Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 6: Cô có thể giúp tôi ~



Thời gian nhanh như tên bắn, chớp mắt đã qua 8 năm.

Quá khứ, như một cơn ác mộng, đến nhanh, lướt qua rất nhanh trước mắt bạn, nhưng khi giật mình tỉnh giấc, chỉ còn lại những nỗi sợ, những vết thương đã hằn vào kí ức, đó mãi là những kí ức méo mó, mãi không lành lại được.

Đây là lần đầu tiên họ trực tiếp gặp lại nhau, 8 năm, Bạch Hy luôn muốn tránh mặt người đàn ông này, giữa họ, sớm đã có một bức tường ngăn cản, là cái chết của Bạch Ninh.

Vẻ mặt của Bạch Hy lúc này, giống hệt với ngày đó, ở nghĩa trang, cô đã nói những đề sến sủa như vậy, 8 năm rồi anh mới thấy qua. Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô lúc ẩn lúc hiện không rõ. Anh đem áo khoác vest trên người cởi ra, đem khoác lên người cô, thời tiết đêm gió se lạnh, sơ xảy cái là cảm lạnh ngay.[ Mặc vào, mất giá đấy.]

[Cũng chỉ anh sợ.]Bạch Hy đối với anh như anh trai mình, cô có thể hiểu Diệp Song Lâm nói như vậy cũng chỉ là sự lịch thiệp, quan tâm, cũng không vứt bỏ, đối với sự quan tâm này không phải lần đầu, tự nhiên sẽ trở thành thói quen không từ chối.

Diệp Song Lâm rất biết để ý, cúi xuống nhìn bàn chân Bạch Hy, vì đi chân đất nãy giờ nên xước lung tung. Anh đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô.[Lên đây nào.]

Bạch Hy cũng không phải không đau, chỉ là cảm thấy hơi ngại, mặc dù con đường này ít người qua lại, nhưng vẫn thấy ngượng.[Em tự đi được rồi.]

[Lên đây đi, anh không chê em béo đâu.] Diệp Song Lâm đương nhiên sẽ không sễ dàng cho qua.

[Ai béo?.] Bạch Hy đành leo lên lưng anh, cứ từ chối mãi vậy cũng chẳng phải cách.

Đương nhiên là không béo chút nào, anh có thể mang cô trên lưng một cách nhẹ như lông hồng. Sau khi đứng dậy Diệp Song Lâm đem hai tay vòng qua hai bên đùi cô nắm hai bên thắt lưng, lịch thiệp, không để hai người xảy ra sự ngượng ngùng.[Lúc nãy chuyện anh ta nói là sao vậy? Đêm đó vào nhà anh ta bị phát hiện rồi sao?.] Lần đó anh gắng hỏi, chỉ là cô không chịu nói, điều này trong lòng anh vẫn chưa được lí giải, giờ muốn làm rõ.

[Thực ra là bị anh ta phát hiện nhưng chuồn nhanh, không có thấy mặt.] Bạch Hy cuối cùng cũng đnà thú nhận, chỉ là vẫn chưa đành lòng nói cho Diệp Song Lâm diễn biến ngày hôm đó, có tàn khốc, có thể anh nghe xong sẽ quay lại tìm Lăng Y Thần đấm anh ta một cái mất.

Diệp Song Lâm sau khi nghe mọi chuyện mới thở dài thoải mái.[Lần sau phải nói anh nghe, có được không?.]

[...] Bạch Hy ngoan ngoãn trên lưng anh.[Lâm ca, trong suốt 8 năm nay, thậm chí em còn chẳng dám soi gương... Bởi vì chúng em là sinh đôi khác trứng nên dung mạo mới khác nhau, nhưng khi nhìn vào bản thân mình, em cũng có thể thấy người trong gương chính là anh ấy...]

Bạch Hy nói rồi lại nói tiếp, Diệp Song Lâm chỉ biết lắng nghe, chuyện này không phải lần đầu, mỗi lần nhắc đến Bạch Ninh, lúc uống rượu cô gái này đều như vậy. Nói rất nhiều, miên man mãi không hết, toàn điều sến sủa rồi hôm sau nghĩ lại lại tự rùng mình.

[...Anh biết không? Anh thực sự rất giống anh ấy.]

[Có sao?. Chỗ nào?.]

Bạch Hy không trả lời, cô im lặng, là đã ngủ mất rồi.

[Tiểu Hy?.]Sau lưng anh có thể cảm nhận được hơi thở đều của cô.[Xem ra là ngủ rồi.]

Cô gái này lúc nào cũng vậy, mệt rồi liền lăn ra ngủ rất say, nếu có người khiêng đi cũng chưa chắc đã làn cô tỉnh giấc. Diệp Song Lâm nhìn lên bầu trời đầy sao, khẽ thở dài. [Cậu xem, Ninh, em gái cậu có phải được tôi chăm sóc không tốt không?. Cũng nếu chẳng phải vì tôi thì con bé đã không gặp chuyện hôm nay, cũng không gặp phải tên khốn đó nữa.]


Lăng Y Thần ngồi lái xe, dục vọng đã tiêu tán đi hẳn, người đàn ông đó đã làm mất nhã hứng của anh. Chuông điện thoại ở ghế phụ reo lên.[Tôi nghe.]

[Lão đại, đã tìm được rồi. Là một tài khoản có tên là DoA(Do Anything), bọn họ chỉ cần có tiền, là bất cứ việc gì cũng làm. Cũng không tìm thấy thông tin nhiều, tổ chức này khác bí ẩn, chỉ nhận hợp đồng và tiền qua một tài khoản rồi sau đó bị xóa ngay lập tức, có vẻ rất thành thạo.] Bên kia là giọng nói của người đàn ông, cung kính.

[Được, gửi tài khoản đó cho tôi.] Lăng Y Thần khẽ giương môi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Anh tăng tốc xe, chân đạp chân ga, chiếc Lamborghini lao nhanh trên đường, tốc độ giương giương tự đắc, không coi ai ra gì, lách qua từng chiếc xe.


[Tiểu Hy, hay là một thời gian này em cứ nghỉ ngơi đi a.] Diệp Song Lâm đối với chuyện đó đã qua mấy ngày nhưng vẫn không đành để cô ra ngoài, nếu chuyện đó còn một lần nào xảy ra nữa, anh chắc chắn sẽ không tự tha thứ cho bản thân mình.

[Em không sao, chuyện đó cũng chẳng làm gì được em.] Bạch Hy vẫn muốn cố chấp, chuyện làm ăn này là nguồn thu nhập lớn nhất của cô, hoàn cảnh cũng chẳng khá giả gì, cô chắc chắn sẽ bất chấp làm.[Anh yên tâm đi, em sẽ chú ý.] Cô gái này, miên man xong lại tự cường, bộc lộ hết mặt yếu đuối xong lại lấp nó bằng màn tỏ ra mạnh mẽ.

Diệp Song Lâm đương nhiên là không đành, đối với anh mà nói chính là không muốn, sợ chuyện này tái diễn, anh đương nhiên không biết nên dỗ dành thế nào. Hôm đó may mắn có anh ở bên nhưng không thể theo mãi được, hôm đó cũng vì lạc mất cô mà suýt nữa xảy ra chuyện lớn. Anh khẽ thở dài.[Được rồi, vẫn là không cãi lại em.]

Diệp Song Lâm làm vài thao tác, trên màn hình máy tính hiện ra Mission tiếp theo.

[Biết ngay mà, tên Lăng Minh (tên khách hàng ở chương 3) này còn có bạn gái nữa sao?. Hôm nọ còn đuổi em đi cơ đấy.]

[Lần này là ra mắt gia đình. Gia đình cậu ta hôm nọ thấy em rất được nên muốn gặp mặt xem sao, level lớn hơn nhiều đấy, có muốn làm không?.] Diệp Song Lâm đây là vẫn còn lo mà.

[Có thể từ chối sao?.] Hiện tại thu nhập đang ở mức cảnh báo, nếu như không kiếm tiền chắc chắn sắp tới gia đình cô sẽ chết đói.

[Nếu em không muốn làm thì thôi, chúng ta sẽ không làm.] Nếu cô không muốn, anh chính là cũng không muốn.

[Anh ta nói là ở đâu?.]Bạch Hy nói vậy, tức là đã đồng ý rồi.


Lần này thì Lăng Minh đã lịch thiệp hơn, còn đón cô trước, bọn họ cũng như lần trước ăn mặc trang trọng, Bạch Hy lần này không đấu nổi với giày cao gót, đành mang thêm một đôi giày thể thao đi trước, lúc tới nơi sẽ thay sau.

[Hòa thượng cậu, vẫn còn chưa tìm được bạn gái đi cùng sao?.] Bạch Hy vội vàng trang điểm trên xe, mải tô son lên môi, cũng chẳng để ý người bên cạnh là ai.

[Còn nói, nếu có rồi đâu cần mang cô theo. Con gái các cô, không phải trang điểm rồi mới ra đường sao?.] Lăng Minh nhìn trộm sang bên cạnh.

[Lịch sự chút đi, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy.]

[Vâng, tiểu tỉ tỉ.]

Bạch Hy đem đôi giày cao gót để ghế sau mang ra thay, trong mắt Lăng Minh lúc này cô giống như là một người đàn ông đang giả gái vậy, tức cười vô cùng.

Lúc xuống xe, hai người lại nhập tâm, khoác tay nhau thân mật như một cặp đôi thực sự, nhiệm vụ lần này là cô làm độc lập, Diệp Song Lâm sẽ không can thiệp được. Chỉ là tại sao trong bàn ăn lại có Lăng Y Thần vậy?.

[Bố, mẹ, anh hai, chị Giai Kỳ, chúng em tới rồi.]

Bạch Hy nhìn sang Lăng Minh, ánh mắt đầy hiếu kỳ.

[Mau tới đây ngồi đi.] Bố của Lăng Minh tươi cười ra hiệu cho hai người ngồi, mẹ anh thì nhìn chằm chằm vào Bạch Hy, bắt đầu đánh giá.

Bạch Hy chẳng hiểu sao lại ngồi đối diện Lăng Y Thần, hai người tự dưng chạm mặt nhau, cô giật mình, liền tránh đi hướng khác. Anh đối với chuyện đó rất nhạy, còn dò hỏi.[Chúng ta...đã gặp ở đâu đó có đúng không?.] Vì vậy mà mọi người đều đổ dồn về phía cô, căng thẳng.

Bạch Hy cố giữ bình tĩnh, cười lạnh.[Có sao?. Tôi cũng vừa về nước được không lâu.]

Lăng Y Thần không chắc, cũng không để tình huống thêm ngượng ngùng đành bỏ qua.[Thật ngại quá, là tôi đã nhìn nhầm rồi.]

[Vị này, cô tên là gì vậy?.] Giai Kỳ đối với chuyện nữ nhân mà Lăng Y Thần từng bao nuôi cực nhạy cảm, cô muốn hỏi nguồn gốc của cô gái này.

[Gọi tôi là Dana là được rồi.] Đối với mỗi lần làm nhiệm vụ như vậy, phải làm một thân phận khác mới được.[Không ngờ minh tinh Giai Kỳ ngoài đời lại xinh đẹp tới vậy, thân khiến ngươi khác khâm phục.]

Qủa nhiên Giai Kỳ là người ưa nịnh, được khen đã tự khen bản thân mình, cười thành tiếng.[Vị tiểu thư này quá khen rồi.]

Mọi người lần lượt giới thiệu, có bố mẹ của Lăng Minh, Giai Kỳ là bạn gái của Lăng Y Thần, còn có... anh trai là Lăng Y Thần. Suốt buổi nói chuyện mọi người đều nói chuyện rất vui, cũng chẳng lấy trở ngại, Bạch Hy không chủ động nói gì, trước còn dự định nói rất nhiều nên đã tập trước, lại không ngờ đều lãng phí hết rồi.

Phục vụ lần lượt mang món lên, đối với cô bữa ăn sa hoa thế này chưa bao giờ nhìn tận mắt, nhưng lại vì người ngồi đối diện mà không muốn ăn. Cô khéo léo xin phép ra ngoài, tới phòng vệ sinh, cô đêm nước tát lên mặt, từng giọt nước lăn trên gò má cô. Cảm thấy tỉnh táo nhất chính là lúc này, trước mặt là gương lớn, phản chiếu hình cô. Hai tay cô chống xuống bồn rửa, chân tay bủn rủn.[Ha...ha...]

Tự nhủ phải lấy lại bản thân mình, anh ta chính là người vô hình, tiền đã lấy rồi chỉ cần chịu đựng một chút là được, anh ta cũng không thể là gì được, chắc chắn chưa biết, không sao, chỉ cần như vậy là đủ.[Được rồi, tỉnh nào.] Bạch Hy đem hai tay vỗ vài cái lên mặt mình, bắt bản thân tỉnh táo.

Ra ngoài phòng vệ sinh lại không ngờ Lăng Y Thần đã túc trực ở đó.Anh ta dựa người vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm, lúc thấy cô ra liền nhanh mở mắt ra, giống như vừa bị đánh thức.[Đi theo tôi.]

[Chỉ là chưa kịp nói gì đã bị anh ta túm lấy cổ tay phải lôi đi.[Anh làm cái gì vậy?.]

Cô cố lấy chân ghì lại, nhưng lực ma sát của giày cao gót quá kém, khiến cô bị lôi trên sàn nhà trơn bóng. Cổ tay cảm giác như sắp gãy, người đàn ông này dùng lực lớn, nhất định không để cô chạy thoát.

Anh ta không nói gì, một mực siết chặt tay cô lôi đi ra cửa sau của khách sạn. Bây giờ không có ai, chính là thời cơ. Bạch Hy đá chân trái lên mặt anh, chỉ là bị anh bắt lại được, nắm lấy cổ chân cô, cô trợn mắt. Bàn chân trắng nõn chỉ còn cách khuôn mặt điển trai một bàn tay. [Cô đây là muốn làm loạn sao?.]

[Anh muốn làm gì?.] Một tay, một chân đều bị anh giữ phải, chính là không chạy được.

Lăng Y Thần biến thái theo dọc cổ chân cô lên mà hôn lấy, tới trên đầu gối thì dừng lại.[Chuyện lần trước chúng ta chưa nói xong mà ~.]

Bạch Hy đem tay trái túm lấy cổ tay phải của anh đang siết cổ tay phải của cô. Chân vung mạnh, thoát ra, người lùi lại, hai người lại cách nhau một khoảng. Lúc tay cô thoát khỏi, cô tay in hằn vết ngón tay đỏ ửng. [Lăng thiếu, anh nhầm rồi, tôi chưa gặp anh lần nào hết. Hơn nữa tôi đang là bạn gái của em trai anh, xin anh hãy tự trọng.]

[Cô vào nhà tôi, lần trước còn đá chân tôi, lần này còn định đá vào mặt tôi, là cô không biết tự trọng.] Lăng Y Thần khẽ liếm môi, hai tay đút vào túi quần, dần tiến tới chỗ Bạch Hy.

Bạch Hy theo bản năng lùi lại, rốt cuộc anh ta là cái quái gì vậy?.[Dựa vào đâu mà anh nói tôi vào nhà anh còn đả thương anh?.]

[Bởi vì...mùi máu của cô...không nhầm đi đâu được.] Lăng Y Thần khóe môi khẽ giương, mắt chuyển sang màu đỏ tươi như máu, càng ngày càng gần tới Bạch Hy.

Sau lưng đã đụng phải bức tường, chính là không còn đường để lùi nữa, ngay trước mắt chính là Lăng Y Thần đã khơi dậy sự dã thú bên trong.[Anh đừng qua đây!.]

Khuôn mặt này làm anh nhớ tới cô gái 8 năm trước, cũng từng nói như vậy "Anh đừng qua đây!." Cô gái đó...với khuôn mặt khóc lóc, bộ dạng thê thảm, một cô gái nhỏ bé, toàn thân run rẩy, với hai bàn tay trắng nõn siết chặt, ngày hôm đó, trong bộ đồng phục học sinh, cô gái đó ngày trước mắt anh... đã mất anh trai mình.

Lăng Y Thần khẽ sững lại, dừng bước chân, khuôn mặt nghiêm trọng, màu mắt đỏ tươi tản đi, lại trở về như ban đầu. Ánh mắt anh dính chặt vào người phụ nữa trước mắt mình, không nhầm, chính là cô gái đó, cô gái anh cần cầu xin sự tha thứ.[Cô...là ai?.]

Bạch Hy không hiểu, nghĩ không thông, người đàn ông này chính là đang là cái gì vậy?. Toàn thân cô run rẩy, ánh mắt lại chợt bừng sáng, bên hông cô, có một còn dao găm phòng thân. Chiếc dao găm này cô luôn mang theo bên mình để phòng thân, nhưng chưa từng nghĩ sẽ dùng nó trong tình huống này.

Nếu như bây giờ cô chỉ cần đưa ra đâm anh ta một nhát, mối thù sẽ được giải quyết, chỉ như vậy, Bạch Ninh mới được thanh thản, cô sẽ được trả thù cho anh ấy, sẽ không còn gì nữa, một mạng đền một mạng, đây là điều cô muốn làm từ lâu rồi. Bạch Hy đem dao găm cầm trên ta, ánh đèn phản chiếu vào chói lại trên mặt Lăng Y Thần. Cô cảnh cáo lần cuối cùng.[Anh đừng qua đây!.]

Hiện giờ là một con đường éo lánh, ít người qua lại, còn là góc chết của camera, nếu muốn trả thù, bây giờ là cơ hội tốt nhất, chỉ cần một nhát đâm vào người anh, mọi chuyện sẽ được giải quyết, sẽ không còn gì nữa. Bạch Hy trong cơn hoảng loạn đã nói ra điều không nên nói.[Tôi phải bào thù cho anh ấy, Ninh anh ấy đã chết, tại vì anh, tất cả là vì anh, anh có biết lúc anh ấy nằm đó như thế nào không?. Anh ấy yên bình vì được giải thoát khỏi tên ác ma như anh, anh chính là đồ ác ma, đi chết đi!.]

Bạch Hy tay cầm dao chĩa vào người đàn ông trước mặt, tay run rẩy, con dao cũng run rẩy theo. Lại không ngờ Lăng Y Thần cầm lấy miệng con dao, không giật nó ra mà cầm lấy đưa vào trước ngực mình.[Làm đi.]

Cô không ngờ, bắt đầu sợ hãi, muốn rút con dao ra nhưng lại bị anh bắt được, tiến người lại, con dao đâm được phân nửa vào da thịt, máu rỉ ra từ miệng vết thương. [Lăng Y Thần, anh làm gì vậy, buông ra!.]

Tuy trước đó là suy nghĩ của cô, nhưng chỉ là sự bồng bột nhất thời, nếu như giết anh rồi chỉ sợ rằng cả đời này cô sẽ sống trong đau khổ, làm sao dám nhìn mặt Bạch Ninh, anh ấy đương nhiên không muốn em gái mình trở thành tội phạm giết người, nhưng nếu như không làm như vậy, cái chết của Bạch Ninh, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?.

Nửa miệng dao găm đã cắm sâu vào da thịt anh, màu từ tay lênh láng rơi xuống đất, nhuốm một màu đỏ trên bộ y phục đắt tiền. Lăng Y Thần kiệt sức, chắc do mất máu nhiều nên tay nới lỏng, Bạch hy nhân cơ hội rút con dao ra, anh ngã xuống đất, trên miệng con dao toàn là máu của anh, cô sợ hãi đem nó quang đi, bàn tay run rẩy tiến tới lại gần Lăng Y Thần, cô lật người anh, cả người anh lạnh tóa.[Này, anh không sao chứ?.]

Bạch Hy định đỡ người Lăng Y Thần dậy, trong lúc này chỉ nghĩ tới một nơi, may ra còn cứu được.[Đi thôi, chúng ta tới bệnh viện.]

Anh thở hổn hển, vã mồ hôi, tay đầy máu cầm lấy tay cô, giữ lấy.[Không được tới bệnh viện, về nhà tôi.]

[Đư...được.] Bạch Hy cũng hoảng loạn, không biết thế nào, nhưng nếu giờ tới bệnh viện, ngày mai người bị cảnh sát tìm tới hỏi tội đâm chết người chính là cô.

Hai người vật vã lắm mới vào được trong xe, cô để anh nằm vào ghế sau. Chiếc Lamborghini lao nhanh trong gió, lần trước cô có tới nhà anh nên vẫn nhớ đường, thẳng tới nhà Lăng Y Thần.

Bạch Hy dìu anh lảo đảo vào trong nhà, căn nhà tối om, cô thuộc đường nên đi thẳng lên lầu, cũng không bật đèn, còn có thời gian sao?. Suốt dọc đường đều là vết máu đỏ tươi.

Cô để anh nằm xuống giường, định đi vào phòng tắm lấy khăn ra lau cho anh, cô tay một lần nữa lại giữ lấy.[Đừng đi.]

Bạch Hy ngồi xuống cạnh giường, khóc lóc vì sợ, cô không thích mùi máu, nó khiến cô sợ hãi.[Tại sao lúc đó anh lại tự đâm mình? Tôi phải làm sao?.]

Lăng Y Thần đem tay còn lại lau nước mắt trên mặt cô.[Cô có thể giúp tôi...] Anh đem cổ tay trắng nõn của cô vào miệng, cô nhìn không nhầm, chính là hai chiếc răng nanh dài nhọn đang cắm vào mạch máu của mình, bàn tay như sắp đứt lìa cả ra làm cô khẽ phát ra tiếng rên, đau, thực sự rất đau. Mắt anh lại biến thành một màu máu, trán hiện lên những gân xanh ở vùng thái dương, móng tay dài ra, lần này cô không chống cự, vì sự việc lần này là do cô mà ra, cô nhất định sẽ chịu tội, với thế lực của anh, thừa sức cho cô ngồi tù cả đời, sống không bằng chết.





Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật