Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 8: Khế ước máu ~



Bạch Hy định nói gì đó, lại bị anh đem tay bịt miệng.[Ưm.]

[Được rồi, người trẻ các người, đi đi hôm nay là thất tịch mà, cũng không nên làm việc nhiều, dành thời gian đi hẹn hò đi, hôm nay ta cho nó nghỉ.] Trương thúc rất hiểu ý Lăng Y Thần, đồng ý thả người luôn.

Lăng Y Thần giữ động tác vừa rồi mà đưa cô ra khỏi của hàng tiện lợi, nhét cô vào trong xe.

[Anh!, anh đang làm cái gì vậy?.] Bạch Hy bị ép ngồi ở ghế phụ, không hề thấy thoải mái.

Lăng Y Thần để tay cạnh hai bên hông của cô, mặt hai người kề nhau trong chốc lát.[ Tôi đã nói rồi, tôi có thể giúp em, chẳng nhẽ em không tò mò xem tôi có thể làm gì sao?.]

Bạch Hy trong chốc lát đã căn câu, cô cũng chỉ vì đợi tia hy vọng này quá lâu rồi, giờ xuất hiện quả thực khiến cô bắt đầu tin tưởng vào, không dãy dụa nữa, Lăng Y Thần vì nhìn thấy sắc mặt ngoan ngoãn này của cô mà khóe môi khẽ giương lên, đem dây an toàn thắt lại.

Chiếc Lamborghini lao nhanh trong gió, khiến người ngồi trong xe ngả về phía sau, chớp mắt đã tới bệnh viện. Đây không phải là bệnh viện của mẹ cô nằm, là bệnh viện lớn hơn.[Xuống xe.]

[Tại sao lại tới đây?.]

[Tôi đã đưa mẹ em tới đây rồi, đi thăm bà ấy nào.]

Đây là căn phòng Vip mà Lăng Y Thần đặc biệt chuẩn bị, rộng rãi, sang trọng không kém gì nhà ở.

[Mẹ!.] Bạch Hy chạy vào trong, như trước ôm lấy cổ bà.[Con xin lỗi, dạo gần đây bận rộn quá, cũng chẳng có thời gian tới thăm mẹ.]

Mẹ cô vì căn bệnh này cũng gầy đi trông thấy, còn có triệu chứng bị vàng da, tóc bà bạc đi không ít, mắt nheo lại, bà lấy tay để lên khuôn mặt trắng nõn của cô.[Tiểu Hy, tới rồi?.]

[Con gái tới rồi, là con gái bất hiếu, con xin lỗi.] Bệnh tình của bà đã tiến triển trông thấy, chỉ vừa đêm qua cô còn túc trực bên bà, giờ đã không còn thấy giống nữa.

Mẹ cô còn định nói gì đó, nhưng máy đo nhịp tim và huyết áp bên cạnh tự nhiên kêu báo hiệu, mẹ cô lên cơn đau dữ dội, bà quằn quại rên rỉ.[Mẹ! Mẹ! Có ai không?...Mẹ!.]

Lúc sau tiếng bước chân dồn dập kéo tới, phía sau là một đoàn bác sĩ cũng y tá gấp rút chạy vào, Bạch Hy bị đưa ra khỏi phòng bệnh, một lúc sau tiếng hoảng loạn mới kết thúc.

Lăng Y Thần từ nãy đứng ngoài phòng bệnh, bị Bạch Hy không cho vào, nếu như để mẹ cô thấy anh, cho dù bà không biết nhưng bản thân cô lại biết rõ ràng, sao có thể để người đáng lẽ ra đáng để bà hận cho tới chết lại tới hỏi thăm? Thật nực cười!.

[Bà ấy sao rồi?.]Lăng Y Thần đứng dựa người vào vách tường, hai tay đút túi quần, mắt dán vào khuôn mặt đang thẫn thờ vừa bước ra khỏi phòng bệnh.

[Khế ước máu...anh nói xem... nó là cái gì?.] Bạch Hy lúc nãy hoảng loạn cực độ, tận mắt cô vừa chứng kiến sự đau đớn của bà, cô không thể để nó tiếp diễn thêm một lần nào nữa, nếu cô đã nói vậy, chính là hạ quyết tâm phải giúp bà sống, dù chỉ một ngày.

[Khế ước máu...chính là... khi một con ma cà rồng uống máu bằng cổ tay của một con người, chính là đã bắt đầu khế ước, con người chính là từ giây phút đó mà phải trở thành huyết bộc, tức là nguồn thức ăn chính của con ma cà rồng đó. Hai bên đương nhiên sẽ có điều kiện nhất định, tôi cần cơ thể của em, em cần tiền của tôi, chúng ta chia nhau một ít, vậy là được rồi.] Lăng Y Thần ung dung, đứng trước mặt cô, lại là cái ánh mắt đỏ tươi đó, lấp ló trong bóng tối, lúc ẩn lúc hiện.

[Nói toẹt ra chính là bán thân rồi.] Bạch Hy hừ lạnh, đem mặt đối diện với con mắt đỏ tươi.[Vậy...khi nào thì khế ước kết thúc?.]

[Tới khi nào...tôi chơi chán thì thôi.] Lăng Y Thần khóe môi giương lên, anh đem tay nâng cằm cô lên, khuôn mặt nhỏ bé dễ dàng bị nắm gọn.

[Anh giữ tôi bên cạnh, không sợ tôi sẽ giết anh báo thù sao?.]

[Em có thể sao?.] Ngón tay anh từ cằm dọc theo yết hầu di chuyển xuống tới giữa xương quai xanh của cô.

[Được, nếu anh không sợ, tôi cũng chẳng việc gì phải từ chối, chúng ta, cứ dây dưa với nhau tới chết đi.] Bạch Hy cười, một nụ cười tà ác, hôm nay, một lần nữa, anh lại nhìn thấy con người khác trong cô.

[Em không từ chối được đâu, khế ước này một khi đã thành lập, nhất định sẽ khiến em quay cuồng.] Lăng Y Thần ngón tay di chuyển, tiếp tục dọc theo người cô mà xuống, giữa ngực, là trái tim đập liên hồi vì sợ hãi, xuống chút nữa, đầu ngón tay dừng lại nơi cổ áo sơ mi của cô.[Trái tim em...sẽ phải đập vì tôi...]

Khế ước...được thành lập.

[Tiểu Hy? Em đang ở đâu vậy?. Mẹ em...]Diệp Song Lâm hốt hoảng, vừa tới bệnh viện nghe tin mẹ cô đã chuyển bệnh viện liền gọi điện thông báo cho Bạch Hy.

[Lâm ca, mẹ em hiện giờ đã được chuyển bệnh viện rồi, thời gian qua làm phiền anh rồi, sắp tới em sẽ nghỉ việc để chăm sóc bà, có lẽ em sẽ phải rời DoA làm một mình trong một khoảng thời gian.] Bạch Hy đầu dây bên kia chặn lời anh.

[Vậy mẹ em hiện tại đang ở đâu, anh qua đó thăm bà.] Anh đang vội vã chạy trên đường, nghe cô nói thì bước chân dừng lại, có thể an tâm được rồi.

[Không cần nữa, từ giờ anh đừng qua nữa, mẹ em tự em chăm sóc là được rồi, thời gian vừa qua cảm ơn anh.]

Nói xong cũng chẳng cần nghe câu trả lời liền cúp máy, qua giọng điện thoại anh biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra, chỉ là vẫn chưa biết, phải nói Bạch Hy, đã giấu anh quá nhiều chuyện. Diệp Song Lâm chậm một bước định hỏi, nhưng điện thoại sớm đã ngắt kết nối.

[Xong rồi.] Bạch Hy đem điện thoại nắm chặt trong tay, cả người cô thẫn thờ, đây chính là điều khoản tron khế ước máu của hai người, chủ nhân, huyết bộc. Anh ta nói gì, cô nhất định phải nghe đấy, anh ta nói, hãy làm cánh tay phải của anh ta, có thể không nghe sao?.[Vậy giờ tôi làm gì?.]

[Em có thể làm gì?.]

[Bất cứ việc gì.]

[Tốt, từ giờ em sẽ có rất nhiều việc phải làm đấy, đi thôi, tôi đói rồi.]

[Để tôi nhìn mẹ một chút có được không? Như vậy tôi mới có thể nuốt được cơm.] Bạch Hy đương nhiên vẫn còn lo lắng, mẹ cô lúc đó hoảng loạn như vậy, cũng phải chắc chắn rằng bà không sao, cô mới có thể an tâm đi.

[...]

Bạch Hy tới gần cửa ra vào, cô cũng không đẩy cửa đi vào, qua ô cửa kính chỉ thấy bà đã ngủ, chắc là lúc nãy bác sĩ đã tiêm một liều thuốc an thần, có nhẽ sẽ làm bà dễ chịu hơn, cơ mặt bà dãn ra, từ góc độ của cô nhìn bà trông thảm thương tới mức nào?.

Cô quay mặt đi, tới gần Lăng Y Thần.[Đi thôi, không phải anh đói rồi sao?.]

Lần này là về nhà Lăng Y Thần, căn nhà đó, có kí ức lần đầu gặp mặt sau 8 năm của họ.

Bạch Hy theo chân anh lên lầu hai, tới căn phòng gần cuối hành lang.

[Còn nhờ căn phòng này chứ?.] Lăng Y Thần mở cửa, chính là căn phòng của anh, lần đó bọn họ lần đầu gặp nhau từ sau 8 năm trước, cũng chính là từ căn phòng này.

[Thì...?.] Bạch Hy đương nhiên vẫn chưa hiểu gì.

Anh ta tiến tới chỗ cánh tủ quần áo nằm góc trong cùng, mở ra, vén hết quần áo bên trong ra, đẩy nhẹ một cái, chính là một cánh cửa khác. Sau cánh cửa tủ quần áo bé tẹo, chính là cả một căn phòng khác, căn phòng này cũng có cấu trúc không khác gì, cũng có cả cửa ra vào khác, chỉ đặc biệt là hai phòng thông nhau qua hai cánh cửa tủ quần áo ở mỗi phòng.

[Đây là phòng ngủ của em. Tôi đã cho người chuẩn bị rồi, thiếu gì cứ nói với tôi.] Lăng Y Thần đặc biệt chuẩn bị, đầy đủ, rất chu đáo, không thiếu thứ gì.

[Tại sao anh biết chắc tôi sẽ đồng ý?.]

[Đoán xem?. Còn có...tôi có thể nhìn thấy được tương lai.]

[Wow, cái đó mới đấy.] Cô cười mỉa mai.

Bạch Hy xem xét căn phòng này một lượt, thật sự có quá nhiều đồ cô không dùng tới, tất cả đều được anh đích thân chọn lựa, quần áo, giày dép, mỹ phẩm,... Cứ như là đem một cái siêu thị để gọn ở đây vậy.[Lăng thiếu phóng khoáng rồi.]

[Tắm rửa rồi xuống ăn tối.] Lăng Y Thần trở lại phòng của mình thông qua cánh cửa bí mật.

Bạch Hy đem cả thân nằm dài trên chiếc giường lớn, thả lỏng, đưa cổ tay lên nhìn, cô cười khinh.[Huyết bộc? Hừ, nói cho sang mồm:)).]

Lăng Y Thần ngồi ở bàn ăn đợi, anh nắm đấm chống ở cằm, suy tư, ngọn nến ở trên bàn đã cháy gần hết, thức ăn cũng đã lạnh dần, người hầu phục vụ đứng quanh chiếc bàn cũng cảm thấy mỏi chân, nhân lúc anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng liền khẽ nhún, mặt xót xa, khẽ kêu rên.

Sao cô ấy lâu vậy?. Anh đã mất bình tĩnh, bụng ánh đói và điều đó khiến ma cà rồng mất kiên nhẫn, anh thở dài, người phụ nữa này, lúc nào cũng khiến anh phải để tâm, anh đi lên lầu, vào phòng của Bạch Hy, chỉ thấy một cơ thể đang nằm ngửa trên giường, hai tay dang rộng thoải mái, bắp chân còn chưa đang buông thõng ở cạnh giường, còn chưa tắm, đã lăn ra ngủ. Lăng Y Thần tiến tới, thân ảnh kéo dài hiện trên người Bạch Hy, anh ẵm cô để cả người nằm trên giường thoải mái, khéo léo không để cô tỉnh giấc, nếu không cô nhất định sẽ giống lần trước một cước muốn tung chưởng lên mặt anh mất. Cuối cùng là đắp chăn lên, cô gái này, thân thể rõ ràng đang ở trong tay anh, không một chút phòng bị nhưng anh chưa muốn cưỡng ép cô, càng làm tới, cô ấy sẽ càn rời xa anh, điều anh muốn, chính là cô tự dâng lên bản thân mình.

Mở mắt ra, đây chính là căn phòng lạ hoắc đó, chỉ qua một đêm, mọi thứ đã thay đổi, giờ cô không cần vật vã dậy sớm đi làm, không thiếu thời gian tới thăm mẹ, còn có nơi ở tốt thế này, chỉ là người đàn ông đó...lạ nằm ngay bên cạnh cô.

Lăng Y Thần một tay để đầu Bạch Hy gối lên, tay còn lại ôm lấy eo cô, người đàn ông này ôm người khác như thể gối ôm, còn gác chân lên nữa, tư thế ngủ rất xấu, anh để đầu cô ghé vào cổ anh, đỉnh đầu của cô vừa đủ chạm tới cằm, quả là ma cà rồng, thân nhiệt lạnh băng, như thể xác chết. Làn da trắng, lần nào trông anh ngủ Bạch Hy đều bị thu hút dễ dàng.

Bạch Hy với điện thoại trên tủ đầu giường, cũng chẳng còn sơm nữa, khéo leo ngồi dậy, muốn dậy không đánh thức anh, chỉ là người đàn ông này rất nhạy, vừa mới cầm được vào tay anh, bàn tay lạnh ngắt nhanh chống cảm nhận được nguồn nhiệt truyền tới. Đôi mắt nâu khẽ mở, bàn tay giữ eo cô lại.[Đi đâu?.]

[Tôi muốn tới xem mẹ.]

[Từ tối qua tôi còn chưa ăn gì, em nghĩ có thể đi được sao?.] Lăng Y Thần ngồi dậy, từ đằng sau ôm lấy cả người cô, mặt dụi vào vai Bạch Hy, đôi mắt đã chuyển màu đỏ rực.

Cô đem đầu nghiêng sang một bên, mái tóc đen vì vậy cũng nghiêng theo, cô đã chấp nhận tuân theo mọi điều lệ ở bản khế ước máu.[Nhẹ thôi.]

Lăng Y Thần ngạc nhiên, còn nghĩ cô sẽ cho anh một cú vào bụng nữa cơ đấy, không ngờ lại ngoan ngoan như vậy. Cần cổ trắng nõn, xương quai xanh luôn làm ma cà rồng kích thích dục vọng bên trong, chỉ là chưa tới lúc, anh cúi người, hôn lên mạch máu đang đập liên hồi, khẽ hôn lên, môi mỏng chạm tới da thịt.[Sợ không?.]

Anh há miệng ra để lộ hai bên răng nanh nhọn hoắt.[Phập.]

Một nhát nhanh chóng khiến cô giật mình, Bạch Hy cảm thấy như cổ sắp bị cắn đứt, cô run lên vì đau đớn, cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng động, lúc nhả ra còn in rõ vết răng hằn trên môi, thở ra tiếng thở mạnh.

Lúc anh buông ra, hai vết răng nhọn rỉ máu, răng anh dính đầy máu của cô, biến thái lấy lưỡi liếm hết, còn nhẹ liếm lên vết thương của cô, khiến vết thương xót.[A.]

Cho tới khi máu không còn chả nữa, anh mới buông cô ra.[Xong rồi.]

Bạch Hy vung tay thoát khỏi vòng tay anh đi vào phòng tắm, cũng chẳng nghoảnh mặt lại nhìn, đóng cánh cửa lại, đem khóa trái.

Mình đã làm gì thế này? Có phải mình bị điên rồi không? Sao có thể bán thân cho anh ta được cơ chứ?. Bạch Hy đứng trước gương ở phòng tắm, vài giọt máu dính và cổ áo sơ mi trắng của cô, nhuộm một màu đỏ tươi, trên người tỏa ra mùi tanh. Cô ôm lấy vết thương chưa lành hẳn trên cổ, bàn tay run lên. Trong gương, cô nhìn thấy hình Bạch Ninh, anh ấy vẫn như ngày hôm đó, đứng trên la can tầng thượng, với đôi mắt trong sáng, mái tóc khẽ lay trong gió, anh ấy mỉm cười với cô, tại sao là cười mà lại nhìn như anh ấy đang rất đau khổ?. Bạch Hy trợn trừng mắt sỡ hãi, cô lùi người về phía sau, đây chính là lí do cô ít khi nhìn vào gương, nó gợi lên những kí ức không vui. Nhưng thân ảnh của Bạch Ninh chỉ hiện lên trong chốc lát, khi Bạch Hy nhắm mắt lại tự thôi miên rằng mình đang nhìn lầm, lúc mở ra, anh ấy đã không ở đó nữa, biết mất, giống như một cơn gió.

Sau khi đến bệnh viện xác định mẹ Bạch Hy không sao hai người họ mới rời đi.

[Đi đâu?.] Bạch Hy bị nhét vào trong xe.

[Tới rồi sẽ biết thôi.]

Chiếc BMW dừng ở trước cửa một tòa nhà lớn, nơi đây chính là công ty của Lăng Y Thần, nơi anh thâu tóm mọi thứ.

[Sao lại tới đây?.]

Lăng Y Thần bá đạo xuống xe mở cửa cho cô, còn cầm tay lôi đi.

Cửa thang máy mở ra, đây chính là tầng cao nhất của tòa nhà, là nơi nắm trung tâm quyền lực. Ngoài phòng Đổng sự trưởng còn có bàn thư ký, cô gái này vừa nhìn thấy Lăng Y Thần đã đứng dậy lễ phép cúi gập người. Cô gái này là thư ký nhưng ăn mặc chẳng khác gì vị thiểu thư đài các, trang điểm đậm trông rất trưởng thành.[Tổng tài, anh tới rồi?.]

Lăng Y Thần dừng bước chân, Bạch Hy bị lôi theo sau cũng dừng lại theo.[Như Ân, cô bị sa thải.] Lại lạnh lùng lôi thoe Bạch Hy bước vào trong phòng.

Như Ân cũng gằm mặt, cô chưa kịp hiểu rõ tình hình đã bị anh cho một cú. Cô nghiến chặt răng, mắt dán theo bóng hình của hai người. Tay cầm lấy điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, định gọi ai đó.[Vâng, chị Giai Kỳ, Lăng tổng đã sa thải em rồi, ngài ấy vừa đưa một nữ nhân về công ty, vâng, vâng.]

Như Ân con người này, chính là con mắt của Giai Kỳ, cô ta gài ả vào để theo dõi hành tung của Lăng Y Thần nhưng chiêu này còn lạ gì với anh? Mượn cơ hội này đá luôn con mắt của cô, giữ cánh tay phải của mình bên cạnh.

[Bạch Hy, từ giờ em sẽ làm thư ký của tôi.]Lăng Y Thần đứng dựa người vào bàn làm việc, hai chân vắt lên nhau.[Thế nào?.]

[Đó là lí do anh đuổi cô ấy?.]

[Sao? Tàn nhẫn quá à?.]

[Tôi thích cách làm việc của anh đấy, rất nhanh, rất nguy hiểm.] Bạch Hy ngồi dựa người vào ghế so fa, đối với cô mà nói chính việc lần này đã đủ để hiểu phần nào tính cách của Lăng Y Thần, người đàn ông này, có độc.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật