Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 7: Mượn em ~



Bạch Hy trở mình, mắt khẽ mở, toàn thân mệt mỏi, đầu óc choáng váng, trên người y phục nguyên vẹn, thậm chí là còn vết máu của anh, không có dấu hiệu bị xâm hại, còn được chăn che chắn rất cẩn thận để không bị cảm. Cô chống người ngồi dậy, xác định đây không phải nhà mình, không có tiếng xào nấu sáng sớm, không có mùi cháo thơm của mẹ cô nấu. Nơi đây đặc biệt yên tĩnh.

Bàn tay có thể cảm nhận được một nguồn nhiệt, ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt Lăng Y Thần, anh ngủ say, ngồi trên ghế cạnh đó, gối lên bàn tay trắng nõn của cô, môi mỏng vừa đủ chạm tới da thịt Bạch Hy, cô có thể cảm thấy luồng khí thở đều từ anh, ấm nóng và tan trong không khí. Gương mặt điển trai này đã bao lâu rồi cô không nhìn kĩ?. Dù gì đây cũng là người từng khiến trái tim thiếu nữ của cô dao động, vì nụ cười ấy, vì khuôn mặt này, cô đã đau khổ biết bao. Cô tự nhiên lại đơ người, rũ mi mắt xuống nhìn anh, nói khẽ.[Anh...vẫn là không nên gặp lại tôi mới phải.]

Bạch Hy bất giác đưa bàn tay hướng tới khuôn mặt nằm gối lên tay cô, chỉ là chưa chạm tới Lăng Y Thần đã mở mắt, cô thu tay về, người đàn ông kia ngồi dậy, còn mơ màng chưa tỉnh hẳn.[Dậy rồi?.]. Anh rướn người, làm vài động tác cơ bản dãn cơ.

[Tôi sẽ không xin lỗi, một nhát đó là tôi cầm dao, cũng có anh tác động...] Bạch Hy vẫn cảm thấy có lỗi, tình huống này cô chưa từng trải nghiệm, giờ vẫn còn cảm giác sợ hãi.

[Yên tâm đi, đêm qua uống máu của cô hơi nhiều, làm cô ngất đi cũng là do tôi.] Lăng Y Thần ngắt lời cô, đối với chuyện hôm qua phần sai của anh đúng thật có nhiều hơn.

Cô đem tay của mình thu về, hình như là bị gối lên rất lâu khiến bàn tay cô tê cứng, ngón tay nhất thời chưa cử động được. Ngửa tay lên, rõ ràng ở cổ tay là hai vết răng nanh rõ ràng đang dần kết vảy, giờ mới nhớ, đêm qua đúng thật là dã thú, cô giờ nghĩ lại đã bắt đầu rùng mình, rõ ràng đêm qua đã đam một nhát vào tim, sao hôm nay có thể khỏe mạnh tới như vậy?. Mặc dù vết thương không sâu, nhưng không được chữa trị, hôm nay còn không chết?. Còn mắt đỏ, móng tay, vết răng nanh này, rốt cuộc anh là cái thứ gì?. Bạch Hy bắt đầu run rẩy, đêm qua còn định giết anh ta, giờ anh ta không chết, cô nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt của anh, cô đem người lùi lại phía sau.[Anh...rốt cuộc là ai?.]

Lăng Y Thần đi về hướng của sổ, kéo rèm, ánh ắng sớm rọi vào khuôn mặt hoàn mỹ.[Không phải cô nói tôi là ác ma sao?.]. Anh đem người quay lại đối diện với Bạch Hy, ánh nắng từ sau lưng chiếu vào căn phòng khiến khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.[Có điều cô đoán sai rồi...Tôi chính là...Ma cà rồng.]

Mắt lại chuyển sang một màu đỏ tươi, khi anh cười, có thể thấy hai chiếc răng nanh dài hơn những cái khác, nhọn hoắt. Anh từ từ tiến về phía giường nơi Bạch Hy đang run rẩy trong sợ hãi, thân ảnh dài trên khuôn mặt của cô.

[Anh...anh nói cái gì?.] Bạch Hy không còn giữ được bình tĩnh, khi còn ở bên cạnh người này, chính là không thể là bản thân mình được.

Nhanh như vậy đã tới trước mặt cô, anh đem hai bàn tay chống hai bên cạnh hông cô, cô ngả người về phía sau, lại bị anh nắm cằm, nâng lên, bắt cô mặt đối mặt, mắt đối mắt. Trong đôi mắt đỏ nhìn thấu sự sợ hãi trong con mắt cô.[Có biết không? Máu của em có mùi hương có thể điều khiển được tôi đấy.]

Dưới thân anh chính là cô gái nhỏ run rẩy, Lăng Y Thần cũng không phải lần đầu tiên thấy người sợ anh tới mức này, anh đã quen với biểu cảm này rồi. Anh xoay người hướng đi ra khỏi phòng.[Được rồi, nếu còn nói nữa chắc cô ngất mất. Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.]

Anh thả cô đi, anh biết, chỉ cần anh rời khỏi đây, cô gái đó nhất định sẽ tìm cách chạy trốn, nhưng anh tuyệt đối không giữ, thậm chí còn cố tình vén rèm ở ban công để vẽ đường cho hươu chạy, sau khi đóng cửa lại, anh chỉ thả ra một câu.[Nhưng đừng tưởng tôi sẽ để em chạy.]

Thật vậy, Bạch Hy sau khi thấy Lăng Y Thần đi khỏi, cơ thể mới thả lỏng người, anh ta là cái quái gì vậy? Ma cà rồng? trên đời này còn có thứ như vậy hay sao? Đúng thật lần này đã lao vào chỗ chết rồi. Khoan, giờ chính là thời cơ, chạy thôi.

Bạch Hy vội vàng lấy tất cả thứ đồ của mình trên tủ đầu giường, quả nhiên Lăng Y Thần Không động vào thứ gì, cô chạy ra ban công, giống như lần trước sau khi canh chừng anh mới dám trèo cây xuống dưới lầu 1.

Qảu nhiên lúc anh quay lại, căn phòng không còn lại dấu vết gì của cô.[Đúng thật này.] anh đi tới tủ đầu giường, để bát cháo nóng lên, còn đích thân dậy sớm nầu, giờ thì thành công cốc hết rồi.


Bạch Hy tháo đôi giày ở chân ra, trên người đã thay bộ y phục khác, lớp trang điểm cũng xóa đi rồi, lại lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.

[Bạch Hy, tối qua em đã ở đâu vậy?.] Diệp Song Lâm sau khi xác định mẹ cô ở trong bếp sẽ không nhanh ra rồi mới mở lời trách móc.[Em có biết bác gái gọi cho anh bao nhiêu cuộc không? Có phải tên khốn Lăng Minh đó đã giở trò gì không?.]

[Không có, chỉ là hôm qua em không muốn về nhà, không phải tại lần trước bị mẹ đánh vỡ đầu hay sao, em còn dám mò về để bà đánh em gãy chân?.] Bạch Hy không thể để Diệp Song Lâm biết, với tính cách của anh, nhất dịnh sẽ không cho cô làm việc này tiếp, nếu như vậy bảo hai mẹ con cô phải sống sao?.

Bạch Hy đem người gả vào ghế sofa, cơ thể vẫn còn mệt mỏi, đêm qua bị hút nhiều máu, giờ còn cảm thấy như bà dì tới thăm.[A~ đói quá.]

*Ai không biết " bà dì" ở đây là gì thì tra Google hộ mình cái nha, tế nhị lắm :v.

[Đây là cái gì?.] Diệp Song Lâm tia được vết cắn trên tay Bạch Hy, lúc cô ngồi xuống cũng tự nhiên như bình thường, cũng không để ý tư thế, cô tay đã bị phơi ra. Anh bắt được cổ tay cô, giơ lên ngang tầm mắt của hai người khiến cô cũng đứng dậy theo.

Bạch Hy cố giật tay thoát ra, đem giấu đi.[Không có gì.] Giờ chính là tình huống hết sức bối rối, cô đem người hướng ra phòng bếp, né tránh ánh mắt anh.[Em vào xem mẹ.]

Diệp Song Lâm lại không khỏi băn khoăn, cô vội vàng bỏ đi không ngoảnh đầu lại, điều này lai càng kích thích thêm sự hiếu kỳ của anh, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?.

Tiếng gọi to trong phòng bếp.[Mẹ, mẹ làm sao vậy?.]

Diệp Song Lâm vội chạy vào, bên trong là Bạch Hy đang ngồi bên cạnh mẹ cô lay người, bà nằm bất tỉnh trên sàn nhà, anh chạy tới.[Mau, đưa bà đi bệnh viện.]

Bệnh viện...chính là nơi đáng sợ, là nơi bắt đầu sự sống, đôi khi cũng chính là kết thúc nó. Vẫn là nơi bận rộng đông người qua lại, ở một góc của phòng cấp cứu, nơi này yên tĩnh, chỉ có sự căng thẳng ở đây. Bạch Hy ngồi đần người ở trên thanh ghế nhựa, như hồn đã lìa khỏi xác, mặt mũi trắng bệnh, hai tay cứ nắm chặt vào nhau. Diệp Song Lâm cũng nặng nề tiến tới cạnh, tay anh xách một đôi giày thể thao đi vào chân cô, vì lúc nãy quá vội vàng, cô chỉ đi đôi tất ra khỏi nhà. Cô không cản, để anh đi giày dùm, chân cô như mất lực ở đấy, đung đưa không chạm tới sàn nhà. Diệp Song Lâm khéo léo đi giày cho cô, không để cô phát ra tiếng kêu đau nào. Xong anh lặng lẽ ngồi gần cô, hai người cứ thế chìm vào im lặng.

Lúc bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu đã là xế chiều.

[Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?.] Bạch Hy rời khỏi hàng ghế, chạy ngay tới trước mặt vị bác sĩ. Diệp Song Lâm thấy vậy cũng không khỏi gấp rút, chạy theo.

Bác sĩ người mệt mỏi, tháo kính lão, khẽ thở dài, trong lời nói đã nói hết lên.[Là ung thư tuyến tụy giai đoạn IV, khối u đã lan rộng tới gan, phổi rồi, có thể...chỉ sống thêm được một năm nữa.] Chỉ còn việc thông báo này xong, ông ta rời đi.

Ung thư tuyến tụy, chính là do trước đây uống quá nhiều rượu nên mới gây ảnh hưởng thế này, Bạch Hy lại tự trách bản thân mình, nếu như trước đây cô đi làm về sơm một chút, ráng trông trừng bà một chút thì có lẽ...

Hai người chính là không chịu chấp nhận, họ bàng hoàng. Bạch Hy sợ sệt, cuối cùng nước mắt cũng đã lăn trên gò má. Cô ngã xuống, may mắn có Diệp Song Lâm bên cạnh đỡ hai bên bả vai, nếu không cô đã nằm ra sàn nhà.[Em không sao chứ?.]

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt ướt lệ, đáng thương.[Sao em có thể không sao được?.] Ngược lại cô túm lấy bả vai anh.[Lâm ca, mẹ em chỉ còn một năm nữa thôi, chúng ta phải làm sao đây? em phải làm sao đây?.]

Bạch Hy ngồi thụp xuống đất, khóc lớn.[Lại là do em, tất cả lại là tại vì em hết. Nếu như em để ý một chút thì gần đây thấy bà quá gầy đi rồi.]

Anh cũng chẳng thể làm gì hơn, đành để cô dựa vào người, lại vỗ về an ủi.[Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa a.]

Lúc mẹ Bạch tỉnh lại, cơ thể đã nằm trên giường bệnh, bên tay còn có ống truyền dịch, công cụ máy móc đo nhịp tim, huyết áp được gắn với cơ thể bà. Vừa lúc Diệp Song Lâm từ cửa vào.[Bác gái!.] Anh tới bên ngồi cạnh giường, tay nắm lấy tay bà.[Bác tỉnh rồi?. Thật tốt quá.]

Mẹ Bạch nở một nụ cười, xem ra là miễn cưỡng.[Tiểu Hy đâu?.]

[Em ấy về nhà lấy chút đồ cá nhân cho bác, tí nữa sẽ quay lại.]

[Nơi không muốn đến, vẫn là đến rồi.]Mẹ Bạch khẽ thở dài, ngồi dậy dựa vào thành giường.

[Bác gái, bác biết rồi?.]

[Cơ thể ta sao ta có thể không biết, những triệu chứng cũng là của giai đoạn cuối rồi, không có chữa được.] Bản thân bà luôn biết mình có bệnh, muốn ra đi âm thầm nhưng lại chẳng còn cơ hội nữa rồi.

[Bác đừng nói thế, bác nhất định sẽ khỏi thôi mà.] Diệp Song Lâm muốn an ủi bà, nếu như bà không còn trên đời, Bạch Hy cũng chẳng còn lý do mà tồn tại.

[Cả đời này ta đã làm nhiều việc có lỗi với tiểu Hy, còn ăn bám nó, giờ chết rồi, nó cũng sẽ bớt đi được một gánh nặng.]Mẹ Bạch nói ra những điều này thực sự là đã có suy nghĩ, bản thân đã không thể chữa được nữa.[Thật sự cảm ơn cháu, những ngày qua đã chăm sóc cho tiểu Hy, gia đình ta nợ cháu quá nhiều.]

Anh lại định khuyên ngăn, chỉ là chưa kịp đã nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Hy từ bên ngoài vào xách theo mấy túi đồ, khuôn mặt cũng đẫ tươi tỉnh lên khá nhiều, vậy là muốn an ủi mẹ cô đây mà.

[Mẹ!.] Thấy bà tỉnh lại, cô thả luôn mấy túi trên tay rơi xuống sàn nhà, chạy tới ôm lấy cổ bà.[Mẹ dọa chết con rồi.]

[Được rồi, đứa trẻ này, làm mẹ không thở nổi.] Bà đem tay cô nắm lấy để lên đùi, vỗ về. [Bác sĩ nói sao?.]

[Mẹ!.] Bạch Hy nhíu mày, từ trước tới giờ người bệnh tốt nhất là không nên biết được bệnh tình của chính mình, nếu không căn bệnh sẽ tồi tệ hơn, bao gồm người nhà của họ.

[Được rồi, không cần giấu, căn bệnh mẹ nuôi bên trong người, con giấu được sao?.] Đối với bệnh này, giai đoạn cuối mới bắt đầu có triệu chứng, giờ thì rõ rồi, không sống được bao lâu nữa.

Cũng không thể nói là bà không còn sống được bao lâu nữa, như vậy thật nhẫn tâm, nhưng khi nào bà còn sống, thì chính là còn cơ hội. Khi bác sĩ vào kiểm tra đúng lúc, Bạch Hy và Diệp Song Lâm ra ngoài.

[Em định thế nào?.] Diệp Song Lâm đưa mắt sang nhìn Bạch Hy, cô dạo gần đây đã gầy đi rất nhiều, cảm giác người nhỏ bé giờ lại trông càng thấy mảnh dẻ.

[Còn sao nữa, phải kiếm tiền phẫu thuật chứ còn sao.] Bạch Hy cố gắng giữ thái độ lạc quan, đối với mẹ cô đâng là điều duy nhất cô có thể làm lúc này cho bà. Cô khẽ thở dài.[Chắc sắp tới phải kiếm thêm việc, thời gian tới, anh có thể giúp em để ý bà được không?.]

Bạch Hy không dám nhờ vả nhiều mặc dù nếu cô không nhờ anh cũng sẽ tìm tới. Chỉ là anh ấy cũng có việc phải làm, đương nhiên cũng sẽ không chịu chết đói, sắp tới lịch làm việc có lẽ sẽ chi chít, lúc cô tới chắc cũng chẳng còn sơm, chỉ đành ngày 3 bữa nhờ anh.[Bằng lòng chia 5 : 5.]

[Được, cứ giao cho anh.] Diệp Song Lâm không phải vì tiền, chỉ là mẹ Bạch từ nhỏ đã chăm sóc một đứa mồ côi như anh, còn cho anh có cảm giác như một gia đình, chắc chắn sẽ nhận lời. Anh biết Bạch Hy đòi chia thế này là bởi vì cô không muốn mắc nợ, anh chỉ đành thuận theo.

Kể từ hôm đó suốt gần một thàng trời không thể thấy được mặt Bạch Hy ở bệnh viện, cô đi sớm, về muộn, đêm nào cũng ngủ đó trông chừng mẹ cô, sáng sớm hôm sau liền đi trước lúc bà tỉnh giấc.

Chuông điện thoại reo lên là lúc Bạch Hy đang trong giờ nghỉ trưa, cô mặc đồng phục làm việc của một nhân viên ở cửa hàng tiện lợi. Cô ngồi trong một góc, ngoạm bánh mỳ, đối với bữa ăn cô không lấy làm quan trọng, chỉ cần không đói, là được. Trên màn hình điện thoại hiên lên một dãy số lạ. [Ai vậy?.]

[Đã khỏe lại chưa?.] Bên kia là giọng một người đàn ông mệt mỏi, trong chiếc xe đen ngồi ở ghế lái, anh ngồi dựa người vào ghế, tay day thái dương. Lần trước làm cô ngất đi, quả thật sức khỏe thật yếu.

Bạch Hy nhận ra giọng nói này, lập tức định đem điện thoại tắt đi, lại không ngờ Lăng Y Thần lại mở lời.[ Đừng tắt máy, không chừng tôi có thể giúp em, tiểu Hy.]

Cô đưa điện thoại lên tai.[Anh nói gì?.]

[Không phải mẹ của em giờ đang nằm viện sao, tôi có thể giúp em chữa bệnh cho bà.] Lăng Y Thần bên kia đầu dây khoe miệng khẽ giương.

[Anh điều tra tôi?.]

[Đây là cách tôi biết tất cả mọi việc tôi muốn biết.] Anh nghiêng mặt nhìn thẳng vào một cửa hàng tiện lợi, qua cửa kính là hàng xe lao nhanh qua, có thể thấy một cô gái đang nghe điện thoại, tóc búi gọn tùy tiện, không chải chuốt kĩ lắm, mặt mộc trắng bệch, đang ngồi ăn bánh mỳ, trên người mặc đồng phục nhân viên, cô ngồi thu người trong góc.[Em chỉ ngặm bánh mỳ, bảo sao mà uống tí máu đã ngất đi.]

Bạch Hy giật mình, cô đứng dậy ngó quanh ra ngoài, xe của Lăng Y Thần đỗ bên đường, qua dòng xe cộ cô không thấy.

[Không phải tìm, giờ tôi tới chỗ em.] Anh tắt điện thoại, chỉ vài giây sau tiếng chuông cửa vang lên, có người vào, Bạch Hy vội vàng cất bánh mỳ vào trong túi ở tạp dề trên người, chạy tới quầy thu ngân lại không ngờ là Lăng Y Thần đã tới.

[Anh tới làm gì?.] Cô luôn chán ghét người đàn ông này, cô chính là không muốn dây dưa đến anh.

[Giữa tôi và xem giờ đã có giao khế ước máu rồi, em xem, có phải là nên thực hiện không?.]

[Khế ước máu?.]

Lăng Y Thần bắt lấy cổ tay cô giơ lên.[Cái này.] Trên cổ tay là vết răng cắn của anh lần trước vẫn chưa khỏi hẳn.

[Thì sao?.] Bạch Hy vùng ra, tay thu về, kéo tay áo xuống che đi vết răng chưa lành.[Giữa chúng ta đêm đó không phải đã giải quyết xong rồi sao?.]

[Vấn đề chính là ở chỗ đấy, lần đó là em cho tôi uống máu ở cổ tay, giờ vết thương đó sẽ không khỏi đâu, nó sẽ ở đó mãi thôi, giờ em là huyết bộc của tôi, tôi cũng chỉ có thể uống được máu của em.] Lại là cái bộ dạng đó, mắt đỏ, răng dài, các kiểu các kiểu, rõ ràng là muốn dọa người.

[Gì? Anh trai à, anh xem hiện thực là cái gì vậy? Huyết bộc? tôi còn chẳng biết từ đó có nghĩa là gì...] Bạch Hy còn định nói thêm chỉ là không đúng lúc, có ông chủ tới, nếu để bị gặp trong tình huống này, có lẽ sẽ bị hiểu nhầm là chửi khách hàng nữa, chắc chắn sẽ bị mắng, thậm chí còn bị đuổi việc.

[Tiểu Hy, có làm việc tốt không đó?.]

Cô vội đưa tay hướng tới phòng vệ sinh, mỉm cười, hạ giọng.[Qúy khách, phòng vệ sinh ở đằng kia.] lại quay sang nói với quản lý.[ Trương thúc, cháu đâu có làm gì, thúc xem, cháu đang làm việc rất chăm chỉ đấy nha.]

Lăng Y Thần ngay đã hiểu ra vấn đề, cô gái này chính là chơi anh đây mà. Anh đem bả vai cô kéo lại bên người, giữ lấy, anh lại trở lại gương mặt bình thường.[Trương thúc, có thể cho cháu mượn cô ấy một chút không?.]



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật