Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 26: Sự thật ~



Bạch Hy cười khinh.[Có một lần anh ấy đã trở về nhà với vết thương đầy mình, thì ra là lúc đó, hai người đã làm gì anh ấy?.]

Lăng Y Thần nhìn bia mộ đầ nuối tiếc, giọng trầm đi.[Y Thiên cảm thấy chuyện này không lớn, cũng càng nên giữ kín, tôi đã hứa với anh ấy không tiết lộ chuyện này ra ngoài mà chúng tôi chỉ giải quyết cùng nhau trong bí mật. Bao gồm cả Lăng Minh. Nhưng anh ấy không thể tin tôi, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy như sắp chết. Anh ấy ra ngoài và nhốt tôi ở trong phòng, Y Thiên còn nói với ba tôi rằng tôi là anh ấy và nói tôi đã gây ra chuyện đó. Và đó là lúc chúng tôi thực sự đổi chỗ cho nhau.]

[Sau đó thì sao?.]

[Tôi không muốn anh ấy gặp rắc rối nên can tâm bị nhốt trong căn phòng đó và anh ấy thì lộng hoành ở ngoài. Y Thiên đã thay đổi khi có người biết tới thân phận thực của anh ấy. Anh ấy càng ham muốn chiếm vị trí của tôi. Một thời gian sau đó tôi phải lén nghe qua Lăng Minh mới biết được anh ấy bá đạo như thế nào. Sau đó tôi nghe được anh ấy đã làm gì đó với anh của em, vì thế nên có một lần tôi đã liều mạng trốn ra ngoài.]


**********

Lăng Minh đem bộ đồng phục của mình và một chiếc mũ lưỡi trai đen đưa cho Lăng Y Thần.[Ca, anh cẩn thận, em đã đánh lạc hướng phía vệ sĩ ở bên ngoài cửa rồi. Anh còn 10 phút để thoát khỏi Lăng gia. Anh làm được không?.]

Lăng Y Thần nhận lấy, không dám chậm trễ mà thay đồ.[Được. Y Thiên hiện tại đang ở đâu?.]

[Ở sân thượng của trường.]

Lăng Y Thần đã thay đồ xong, cải trang hoàn tất, mũ đội ngay ngắn, đủ che đi cả khuôn mặt nam thần. Anh đi nhanh ra phía cửa, ngang qua Lăng Minh thì dừng lại.[Cảm ơn cậu, Lăng gia nhờ cậu an bài giúp anh.]

Lăng Minh gật đầu.[Ca, đi rồi về. Cả hai người.]

[Ừm.]

Lăng Minh nhìn mãi cho tới khi Lăng Y Thần khuất bóng, anh mới đem cửa phòng đóng lại, nhốt mình ở bên trong.



Lăng Y Thiên với thân phận Lăng Y Thần tung hoành khắp nơi, hắn ỷ mạnh, chiếm hết chỗ không cho người khác đứng. Một lần, hai lần, vô số lần xung đột với các nam sinh trong trường, mỗi lần thắng như vậy, hắn đều trở nên tàn bạo, trở nên tà ác, đánh người không chớp mắt, bàn tay sớm đã không còn được sạch sẽ.

Lăng Y Thiên bước đi lệnh khệnh, theo sau hắn là một tá đàn em, trung thành một mức với hắn trở thành hắc đạo. Chỉ cần đám người đó đi tới đâu, người người đều tránh né như động vật ăn cỏ, sợ hãi chạy trốn. Lăng Y Thiên thì sảng khoái với cảm giác đứng đầu này, tự mình hỏi tại sao trước đây chưa từng nghĩ tới những ngày tháng như thế này, nếu như là sớm hơn, hắn chắc chắn đã không phải sống dưới cái bóng của Lăng Y Thần.

Một nơi khuất nào đó của tầng thượng của ngôi trường, Bạch Ninh bị ép quỳ trước mặt Lăng Y Thiên. Khuôn mặt anh vẫn sợ hãi như thế, bất lực không thể làm gì được.

Lăng Y Thiên đứng trước mặt Bạch Ninh hai tay đút túi quần. Lúc Bạch Ninh ngẩng mặt lên, chỉ nhìn thấy ánh mắt tà ác đó, khuôn mặt bá đạo không giấu đi đâu được. Hắn cười một cách giễu cợt.

[Anh muốn làm gì?.]

[Tôi muốn cậu không thể nói được.]

[Tôi hôm đó không hề nhìn thấy gì, cậu đừng làm quá mọi việc như vậy.]

[Sao cậu có thể đảm bảo được chứ?.]

[Vậy thì sao, giờ anh muốn làm gì?. Giết tôi?. Dùng gia thế?. Hay là những người này?.]

[Sẽ không. Tôi chỉ cần cho anh thấy cái thứ anh chưa thể thấy.] Lăng Y Thiên từ đằng sau cầm lấy một hộp quà được gói cẩn thận, ném ra trước mặt Bạch Ninh.

Không sai, đó là món quà Bạch Hy đã chuẩn bị hôm trước để đem nó đi tặng cho một người. Bạch ninh mơ hồ vẫn chưa thể nghĩ ra. Anh khó hiều nhìn chằm chằm vào thứ lăn trước mặt.[...]

[Chưa nghĩ ra à?.]Lăng Y Thiền cúi mặt, ghé sát miệng vào tai Bạch Ninh.[Là cô gái hôm trước anh không muốn cô ấy nhìn thấy tôi đấy.]

Là Bạch Hy!?. Bạch Ninh nghĩ ra rồi, thì ra hôm đó anh va phải Bạch Hy, làm rơi hộp quà, khiến nó lăn lóc.[Anh...]

[Còn nữa. Tôi không phải là con người, như anh thấy đấy, tôi là ma cà rồng. Mà anh biết mà cà rồng cần thứ gì để tồn tại không?. Chính là máu.]

[!?.]

[Tôi thấy cô gái đó cũng được, có lẽ máu sẽ ngon lắm.]

[Lăng Y Thần anh đừng có làm bừa!.]Bạch Ninh kích động.

[Lăng Y Thần?.]Lăng Y Thiên bỗng nhiên mắt tia ánh lửa, từ lúc hắn hoán đổi thân phận cho Lăng Y Thần, hắn ghét nhất là cái tên chết tiệt này. Lũ đàn em cũng chỉ dám gọi là đại ca, chưa ai từng mở lời dám gọi cái tên đó trước mặt hắn. Điều đó càng khiến hắn chỉ thêm ung dung tự tại, chẳng coi ai ra gì.

[Bụp! Bụp! Bụp!.] Lăng Y Thần đấm liên tục vào mặt Bạch Ninh.

Bạch Ninh không phản kháng được, hai người giữ lấy tay anh, bắt để chân quỳ xuống sàn, mặt anh sưng phù, từng chỗ nổi lên vết bầm tím, mắt bị đánh đến mức không mở nổi, cơ thể anh đã kiệt sức mà buông thõng,bộ đồng phục trên người bám bụi lung tung, vài chỗ còn có thể có máu, đầu gục xuống không ngẩng lên nổi.

Lăng Y Thần túm tóc anh kéo ra phía sau, bắt anh đối mặt với hắn.[Nếu như cậu dám tiết lộ bí mật đó nửa lời, tôi nhất định sẽ làm hơn thế này.]

Bạch Ninh thở hổn hển, không gượng được, chỉ là mới chuyển tới trường được một thời gian ngắn, cũng chưa biết Lăng Y Thần có thân phận thế nào trong trường, anh ta hô mưa, gọi gió, chỉ cần anh phẩy tay một cái, nữ sinh trong trường sẽ như ong vỡ tổ bu đến xung quanh anh.

Người này vốn là nam thần, nhưng trời sinh lại kèm theo đức tính hắc đạo, nam sinh năm cuối mà bá đạo bắt nạt, ỷ đông hiếp yếu. Trên người mặc đồng phục không nghiêm chỉnh, cà vạt bị nới lỏng, nhìn như chỉ treo nó ở cổ, chẳng có cái tác dụng gì, cúc áo thì để tuột, trong mồm còn nhai kẹo cao su, chốc thổi lên thành một quả bóng hồng, vỡ cái, lại đem vào miệng nhai tiếp.

Chẳng qua là Bạch Ninh số khổ, lại chọc giận vị đại nhân này, chỉ vì nhìn thấy thứ không nên thấy.

Lăng Y Thần tiếp tục đấm mấy cái vào bụng Bạch Ninh, cả người anh như văng ra sau, Bạch Ninh ho ra máu, trên áo đồng phục của Lăng Y Thần còn có dính máu của anh.

Trong lúc hỗn loạn có tiếng vọng từ cầu thang lên, không thấy người.[Lão sư, người tới đây có việc gì?.]

Những nam sinh hoảng sợ, cho dù họ có làm loạn thế nào ở trường cũng không thể để chuyện này tới tai phụ huynh, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân!.

Hai người giữ tay Bạch Ninh cũng buông ra lo chạy thoát thân, anh kiệt sức, sứ thế ngã gục xuống sàn.

Lăng Y Thiên cùng lũ đàn em chạy xuống cầu thang, còn có thể cười nói vui vẻ, lại suýt thì bị giật mình vì một bóng người. Hắn nhận ra ngay cái ánh mắt đỏ máu đó, liền hạ lệnh có đàn em sau lưng đi trước.

Tới khi chỉ còn có hai người họ, người đó mới ngẩng mặt lên, đem cái mũ trên đầu bỏ xuống.[Ca, anh đã đi quá xa rồi.]

[Sao cậu tới đây được.]

[NẾU EM KHÔNG TỚI ĐÂY, ANH ĐÃ GIẾT NGƯỜI TỚI NƠI RỒI!!!!!!.]Lăng Y Thần gào lên, với sức mạnh siêu nhiên của ma cà rồng, một phát lao nhanh tới chỗ Lăng Y Thiên đứng, bàn tay một nhát đẩy Lăng Y Thiên trúng tường.[Phịch!.]

Lăng Y Thiên nhăn mặt, đối với con người chưa từng là dễ dàng nếu chịu cú này. Hắn biết đã làm em trai mình giận thật rồi. Hai người đối mặt, Lăng Y Thần lực đạo không giảm một bàn tay đẩy cả người Lăng Y Thiên, với đôi mắt đỏ rực tà ác đó, đó là lần đầu tiên hai người họ đánh nhau như thế này.[Sao anh có thể làm như thế với em!?.]

Sao dám đổi vị trí của hai người? Lừa gạt cả Lăng gia, lừa gạt cả Lăng Y Thần.

[Anh xin lỗi.]

[Bây giờ xin lỗi thì...]

[Ở trong căn phòng đó, có vui không?.]Lăng Y Thiên ngắt lời anh.

[Anh còn dám hỏi vậy?.]Lăng Y Thần cười khinh.

[Đúng, cô đơn đúng không?. Thần, anh thực sự không muốn quay lại đấy một lần nào nữa đâu.]Lăng Y Thiên tuyệt vọng, anh không phản kháng, một phần là không thể, một phần là không muốn.

Lăng Y Thần kinh ngạc. Có chút dao động. Anh thấy trong đôi mắt kia thực sự vô tội, thực sự tuyệt vọng, thực sự khiến anh cảm thấy động lòng.[...]

[Cậu ở đó chắc cũng biết rồi. Thực sự anh không muốn sống trong căn phòng đó một ngày nào nữa. Thần, coi như anh xin cậu. Được không a?.]Lăng Y Thiên cầu xin, hắn ngàn vạn lần tàn ác ở bên ngoài bao nhiêu thì cũng không muốn quay lại cái lồng đó bấy nhiêu.

[...]Lăng Y Thần trong thâm tâm thực sự rất hỗn loạn. Nếu như tiếp tục dung túng cho anh trai, hắn sẽ lập tức gieo họa, không chừng có ngày cũng sẽ bị cả Lăng gia và Tổ chức biết được. Nhưng anh lại không can tâm để Lăng Y Thiên quay lại căn phòng bốn bức tường đó.[Được, em đồng ý với anh. Sẽ không nói chuyện này với ai. Anh mau theo em về.]Lăng Y Thần cầm tay hắn kéo đi.

Lăng Y Thiên đứng lại, hắn đem bàn tay mình thoát khỏi anh.[Thần, anh xin lỗi. Anh không thể về nhà bây giờ được.]

Lăng Y Thần nhíu mày, anh cũng chưa kịp nhận thứ được thì, từ dưới lẫn trên cầu thang đều rầm rầm tiếng người đồ đen chạy tới, dẫn đầu là Sở Trí Tu. Chính là người của Tổ chức!. Không còn đường chạy, trước khi bị tóm, Lăng Y Thần đã kịp nhận ra ý đồ của Lăng Y Thiên.[Anh lừa em. Thì ra từ nãy tới giờ anh chỉ đang kéo dài thời gian để gọi Tổ chức tới!.]

[Anh xin lỗi.]Lăng Y Thiên không còn cảm thấy tuyệt vong hay đáng thương gì cả. Trong lúc lôi co với Lăng Y Thần thì sớm một bước bàn tay đã gọi điện thoại tới cho Sở Trí Tu, để anh nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa hai người.

Lăng Y Thần biết mình bị lừa thì căm phẫn tới tột cùng, vừa mới kịp tức giận thì ngay lập tức đã có người tới ngăn cản, bắt sống anh. Hai cánh tay nhanh chóng đã bị túm chặt, Lăng Y Thần căm phẫn như gào lên, muốn vùng mình tới gần Lăng Y Thiên.[Buông ra!.]

[Ai là Lăng Y Thiên?.] Sở Trí Tu xuất hiện sau đám người đồ đen, ung dung với hai tay đút túi quần, anh đem chiếc kính râm đeo trên mắt gỡ xuống, lộ ra đôi mắt màu hổ phách.[Ai là Lăng Y Thần?.]

Lăng Y Thiên đứng ở một góc, đôi mắt từ lúc nào đã chuyển đỏ. Hai anh em họ có một đặc điểm, chính là uống và không uống máu, tuổi thọ và sức mạnh siêu nhiên. Về bề ngoài nếu không được cân nhắc, chắc chắn không thể biết được ai là ai. Hiện giờ Lăng y Thiên là người có lợi, hắn đang mặc đồng phục của Lăng Y Thần, Lăng Y Thần thì đang cải trang dưới bộ đồng phục của Lăng Minh, hơn nữa còn đang kích động, chắc chắn sẽ không có lợi thế. Hắn làm vậy chính là khiến mọi người càng nghi ngờ Lăng Y Thần, che giấu thân phận của nhau. 

Lăng Y Thần dưới lực đạo của mấy người áo đen vẫn không giảm, họ như đang cố thuần hóa một con dã thú. Lăng Y Thần không khuất phục nhưng vì đã mấy ngày bị nhốt trong phòng, người nhà đã nghĩ anh là Lăng Y Thiên nên không cho uống máu. Sức lực đã dồn hết vào cú đẩy lúc nãy đã hết cả sức, cùng với căm phẫn thể lực đã chẳng còn là bao, anh thở gấp, mồ hôi chảy từng dòng trên khuôn mặt, mặt trắng bệch.

[Anh ấy là Thiên. Tôi là Thần.]Lăng Y Thiên đã bắt được sự yếu đuối thể hiện rõ trên mặt Lăng Y Thần, đã không còn kích động như trước.[Anh ấy đã cải trang để tới đây.]

Sở Trí Tu nhìn sang khuôn mặt yếu ớt của Lăng Y Thần, anh nhíu mày có chút nghi ngờ, nhìn xuống thẻ tên học sinh trên ngực trái của anh, chính là hai chữ Lăng Minh. Nếu đã như vậy...Sở Trí Tu ra hiệu.[Đưa đi.]

Lăng Y Thần trong giây lát mất hết sức lực, anh không thể di chuyển, cũng không thể thở nổi, hơi thở càng thêm nặng nề, chân cũng đứng không vững, cả người như chỉ dựa vào hai tên đang giữ lấy anh. Đôi mắt chuyển về thành màu hổ phách, yếu ớt không thể sáng như thường. Miệng anh vẫn lẩm nhẩm.[Tôi...Là Lăng Y Thần.]

Nhỏ quá. Không thể nghe được. Sở Trí Tu cùng người của Tổ chức rời đi cùng Lăng Y Thần.

Khuất bóng. Lăng Y thiên mới thản nhiên đút tay vào túi quần. Khuôn mặt tà ác đó khẽ dương lên nụ cười thần bí cùng đôi mắt máu đnág sợ đó nhìn theo bong lưng yếu ớt của Lăng Y Thần.[Xin lỗi, em trai.]

........

[Đây là cặp sách, đồng phục, nhớ đừng làm điều gì bất thường, nếu ai rủ đi uống máu thì từ chối, đừng có đi theo rồi lại nôn ra như lần trước đấy, đừng tới nơi đông người rồi làm gì đó bất thường. Nếu lần đó không phải có Lăng Minh giúp thì chúng ta đã bj phát hiện rồi, ba chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.] Lăng Y Thần đưa đồ đạc ra cho Lăng Y Thiên.

[Cậu làu bàu nhiều thật đấy, còn hơn ba nữa.] Lăng Y Thiên mặc đồng phục vào người.

[Còn không phải sợ anh bị lộ tẩy hay sao?.]

[Được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết.]Lăng Y Thiên đã măc xong đồng phục, anh đi tới trước gương chỉnh lại y phục.

[Nhưng mà thực sự không sao chứ?.]

[Anh cậu khác biết đối phó.] Lăng Y Thiên tự tin tăng vụt.[Muộn rồi, anh đi trước a~.]đã chỉnh xong quần áo, anh túm lấy chiếc balo rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Lăng Y Thần ở sau vẫn thấp thỏm không yên nhưng biết sao được, anh ấy đã ra khỏi cái cửa rồi, có muốn ngăn lại cũng chẳng kịp.

..........

Lăng Y Thần ít nhất họ đã có một thời gian cùng vui như thế. 

Anh ngồi trước chiếc cửa sổ lớn, nó được lấp kín để làm vách ngăn với bên ngoài chắc chắn cũng đã quá lâu rồi. Khuôn mặt u sầu, anh từng nghĩ, người anh trai này là người duy nhất có thể tin tưởng, là người duy nhất anh có thể trông cậy vào sau khi Lăng Triệt tái hôn. Vậy mà lại chưa nghĩ Lăng Y Thiên có thể một nhát đâm chết anh ngay sau lưng. Trong căn phòng này thực sự rất cô đơn, rất đáng sợ. Nếu là lúc trước có lẽ anh sẽ can tâm đổi thân phận cho anh trai mỗi ngày, bọ họ có thể luân phiên mà, hà tất lại phải như thế?. Hiện giờ tình cảm không còn, tự do cũng chẳng có, anh thực sự lỗ mà không có lãi, còn không bồi được vốn. 

Lăng Minh từ bên ngoài đi vào ngồi cạnh Lăng Y Thần. Đưa ra trước mặt anh một túi máu tươi.[Ca, mấy ngày vừa rồi em đã không tới được. Anh mau uống đi. Trông anh như cái xác chết ý. Nếu để cơ thể khát máu như thế sẽ không tốt đâu.]

Lăng Y Thần ngồi ở giường, khuôn mặt bạc phệch, yếu ớt, môi khô khốc, người dần héo mòn.[Nếu như có thể khát máu tới mức biến thành dã thú, tôi sẽ phá nát cái cửa sổ đó.] Lăng Y Thần trừng mắt giận dữ nhìn ra phía cửa sổ lớn, đáng ghét, cái cửa đó khiến anh thật sự khó chịu!.]

Lăng Minh lạnh cả người, cái thần thái đó đúng là khiến người khác không lạnh mà run.

Lăng Y Thần tay lấy túi máu tên tay Lăng Minh mà mắt vẫn thủy chung trừng mắt nhìn cửa sổ lớn, uống máu một cách giận giữ.[Mà sao cậu lại ở đây? Không phải tôi nhờ cậu trông trừng Thiên sao?.]

[Đừng kích động, anh ấy cũng tinh lắm, em làm sao bám theo anh ấy mãi được. Nhưng anh yên tâm đi, em đã gài người rồi. Có chuyện gì chắc chắn em sẽ là người biết đâu tiên.]

Lăng Y Thần tạm có thể yên tâm.

Điện thoại Lăng Minh ngay lúc đó reo lên tiếng chuông, có người gửi tin nhắn tới.[Ô!.]

[Sao thế?.]

[Ca, anh xem cái này đi.]Lăng Minh hoang mang, đưa điện thoại cho anh. Lăng Y Thần khi nhìn vào thì trợn trừng mắt vì quá kinh ngạc.


Nơi đây là tầng 3 của trường học, gió thổi từng đợt vào da thịt khiến người khác lạnh run, mây đen không hiểu sao lại kéo tới nhiều như vậy khiến người khác có cảm giác không lành.

Lăng Y Thần đứng ở một góc khuất. Anh căm phẫn nhìn về phía đám người của Lăng Y Thiên, bàn tay nắm thành quả đấm, run bần bật. 

Sở dĩ Lăng Y Thần tới đây không phải muốn liều mình bắt sống Lăng Y Thiên lần nữa.

Lúc nãy...

..........

[Ca, anh xem cái này đi.]Lăng Minh hoang mang, đưa điện thoại cho anh.

Lăng Y Thần khi nhìn vào thì trợn trừng mắt vì quá kinh ngạc.[Đây là cái gì?.]

Trong tin nhắn là người mà Lăng Minh đã gài vào nhóm Lăng Y Thiên, hắn gửi tới một video, bối cảnh xung quanh thì hỗn loạn, quanh đó là nam sinh, lấp ló có một người bị quỳ gối, máu me đầy người, những nam sinh túm tụm lại một chỗ. Nhưng chính mắt anh nhìn thấy, một trong số kẻ lưu manh đó, là Lăng Y Thiên!.

[Ca, đó không phải là Thiên ca sao?.]Lăng Minh cũng giật mình.

Lăng Y Thần khuôn mặt đầy sự nghiêm trọng.[Minh, cậu đi lấy bộ đồng phục của cậu về đây cho anh.Tổ chức và những tên vệ sĩ bên ngoài nhờ cậu. Anh phải đi tới đó.]

Lăng Y Thần lần này thực sự nghĩ Lăng Y Thiên đã đi quá xa rồi, đã đến lúc chuyện này phải kết thúc!.

..........

Lăng Y Thần không thể đứng nhìn được nữa. Lăng Y Thiên hoành hành như vậy là quá đủ rồi. Anh bước lên trước, đinh tới ngăn cản lại không ngờ bất giác dừng lại vì...

[Anh...]Bạch Hy đứng bất động tại chỗ, không phải vì lạnh, hay sợ mưa trút xuống, cô chỉ là không thể di chuyển được, hai chân như đang bị đè xuống, nặng không thể nhấc lên nổi khiến cô có thể đã ngã xuống.  

Đằng sau Lăng Y Thiên còn có vài người nam sinh, bọn họ chẳng hác gì lưu manh, vừa cướp được tiền của Bạch Ninh, giờ đang đưa ngón tay ra đếm, trả trách mấy tháng nay anh thật gầy gò. Bạch Ninh lúc này trong mắt cô thật thảm bại, anh quỳ gối, bộ dạng nửa điên nửa khùng, đầu cúi thấp.

Bọn họ ngay khi nghe thấy động tĩnh liền không khỏi nhìn sang nhưng cũng không mấy sợ hãi, đúng vậy, chỉ là một đứa con gái, có thể làm hại tới một sợi tóc của họ sao?. Lăng Y Thiên lại làm cái bộ dạng hắc đạo đó, đem kéo tóc Bạch Ninh ra sau.[Đó là bạn gái của mày sao?.]

Lăng Y Thần từ xa có thể nhận ra được là người con gái đó, còn người bị Lăng Y Thiên hành hạ chính là kẻ đã biết thân thể của bọn họ, thì ra là như thế, thì ra là như thế nên Lăng Y Thiên mới trở nên như vậy. Nếu như bây giờ anh xuất hiện, Lăng Y Thiên sẽ càng thêm kích động, nhưng nếu anh không đi ra, hai anh em họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!. Lăng Y Thần do dự, thực sự ý chí trong anh đang rất hỗn loạn.

Từ xa cô có thể thấy Bạch Ninh đang run rẩy, chỉ khi nhắc tới em gái anh mới thực sự tỉnh táo chẳng qua là muộn màng, chắp tay van xin.[Lăng thiếu, tôi sai rồi, xin hãy tha cho em ấy, anh nói gì tôi cũng sẽ làm, chỉ cần anh nói tôi đi hướng đông, tôi nhất định không dám đi hướng tây, nhưng xin anh hãy tha cho em ấy.]

Bạch Hy chỉ cảm thấy khó thở, còn bị nghẹn, người đó nhất định không phải anh trai cô, nhất định là cô nhìn sai rồi, nhất định là cô nghe nhầm rồi, anh ta cũng nhận nhầm người rồi. Toàn thân cô run rẩy, nước mắt không thể ngăn được cuối cùng cũng chảy, bản thân cô không biết phải giải quyêt tình huống này như thế nào, chỉ cảm thấy sợ hãi.

Lăng Y Thần nghĩ kỹ là chưa thể đi được. Nếu bây giờ ra đó có lẽ mọi chuyện sẽ phức tạp hơn, bí mật cảu Lăng gia coi như đem phơi bày hết. Anh quay lại bức tường, nấp.

Lăng Y Thiên tiến lên một bước, cô lùi lại một bước, anh ta không hiểu muốn làm gì, nhanh chóng tới trước mặt cô, nhưng lại bị Bạch Ninh ôm lấy chân hắn.[Tiểu Hy, mau chạy đi!.]

Bạch Hy không còn cảm thấy chút sức lực nào nữa, cô chỉ biết trợn mắt nhìn anh mình. Lăng Y Thiên đúng là ác ma, anh đạp Bạch Ninh một cái khiến anh lăn, tay buông khỏi chân hắn, văng ra. Khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ tà ác, không thể thấy một chút lương thiện còn sót lại.

Bạch Hy không còn cảm thấy chút sức lực nào nữa, cô chỉ biết trợn mắt nhìn anh mình. Lăng Y Thiên đúng là ác ma, anh đạp Bạch Ninh một cái khiến anh lăn, tay buông khỏi chân hắn, văng ra. Khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ tà ác, không thể thấy một chút lương thiện còn sót lại.

[Anh!.] Bạch Hy lo cho Bạch Ninh thấy anh nằm quằn quại, dường như là rất đau. Bản thân đã không còn được bình tĩnh, bộ mặt sợ hãi tột độ, chân lùi lại phía sau, cô cảnh cáo.[Anh đừng qua đây!.]

Lăng Y Thiên không nói gì, lại càng tỏ ra xấu xa hơn.

Lăng Y Thần không thể nhịn nổi nữa, thật là ức hiếp người quá đáng. Lăng Y Thần bước tiếp muốn ra mặt lại bị Lăng Minh đứng đằng sau cản lại, anh lắc đầu căn dặn, ngàn vạn lần không được.[Ca, không được!.]

Lăng Y Thần dao động, trong ánh mắt Lăng Minh đầy ắp sự bi thương, nếu như một phút nông nổi, anh có thể làm hại cả Lăng gia. Anh vì Lăng Minh nên đã bình tĩnh hơn chút nào nhưng ngay lập tức đã kinh hãi vì...

[Không...!]Một tiếng hét thất kinh vang từ phía sau lưng Lăng Y Thần. Là điềm xấu, anh biết tiếng động này là điềm xấu. Anh từ từ quay người lại phía sau, là dư tàn của cuộc xô xát.

Bạch Hy vội chạy tới nhưng vẫn chậm một bước không chạm được vào anh, khi cơ thể anh rời khỏi lan can, cô ngồi thụp xuống đất, hai chân run rẩy vô lực, đôi mắt thẫn thờ, nước mắt cứ thế rơi.[Không...!]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật