Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 27: Lỡ thích ~



[M...Minh à, mau gọi xe cứu thương đi.]Lăng Y Thần bàng hoàng, anh nghẹn ngào từng chữ.

Đủ rồi!. Lăng Y Thần không thể xem thêm được nữa. Anh mặc kệ, anh không quản, Tổ chức bí mật gì đó anh không cần biết. Lăng Y Thần vùng lên, thoát khỏi sự cản trở của Lăng Minh. Giận giữ bước nhanh tới trước mặt Lăng Y Thiên cũng đang sợ hãi bất động ở đó.[Anh đi đi.]

Lăng Y Thiên ngẩng mặt lên, chỉ thấy khuôn mặt em trai mình đã thực sự tức giận, bao nhiêu sự căm phẫn dồn vào anh, đôi mắt màu đỏ đó khiến người khác thức sự sợ hãi. Lăng Y Thiên không nghĩ nhiều mã chạy ngay, bước chân còn vội vàng giống y như kẻ giết người.

Mưa bắt đầu trút xuống, nước mưa hôm nay nặng như vậy, nhưng cũng không khiến anh tỉnh giấc, cả người anh nằm đó, không còn cử động được nữa. Cả cơ thể nằm sóng sượt trên nền đất lạnh lẽo, nhưng có lẽ đây chính là sự tự do mà anh cần tới, sẽ không còn sự lăng nhục, sẽ không còn phải nhẫn nhịn nữa, sẽ không còn đau khổ bám lấy anh ấy, Bạch Ninh...đã được giải thoát.

[Anh ấy thực sự đã đi rồi?.] Bạch Hy vẫn còn chưa hoàn hồn, hai tay cô bám chặt lấy lan can như muốn đem nó bẻ gãy, giọng cô vẫn không khỏi run, mấy nam sinh sợ bị liên lụy đã thi nhau bỏ chạy, mưa nặng hạt thêm, cả người cô đã ướt sũng, mái tóc đen bết lại, vài lọn dính vào cổ, trên mặt, trên người, tóc xõa xuống che đi cả biểu cảm trên khuôn mặt.[Anh ấy...thực sự đã đi rồi?.] 

Bạch Hy không ngừng tự hỏi, cô bây giờ đang rất giống bị điên, lao nhanh tới trước mặt Lăng Y Thần, anh từ nãy không di chuyển, hiện tại trên sân thượng chỉ còn hai người họ, cô giận giữ túm lấy cổ áo anh, 4 mắt đối diện, chỉ là thân hình nhỏ bé, cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô đem anh lay mạnh, Bạch Hy hét lên trong cơn hoảng loạn, hiện rõ sự căm hận, cô dùng lực lấy tay đấm liên tục vào ngực anh, khiến cả người theo quán tính mà lay theo.[ Anh!, tại sao anh lại làm như vậy?, tại sao anh lại để anh ấy chết? tại sao phải bắt anh ấy chết? Anh ấy rốt cuộc đã làm gì đụng tới các người?.] lần này Lăng Y Thiên đã thực sự mắc sai lầm lớn, chưa bao giờ hại chết cả một mạng người, cũng không chống trả, vừa rồi anh đã chứng kiến được hết sự việc, nhưng chỉ biết hóa đá, không thể làm được gì. 

Lăng Y Thần hiện giờ chỉ còn phải hứng chịu những thứ mà anh trai mình đã gây ra. Trước đó để Lăng Y Thiên đi cũng là có lý do, anh muốn chịu thay cho hắn, kể cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh biết, cô gái nhỏ trước mặt đau đớn như thế nào, anh nguyện phải chịu sự trừng phạt, chỉ trích đó của cô.[...]

Qua mái tóc ướt nhẹp xõa xuống mặt, Lăng Y Thần có thể thấy rõ hốc mắt cô đỏ hoe, anh không thể nói được gì nữa, trên mặt không phải sự khinh bỉ không quan tâm, mà chính là sự thương xót. Với vụ việc lần này là cả một mạng người, sao có thể coi thường?. Anh không thể làm gì được, mặc cho cô gái đứng trước mặt anh đấm, đá, chửi bới anh đều mặc kệ.

Tới khi Bạch Hy thật sự tuyệt vọng rồi, cô buông tay, lại ngồi xuống đất, khóc nức nở, từng giọt nước mắt của cô hòa vào với làn mưa.[Tại sao anh lại làm như vậy?. Anh ấy rốt cuộc đã làm cái gì?.]

Lăng Y Thần chỉ dám nhìn cô, nhưng chỉ thấy đỉnh đầu, cùng thân thể nhỏ bé ngồi trên nền đất lạnh lẽo. [Tôi xin lỗi.]

Co dù biết đã muộn. Anh cũng rất sợ, bản thân anh trai anh đã lấy một mạng người chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể làm gì được, nếu như bây giờ anh lấy một mạng đền một mạng, Bạch Ninh liệu có sống trở lại?. Nhưng đương nhiên anh sẽ phải chịu tránh nhiệm với gia đình cô ấy, nhất định không để họ chịu ủy khuất.

[Thì ra là tại các người, vì vậy anh ấy mới cư xử như vậy, chính vì các người!.] Bạch Hy lúc này đã hiểu tại sao mấy tháng qua anh ấy lại cư xử như bị tự kỉ vậy. Thì ra trong lòng Bạch Ninh đã xuất hiện một rào cản không thể vượt qua, đó chính là tình cảm cô dành cho Lăng Y Thần. Tình cảm cô đối với anh lúc này, không biết được là yêu hay là hận, mờ ảo, không phân biệt được.

Bạch Hy đem tay nắm thành quả đấm liên tục đấm vào ngực mình, như lúc ăn mà bị nghẹn, cô ho ra vài cái, nhưng nước mắt vẫn là cứ thế rơi, dưới màn mưa, tiếng khóc càng to dần, giống như gào lên, từng cơn nấc cụt cuộn lên. Tại sao? Tại sao cô lại đem lòng thích người đã hại chết anh trai mình?. Từng hành động đấm vào ngực liên tục của cô đã nói lên sự hận bản thân, cô chính là không muốn chuyện này xảy ra, cô chưa bao giờ nghĩ Bạch Ninh sẽ chết, ngay trước mặt cô, và trong tình cảnh này. Đứng giữa một bên là anh trai, một bên là người cô dùng cả thanh xuân để đánh đổi, với tình huống như vậy, còn có cách giải quyết nào khác?.

Lăng Y Thần chỉ định đưa tay ra muốn hướng tới phía Bạch Hy, nhưng giờ anh còn đủ tư cách để quan tâm sao?. Anh trai anh chính là người đã hại chết anh trai cô, giờ anh lại định dùng hai bàn tay đã nhuốm màu máu đỏ tươi đó để an ủi cô?. Bàn tay vẫn là chưa chạm tới người Bạch Hy đã dừng lại trong không trung, vẫn là nên thu về.

Mưa dường như vẫn chưa muốn ngớt, không khí nơi đây càng thêm nặng nề.

Khi Diệp Song Lâm tới nơi, mọi thứ đã quá muộn.[Tiểu Hy!.]

Anh chạy vội tới bên cạnh cô, trên người mặc y phục phục vụ, hình như đang làm thêm, nhận được điện thoại bạn bè loan tin nhau liền vội vàng chạy tới, người cũng ướt nhẹp, ống quần dính đầy bùn đất. Anh tới gần tiểu Hy, hai tay đặt lên bả vai cô.[Tiểu Hy, em không sao chứ?.]

Cô chỉ khóc, không nói gì, vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy người đã bắt đầu thu dọn thi thể của Bạch Ninh nằm dưới tầng một, hiểu rõ vấn đề mới lên đây xem xét tình hình của Bạch Hy.

Trước mặt hai người là Lăng Y Thần, anh đứng từ nãy tới giờ đều không cử động, nếu tiếp tục, cả ba người chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Diệp Song Lâm mắt tia ánh hận, anh thẳng tay đấm Lăng Y Thần một cú khiến cả người anh thất thần mà ngã ra đất toàn vũng nước mưa, mép rỉ máu, chật vật lắm mới chống được người dậy.

[Cậu là đồ khốn!. Bạch Ninh chết rồi, chính là nhờ cậu đấy!. Giờ thì hay rồi, là cả một mạng người đấy thằng khốn!.] Diệp Song Lâm nghiến chặt răng, hai tay nắm quả đấm run lên.

[Lâm ca... chúng ta đi thôi.] Sau lưng Diệp Song Lâm là Bạch Hy khẽ lên tiếng, giọng nói yếu ớt này, dường như anh chưa bao giờ nghe qua.[Em muốn nhìn thấy anh ấy lần cuối.]

Diệp Song Lâm nguôi cơn giận, chỉ vì người em gái này, anh đã nhịn cục tức này mà đem nuốt xuống bụng.[Được, chúng ta đi.] Anh dìu cô dậy, cả người cô dựa vào, nếu như anh buông tay, cô nhất định sẽ vô lực mà ngã xuống.

Lăng Y Thần lấy ngón tay cái chạm nhẹ vào vết thương ở môi. Đáng, bản thân anh đáng phải nhận những thứ này. Bở vì anh biết nếu đem lên cân, nỗi đau của cô gái kia còn nặng gấp mấy lần cú đấm này. Anh ngồi trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt gục xuống không thể ngẩng lên được. Anh không còn mặt mũi nào nữa, chỉ còn lại sự nỗi tiếc và hối hận, nếu như là trước đây anh không đồng ý đổi chỗ cho Lăng Y Thiên, ngoan cố mà lơ đi tình cảnh đáng thương của anh ấy, để người nào người đấy có thể sống một cuộc sống của chính họ thì có lẽ sẽ chẳng có ngày hôm nay.

Giờ trên sân thượng của tòa nhà chỉ còn đơn độc một người đàn ông, mọi thứ xảy ra thật nhanh, chỉ với một buổi chiều, nhiều thứ đã thay đổi. Cho tới khi màn đêm buông xuống, mưa cũng đã ngớt dần, nơi đó, vẫn còn bóng dáng của một người đàn ông...

**********

[Vậy người từ đầu tới cuối gây ra chuyện này là anh trai của anh Lăng Y Thiên?.]

[...Tôi xin lỗi. Đáng lẽ ra tôi phải ngăn anh ấy. Đáng lẽ tôi nên làm ngơ cái tình cảnh đáng thương của anh ấy thì có lẽ...]Lăng Y Thần từ trước tới nay luôn là người cứng rắn trên thương trường, cảm xúc của anh chưa ai có thể nắm được nhưng anh lại có thể vì một chuyện này mà cảm thấy tội lỗi đến đáng thương.

[Vậy người ở lại sau cùng đó là anh?.]

[...]Lăng Y Thần thở dài, anh cười khổ.[Đúng, sau đó tôi đã chạy đôn đáo khắp nơi để tìm gia đình em để tìm cách bồi thường nhưng lại không thể.]

Bạch Hy nhớ lại ngày đó. Lúc Diệp Song Lâm dìu cô có đi qua nhìn Lăng Y Thần một lần. Đồng phục cũng khác trước, chỉnh tề hơn nhiều, còn có lúc cô lao vào trách cứ, bên ngực trái của anh có ghi hai chữ Lăng Minh.

[Tại sao?.] Suốt 6 năm nay Bạch Hy luôn ôm mối hận này, cô luôn tự giận tại sao không tới xin lỗi dù chỉ một lần? Tại sao lại biệt tăm và làm ngơ nó như vậy?.

[Sau chuyện đó, cả hai anh em chúng tôi đều bị cấm túc một thời gian. Đừng nói là mọi người, đến cả Thiên tôi cũng không thể gặp được.]

[Vậy...tại sao anh ấy lại qua đời?.]

[...]Mặt Lăng Y Thần đã tối sầm đi.[Chuyện này...từ từ tôi sẽ nói với em sau. Đi thôi. Em muốn đi thăm mẹ mà.]

Bạch Hy thấy rõ ràng là sự hối hận trong mắt anh và bóng lưng đáng thương đó. Cô liếc nhìn tấm bia mộ không tên rồi lại bi thương nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang đi về phía xa.

 Thì ra anh ấy cũng đã chịu mất mát như mình. Thì ra anh ấy cũng có một người anh trai cần phải hy sinh, cần phải yêu thương. Vậy mà bao lâu nay cô cứ luôn tự ngược mà ôm lấy nỗi đau, trách cứ anh ấy nhưng lại không biết tới chuyện này.

Nhưng nếu họ có thể giải được ân oán này rồi, anh không phải là người giết chết anh cô, và anh trai cô cũng lấy một mạng đền một mạng rồi. Hai người họ...có thể đến được với nhau không?.



Trong suốt quãng đường hai người họ chẳng nói được câu nào. Bạch Hy ngắm cảnh, cứ ngắm, Lăng Y Thần lái xe, cứ lái xe. Hai người họ chẳng ai chịu ai cũng không phải mà thế, đơn giản chỉ là không khí tự nhiên ngại ngùng, sau khi nghe hết sự thật, như vậy không phải họ đã rút đi một chút gì đó gọi là rào cản rồi sao, xong lại càng không đúng.

Lăng Y Thần lâu lâu lại cứ nhìn trộm Bạch Hy, từng đường nét, cử chỉ của cô khiến anh mê mẩn. Cô mỉm cười với không khí tốt ở bên ngoài cái cửa sổ, giống như có thể đã vứt hết sự phiền muộn ra ngoài đó. Giống như ngày anh gặp cô,nhìn rõ khuôn mặt của Bạch Hy, khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt đen tuyền...

**********

6 năm trước.

[Hộc...Hộc...] Lăng Y Thiên thở gấp, cơ thể toát ra đầy mồ hôi, trên người mặc bộ quần áo thể thao chuyên dụng để chơi bóng rổ, anh hiện giờ đang ở giữa sân với tiếng huyên náo ở bên tai. Khắp nơi đều hô tên : Lăng Y Thần! của những nữ sinh. Trước mặt chính là đối thủ đội bạn đang cố chặn anh lại, cướp bóng. Họ thở gấp, từng lần đập bóng xuống đất cũng rất kịch liệt, trận đấu đang ở lúc cao trào. Lăng Y Thiên cho dù không được nghe thấy tên mình được vang lên trên sân nhưng đó chính là động lực khiến anh càng có quyết tâm ghi bàn, lách qua người này, vượt lên người nọ, và ghi bàn với bước nhảy cao, theo sau đó là tiếng reo hò cổ vũ của mọi người. Đồng đội xúm lại ăn mừng với Lăng Y Thiên, họ tung hô anh ấy là anh hùng, nhấc bổng người và vui mừng trong chiến thắng, ồn ào cả một vùng.

[Thì ra có thể giỏi tới vậy.]Lăng Y Thần vì sợ người khác có thể nhìn thấy anh nên trốn trên cây, trông trừng Lăng Y Thiên từ xa. Lăng Y Thần tình cờ nghe được giọng nói cạnh đó.

[Anh thấy người vừa đẹp trai, vừa biết chơi thể thao như thế nào?.]

Anh nhón người nhìn, là một cô gái với mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi thẳng tắp, mắt tròn xoe, môi trái tim, chống cằm cười toe toét, ánh mắt chỉ dán tới một thứ, Lăng Y Thần hiếu kỳ nhìn theo hướng cô nhìn xuống dưới sân trường, chính là nơi có Lăng Y Thiên. Anh có thể đọc được trong ánh mắt hồn nhiên đó, là tình yêu.

Ơ, Lăng Y Thần và Lăng Y Thiên đều có ngoại hình giống nhau, nếu khen đẹp trai thì coi như cũng là khen anh rồi, còn về thể thao thì...Anh hừ nhẹ, tôi cũng biết thể thao đó nhé, chẳng qua là không giỏi chút thôi. Cơ mà chẳng nhẽ con gái bây giờ ai cũng thích con trai kiểu đó sao?. Lăng Y Thần nhìn về phía sân trường, nữ sinh một đống vây lấy Lăng Y Thiên, tặng quà, mang nước, lau mặt cho anh ấy, đủ thứ,...Lăng Y Thần nhìn mà có chút gì đó ghen tỵ.

Tình cờ nhìn thấy trên bàn trước mặt Bạch Hy có một cuốn sách có tựa đề Boomerang, đi rồi về. Ngay lập tức trên mặt Lăng Y Thần hiện lên một nụ cười tà ác.[Thì ra là cô gái đó. Boomerang.]

Anh đã gặp cô như thế, nhìn rõ gương mặt của Bạch Hy kể từ lúc hai người họ gặp nhau ở trên sân thượng. Vào một ngày nắng đẹp, gió thổi khẽ những cánh hoa bay bay giữa hai người họ, vào một ngày như thế, Lăng Y Thần cũng đã lỡ thích Bạch Hy.

**********

Giai Kỳ tức giận, bước chân càng nhanh, đôi mắt đỏ hùng hổ càn quét tất cả những thứ cản đường cô. Cho dù là bao nhiêu người đừng ra ngăn bước chân cô nhưng một tay một người phụ nữ cô đã khiến bọn họ bị đẩy sang một bên, nằm quằn quại ở đó.

Sở Trí Tu xuất hiện trước mặt Giai Kỳ.

Cô dừng bước trước mặt anh. Biểu cảm căm phẫn, đôi mắt với tròng đỏ trừng lên nhìn anh.[Tránh ra.]

[Giai Kỳ, đây là Trại huấn luyện Huyết bộc, thuộc Tổ chức Ma cà rồng, không phải là nơi người ngoài có thể tùy tiện ra vào, em đừng có làm bừa.] Sở Trí Tu không có ý định tránh đường.

Nhưng Giai Kỳ cũng không có ý định rút lui.[Bạch Hy cô ta đang ở đâu?.]

[Chuyện đó em không có quyền được biết.]

[Không có quyền?.]Giai Kỳ hừ nhẹ.[Tránh ra.]Giai Kỳ muốn bước thêm bước nữa, đi qua Sở Trí Tu nhưng nhanh chóng bị anh đưa cánh tay lên cản lại.[Anh cản em?.]

[Anh xin lỗi, riêng chuyện này thì không được.]

[Tại sao?.]

[Cô ấy, anh đã thả đi rồi.]

[Cái gì?. Anh nói cái gì?.]Giai Kỳ phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm, cả người run lên vì giận giữ.

[Vậy em còn muốn làm tới đâu nữa?. Nếu như anh để em đi vào đó, em sẽ giết chết Bạch Hy sao?.]

Giai Kỳ nhíu mày, cô chưa bao giờ phải thất vọng vì Sở Trí Tu, vậy mà bây giờ phải câm nín.

[Cô ấy đã ở trong đó rồi. Có thể không chịu đừng được mà sẽ không thể ra được. Nếu được thì cũng sẽ chỉ là huyết bộc hoặc mất một thời gian nào đó. Em còn muốn cô ấy phải thế nào nữa?. Giai Kỳ, em biết Y Thần cũng sẽ không thích chuyện này mà.] Sở Trí Tu hết lòng khuyên giải, hơn ai hết anh là người không muốn cô phải đau khổ, đương nhiên không muốn cô tổn thương.

[Thần?. Đúng. Anh ấy cũng đã từng nói không thích em. Kể từ lúc đó em đã chẳng cần anh ấy cho quyền để được quản chuyện. Từ giờ em sẽ chỉ nghĩ và làm theo ý mình. Em sẽ bắt anh ấy phải thích em, em cũng sẽ khiến anh ấy phải đồng ý cho em được quản.] Sự ích kỷ lấn át cô kể từ khi bị Lăng Y Thần ruồng bỏ khiến cô trở nên tàn độc, phải, cô tới đây chính là muốn Bạch Hy biến mất, là trút giận lên Bạch Hy.

[...]Sở Trí Tu không nói nữa, anh nhìn trong mắt cô đầy ắp sự đau khổ, khóe mắt đã ửng đỏ, giọng nói cũng run lên.

Giai Kỳ không nén được nước mắt. Cô quay mặt đi, ngón tay khẽ chạm vào đuôi mắt, nuốt nước mắt vào trong. Cô rời đi với bước chân không còn được mạnh mẽ như lúc ban đầu. Là bước chân yếu đuối, bóng lưng hao gầy.

[Kỳ Kỳ, em không thể...Để ý tới anh dù chỉ một lần sao?.] Sở Trí Tu ngay lúc này cảm thấy ganh tỵ với Lăng Y Thần. Về cái cách Giai Kỳ vì anh ấy mà trở nên khác biệt, vì anh ấy mà đau khổ giấu nước mắt.

Giai Kỳ dừng bước. Thở một hơi dài mệt mỏi. Cắn môi dưới.[...]Chỉ là có chút lung lay vì câu níu giữ đó, cô lại nhanh chóng đi tiếp, lần này tiếng cao gót đã mạnh mẽ hơn, tự tin hơn hẳn, Giai Kỳ ngẩng cao đầu, bước chân dài. Có thể cô muốn mặc kệ anh, coi như không nghe thấy. Bỏ lại Sở Trí Tu đứng đó một mình, anh trông theo bóng lưng của cô. Anh không nghĩ mình lại rơi vào lưới tình của Giai Kỳ, cũng chưa từng nghĩ mình có thể vì cô ấy mà làm nhiều thứ như vậy, những thứ anh nhận lại chỉ còn những lời oán trách của cô. Đâu phải chỉ mình cô tổn thương vì Lăng Y Thần, trái tim Sở Trí Tu cũng đang phải vận lộn vì Giai Kỳ đó chứ.





Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật