.

Giam cầm tôi trong nhà vệ sinh nữ cả buổi trời ai ngờ lại cho đồ hư, lão Trương có phải anh quá kén không!!!

Tiện tay nhét phong thư vào túi quần, dưới ánh mắt phức tạp của quần chúng "Không ngờ thằng đó còn có tâm trạng WC" hay "Mẹ nó có thằng biến thái trốn ở nhà WC nữ", Tiêu Lam bình tĩnh đẩy cửa đi ra, còn thuận tiện rửa sạch tay bày ra tư thế trong sạch.

Dưới sự dẫn dắt cửa người đàn ông mặc âu phục, cậu cùng ba người còn lại đi ra ngoài, tụ họp với đám đông.

.

Mọi người tụ họp lại một chỗ. Người đàn ông mặc âu phục, tên lưu manh đeo dây chuyền vàng, lưu manh xăm tay, ba học sinh nữ, một cặp vợ chồng, một phụ nữ trung niên và người đàn ông trung niên đầu hói.

Thêm Tiêu Lam, tổng cộng 11 người.

Mọi người đang định trao đổi, còn chưa kịp mở miệng, sau lưng phát ra tiếng kim loại gỉ sét ma sát vào nhau, cửa mở ra một chút.

Một cổ hơi thở mốc meo ập vào.

Ánh mắt mọi người tập trung vào nơi đó.

Đằng sau cánh cửa kéo là một cái siêu thị cũ nát không khác gì nhà WC. Diện tích không quá lớn, ngọn đèn lờ mờ, sàn nhà đầy vết bẩn, kệ chứa đồ lộn xộn, thậm chí có cả dấu tay đáng nghi ngờ trên vách tường.

"Chào mừng đến với siêu thị cuối cùng, những người may mắn!" Giọng nữ dịu dàng và dễ nghe vang lên.

Một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên hướng dẫn mua sắm đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Tiêu Lam chắc chắn rằng, khi cậu thăm dò siêu thị căn bản không có nửa bóng người, người phụ nữ này xuất hiện từ đâu ra?

Điệu cười cô ta vừa ngọt ngào lại cứng ngắc, dùng giọng điệu nhiệt tình nói với bọn họ:

"Tiếp theo, các bạn sẽ tham gia vào các hoạt động của siêu thị."

"Cách một giờ, vui lòng tập hợp ở quầy thanh toán, dưới sự chứng kiến của boss lựa chọn một hàng hóa."

"Lựa chọn hàng hóa không hợp quy, không lựa chọn đúng sẽ bị trừng phạt."

"Chúc các bạn chơi vui vẻ!"

Nữ hướng dẫn khom người chào mọi người, dự định rời đi.

"Đợi một chút!" Đàn ông trung niên hói đầu vội vàng ngăn cô ta lại, "Mấy người đang định làm gì? Đang quay thực tế hay là trò đùa dai? Một chiếc điện thoại của tao trên dưới trăm vạn, thật sự không có hứng chơi đùa với mấy người."

Nữ hướng dẫn mua sắm vẫn giữ một nụ cười cứng ngắc: "Nơi này là thế giới Hàng Lâm, các bạn đều là người may mắn được chúng tôi chọn trúng."

"Cái thứ quỷ quái gì đây, hiện tại ông đây muốn ra khỏi đây!" Tên lưu manh đeo dây xích vàng tương đối bực bội, trông gã ta nhìn rất hung dữ, nhưng thật ra rất sợ mấy việc thần thần quỷ quỷ. Hiện tại tinh thần của gã ta đã căng thẳng đến cực hạn, trực tiếp bước tới nắm cổ tay của nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm.

Nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm vẫn lặp lại: "Các bạn thật may mắn..."

Tên lưu manh thô bạo cắt đứt lời cô ta, rống lên: "Cái rắm! Tao cảnh cáo mày đừng có làm bộ với tao!"

Nữ nhân viên vẫn mỉm cười đầy quỷ dị, từ lúc xuất hiện vẫn không thay đổi. Tiêu Lam cảm thấy tình huống không đúng, vội vàng mở miệng ngăn cản: "Anh tỉnh táo ----------"

Lời còn chưa nói hết, dây xích vàng đã tát nữ nhân viên một cái, cơ thể cô ta trực tiếp bay ra ngoài, đáp lên tường, phát ra âm thanh trầm đục.

Thân thể nữ nhân viên từ từ trượt xuống, lưu lại một vết máu đỏ thẫm. Cô ta nằm im không nhúc nhích, ngực cũng không phập phồng, như một con búp bê bị vỡ.

"Tôi, tôi... không dùng nhiều lực đâu..." Dây xích vàng nhìn tay mình, không thể tin nói.

Mọi người lâm vào bầu không khí trầm mặc, sự xuất hiện đột ngột của nữ nhân viên và trò chơi đã làm người ta khó tiêu hóa. Bây giờ người phụ nữ này đã chết, họ còn khả năng rời đi không?

"Cô ta... cô ta cử động." Nữ sinh tóc ngắn chỉ vào nữ nhân viên đang nằm trên đất không rõ sống chết.

Chỉ thấy thân thể nữ hướng dẫn viên co giật, đầu cô ta vẫn còn vẹo sang một bên, thân thể nằm ngửa trên mặt đất đứng lên, dùng một tư thế quỷ dị tới gần dây xích vàng...

Xích vàng thấy tình thế không ổn lập tức quay người bỏ chạy. Nữ hướng dẫn còn nhanh hơn, trực tiếp nhào lên người gã, giữ chặt tay chân của gã ta.

Sau đó, tình huống khiến người ta tê tái da đầu xuất hiện -------- hai người họ hợp nhất lại.

Như là chocolate tan chảy chậm rãi hoà quyện lại với nhau. Sau đó, một hình người từ từ bò ra khỏi bãi đó----- mặc đồng phục của nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm, điệu cười ngọt ngào lại cứng nhắc.

Là nữ nhân viên đó!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam trong cơn tức giận đã đem phong thư nhét vào trong bồn cầu.

Lạc:....


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật