Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 9: "Tôi là vị hôn thê của anh ấy" ~



[Chúng ta nói chuyện một chút nhé, thư ký Bạch?.] Giai Kỳ đứng ngoài phòng trực ngay của, mơ hồ có thể nghe hết thấy cuộc nói chuyện của Bạch Hy và Lăng Y Thần.

Bạch Hy vừa mới ra khỏi phòng Lăng Y Thần, cánh của cũng chỉ vừa đóng lại, trước mặt là một nữ nhân xinh đẹp, đoan trang, khuôn mặt hiền dịu như cừu non, nụ cười hiền từ, là hình mẫu điển hình mà nam nhân thường mong muốn. Cô trang điểm, quần áo trên người đều là hàng hiệu, người như vậy chắc hoành cnahr cũng chẳng phải vừa, đương nhiên đi lại được trong công ty thế này, chỉ có thể là tnhân của tổng tài. Bạch Hy cũng chẳng nghĩ nhiều, có người muốn nói chuyện trong lần đầu gắp mặt, từ chối thì thật không phải phép, đành đồng ý.

[Thật ngại quá, vì ra ngoài có thể có người sẽ nhận ra tôi, nên đành mạo phép mời cô ly cà phê của công ty vậy.]

Gần đây có tin Lăng Y Thần và đại minh tinh Giai Kỳ đang hèn hò, trên bảng tin lúc nào cũng chiếm vị trí top 1 tìm kiếm, câu chuyện giữa tổng tài cùng một nữ diễn viên chung vùng một công ty trực thuộc đang gây sốt với cộng đồng mạng, bọn họ cho rằng Giai Kỳ là vì muốn trèo cao nên mới quyến rũ anh. Giờ chỉ cần xuất hiện trước công chúng, chắc chắn sẽ bị ném đá ầm ầm, nhưng còn nói số lượng người hâm mộ đông đảo của cô, trong số họ sớm đã quay đầu lại, trở thành anti-fan từ lúc nào.

[Cô là... diễn viên Giai Kỳ?.] Bạch Hy ít xem ti vi, chỉ là nhiều lần về trụ sở thấy Diệp Song Lâm chết mê chết mệt vì hâm mộ cô gái này, còn tự nhận mình là fan cứng của cô ta, qua loa cũng biết người này, thực sự rất nổi tiếng, từ quảng cáo, phim truyền hình, chương trình truyền hình,... Trong giới nghệ sĩ không có nơi nào cô ta chưa từng xuất hiện qua, người này đặc biệt xuất thân rất tốt, còn được mệnh danh là bà xã quốc dân vang danh khắp đại lục, số lần mắc scandals chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu còn có người chưa biết tới Giai Kỳ, chắc chắn là người từ trên núi xuống rồi.[Cô muốn nói gì với tôi?.]

Hai người ngồi đối diện ở bàn uống nước dưới sảnh lầu 1 của công ty, quy mô rất lớn, nguyên một lầu 1 chỉ dành cho các "gà cưng" của Lăng Y Thần. Nơi đây cũng có rất nhiều diễn viên, ca sĩ, thậm chí là thực tập sinh còn chưa ra mắt, ngày ngày đều tới phòng tập của công ty luyện tập, đương nhiên thấy tiền bối đều rất lễ phép chào Giai Kỳ, cô ta luôn đáp lại họ bằng một nụ cười thân thiện.

Hai người họ kiêng nể lẫn nhau, vì đều là lần đầu gặp, chắc chắn chẳng muốn xảy ra xô xát gì, hơn nữa còn ở chốn đông người này.

[Tôi là người không thích nói vòng vo, cô với Thần có quan hệ như thế nào vậy?.]

[Tôi mới được anh ấy thu nhận, cũng không có gì, chỉ là thư ký chạy việc tay chân thôi, không có gì khác.]

[Cô là thư ký, chắc cũng biết thân phận của anh ấy rồi?.]

[...]

[Những người ở đây đều là ma cà rồng, hoặc có thể là con lai giữa người và ma cà rồng, bọn họ có một nửa là tộc của chúng tôi, con người các cô sợ chúng tôi, họ không thu nhận chúng tôi để trở thành gương mặt đại diện cho đất nước, bọn họ ghê tởm chúng tôi. Nhưng ngày qua ngày, ma cà rồng dần hòa nhập vào thế giới con người, bọn họ cũng có ước mơ, những thực tập sinh đều tới đây hằng ngày, bọn họ không ngừng luyện tập để có thế được đứng trên sân khấu. Đây là công ty duy nhất được Thần thành lập để thực hiện ước mơ của các ma cà rồng. Những thứ bọn họ áo ước, sân khấu, micro, tiếng hò reo, đây chính là nơi để thực hiện những điều đó thành sự thực.]

Giai Kỳ lấy một bên len màu nâu đeo ở mắt ra, lộ rõ màu mắt hổ phách. Lúc Giai Kỳ nói lên những điều này, ánh mắt cô ta sáng ngời.

Giờ Bạch Hy mới để ý, những người này đa số đều có màu ắt màu hổ phách bao gồm Giai Kỳ, một vài người còn đeo len để che đi màu mắt của mình.

[Nói vậy...cô cũng là...?.]

[Phải, tôi là một trong số đó, tôi khó khăn lắm mới kiếm được một danh phận để được làm thực tập sinh của một công ty giải trí. Cái ngày tôi bị con người phát hiện là một sinh vật được coi là một sự ghê tởm và đáng ghét, bọn họ đã suýt nữa thiêu cháy tôi, trong ngọn lửa tôi tuyệt vọng tưởng chừng như bị thêu cháy rồi nhưng Thần xuất hiện, đó là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau, anh ấy cưu mang tôi, còn thu nhận tôi, giúp tôi trở thành một người nổi tiếng như ngày hôm nay, từ đó tôi quyết tâm làm trâu làm ngựa cho anh ấy, tự thề độc với bản thân rằng dù có liều mạng dưới tay còn người cũng không để anh ấy phải mất một giọt máu nào.]

Những lời này, Giai Kỳ nói ra như đã hạ quyết tâm, ánh mắt sắc bén, thậm chí còn làm cho người ta lầm tưởng thành đang cảnh cáo.[Còn nữa, tôi là vị hôn thê của Thần, vì vậy...đừng để tôi biết được cô có ý đồ với anh ấy.]

[Sẽ không, giữ tôi và anh ta chẳng có gì, chỉ là anh ta mắc nợ tôi, đang thanh toán dần mà thôi.] Cái chết của Bạch Ninh, chính là cái nợ Lăng Y Thần nợ cô.

[Được vậy thì cũng tốt, nếu như cô có ý gì với anh ấy, tôi nhất định sẽ biến cô thành cái xác khô.] Giai Kỳ vẫn còn nghi ngờ, đối với cô con người vẫn luôn là ác cảm, họ không có thú gì tốt đẹp.

[Nếu như hôm nay đại minh tinh Giai Kỳ của chúng ta tới đây để nói chuyện vô bổ này, thì tôi nghĩ tôi không còn thời gian nữa, công việc của tôi mới bắt đầu khoảng trong vòng 1 tiếng trước và thậm chí bàn làm việc tôi còn chưa có cơ hội được ngồi vào. Vậy...xin phép, cáo từ.] Bạch Hy đưa tay lên nhìn đồng hồ.

Bạch Hy rời đi, chỉ để lại Giai Kỳ ngồi ở bàn uống nước một mình, cô ta nhấp ngụm cà phê, môi khẽ giương lên, cô ta lấy điện thoại ra.[Như Ân, bắt đầu từ bây giờ, cáo mọi thứ về Thần và cô gái đo cho tôi.]

[Cái này, cái này còn cái này, nữa, nhất định phải giải quyết trong tuần này, còn nữa, Giai Kỳ sắp tới sẽ tham gia một bộ phim truyền hình đóng chung với tôi, lập tức đi sắp xếp.] Lăng Y Thần ném một đống là tài liệu vào người Bạch Hy, xung quanh bàn làm việc toàn là giấy tờ vứt ngổn ngang, anh vội vàng nhấn phím trên máy tính, gõ thành thục rất nhanh, mắt chăm chăm nhìn màn hình.

[Tất cả?.] Bạch Hy bê hai tay đỡ hết đống giấy tờ, chồng giấy cao chót vót còn che hết cả khuôn mặt của cô, tầm nhìn cũng bị khuất, còn nặng khiến hai tay cô run run, trùng xuống, vài tờ giấy trên đỉnh còn lệch hàng, chỉ trực có gió thổi là bay đi.

Lăng Y Thần dừng động tác, ngẩng đầu lên, chỉ thấy chồng giấy cao, nghiêng ngả, chắn hết cả nửa thân trên của Bạch Hy.[Đây là để cô thể hiện thực lực của bản thân. Sao? không làm được?.]

[Được, tôi làm.] Bạch Hy khó khăn bê chồng giấy đi ra ngoài, chỉ đi làm chưa đầy một tuần, cô lại phải làm việc với lịch trình chằng chịt thế này đây.

Lăng Y Thần cười vui, thấy cô hậu đậu không thấy đồ trước mặt còn va phải, không chịu được liền tới gần, giành hết đống tài liệu trong tay cô đem đi trước.[Hậu đậu.]

Bạch Hy từ sáng tới tối muộn chỉ chăm chăm vào đống tài liệu, bận rộn chạy đôn đáo khắp nơi, lâu lâu lạii thở dài nhìn vào đống giấy tờ, lúc thì giành mấy giây để vươn vai cho đỡ mỏi, tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, lúc cô di chuyển, nó cũng thuận thế đung đưa theo, tiếng giày cao gót va lạch cạch khắp hành lang.

Trong một khoảnh khắc, anh vô tình nhìn ra ngoài, qua lớp cửa kính không che rèm, cô gái bận rộn mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô gục xuống bàn, nằm ở đó không nhúc nhích, giường như ngủ rất ngon, chẳng có ý định dậy, khuôn mặt yên bình, môi trái tim khẽ mím lại.

Lăng Y Thần tới gần, nhất quyết không phát ra một tiếng động nhỏ nào, nhìn vào khuôn mặt yên bình.[Lười biếng.] Thực ra là đáng yêu, còn nói, anh nhìn con gái nhà lành nhà người ta ngủ mà cười khúc khích, vậy mà được à?.

Cạnh đó, Bạch Hy nắm điên thoại trong tay, màn hình chưa tắt, trên màn hình là...cách để giết chết một ma cà rồng.

Lăng Y Thần sắc mặt kém đi, ánh nhíu mày, nhẹ nhàm đem điện thoại cầm lên, không dánh thức cô. Trên màn hình hiện rõ.["Cách để giết một ma cà rồng"? Xì...xàm xí, bọn họ có thể giết ma cà rồng bằng cách này?.]Anh cười khinh bỉ, bản thân đương nhiên tự biết, mình sẽ chết như thế nào, nếu có thế dễ dàng được như vậy, anh đâu có điên mà giữ cô bên mình?.

Anh nhìn tới khuôn mặt yên bình đang gục xuống bàn làm việc, môi khẽ giương lên tà ác.[Em muốn giết tôi?. Được, nếu có thể, tôi rất mong tới ngày đó.]

Anh đem điện thoại tắt đi, để lại vào tay Bạch Hy, lại không ngờ làm cô tỉnh giấc, miên man ngồi thẳng dậy, tay dụi dụi mắt.

[Ngủ ngon không?.] Lăng Y Thần sau khi để lại điện thoại về chỗ cũ liền thu hai tay để vào túi quần.

Bạch Hy giật mình khi thấy anh, phản xạ người đứng phắt dậy, chiếc ghế bị đẩy lùi ra phía sau, cô nhanh chóng đưa điện thoại cầm chặt trong tay, đưa hai tay ra sau lưng, nắm vào nhau, chỉ là bị người như Lăng Y Thần trông thấy, nhanh chóng đã nhận ra hành động này. Nhưng anh không vạch trần cô, ngược lại còn dung túng cô. [Có gì phải giấu sao?.]

[Không có.]

[Ừm.] Lăng Y Thần không hỏi nữa, anh không ép cô, như anh nói, anh rất mong tới ngày cô tìm ra cách để giết được anh, anh muốn thấy con người thật của cô.[Đi thôi, tôi đói rồi.]

[Cái đó, tôi phải làm đống tài liệu này, anh biết đấy, trong tuần này phải làm xong mới được.]

[Em thực sự rất quan tâm tới chuyện này nhỉ.]

Bất cứ lúc nào nhìn thấy Lăng Y Thần, Bạch Hy không biết là nên yêu hay nên hận, người đàn ông này luôn khiến cô không thể hiểu nổi, càng không đọc được suy nghĩ của anh ta. Nếu không phải muốn tránh mặt anh ta thì cô đã không tự mình đòi ở lại chịu khổ thế này giữa hai người vẫn là không nên có thứ tình cảm của 8 năm trước một lần nào nữa, Bạch Hy tự thôi miên bản thân mình, phải kìm nén thứ nghiệt duyên này, có vậy, hai người mới không thể làm tổn thương nhau đươc nữa.[Tôi chỉ muốn kết thúc cảm sớm càng tốt thôi.]

[Mạnh miệng, vậy cùng ở đây đi.]

[Tại sao?.] Mục đích là muốn đuổi anh ta đi, giờ ngược lại lại bị phản tác dụng.

[Em là bữa tối của tôi, em ở đây, tôi còn có thể đi đâu được sao?.]

Wa, giờ còn là bữa tối nữa cơ đấy, thực sự muốn đem cái lưỡi của anh mang cho mèo cào mới thỏa mãn, đúng là miệng lưỡi gian xảo.

Chuông điện thoại reo lên, là Giai Kỳ, anh chỉ vừa bắt máy, giọng nói rất gấp gáp đã ập tới, vì nói gấp rút mà tiếng còn vong lại ở đầu dây bên kia.[Thần, bác trai ngã bệnh rồi, anh mau tới đây xem sao.]

[Thì sao?.]Lăng Y Thần mặt tỉnh bơ, cứ như đang nói chuyện của người khác vậy, đôi mắt lại có vẻ hơi liếc sang nhìn trộm Bạch Hy.

[Anh nói gì vậy, bác gái giờ đang ở bệnh viện, anh mau tới đây đi.] Giai Kỳ vội vàng, cũng chẳng muốn nói thêm liền dập máy.

[Có chuyện gì sao?.] Bạch Hy sau khi thấy cuộc nói chuyện điên thoại kết thúc mới mở miệng ra hỏi, cô na ná nhìn vào biểu cảm lúc này của anh, cộng thêm thoang thoáng tiếng cầu cứu của Giai Kỳ, ngầm hiểu được đã có chuyện rồi.

[Bên nhà tôi xảy ra chút chuyện.] Lăng Y Thần khuôn mặt khó chịu.

[Vậy anh về đó đi, tôi làm một mình là được.] Dám nói, cũng chưa nhìn xuống trên bàn làm việc không biết bao nhiêu giấy tờ cần giải quyết, cô chính là lấy lí do này đuổi khéo anh đi.

[...] Anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đầy ngờ vực.[Không được, mau đi cùng tôi.] Lăng Y Thần lần trước "dùng bữa" đã khiến cô ngất xỉu, lúc nãy còn mệt tới mức ngủ gật, làm sao dám để cô tăng ca một mình ở đây?. Anh cầm cổ tay lôi đi, lần này đã nhẹ nhàng hơn.

Bạch Hy cố níu người lại, đem tay mình khéo léo tách hai bàn tay của hai người bọn họ ra.[Không được, lần trước trong buổi ra mắt gia đình tôi đã đóng giả làm bạn gái của Lăng Minh, giờ tới đó chắc chắn sẽ bị phát hiện mất.] Lại moi được thêm một lí do.

Lần đó trang điểm có thể nói là một kiệt tác nghệ thuật, khuôn mặt gần như đã bị thay đổi hoàn toàn, sao có thể nhận ra? Huống hồ lần trước nói chuyện với Giai Kỳ, cô ta còn chẳng nhận ra nữa là, đây rõ ràng chỉ là một cái cớ để kéo dài khoảng cách giữa hai người họ.

Lăng Y Thần nhíu mày, cố nhìn thấu Bạch Hy, cô hôm nay thẹn thùng, còn nói cô gái này rốt cuộc đang trốn tránh điều gì?.[Tối nay đừng làm việc nữa, tôi đưa em về nhà trước, xong qua đó cũng không muộn.]

Bạch Hy thấy anh hết lần này tới lần khác muốn đưa cô cùng đi, đối với việc đưa về trước cũng chẳng có gì thiệt thòi, lại thấy sắc mặt người nãy đã khó chịu, nếu nói không một lần nữa rất có thể lại phải đối diện với bộ dạng "khát máu" của anh mất.[Được.]

Suốt trên đường đi hai người họ chẳng nói gì, Bạch Hy chỉ chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, Lăng Y Thần chuyên tâm lái xe, lâu lâu lại nhìn trộm cô, chỉ là cô phòng ngự chắc chắn, nhất định không để anh có cơ hội tấn công. 

Trước cửa căn nhà rộng lớn, một người đàn ông đang dựa người vào vách tường, hay tay đút túi quần đứng nơi ánh sáng không chiếu tới, thân ảnh dài trên tường. Lúc chiếc xe đi tới, ánh đèn chiếu thẳng lên khuôn mặt người đàn ông làm anh nhíu mày. Anh nhìn hai người với ánh mắt khó tả, không rõ là phẫn nộ hay ganh tỵ, anh đứng thẳng người, mắt dán vào người Bạch Hy.

[Bạn trai cô tới kìa.] Lăng Y Thần nhận ra khuôn mặt này, hôm đó còn tự nhận Bạch Hy là bạn gái, đứng chắn người cô không cho anh tiếp cận, khăng khăng muốn bảo vệ cô.

[Anh ấy không phải bạn trai của tôi.] Bạch Hy cũng bối rối, ba người gặp nhau trong hoàn cảnh này thật khó xử, cô biết lần đó vì muốn giải vây cho cô nên Diệp Song Lâm mới nói vậy, không ngờ lại khiến Lăng Y Thần để tâm. Cô ra ngoài, bước chân hướng tới nơi có Diệp Song Lâm.

Lăng Y Thần ung dung ngả người, ngón tay vỗ nhẹ vào vô lăng, anh thoải mái như đang xem phim, một bộ phim chân thật, anh muốn biết trong tình cảnh này, Bạch Hy sẽ chọn ai?.

[Anh ta...tại sao em lại đi cùng anh ta?.] Diệp Song Lâm đầy hiếu kỳ, trước giờ cô chưa bao giờ giấu anh nhiều chuyện như vậy, anh liếc mắt nhìn Lăng Y Thần thư thả ngồi trong xe.[Còn chuyện gì anh không biết nữa không?.]

Bạch Hy cũng chẳng biết nên tìm lí do biện cớ nào khác, như vậy cũng chẳng phải cách, nhưng tâm lại không đành nói hết ra.[Lâm ca, em yêu anh ấy.]

[Tiểu Hy, em có biết...] Diệp Song Lâm ngỡ ngàng, đã 8 năm rồi cô chưa từng nói đến tên người đàn ông này, sao còn có thể còn tình cảm với anh ta? Hơn nữa, Bạch Ninh...

[Có, em biết, em biết anh ta là người thế nào, nhưng lí trí với con tim em không lần nào đồng nhất.]Bạch Hy cắt ngang lời anh.[Em biết anh ta đã hại chết Ninh, nhưng em không thể ngăn được hành động của mình, kể cả bây giờ em cũng không biết bản thân mình đang làm gì nữa. Với cả, anh ấy có thể giúp em.] Cô nghẹn ngào, từng lời nói ra như cắt từng khúc ruột.

[Có phải vì chuyện mẹ em không? Nếu vì vậy thì đi theo anh, chúng ta có thể tìm cách khác.] Diệp Song Lâm nắm lấy cổ tay cô định lôi đi. Mẹ cô bệnh đã trầm trọng rồi, còn nói là giai đoạn cuối, anh chỉ là trước mắt hùng hổ muốn đưa cô đi, cũng chưa xác định được ý nghĩa câu nói này, tương lai không thể làm được điều vừa nói.

Chỉ là Bạch Hy không đành, cô níu anh lại, rút tay ra.[Em xin lỗi, anh ấy là hy vọng duy nhất của em, lúc Ninh qua đời em không thể làm gì, giờ em không thể mất thêm mẹ được nữa. Anh đi đi.]

Diệp Song Lâm ngẩn người, đôi mắt anh dừng lại trên cổ tay cô, lại không ngờ lại thấy vết răng cắn, đôi mắt anh chợt giao động, nhìn trộm Lăng Y Thần.

Bạch Hy để ý thấy anh cứ chăm chăm nhìn vào chỗ có vết răng, lập tức lấy tay khác nắm lại cổ tay, che đi.[Anh đi đi.]

Cô gái này lại như thế rồi, anh nhíu mày, đã bị vẻ mặt này của Bạch Hy đánh lạc hướng mà quên đi dấu răng, ánh mắt anh thương xót, cô vì anh trai mình năm đó đã mất đi không biết đã đau khổ như thế nào, đó là chuỗi ngày khốn khó nhất đời cô, anh cũng không đành lòng để nhìn thấy cô như thế them một lần nào nữa, nhưng người đàn ông đó, có thể tìn tưởng vào được sao?.[Vậy là em quyết định ở bên Lăng Y Thần?.]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật