Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 25: Triệu hồi quá khứ ~



Bạch Hy bất đắc dĩ cầm được đôi đũa lên nhưng lại không ăn ngay mà cứ chần chừ vì Lăng Y Thần cứ dùng cái đôi mắt hổ phách đó chăm chăm nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên.[Nếu anh cứ nhìn như vậy tôi thực sự nuốt không trôi cơm.]

[Tức là em muốn tôi giúp có phải không?.]

[Thôi được rồi, tôi tự ăn.] Bạch Hy tự gắp thức ăn, cũng tự ăn lấy, cắm cúi không nói một lời, cũng ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt anh nữa.

Lăng Y Thần hài lòng, vui như được mùa, có thể nhìn thấy cô ăn khỏe như vậy cũng thấy vui.[Cẩn thận nghẹn.]

Chuông cửa đột nhiên vang lên.[Kinh koong!. Kinh koong!.]

Lăng Y Thần nhìn về phía cửa, ai đã tới đây vào sáng sớm như thế này? Dám làm anh mất vui.[Bạch Hy, trốn đi.]

[Hả? Ở đâu?.] Bạch Hy cũng bị giật mình, sự hiện diện của cô sẽ trở thành mối nguy hiểm lớn nhất.

Lăng Y Thần chưa kịp trả lời thì ra xem cửa. Anh đưa mắt ra hiệu lên tầng, bàn tay đã nắm tới tay nắm cửa.

Bạch Hy bỏ bát đũa chạy nhanh lên tầng, tới hành lang cô hốt hoảng không biết nên chạy vào đâu, ngay lúc đó nhìn thấy ngay đó là căn phòng của Lăng Y Thần, cô nghĩ tên đại ác ma như hắn, chắc chắn chẳng cho ai vào phòng ngủ, còn đang do dự thì tiếng cửa ở dưới mở ra, theo sau là tiếng người phụ nữ. Bạch Hy chỉ nghĩ tới một người, là Giai Kỳ, nếu như vậy cô càng phải trốn, thật kỹ. Tiếc thay là cánh cửa xuống tầng hầm lại ở tầng một, trên lầu 2 giờ chỉ còn hai căn phòng, trước là phong của Bạch Hy nhưng giờ đã trống trơn, còn phòng của Lăng Y Thần, cô chạy ngay vào phòng anh, nghĩ tới một nơi, tủ quần áo!. Nhưng bỗng nhiên ở dưới nghe thấy tiếng động lạ.

[Bốp!.]Dưới lầu 1 huyên náo bởi vì Giai Kỳ, vừa bước vào trong căn nhà, cô ta đã tát ngay một cái thật mạnh vào mặt Lăng Y Thần.

[Dạo này mấy người không coi tôi ra gì rồi đấy nhỉ?.]Lăng Y Thần bàng hoàng, lần thứ hai trong đời anh bị phụ nữ tát thẳng vào mặt. Chẳng qua là lực đạo của Giai Kỳ gấp đôi, cùng với đôi tay có móng dài sắc đó khiến Lăng Y Thần rỉ máu ở mép, anh lấy lưỡi liếm vào vết thương, lấy ngón tay cái chạm nhẹ, chính mắt xác nhận được đó là máu.[Sáng sớm tới đây làm loạn hình như không phải là phong cách của đại minh tinh Giai Kỳ.]

Giai Kỳ thở gấp, kích động tới cả cơ thể khiến nó run lên, khuôn mặt căm phẫn.[Sao anh có thể bình thản như thế? Hôm qua em có thể bỏ qua cho anh vì anh rời đi cùng bác gái, cả hai gia đình cũng có ở đó nhưng tại sao anh có thể lảng tránh em suốt ngày hôm qua cơ chứ?.]

[Thì ra người cả đêm qua nhấn chuông điên loạn là em?.] Lăng Y Thần đêm qua còn phải xuống tâng hầm ngủ cùng Bạch Hy để trốn đó a~.

[Cho dù là hôm qua anh nói với cả hai nhà thì anh cũng đừng nghĩ tới em sẽ đồng ý. Nếu như không phải em thì chắc chắn không còn ai có thể từ chối được cuộc hôn nhân này.]

[Tới khi nào em mới có thể chín chắn hơn đây?. Tôi đã nói rõ như vậy tức là sẽ không có cái cuộc hôn nhân nào hết, em đừng cố chấp.]

[Có phải vì cô ta không?. Bạch Hy cô ta!?.]

[...]

[Vậy nếu em nói Bạch Hy và anh không thể đến được với nhau thì sao?. Anh cũng sẽ từ chối em như bây giờ chứ?.]

[Ai cho em cái tự tin đó?.] Lăng Y Thần cười khinh, anh coi lời nói đó thật rẻ mạt.

[Bạch Hy cô ta sớm đã được đưa vào trại huấn luyện rồi. Kể cả như vậy, vẫn không sao chứ?.]

[Là em đưa cô ấy vào sao?.]Lăng Y Thần thực sự kích động, đôi mắt đã tà ác lên bao nhiêu.

[Đúng, cô ta từ lần này tới lần khác đều cướp anh đi khỏi em, dù sao cũng chỉ là một đứa huyết bộc thấp kém, cho dù không phải em, gia đình anh chắc chắn cũng chưa chắc đã đồng ý cho cô ta bước vào Lăng gia.]

Thì ra Giai Kỳ thực sự làm vậy, cho dù đêm qua Sở Trí Tu đích thân đưa người qua, đích thân nói rõ lý do thì anh cũng chưa dám tin. Nhưng nếu là thật, Lăng Y Thần cũng không quan tâm.[Tôi căn bản từ trước tới nay làm việc không cần ai cho phép. Cho dù là em hay Lăng gia, đều không đủ khả năng!.] Về việc này Lăng Y Thần tự tin, thứ anh muốn, đương nhiên sẽ có được, không phải anh tự vứt, đừng hòng có người cướp đi được.[Còn nữa, nếu cô ấy thực sự thấp kém không thể xứng được với tôi, vậy thì tôi sẽ hạ thấp mình để có thể sánh với cô ấy, điều đó em không phải lo.]

[Anh thực sự còn đứng về phía cô ta? Vậy em từ trước ở bên anh tới giờ đều không bằng đứa con gái đó sao?.] Giai Kỳ bàng hoàng, anh có thể dễ dàng từ cô như vậy.

[Cút!.] Lăng Y Thần tức giận, như vậy là đủ rồi. Anh gần như đã gào lên, vẻ mặt tà ác tột cùng. Nếu như bây giờ anh không đủ kiên nhẫn để đuổi Giai Kỳ đi thì chưa biết anh sẽ tức giận tới nhường nào, tà ác đến đâu.

[Anh...] Giai Kỳ bị dọa cho sợ, nhưng không phải vì thế mà cô khóc, là bởi vì sự yêu đuối trong cô, bởi vì quá yêu anh, bởi vì không thể để anh ở bên ai khác được, thật quá tàn nhẫn, trái tim cô như chết lặng trong lồng ngực, cái thứ gọi là chân ái, quả thực như một vũ khí giết người!.

Bạch Hy ngoan ngoãn ngồi trên lầu đã nghe được hết cuộc cãi vã. 

Sau khi Giai Kỳ bỏ đi rồi thì Lăng Y Thần mới trấn tĩnh lại, thở đều, anh đi lên lầu nơi có Bạch Hy thì đã thấy cô ngồi ở trong tủ quần áo.

Bạch Hy không hỗn loạn, cô cũng không tỏ vẻ đã nghe thấy hết.[Đi chưa?.]

[Rồi.]Lăng Y Thần không còn tức giận nữa nhưng vẻ ôn nhu đã không còn được biểu hiện trên gương mặt anh.

Bạch Hy rời khỏi tủ quần áo, đứng dậy định xuống dưới.[Tôi muốn đi thăm mẹ.]

[...]

Bàn tay cô đã nắm tới tay nắm cửa.

[Em không hiếu kỳ xem ai tới sao?.]

Bạch Hy đứng hình, bàn tay cũng dừng lại trên tay nắm.[...]

[Là Giai Kỳ.]

[...]

[Tôi và cô ấy có hôn ước.]

[...Tôi biết.]

Lăng Y Thần ngạc nhiên.[Em biết?.]

[Trước đây chúng tôi trong buổi gặp mặt đầu tiên đã từng có giới thiệu qua. Trước đây quả thực cũng cảnh cáo tôi rất nhiều, biết thế sớm nên nghe lời cô ta thì đã không có ngày phải sống ẩn như thế này.]

[Thì ra đó là lí do em luôn tránh việc tiếp xúc thân thể với tôi?. Vì em biết tôi là hoa đã có chủ?.]

[Nếu như không có lý do đó thì cũng có lý do khác.] Là Bạch Ninh.

[Em vẫn còn để ý tới chuyện đó tới bao giờ!?.]Lăng Y Thần tự nhiên khó chịu, quát lớn.

[Lăng Y Thần, đó chính là lý do duy nhất và chính đáng nhất để hai chúng ta không thể ở bên nhau.]

[Vậy nếu lý do đó được giải quyết thì em có thể yêu tôi không?.]

[...] Bạch Hy căng thẳng nuốt nước bọt, đột ngột quá, cô chỉ từng mắt chưa kịp nghĩ ngợi gì cả nhưng tinh thần sớm đã được trấn chỉnh lại.[Tôi...Nếu như anh giải quyết được, thì tôi cũng làm được!.]Bạch Hy mạnh miệng, cô tin là vấn đề đó chưa ai có thể giải quyết được, cho dù là Lăng Y Thần có chết đi, vậy thì vòng xoáy vận mệnh của họ cũng không thể thay đổi, càng không thể!.

[Được.] Lăng Y Thần tới nắm lấy tay Bạch Hy kéo đi. Cô giật mình không hết nhưng lại bị lôi đi rất dễ dàng.

Bạch Hy bị quăng ngồi ở ghế sau, Lăng Y Thần chỉ để lại một câu nói trước khi anh sang ghế lái. Lúc nhét Bạch Hy còn tử tế chăn ở thành cửa, lực đạo cũng không mạnh, đã ôn nhu hơn nhiều.[Giai Kỳ vẫn còn ở đâu đó quanh đây nên hãy ngồi sai ghế lái.]

Bạch Hy không thể làm gì hơn. Nếu như có thể nhanh hơn một bước mà mở cửa xe tẩu thoát thì hay rồi nhưng Lăng Y Thần sau khi ngồi vào trong xe thì đã khóa cửa xe lại, một mực phóng nhanh trên đường, cuồng loạn đạp ga.[Lăng Y Thần, anh đưa tôi đi đâu?.]

[Không phải em nói phải giải quyết thứ cản trở đó sau? Tôi đưa em đi làm rõ.] Qua gương chiếu hậu có thể thấy ánh mắt của Lăng Y Thần rực lửa, hạ quyết tâm.

Tốc độ của chiếc BMW càng ngày càng nhanh hơn, Bạch Hy do tốc độ àm sợ sệt, lưng áp sát vào chiếc ghế, hai bàn tay vã mồ hôi chỉ muốn bám lấy cái gì đó.

Điểm đến của chiếc BMW là...[Nghĩa trang!?.] Bạch Hy kinh ngạc, ban ngày ban mặt tại sao lại muốn đưa nhau tới nghĩa trang là có ý gì?.

Lăng Y Thần đã xuống mở cửa cho cô.[Xuống xe.]

Bạch Hy miễn cưỡng đi xuống, theo chân Lăng Y Thần. Từ trước tới nay chưa ai từng thích cái nơi u ám này. Cô cũng không ngoại lệ, có một thời gian Bạch Ninh qua đời, đó là thời gian khó khăn, với tang phục và người đồ đen ra vào, khung cảnh thật sự khiến người khác lạnh sống lưng. Bạch Hy bắt gặp từng chiếc mộ, cô như thấy từng linh hồn đang khóc than. Qúa sợ hãi, Bạch Hy lảng tránh từng ánh mắt với mọi thứ xung quanh, căng thẳng chỉ nhìn vào tấm lưng lớn của Lăng Y Thần đang đi trước mặt.

Họ đi mãi cho tới một góc của nghĩ trang, nơi đây đặc biệt hiu quạnh, Lăng Y Thần dừng lại trước một tấm bia mộ.[Tới nơi rồi.]

[Hả?.] Bạch Hy chưa hiểu, cô nhìn xuống tấm bia mộ, hử? Kỳ lạ, tại sao...cái này không có tên, cũng không có ảnh?. Cô nhìn những tấm bia mộ bên cạnh đều có tên và ảnh tại sao riêng cái này...[Tại sao...?.]

[Anh, em tới rồi.] Lăng Y Thần kính cẩn, cúi gập người. Bạch Hy dù không hiểu cũng cúi nhẹ người theo. Lăng Y Thần còn có một người anh trai?.

Lăng Y Thần đôi mắt hổ phách đầy u sầu. Anh nặng nề lấy một hơi.[...Đây là... anh trai song sinh của tôi.]

[!?.] Lăng Y Thần hơn nữa còn có anh trai song sinh?. Bạch Hy kinh ngạc.[Cái gì?.]

[Anh ấy chính là lý do cản trở chúng ta.]

Càng nói càng khó hiểu.[...]

[Anh ấy tên là Lăng Y Thiên. Trước đây gia đình tôi vốn không phải là bây giờ.]

[Không phải như bây giờ tức là...?]

[Mẹ hiện tại của tôi là mẹ kế, Lăng Minh là em trai cùng cha khác mẹ với tôi. Trước đó ba của tôi là ma cà rồng, mẹ của tôi là một con người bình thường, họ kết hôn. Mẹ tôi sinh ra tôi và anh ấy, cùng một lúc. Nhưng chúng tôi không giống nhau, tôi hoàn toàn là ma cà rồng, tiếc hơn anh ấy lại là nửa ma cà rồng, nửa là người. Ba mẹ và tôi được chấp nhận nhưng anh ấy thì không. Vì lo sợ Tổ chức có thể biết được thân phận lai của anh ấy mà chúng tôi phải giấu đi, anh ấy sống ở trong tối, tôi sống ở ngoài sáng. Đến lúc lớn, anh ấy lại càng cô đơn, vì là song sinh, tôi giúp anh ấy bằng cách giấu mọi người để hoán đổi cho nhau và trốn ra ngoài.]

*********

6 năm trước.

Lăng Y Thiên tới nhà vệ sinh để rửa tay, lau người.

[Anh chơi vui quá nhỉ?.]Lăng Y Thần đứng dựa người vào tường, đầu đội mũ lưỡi trai đen, phảng phất có thể thấy đôi mắt màu máu, trên tay ngậm một túi máu đỏ tươi, tới giờ ăn rồi ~.

Lăng Y Thiên nhìn lên chiếc gương trước mặt thì thấy thân ảnh trong gương của Lăng Y Thần. Ánh mắt anh dừng lại trên túi máu Lăng Y Thần đang uống.[Sao cậu lại tới đây?. Còn nữa, không sợ có người thấy sao? Hiên ngang ghê.]

[Em sợ anh sẽ bị vùi trong cái đống người đó mất.] Thôi đi, rõ ràng là đang nói dối, thật ra là đang ghen tỵ đây.[Hôm nay Lăng Minh không tới, từ sáng tới giờ em chạy theo anh mà mệt muốn chết.]

Lăng Y Thần được khen thì cười mỉm, anh lấy bàn tay mình rửa trong nước.

[Anh, sau này chúng ta hạn chế đổi chút có được không?.]

[Tại sao?.] Lăng Y Thiên ngạc nhiên.

[Chỉ là... càng nên cẩn thận thôi.] Lăng Y Thần, ánh mắt không tập trung, đương nhiên, vì là nói dối mà.

[Cạch!.]Một tiếng động phát ra ngay ở ngoài cửa, chưa kịp xác định, bóng đen đó đã di chuyển nhanh, hai người giật mình.[Ai?.]

Lăng Y Thiên hốt hoảng, đuổi theo.[Để anh đi xem sao.]

Lăng Y Thần cũng muốn truy, nhưng lại sợ người khác có thể nhìn thấy lại để anh trai mình đi một mình nhưng cả người không thể đứng yên nổi, nếu như có người thấy chắc chắn không ổn, vừa phát hiện bí mật của Lăng gia, vừa bại lộ thân phận của Lăng Y Thần anh là một người uống máu. Chờ không được, anh kéo cái mũ xuống dưới che mất mắt, có thể là cả khuôn mặt, anh cẩn trọng chạy vội theo.

Bước chân càng xa dần, từng tiếng giày nện dưới sàn nhà càng vang thêm, bóng đen đó sợ hãi chạy khắp nơi, va lại lung tung vào mọi người, bước chân lảo đảo, có lẽ là sự sợ hãi, hắn chỉ nhanh hơn Lăng Y Thiên một chút, nhưng anh lại chưa một lần nhìn được khuôn mặt đó, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng sợ hãi vội vàng chạy trốn. 

Bạch Hy từ trong phòng đi từ trong lớp học ra ngoài, trên mặt hiện rõ ràng hai chữ vui vẻ, còn nhảy chân sáo cầm theo một hộp quà được trang trí đẹp và khéo tay mà ngắm nghía, đôi mắt vẫn cứ là cong lên vì vui sướng thì vai đột nhiên bị va phải, hộp quà theo đó mà rơi xuống đất, văng ra xa.[A!.]

Cô bực mình, còn tưởng tên khốn nào dám...quay mặt lại thì ngạc nhiên.[Ô, Bạch Ninh, anh đi đâu mà chạy vội thế?.]

Bạch Ninh còn bận thở, nhất thời chưa trả lời được mà giành chút thời gian bình tâm, anh cúi người, hai bàn tay chống xuống đầu gối, thở dốc, khuôn mặt hiện rõ sự căng thẳng cùng sợ hãi tột độ.[Ha...ha...a...] Ánh mắt nhìn trộm ra phía bức tường, một bóng đen đã núp ở đó trực chờ.

Lăng Y Thiên vốn dĩ đã có thể tóm được Bạch Ninh nhưng lại để con mồi vuột mất ngay trước mắt vì sự xuất hiện của Bạch Hy. Đúng, sau bức tường đó là căn cứ của Lăng Y Thiên, chỉ đợi ngày xuất kích.

[Đằng đó có gì sao?.]Bạch Hy thấy Bạch Ninh cứ nhìn về phía đó đâm cũng hiếu kỳ, cô cũng nhìn theo nhưng lại bị Bạch Ninh hai tay nắm lấy khuôn mặt của cô, bắt cô đối diện mình.[Nhìn anh này!.]

Bạch Hy bị dọa cho giật mình, cô trợn trừng mắt.[S...Sao thế?.]

[À...ừm...]Bạch Ninh tròng đen đảo qua đảo lại, bối rối vô cùng, vừa muốn giấu cô, lại vừa muốn tìm lý do gì đó, tình cờ lại nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, một bóng đen. Hắn từ từ dưng con ngươi đỏ hướng về phía anh, đôi mắt hai người chạm nhau, Bạch Ninh lại một lần nữa mất tự chủ, á khẩu chẳng nói lên lời, đôi mắt đen mở to vì kinh ngạc, đôi môi run lên vì sợ hãi, bàn tay trên khuôn mặt Bạch Hy đã nới lỏng. 

Không thể nhầm vào đâu được, là khuôn mặt đó, Lăng Y Thần ở trên cây ung dung tự tại dương cặp mắt máu đó tới Bạch Ninh, môi mỏng dưới bóng cây tà ác đến tột cùng. 

Nhưng...Nhưng người trước mặt anh là Lăng Y Thần, vậy sau anh chính là người còn lại đó? Vậy là anh không có nhìn nhầm, thực sự có tới hai Lăng Y Thần, thực sự có tới hai ác ma!.

[Gì thế?.] Bạch Hy cảm giác được chuyện không lành, lực đạo trên tay Bạch Ninh cũng giảm, cô xoay người về phía sau, bóng đen ở trên cây lập tức bốc hơi. Cô ngó nghiêng, cũng không thấy có gì hết, kỳ lạ là Bạch Ninh cứ sợ hãi thứ gì đó.[Ca, anh làm sao vậy? Không khỏe sao?.]

[C...Chúng ta...Chúng ta về nhà thôi.]

[Hả?.] Bạch Hy ngạc nhiên.[Chúng ta đang ở trường, cũng chưa hết tiết, sao có thể đi về?.]

[Anh cảm thấy không khỏe, chúng ta về nhà thôi.]Bạch Ninh như người mất hồn, nắm lấy cổ tay Bạch Hy lôi đi.

[Nhưng...]Bạch Hy không hiểu chuyện gì, lực đạo trên cổ tay mạnh quá khiến cô bị kéo đi, nửa không muốn nên cứ ngoái lại nhìn hộp quà bị bật nắp nằm lăn lóc trên sàn.[Nhưng...]

Một bàn tay lặng lẽ cầm lấy hộp quà đó lên, trong âm thầm.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật