Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 10: Em yêu anh ấy ~



[Cô ấy đã nói là anh đi đi mà.] Lăng Y Thần bước từ chiếc xe xuống, phong thái đích thị là một đại thiếu gia quyền quý, cao lãnh, dung hòa thêm chút nham hiểm, cảnh vừa rồi anh đã thu gọn vào trong tầm mắt, bao gồm bàn tay nhỏ bé của Bạch Hy bị nắm gọn bởi Diệp Song Lâm. Anh tới bên cạnh cô, đem bả vai cô ôm trọn sát vào người mình, bàn tay khoác lên bả vai, một tay đưa ra, ý muốn bắt tay.[Lâu rồi không gặp.]

Ánh mắt Diệp Song Lâm dừng trên bàn tay để tùy ý trên vài Bạch Hy, cô gái nhở đứng cạnh có vẻ khép nép, còn có chút sợ hãi. Anh không thể nhịn được thêm nữa, một lần nữa nắm chặt lấy cổ tay cô, lần này mạnh hơn, kéo cô về phía sau anh, bước chân Bạch Hy lảo đảo không vững, còn mang giày cao gót, bất ngờ di chuyển khiến chân cô bị trẹo, vẫn cố đứng vững, không kêu đau.[Anh đừng có động vào cô ấy.]

[Cô ấy có kháng cự không? Cũng đâu phải tôi ép, là cô ấy tự nguyện đấy chứ, phải không Bạch Hy?.] Lăng Y Thần ung dung, không tỏ vẻ gì là bất ngờ, anh biết thể nào cô cũng như cái boomerang, đi rồi, nhất định sẽ vòng một vòng trở lại tay anh.

Bạch Hy đã bị ép gần như sắp khóc tới nơi, chẳng ai muốn bị đẩy qua đẩy lại như hàng hóa, lần này cô muốn một lời giải quyết cho xong.[Em xin lỗi, anh về đi.]

Cô lại rút tay anh ra, quả thực nắm rất chặt, Diệp Song Lâm sau khi nghe câu này cũng bỡ ngỡ, anh hiểu giờ cô đang cảm thấy khó xử, anh cũng không muốn làm cô căng thẳng, tay cũng buông lỏng, lúc buông ra cổ tay cô hằn rõ vết ngón tay đỏ ửng, anh để cô đi, chỉ là thâm tâm không đành.[Có chuyện gì nhớ nói với anh.]

Bạch Hy như bị ma khiến đi thẳng tới hướng Lăng Y Thần, không ngoảnh mặt lại hay đáp lại một lời nào, anh lại đem cô trở lại vào vòng tay, lần này là ôm lấy eo cô, hai người cùng biến mất sau cánh cổng sắt lớn, để lại bóng dáng trông ngóng của một người đàn ông.

Lúc nãy chân bị trẹo, cũng chẳng đi vững được mấy bước, sau khi xác định Diệp Song Lâm sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của cô lúc này, mới thoát khỏi vòng tay của Lăng Y Thần, bước chân cô lại dần lảo đảo, cuối cùng ngã phịch xuống đất.

Lăng Y Thần đưa tay ra.[Không sao chứ?.] Nếu không phải trước đó cô từ chối Diệp Song Lâm, anh nhất định sẽ không nương tay hỏi han cô.

[Tôi không sao.] Bạch Hy định chống tay đứng lên, chỉ là vừa nhổm người dậy, lại không ngờ ngã lại xuống đất, chân cô tê cứng, đứng không nổi.

[Cứng đầu.]Lăng Y Thần đem cô bế lên, người phụ nữ lại càng nhỏ bé trong vòng tay của anh, đầu cô ép sát vào lồng ngực của anh, chỉ là thân nhiệt của ma cà rồng không ấm áp chút nào, vốn dĩ người khác còn có thể kiểm chứng sự thực bằng nhịp đập trái tim, người đàn ông này không có tim, không có mạch máu, còn không cần phải thở.[Em nhẹ thế này, làm sao có thể thành "nguồn sống" của tôi được.]

Nguồn sống? ý anh là thức ăn của anh sao?. Đúng vậy, hiện tại chỉ là thức ăn thôi, kể cả thiếu cô một bữa, anh cũng chẳng thể chết nổi.

[Không phải nhà anh có chuyện sao? Đi đi.]

[Mất hứng, không đi nữa.] Lăng Y Thần đem cô thẳng lên lầu hai, tới phòng của anh, đặt cô ngồi xuống giường.

Bạch Hy cố nắm bóp cổ chân để đỡ đau, lúc xoay còn rên nhẹ vài lần.

Lăng Y Thần nới lỏng cà vạt, anh quỳ gối, nâng chân cô lên, tay nhẹ nhành nắn bóp.[Vụng quá.]

Lúc cô nhìn xuống chỉ thấy người đàn ông này vì mình mà cúi người, còn nắn chân cho cô nữa, trái tim cô suýt nữa đã run động.[Bình thường tôi cũng không hay bị trẹo chân, cũng chẳng biết làm thế nào, mẹ tôi luôn giúp tôi, bà ấy rất giỏi y thuật truyền thống. Giờ không có bà ấy quả thật cảm thấy rất có lỗi, nếu ngày đó tôi ngoan ngoãn nghe lời bà đi học y thuật không lang thang đi làm lính đánh thuê thì đã không khổ sở như vậy.] Nhắc tới mẹ làm cô lại thấy xót xa, thầm trách bản thân mình.

Con gái ấy mà, chỉ cần là người mình thích, dù có làm gì thì vẫn khiến trái tim họ rung động, hơn nữa còn là ân cần chăm sóc, chắc chắn sẽ bị đánh gục.

[A!.] Bạch Hy trong lúc miên man nói linh tinh thì bị Lăng Y Thần bẻ một cái, cổ chân kêu tiếp rắc, anh chính là chọn lúc cô đang không phòng bị trực tiếp vặn một cái, xem ra là đã khỏi, phản xạ rất nhanh, nếu không phải anh nhanh chóng đứng lên thì đã bị cô cho một cước rồi.

[Đi tắm đi, sau này tôi không muốn trên người em có bất cứ dấu vết nào của người đàn ông khác.] Ý của Lăng Y Thần quá rõ ràng, là vết nắm còn hằn lại trên da thịt, đỏ ửng trên cổ tay cô. Anh trước giờ có tính sở hữu rất cao, đã là đồ của anh, chỉ khi anh từ bỏ nếu không đừng hòng có người cướp được. Trong lời nói đã biểu đạt sự ra lệnh cho cô.

Lăng Y Thần muốn vào phòng tắm, Bạch Hy cử động bàn chân, là khỏi rồi, ngượng ngùng muốn cảm ơn.[Cảm...Cảm ơn.] Chỉ là chần chừ, lúc cô nói hết câu thì cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, cũng không biết anh ta có nghe thấy không.

Cô về phòng ngủ, sau khi tắm xong mới nằm phịch xuống giường, cơ thể mệt mỏi vì làm việc mà Lăng Y Thần giao cho, cả người đã muốn ngủ thiếp đi, lại nhớ mấy ngày rồi chưa thăm mẹ lần nào, nghĩ chắc bà cũng mong, cô lấy điện thoại, gọi cho bà.[Mẹ.]

[Ừ, tiểu Hy đấy à? Dạo này sao rồi? Cũng không thấy con qua thăm mẹ, có phải là bận lắm không?.] Giọng nói của người mẹ lúc nào cũng ấm áp, lo lắng cho con mình, thậm chí còn chẳng bận tâm thứ bệnh mình mang theo bên người.

[Con không sao, dạo này quả có chút bận, mẹ thế nào? Có ăn uống tốt không? Bác sĩ ở đó không làm khó mẹ chứ?.] Bạch Hy lo lắng, trên đời này người thân của cô chỉ có mình bà, không lo cho mẹ, thì lo cho ai đây?.

[Ai ya, không cần lo cho ta, tiểu nha đầu con cứ lo lấy thân mình là được rồi a.]

Mẹ Bạch giọng đã tốt hơn nhiều, còn có thể cười nói khiến cô cũng an tâm.[Con không cần gì, chỉ cần mẹ khỏe mạnh, con tự nhiên sẽ không đau ốm gì.]

Cả hai người đều biết, đối phương chính là đang lừa dối nhau mà sống, người thì vì bệnh tật mà ốm yếu, người thì vì công việc mà mệt mỏi, sự căng thẳng dần kéo tới tìm họ, bào mòn họ khiến họ kiệt quệ, chết mòn.

Lăng Y Thần từ cánh cửa bí mật thông qua phòng Bạch Hy mà vào, không biết bởi vì anh thoắt ẩn thoắt hiện như ma, hay vì cô quá chú tâm vào cuộc nói chuyện với mẹ, anh đã từ đằng sau ôm lấy cô, hai bàn tay nắm vào nhau đặt ở bụng cô, cằm anh để trên bả vai cô, nhanh chóng Bạch Hy đã ngồi trong lòng Lăng Y Thần, mắt anh khẽ nhắm, giống như là đang ngủ trên người cô. Người cô tỏa ra mùi hương hoa nhài dễ chịu, khiến anh ngất ngây, cơ thể cô còn ẩm, tóc vương lại vào giọt nước chưa khô.[Em biết lúc nào con mồi trở nên ngon nhất trong mắt kẻ đi săn không?... Là khi con mồi vừa tắm xong.] Lăng Y Thần nói nhỏ, anh đã đói rồi.

Động mạch ở cổ của cô đang ở ngay rất gần anh, tai anh có thể nghe thấy từng nhịp đập của nó. Anh nhắm mắt lại, chính là đang chờ đợi cuỗ nói chuyện này kết thúc, anh đã hứa sẽ chăm sóc hai người họ, chính là điều khoản của khế ước máu, anh không muốn tình cảm mẹ con giữa hai người họ bỗng chốc bị anh phá hủy, vì chuyện của Bạch Ninh đã dùng khế ước máu đế trói buộc hai người, anh biết sự trả thù chỉ là nhất thời được cô đem giấu đi, nếu làm tổn thương thêm mẹ cô chắc chắn sẽ khiến hai người một lần nữa sẽ biến thành kẻ thù không đội trời chung, anh sẽ mãi mãi không thể giữ cô bên cạnh.

Cả hai người đều vừa bước ra từ phòng tắm nhưng thân nhiệt mỗi người mỗi khác, một người là nóng, một người là lạnh, mãi mãi không thể dung hòa được. Da thịt cô có thể cảm thấy chỗ nào chạm tới anh, chỗ đó liền hóa đá, da thịt anh cũng có thể cảm thấy chỗ nào chạm phải cô, chỗ đó liền tan chảy.

Cô giật mình, cũng không phản xạ quá nhiều, chỉ là cơ thể giật một cái, giống như là có luồng điện chạy qua, nhanh chóng đã thích nghi, cô mặc kệ, biết thừa nếu đẩy anh ra sẽ có chuyện gì, huống hồ còn đang nói chuyện với mẹ, cô không muốn để bà nghe thấy một cuộc cãi vã hay xô xát gì giữa hai người.

[Còn nữa, sao mấy hôm nay không thấy tiểu Lâm tới chơi vậy?.] Mẹ Bạch nằm viện một mình, con gái cũng không tới, bà cũng thấy chán, trước những lúc này đều có Diệp Song Lâm tới trò chuyện, cũng khiến bà vui vẻ hơn nhiều.

Lăng Y Thần ngay gần, cũng có thể nghe được tiếng nói của đầu dây bên kia, ngay khi nhắc tới Diệp Song Lâm, anh mở mắt, đôi mắt đỏ dần dần mở ra từ từ như mắt quỷ. Sự nhẫn nại đã đạt tới đỉnh điểm, câu nói này gợi lại cảnh Diệp Song Lâm nắm cổ tay Bạch Hy, còn kéo cô về phía sau lưng mình đòi bảo vệ làm anh tức điên, anh quay đầu, hàm răng sắc nhọn ngay lập tức cắm vào da thịt cô, cảm giác như cổ sắp đứt tới nơi, cũng không để ý đang nói chuyện điện thoại.[A!.]

[Con không sao chứ? Có chuyện gì vậy?.] Mẹ Bạch hốt hoảng, chỉ mấy giây trước thôi còn đang cười nói vui vẻ.[Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?.]

Bạch Hy thở mạnh, lúc Lăng Y Thần buông ra in rõ hai chấm to rỉ máu, anh lại liếm vết thương đó cho cô.

[Con không sao, chỉ là va chân vào chân bàn chút thôi, không có gì đâu, mẹ đừng lo.] Bạch Hy cố giữ bình tĩnh.

[Đứa trẻ này, con bao giờ mới chịu lớn đây? Không sao chứ?.] Mẹ Bạch nghe vậy cũng yên tâm, trong mắt bà cô luôn là đứa hậu đậu, khiến bà phải lo lắng.

Tưởng Lăng Y Thần đã thỏa mãn được cơn đói, lại không ngờ cơn dục vọng mới chỉ vừa được đánh thứ thôi, anh đem lưỡi liếm tai cô, khẽ cắn, thở vào lỗ tai cô, kích thích, hai tay để trước bụng nãy giờ bắt đầu di chuyển xâm nhập vào trong áo, cô bị kích thích làm cho khó thở, một tay cố giữ lấy tay anh muốn dừng, tay còn lại đang cầm điện thoại đã bắt đầu gấp rút hơn.[ Một lát sẽ khỏi, mẹ đi nghỉ sớm đi a.] Rồi tắt máy, mẹ cô bên kia cũng chẳng nghĩ nhiều, giờ cũng đã khuya, con gái bà lại đi làm về muộn, cũng không muốn làm phiền nó, qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi có thể biết rõ ràng là cô đang rất mệt mỏi, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều.

Bạch Hy đẩy Lăng Y Thần ra, lúc này mới bắt đầu lôi co.[Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.]

Cô kéo chăn cuốn lên người mình, nằm xuống giường, cuộn người lại, đem lưng đối diện với anh nhắm mắt muốn đi ngủ.

Lăng Y Thần một tay thò vào trong chăn, nhanh chóng nắm được tay cô kéo cả người Bạch Hy nằm ngửa, anh để thân mình trên người cô, hai đầu gối chống hay bên hông cô, hai tay giữ chặt hai cổ tay cô, mặt đối mặt.[Hôm nay em ăn phải gan hùm sao? Dám từ chối tôi hết lần này tới lần khác.]

[Lăng Y Thần anh đừng có đùa, tôi thực sự rất mệt, nghỉ được chưa?.] Bạch Hy thực sự không muốn lôi co với anh, hơn nữa, anh là người đã có hôn ước với Giai Kỳ, cô sẽ không can dự vào chuyện của hai người, cô chỉ cho anh máu, anh cho cô tiền, không hơn.

[Nếu như tôi muốn, bất cứ lí do nào cũng không chính đáng.] Đôi mắt đỏ rực như muốn đốt cháy cả người phụ nữa trước mặt anh, thứ anh muốn bây giờ, là cô ngoan ngoãn nghe lời.

[Không phải anh không thích trên người tôi có bất cứ dấu hiệu nào của người đàn ông khác sao? Lần đầu tiên của tôi...chính là đem cho người khác rồi.] Bạch Hy ra đòn cuối cùng, buộc anh phải chán ghét cô, nếu không phải còn có cái khế ước, cô nhất định không dây dưa với lại đã có vị hôn phu như anh, chắc chắn sau này sẽ bị Giai Kỳ ngày ngày tới tính sổ.

Lăng Y Thần trợn mắt, tay siết chặt cổ tay cô, móng tay bấm vào da thịt Bạch Hy tưởng như sắp đứt, anh thực sự đã tức giận rồi, chỉ là cố giữ bình tĩnh hỏi lại chắc chắn lần nữa.[Nói lại lần nữa.]

Hai cổ tay như bị còng phải xích, máu cô không thể lưu thông, không thể nhúc nhích được, Bạch Hy bức bách muốn chết, vẫn cố giữ bình tĩnh, tự thôi miên bản thân chỉ chịu đựng một lúc thôi, nhất định sau lúc này có thể thở phào được rồi.[Tôi nói, tôi là thứ đồ đã từng sử dụng qua, anh có thể dùng lại không?.]

Bạch Hy đã tự nhân mình là "thứ đồ", cô đang tự hạ thấp bản thân mình, cô yêu anh, đúng vậy, chỉ là thứ ình yêu này đã bị liệt vào danh sách nghiệt duyên, cô chỉ là đơn phương, tình cảm của ô chưa được bà tỏ cũng chưa được chấp thuận, anh lại còn có hôn ước, rõ ràng là hai người không thể đến được với nhau, hà tất phải có bắt đầu rồi không có kết thúc?.

Lăng Y Thần nghiến chặt răng, anh buông một tay của cô ra, nắm thành đấm đưa lên cao, lúc đáp xuống drap tưởng chừng như cái giường đã bị anh đấm cho gãy đôi, Bạch Hy theo phản xạ nhắm tịt mắt, đầu tránh sang một bên, vừa đủ chạm tới tay Lăng Y Thần đang siết chặt tay cô, cú đấm đó rõ ràng không nhắm vào cô, nhưng sự phẫn nộ rõ ràng được bộc lộ bởi vì Bạch Hy.

[Rầm!.]Khi nắm đấm đã dừng ở drap, anh thở gấp, lồng ngực phập phồng trước mặt cô, Bạch Hy mới dám mở mắt ra, toàn thân cô run rẩy, bàn tay ánh có thể cảm thấy nhịp thở nóng hổi của cô, sự sợ hãi này, luôn làm anh kích thích, nhưng không phải hôm nay, đôi mắt đã tản đi phần nào dục vọng, đôi mắt trở lại bình thường, anh buông cô ra, đi ra ngoài không quay đầu lại.

Bạch Hy sau khi xác định chỉ còn một mình trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, cô đem chăn chùm kín người, hai cổ tay đỏ ửng vết ngón tay, cô cuộn người lại, ôm lấy hai bên đầu gối, chẳng hiểu sao...lại khóc. Đáng nhẽ cô nên vui mừng, tại sao lòng lại cảm thấy đau quá vậy?. Cứ nghĩ chỉ cần chịu đựng một chút thôi, lại không ngờ sau một lúc chịu đựng, lại phải chịu đựng tiếp.

Anh bây giờ, giống như cái răng hàm bị sâu của Bạch Hy vậy, nếu giữ nó lại, chỉ càng làm cô cảm thấy đau đơn, nhưng biết sao được, nếu nhổ nó đi rồi, hàm răng sẽ cảm thấy thiếu thốn, không thể giúp cô ăn được, bất tiện, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Lăng Y Thần sau khi ra khỏi phòng liền phóng xe đi đâu đó, cũng chẳng rõ, chỉ biết tiếng động cơ vang trong đêm khuya đến đinh tai nhức óc khuất dần.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật