[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#3. Lần lựa chọn đầu tiên



Edit: CaRat

Tiêu Lam tốn một chút thời gian mới tìm được văn phòng.

Cửa bị đập đầy bạo lực, xem dấu vết thì có lẽ đã từ rất lâu rồi, vết nứt trên cửa đầy bụi bặm. Đồ trong văn phòng có chút lộn xộn, cái ghế bị đổ, đồ trên bàn thô bạo vứt xuống đất, máy tính thì cố ý đập mạnh tạo ra cái hố lớn.

Giống như có một người tức giận xông vào, phát tiết lên đó. Thời gian siêu thị dừng lại có lẽ sau khoảnh khắc này.

Vị trí treo khóa trên tường trống rỗng, không biết liệu có bị xen vào đống đồ vật lộn xộn bên dưới hay không.

Mọi thứ ở đây quá bừa bộn, Tiêu Lam cẩn thận lục lọi một lúc, cũng không thu hoạch được gì.

[Ngài đang tìm gì vậy?]

Tiêu Lam một tìm chìa khóa, một bên trả lời: "Chìa khóa hoặc đồ vật liên quan đến Trương Đông."

[Xin cho tôi vì ngài cống hiến sức lực.]

Tiêu Lam: "Anh?"

[Xin chờ một chút]

Bóng đen trong phong thư tràn ra ngoài, từ Tiêu Lam trải rộng ra bán kính khoảng hai mét, tìm tòi trong văn phòng một hồi. Một lát sau, một vài đốm đen đánh dấu trên mặt đất.

Tiêu Lam khiếp sợ, tốc độ tìm kiếm này có thể so với mày dò cầm tay. Nếu như phạm vi điều tra của Lạc rộng hơn một tí, cậu quả thật có thể chiến thắng. Chẳng người này vì ăn gian nên mới bị phong ấn?

Tiêu Lam tốn một chút thời gian để tập hợp mẩu giấy vụn lại, trên đó là một bản thông báo kỉ luật:

Thành viên quản lý kho Trương Đông, do nhiều lần ngủ trong giờ làm việc, rời khỏi cương vị, nhục mạ khách hàng, phá hư hàng hóa, vi phạm chế độ của siêu thị, tạo ra hình ảnh xấu cho siêu thị, cho nên nhân viên bị sa thải cũng phải khấu trừ các chi phí bồi thường liên quan.

Hy vọng các đồng sự lấy đó làm gương, tuân thủ nghiêm chỉnh các nội quy của siêu thị. Kiên trì tốt đẹp chính là tuân thủ đạo đức nghề nghiệp và tác phong phong tác.

Do đó thông báo!

Siêu thị XX

Năm XX tháng XX ngày XX

Tiêu Lam quơ quơ bản thông báo được dán bằng keo dính trên tay, cười khẽ một tiếng: "Xem ra anh Trương Đông không chỉ là một con quỷ keo kiệt, mà lúc làm người cũng một lời khó nói hết..."

[Hắn ta lúc tặng quà cũng rất keo kiệt, cuối cùng chọn một bì phong thư trông ít giá trị nhất]

Tiêu Lam: "....... Có lẽ là để phối hợp với khí chất đặc biệt của tôi."

[Nghèo khó của ngài khiến người khác ấn tượng rất sâu sắc.]

Tiêu Lam nhìn dòng chữ ưu nhã xuất hiện, gân xanh nổi lên: "Coi như anh đang nói khoa trương về tôi."

Ước tình thời gian, khoảng chừng đã đến lúc các người chơi tập hợp, Tiêu Lam đi ra ngoài và đi về phía quầy thu ngân.

.

Lúc Tiêu Lam đi đến quầy thu ngân thì nơi đây đã tập hợp rất nhiều người chơi, họ đều đang lo lắng chờ đợi.

Lâm Nghiêm mở miệng đánh vỡ tình cảnh yên lặng: "Thời gian không còn nhiều, hãy trao đổi thông tin mọi người tìm được trước khi đến đây."

Đồng thời anh ta lấy ra một bảng chấm công của nhân viên, trên đó viết tên Trương Đông. Trong đó còn rất nhiều chỗ trống, có vẻ như người này thường xuyên đi muộn về sớm.

Tiêu Lam trực tiếp lấy ra tờ giấy thông báo xử phạt, cũng không có ý định giấu giếm.

Cậu biết trong trò chơi này đối thủ của mình không phải người chơi. Tuy Lâm Nghiêm đang có tâm tư khác, nhưng trao đổi thông tin vẫn rất cần thiết.

Tiêu Lam nói: "Tờ giấy thông báo xử phạt tôi tìm thấy trong văn phòng quản lí nhà kho, công việc của Trương Đông trong phạm vi nhà kho."

Lâm Nghiêm nhìn nhận lấy, hỏi: "Tìm được chìa khóa không?"

Tiêu Lam: "Tôi đã tìm trong văn phòng mấy lần, không có."

Lâm Nghiêm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu nói với mọi người: "Còn ai có manh mối nữa không?"

Mọi người yên lặng lắc đầu .

"Xem ra vòng lựa chọn thứ nhất chúng ta chỉ có tí manh mối này thôi." Lâm Nghiêm trầm ngâm nói, "Trương Đông chức vị không cao, đi làm không nghiêm túc, thậm chí đã từng bị xử phạt."

"Hắn ta chán ghét những người tiêu tiền bậy bạ, thì có phải chúng nên chọn món đồ rẻ nhất không?" Phụ nữ trung niên hỏi.

Lâm Nghiêm: "Cũng không nhất thiết, cũng có thể là những món hắn ta cần mua. Ví dụ, trong mắt những người nghiên mai thúy, chất kích thích là thứ họ cần phải có, những người nghiện rượu sẽ chi rất nhiều tiền để mua rượu. Những thứ này trong mắt họ không phải là dùng tiền bậy bạ."

"Vậy... phải làm sao bây giờ?" Có người hỏi.

Lâm Nghiêm trả lời: "Như vậy, chúng ta nên chọn những món đồ rẻ tiền hằng ngày, hoặc thứ gì đó có lẽ boss sẽ thích."

Nói xong, anh ta còn lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Lam và một học sinh nữ tóc dài, nữ sinh nhẹ nhàng gật đầu.

Tiêu Lam khẽ cau mày, anh ta tìm bao nhiêu người thử lôi đây?

"Hoan nghênh! Hoan nghiêng quang lâm!!! Siêu thị cuối cùng - của tôi."

Giọng nói khàn khàn vang lên, hấp dẫn người chơi chú ý.

Không biết từ lúc nào trước quầy thu ngân xuất hiện một người mặc đồ đồng phục siêu thị. Người nọ màu da than chì, con mắt đục ngầu như thi thể. Hắn ta như tên thần kinh khoa tay múa chân về phía người chơi, động tác mang theo cảm giác rất cổ quái, trên mặt là nụ cười khoa trương cứng ngắc.

Dứt lời, hắn tháo mũ xuống, cúi đầu với người chơi, khoe trọn cái ót bị nát bấy

Thấy một màn như vậy, sắc mặt một số người chơi thay đổi, nhịn không được lùi về phía sau một bước, ẩn trong đám đông.

Nhìn thấy phản ứng của người chơi, Trương Đông càng cao hứng hơn, giọng điệu cao hơn vài phần: "Chắc mọi người đã mong chờ nó từ lâu rồi? Bây giờ, hãy bắt đầu trò chơi vui vẻ-"

"--------- bắt đầu từ ông."

Ngón tay than chì của hắn duỗi ra, chỉ vào đàn ông trung niên đầu trọc từng cản đường nữ nhân viên hướng dẫn mua sắm.

Mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, mồ hôi đổ ra như tương, ông ta quay đầu chạy về phía thang máy, hô lớn: "Tôi không chọn! Tôi không chọn!"

Nữ hướng dẫn lại một lần nữa xuất hiện ở dưới thang máy, dáng tươi cười không thay đổi: "Xin hãy chọn  một món đồ để nộp cho nhân viên thu ngân."

"Tôi không-----------" Người đàn ông trung niên kinh hoàng chạy ra, nhưng thang máy đột nhiên nghịch hướng, ông ta chạy một lúc lâu nhưng vẫn giữ nguyên vị trí.

Ông ta cố gắng tăng tốc độ để có thể di chuyển nhanh hơn thang máy, nhưng thang máy tăng tốc theo chuyển động của ông ta.

    "Xin hãy chọn một món đồ để nộp cho nhân viên thu ngân."

"Huh... huh... người kia là quỷ! Là quỷ! Sẽ chết tôi không đi!" Người đàn ông trung niên vẫn cố gắng tăng tốc chạy trốn, nhưng khoảng cách cũng không chút kéo xa.

 "Xin hãy chọn cùng một sản phẩm và gửi nó cho nhân viên thu ngân." 

Sau ba lần nhắc nhở, thấy ông ta không có ý định quay lại, nụ cười ngọt ngào của nữ hướng dẫn viên mở rộng, khóe miệng kéo đến bên tai: "Phạm quy-----------"

Giọng nói hạ xuống, thang máy đột nhiên từ trung gian tách ra.

Người đàn ông trung niên bất ngờ không đề phòng trực tiếp bị thang máy cuốn vào: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Thang máy cắn nuốt con người rất nhanh, người đàn ông trung niên chưa kịp giãy dụa đã tới phần lưng, xương cốt bị đè ép kêu "rắc rắc". Máu tươi theo thang máy trượt xuống, cùng với tiếng kêu thảm thiết, ở trước mặt mọi người biến thành một bãi máu.

Sắc mặt các người chơi trắng bệch, ba học sinh nữ che miệng phòng ngừa mình hét lên chói tai. Đám người trưởng thành sắc mặt cũng lúng túng, bọn họ trầm mặc, không phát ra âm thanh.

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười khàn khàn khó nghe của Trương Đông phá vỡ sự yên tĩnh của người chơi. Hắn cười ngửa tới ngửa lui, đôi mắt đục ngầu nhìn sự do dự của người chơi, nghiền ngẫm phản ứng của bọn họ, giống như rất hưởng thụ con mồi sợ hãi.

"Đến đây, đến đây, để cho tôi kiểm tra mọi người một chút, xem ai có tiêu tài bậy bạ hay không."

"Lần này ------- cậu." Hắn chỉ vào Tiêu Lam nói.

Tiêu Lam bước ra  khỏi đám đông trước ánh mắt hoảng sợ bất an của mọi người, đi đến khu vực hàng hóa.

Tìm kiếm trong đống hàng quái dị.

Cuối cùng cậu đứng trước một chiếc xe đẩy, bên trong là quả trứng gà màu đen một vài con gà chết được treo bằng dây thừng màu đỏ ở trên. Theo thời gian, thân thể của bọn nó đã khô quắc, hốc mắt trống rỗng, giương cái miệng héo khô về phía trần nhà.

Mặc dù không có giá ký, màu trứng gà cũng hết sức quái dị.

Nhưng Tiêu Lam đánh giá bài trí xung quanh quả trứng và vị trí của nó, đoán được đây là hàng hóa giá đặc biệt được đặt trên poster để kiếm tiền khi thua lỗ. Dù sao cũng rất người đến siêu thị chỉ để mua trứng gà, điều này không chỉ khiến khách hàng cảm thấy rằng siêu thị này rẻ, mà còn thúc đẩy doanh số của các sản phẩm khác.

Tiêu Lam thường xuyên thu phí trên tuyến đầu của những hoạt động giá đặc biệt, đối với cái này rõ như lòng bàn tay. Đây là trí tuệ của nghèo khó.

Cậu cầm trứng gà, đi đến quầy thu ngân.

Trương Đông theo dõi cậu, đôi mắt đục ngầu không nhìn ra tâm tình: "Chọn cái này sao? Cậu đến làm tôi rất vui vẻ, tôi có thể cho cậu thêm một cơ hội."

Các người chơi vây xem biến sắc, căng thẳng thì thầm bàn tán.

"Có phải không được không?"

"Màu đen nhìn sơ cũng thấy có điềm xấu..."

Tiêu Lam bất vi sở động: "Cái này."

Trương Đông cầm quả trứng gà màu đen, nở một nụ cười âm trầm, nhưng không nói gì.

Sự im lặng của hắn khiến bầu không khí càng ngày càng thấp. Cái chết liên tục khiến thần kinh người chơi ngày càng căng thẳng, ánh mắt nhìn Tiêu Lam thêm vài phần thương cảm, một số người đã quay đi.

Một lát sau, Trương Đông phát ra một tiếng cười khàn giọng:

"Thông qua, về sau đừng làm tôi thất vọng."

Chúng người chơi đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Lâm Nghiêm, hàm xúc không rõ liếc về phía Tiêu Lam.

[Xin chúc mừng.]

Ỷ người khác không thấy được, Lạc tiên sinh trực tiếp viết lên mặt Trương Đông, còn vẽ hình trái tim.

Hình ảnh đó có chút buồn cười, Tiêu Lam xém chút nữa không nhịn được.

Đứng trước mặt boss mà cười, khả năng lão ca Trương Đông sẽ chưởng một cái khiến Tiêu Lam ngủm củ tỏi. Cậu thò tay vào túi nhẹ nhàng niết phong thư, Lạc tiên sinh mới thu hồi chữ viết đi.

Kế tiếp người chỉ chỉ trúng là phụ nữ trung niên.

Sắc mặt bà trắng bệch, rụt cổ hai tay ôm ngực đi lòng vòng siêu thị, cuối cùng chọn một túi sữa bò.

Cái túi quỷ dị màu đỏ sậm, trên đó vẽ vài con mắt không biết chủng tộc gì, thấy thế nào cũng là điềm xấu.

Nhưng việc in ấn rất tùy ý, chất lượng cũng bình thường, là loại sữa bò rẻ nhất trong siêu thị. Đừng đánh giá thấp con mắt của phụ nữ trung niên khi xác định hàng hóa giá rẻ.

Trương Đông cầm sữa bò qua, bát mãn bĩu môi: "Thông qua."

Kế tiếp mọi người đều chọn sản phẩm chủ yếu hằng ngày, dù đóng gói quỷ dị, nhưng cũng quen thuộc nhất, cũng dễ dàng đoán giá nhất.

Vẻ mặt Trương Đông càng ngày càng âm trầm. Làm thế nào mà những người may mắn chán ghét có thể qua cửa của hắn một cách dễ dàng, hắn không cho phép.

Thẳng đến cuối cùng, một nữ sinh tóc dài chọn một chai rượu vang được đóng gói đẹp mắt. Thậm chí còn có một hộp gỗ tinh xảo, phía trên khắc một con quái vật cực kì sinh động, như là một khắc tiếp theo sẽ nhảy ra cắn người.

Cô liếc nhìn người chơi một cách cẩn thận, sau đó sắc mặt tái nhợt tiến lên.

Khoảnh khắc cậu nhìn thấy bình rượu, nội tâm Tiêu Lam liền nhảy lên. Cái đồ này nhìn thế nào đều không thuộc về hàng hóa giá rẻ. Huống chi Trương Đông còn nói, "Tôi chán ghét người tiêu tiền bậy bạ" không biết là sự lãng phí tiền bạc theo nghĩa chung hay là theo ý hắn ta.

Nếu ở trường hợp trước, cô bé này chết chắc rồi. Nếu như ở trường hợp sau, một người trung niên keo kiệt mà lại nghèo khó dưới tình huống nào mới cảm thấy rượu vang cao cấp rất hợp lí. Lâm Nghiêm đang dùng nữ sinh này để làm mệnh thí nghiệm.

"Ha ha ha..." Tiếng cười khàn vang lên.

Trong ánh mắt bất định của nữ sinh tóc dài, Trương Đông khoa tay múa chân hết lần này đến lần khác, trên mặt là nụ cười hưng phấn và dữ tợn: "Một đứa trẻ tiêu tiền bậy bạ!"

Hắn dùng lực vung tay lên.

"A.....------------"

Học sinh nữ giống như bị thứ gì đó vô hình bắt mắt cá chân, trực tiếp kéo thẳng xuống đất. Cô bị kéo về phía trước, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi. Móng tay phí công cào loạn trên sàn tạo ra âm thanh chói tai, lại hoàn toàn không ngăn cản được tốc độ.

"Cụp--------"

Cả người nữ sinh trực tiếp bị nhét vào ngăn đông của tủ lạnh, tiếng xương cốt bẻ gãy dồn vang không ngừng vang lên.

Một lát sau, hết thảy đều trở lại im ắng.

Các người chơi đều nhìn chằm chằm vào chỗ đó, toàn trường lặng ngắt như tờ. Lựa chọn sai phải trả một cái giá hết sức trầm trọng, lúc này không ai cảm thấy nhẹ nhõm cho nổi. Hai nữ sinh còn lại tựa sát vào nhau, phát ra tiếng khóc nức nở.

Tiêu Lam liếc về phía Lâm Nghiêm, thấy trên mặt anh ta không có chút bi thương nào, khóe miệng chứa đựng một tia vui vẻ không rõ ràng như đang suy tư một điều gì đó, đôi mắt dưới tâm kính đen tối không rõ.

Không biết lúc nào Trương Đông và nữ hướng dẫn đã biến mất, chỉ còn đồng hồ bắt đầu đếm ngược ------00: 59: 59


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật