Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 24: Em quay về rồi ~



Lúc Lăng Y Thần làm việc ở công ty xong mới về nhà, đã mệt còn mệt thêm, anh bước vào trong nhà thì đã cảm thấy có gì đó rất sai. Gì nhỉ? Cái cảm giác bất an này?. Anh bước vào trong thư phòng thì thấy Sở Trí Tu đã đứng ở trong.[Sở Trí Tu? Sao anh lại ở đây?.]

[Giao hàng.] Sở Trí Tu liếc mắt về phía ghế ngồi có một người phụ nữ đang bất tỉnh ngồi ở đó.[May mắn là chưa có ai nhìn thấy mặt của cô ấy. Bên Tổ chức tôi đã phái người khác đi thay rồi, ngoại hình tương đối giống cô ấy. Tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc gây mê, có lẽ sắp hết tác dụng rồi.]

Bạch Hy?. Lăng Y Thần kinh ngạc, lại có chút cảnh giác với Sở Trí Tu.[Tại sao cô ấy lại ở chỗ anh?.]

[Cái này có chút khó nói. 2 hôm trước, Giai Kỳ tới gặp tôi, cô ấy nhất quyết muốn đưa Bạch Hy vào trại huấn luyện, lợi dụng quyền lợi của Giai Kiệt trong Tổ chức, còn muốn thông qua người phụ trách này là tôi...]

[Nên đã lợi dụng anh?.]Lăng Y Thần ngắt lời, anh chỉ nghe qua loa cũng đã hiểu gần hết câu chuyện.

Sở Trí Tu ngập ngừng, lời này có vẻ khiến anh thấy buồn, nhưng lời nói này của Lăng Y Thần là đúng.[Đúng, cô ấy lợi dụng tôi, bởi vì tôi yêu cô ấy nên muốn sai tôi làm gì cũng được.]

[Nếu như anh không từ bỏ, có lẽ giờ hai người đã là một đôi rồi.]

[Đứng có ngoáy vào nỗi buồn của tôi, cậu biết thừa cô ấy đối với cậu từ trước tới nay như thế nào mà.]Sở Trí Tu thích Giai Kỳ, Giai Kỳ lại yêu Lăng Y Thần, bọn họ sớm đã cùng nhau cuốn vào vòng luẩn quẩn của tình yêu.

[Nhưng anh yêu Giai Kỳ như vậy, nghe lời cô ấy như vậy, tại sao lại giao Bạch Hy lại cho tôi?. Đáng nhẽ phải nên nghe lời Giai Kỳ đưa Bạch Hy vào trại huấn luyện chứ?.]

[Tôi còn nợ cậu một lần mà. Coi như lần này là trả lại đi. Nhớ đem cất cho kỹ, đừng để Giai Kỳ nhìn thấy được, bên Tổ chức tôi đã an bài rồi.] Nhắc tới chuyện này ai nấy đều không vui, Lăng Y Thần nghiêm mặt lại. Sở Trí Tu có chút gượng gạo.[Nhưng tôi cảm thấy cô gái Bạch Hy này có chút quen, có phải đã gặp ở đâu rồi?.]

[Vậy việc của anh xong rồi...đi đi.] Lăng Y Thần có chút muốn đuổi khách, hơn nữa quan hệ giữa hai người xưa nay cũng chẳng phải tốt, anh không muốn trả lời câu hỏi này, về thân thế của Bạch Hy, từ trước tới nay luôn là tối mật. Anh liếc mắt tới chiếc cửa phòng.

[Không phải đuổi, tôi khác đi.] Sở Trí Tu rời đi nhưng tới trước của phòng, lúc nắm tới tay đấm cửa, anh dừng lại.[Lăng Y Thần cậu thích ai cũng được, muốn thu nạp ai cũng được nhưng tuyệt đối không được Giai Kỳ rơi nước mắt, nếu không tôi sẽ không giúp cậu như hôm nay đâu.]

[...]

Sở Trí Tu chỉ nói vậy xong rời đi sau cánh cửa. Những lời anh nói là thật lòng, nếu như không phải là người anh yêu, anh nhất định không đánh đổi cả mạng sống để làm trái luật của Tổ chức mà đưa Bạch Hy vào trại huấn luyện nhưng không phải vì anh hèn nhát mà giao Bạch hy lại cho Lăng Y Thần mà chỉ là anh không muốn làm trái với lương tâm của mình.

Bạch Hy gục mặt, ngủ an tường ngồi trên ghế. Cô giờ trông thật hiền lành, không giống như người lần trước hung ác tàn nhẫn đánh anh một cái.

Lăng Y Thần đứng trước Bạch Hy, anh quỳ gối xuống cho trước mặt cô. Anh lấy ngón tay gạt mấy sợi tóc mai xõa xuống khuôn mặt của Bạch Hy, thuận tay vuốt một cái từ thái dương xuống má và dừng ở đôi môi đang mím lại.[Em lại quay về rồi nhỉ, Boomerang?.]

**********

6 năm trước.

Bạch Hy đứng vịn vào lan can, hít thở không khí buổi chiều, với làn gió nhẹ lùa vào mái tóc, ánh nắng chiều rọi vào đôi mắt nâu lạnh. Cô để mấy cuốn sách lên lan can.[A~ Thích thật ~.]

Bạch Hy ngồi trên một chiếc ghế cũ được cất trên sân thượng. Đây là nơi yêu thích của cô. Bạch Hy đung đưa chân, bởi vì không cao nên cho dù ngồi ở ghế chân cũng chẳng chạm đất, ngồi như vậy đối với cô thật thích.Nhớ năm nào, cô cũng đã từng là một cô gái ngây thơ như vậy.

Giờ để ý lại mới biết được trên đây cũng còn có người khác.[Aish! Giật cả mình. Sao cậu ta lại ngủ ở đây chứ?.]

Lăng Y Thần với khuôn mặt gần như là hoàn mỹ ngồi trên ghế gỗ được nép vào trong một hốc cạnh chiếc tủ cũ vừa hay đủ lưng anh, lưng ngả vào lan can, chân vắt để lên một chiếc ghế khác. Đầu dựa vào chiếc tủ cạnh đó, hai tay khoanh trước ngực. Anh trông giống như đang trốn ai đó trong khe cửa và ngủ quên đi mất.

[A.]Bạch Hy mở to mắt, chỉ là tình cờ, tình cờ trái tim cô đã trật đi một nhịp, không hiểu sao thân nhiệt bỗng tăng vọt, cả người nóng lên, má ửng đỏ giống như vừa mới say rượu. Cô đưa tay lên ngực trái của mình, qua lớp đồng phục cô có thể cảm nhận mạch tim đập nhanh liên hồi. Đây là cái gì?.[Chẳng nhẽ...Là say nắng trong truyền thuyết?.]

Mắt, mũi, môi...Bạch Hy tự nhiên lại bị thu hút bởi ánh nhìn của anh. Đôi mắt cô tự động phản ứng với khuôn mặt lẫn hơi thở của Lăng Y Thần.

Lăng Y Thần trở mình đôi mắt lim dim mở ra. Bạch Hy ngượng ngùng đem quyển sách che lên mặt trước khi anh kịp nhìn thấy khuôn mặt đỏ chót của cô, chắn đi tầm nhìn về phía cô của Lăng Y Thần. Anh chỉ liếc một cái, lúc anh quay đi, cô nhìn lại nếu Bạch Hy không nhầm, đôi mắt đó vừa chuyển ánh đỏ. Cô nhíu mày, nhìn lại lần nữa, màu đôi mắt là màu đen, thì ra là cô chỉ nhìn nhầm.

[Cầm ngược sách rồi kìa.]Lăng Y Thần nhìn xuống sân trường. Chỉ là lúc mở mắt lướt qua thì thấy, tiện nhắc nhở.

Bạch Hy trông như vừa bị bắt tại trận, cô giật mình, nhìn lại trang sách mới thấy là chữ đã ngược. Cô thì thầm tự trách.[Chết tiệt!.]

Cô nhìn trộm Lăng Y Thần qua quyển sách chỉ hở mỗi đôi mắt của cô. Lúc này góc nghiêng của anh còn đẹp hơn nữa, cô có thể nhìn rõ rành rành sống mũi thẳng, đôi môi của anh khiến yết hầu của Bạch Hy cũng phải phản ứng ừng ực.

Không ổn!. Có gì đó không ổn chút nào. Ngượng chết đi được!. Bạch Hy nhăn mặt.

[Lăng Y Thần! Thì ra anh ở đây.]Lăng Minh chạy từ dưới cầu thang lên.[Sao anh có thể trốn ngay ngày đầu tiên nhập học được?. Mau đi cùng em!.]

Bạch Hy bối rối, còn có người khác, ngượng quá. Không được, rút thôi!. Cô lấy quyển sách che lên mặt mình, cúi người vội vàng chạy qua Lăng Minh xuống dưới.

[Gì vậy? Có gì đó vừa lướt qua sao?.] Lăng Minh cảm thấy rõ ràng một làn gió thổi qua người, rất nhanh đã không thể xác định được đúng vật thể. Anh bỏ qua Bạch Hy và muốn tiếp tục với Lăng Y Thần thì chưa chi đã bị cho một bạt tai.[Bộp!.]

[Á!.]Lăng Minh bực mình, anh nổi cáu.[Anh làm cái gì thế?. Sao lại đánh em?.]

[Cậu dám gọi anh là "Lăng Y Thần" hả!?. Gợi đòn!. Có muốn đánh thêm cái nữa cho tỉnh không?.]

Lăng Minh cười trừ.[Ca, em sai rồi a?. Nhưng mà cái người vừa ở đây cùng anh là ai thế?.]

Lăng Y Thần đứng dậy, xách lấy balo còn để ở ghế đeo lên vai.

Lăng Minh tình cờ thấy chồng sách mà Bạch Hy để quên ở lan can.["Boomerang, đi rồi về". Gì đây? Tiểu thuyết à?.]

Lăng Y Thần nhận lấy cuốn sách từ tay Lăng Minh.

Bạch Hy quay trở lại từ ngoài vào, cũng nhanh như lúc đi, vẫn cầm lấy một quyển sách che nửa mặt chạy vào. Nhanh chóng giật lấy cuốn sách trên tay Lăng Y Thần rồi lại chạy đi mất. Anh chỉ ngạc nhiên mà chẳng làm gì được, ngơ ngác nhìn Bạch Hy chạy đi.

[Trời, cái gì thế?. Nhanh thật đấy.]Lăng Minh cảm thán, anh chưa thể thấy rõ được vật thể đó là gì nữa.

Lăng Y Thần cười nhếch mép.[Boomerang.]

Bạch Hy tẩu thoát khỏi tầng thượng cùng với chồng sách, cô dừng lại ở cầu thang.[Hộc...Hộc.]

Cô đem tay lên để trên ngực trái, cái cảm giác đó vẫn chưa thể nguôi ngoai hết.[Sao thế nhỉ?. Mình làm sao thế nhỉ?.]

Kể từ lúc đó, ánh mắt của Bạch Hy và Lăng Y Thần cứ như là nam châm hướng tới nhau ngược cực, cô luôn theo dõi anh từ xa, càng ngày điều đó đã trở thành một thói quen không thể thiếu. Đó...là lần gặp gỡ đầu tiên của Bạch Hy với Lăng Y Thần. 


Bạch Hy có thể nhìn thấy thứ trước mặt tối như thế nào, chẳng qua là không rõ ràng. Cô chớp mắt liên tục vì không nhìn rõ, cô thở mạnh, khẽ cử động, cô lấy tay dụi mắt, lúc mở mắt to ra nhìn thì Bạch Hy thất kinh.[Đây là...đâu?.]

Nơi đâu giống như nhà tù vậy, đen tối, đáng sợ, Bạch Hy đang ngồi trên một chiếc giường ở giữa căn phòng, ở đây chỉ có ánh sáng lờ mờ, nơi này trong trí nhớ của Bạch Hy giống như...là nơi đã từng là nơi nhốt Như Ân?.

[Cái gì thế này?. Tại sao mình lại ở đây?.] Bạch Hy trong đầu hỗn loạn vô cùng. Sau khi bị chuốc thuốc mê thì cô chẳng biết gì nữa, nhưng cô đã nói chuyện với Giai Kỳ ngay lúc đó, có thể là do cô ta dở trò.[Chết tiệt, Giai Kỳ cô ta!.]

[Sáng sớm mà chửi bới gì thế?.]Lăng Y Thần từ giường ngồi dậy bên cạnh Bạch Hy. Anh khoác một tay lên vai cô, khuôn mặt còn ngái ngủ như vừa bị đánh thức.

Bạch Hy lấy tay gạt cánh tay của Lăng Y Thần vắt trên vai cô xuống.[Lăng Y Thần tại sao anh lại ở đây?.]

[Nhà của tôi, tại sao lại không thể ở?.] Thấy cô tuyệt tình như vậy anh lại có chút nuối tiếc.

Chỗ Như Ân lần trước bị nhốt lại là ở tầng hầm ở nhà của Lăng Y Thần, vậy đây cũng là tầng hầm đó?. Không được, cô không thể ở đây được, nhất là cạnh Lăng Y Thần và ngôi nhà của anh.[Vậy tại sao tôi lại ở đây?.]

[Chẳng phải tôi từng nói em chính là boomerang sao, em quay lại đây đương nhiên là lẽ thường.] Lăng Y Thần không muốn để Bạch Hy biết cô đang gặp nguy hiểm như thế nào, càng không muốn cô bận tâm tới, chắc chắn sẽ lấp ló chuyện này.

Bạch Hy lúc nào cũng thấy lời mình nói là thừa thãi, nên sớm đã bỏ cuộc.[Vậy anh giờ đem tôi tới đây là muốn nhốt tôi lại một lần nữa sao?.]

[Sao em biết? Bị nhốt và ở cạnh tôi nhiều nên em có vẻ đã nhạy lên nhiều nhỉ?.]

[Đừng có đùa, tôi phải tới thăm mẹ.] Bạch Hy xuống giường, cô nhớ tới người mẹ của mình còn đang trong viện, có lẽ hôm nay không tới sẽ khiến bà thấy lo lắng.

[Giờ còn chưa sáng đâu.]Lăng Y Thần ôm lấy eo Bạch Hy, kéo cô cả người nằm xuống giường.[Lần này tôi không thể để em đi, với cả tôi cũng chưa có ăn sáng đâu.]

Mặt Lăng Y Thần giờ ngay sát cổ cô, anh nhắm mắt lại như muốn ngủ tiếp, thoải mái hơn thường, Bạch Hy thì khỏi nói, người cứng đờ lại, dây thần kinh không thể dãn ra nổi, cơ mặt nổi hẳn lên. Cô không thể yên được nếu anh cứ liên tục khiến cô cảm thấy rung động như thế này nhưng căn bản lại không thể nói ra được hết những lời muốn nói.

Cứ như vậy Bạch Hy ngủ cho tới sáng, lúc tỉnh dậy thì Lăng Y Thần đã không còn ở bên, cô nhìn đồng hồ trên điên thoại, đã muộn bữa sáng rồi, cô rời khỏi giường, đi ra khỏi phòng thì mới biết cửa không khóa, còn mở rộng như thể cố tình để cô đi qua.

Cả cánh cửa bí mật cũng bị mở ra, Bạch Hy còn tưởng lần này nằm trong tay Lăng Y Thần rồi coi như là đứt, chắc chắn sẽ bị nhốt lại ở dưới cái hầm 4 bức tường toàn đá kia. Lên tới phòng khách đã ngửi thấy đầy mùi thức ăn và tiếng xào nấu.

Bạch Hy có chút dao động. Lăng Y Thần đang ở trong bếp nấu nướng, không phải chứ đàn ông thế này thường khiến con gái đổ thành đống nha, anh đeo tạp dề, thao tác như đầu bếp chuyên nghiệp, Bạch Hy cũng phải tự hỏi làm sao anh có thể cái gì cũng biết như vậy, đến cả chuyện bếp núc cưa phụ nữ cũng không làm khó được, Lăng Y Thần trong mắt Bạch hy hiện giờ giống như nam thần chỉ có một từ để mô tả thôi "soái". Không biết có phải do nắng sớm hay ánh hào quang mà anh tỏa ra nhưng như có một mặt trời ở trên vai anh, tỏa ra một khí phách lạ thường, hào nhoáng mà tỏa nắng.

Lăng Y Thần tình cờ nhìn thấy Bạch Hy, cô giật mình tránh đi, bỏ ngay cái ý định nghĩ anh đẹp trai lúc này.

[Dậy rồi à?. Thấy em ngủ rất ngon nên tôi không có gọi.]

Bạch Hy không trả lời, cô thẳng bước đi ra phía cửa.

[Đứng lại!.] Lăng Y Thần nghiêm mặt lại, ánh mắt ôn nhu đã giảm.

Bạch Hy đứng hình.

[Ăn đã rồi hãy đi.] Lăng Y Thần giọng giảm nhỏ lại.

[Tôi phải đi thăm mẹ.]

[Em hôm qua là bị Giai Kỳ đánh ngất phải không? Nếu vậy thì em biết bản thân mình đang gặp nguy hiểm chứ? Nếu như bây giờ em tới thăm mẹ, có phải bà ấy cũng sẽ gặp nguy không?.]

!?. Lăng Y Thần biết chuyện hôm qua? Người ngăn được Giai Kỳ cũng chỉ có một mình anh, sáng nay thức dậy thì ở nhà Lăng Y Thần, liệu có phải anh là người giúp cô?. Bạch Hy là người hiếu thảo vì vậy chắc chắn sẽ nghĩ cho mẹ mình nhưng cô không muốn ở lại.[Vậy tôi không tới thăm bà ấy nữa.]

[Em nghĩ cũng đừng có nghĩ tới chuyện đi làm, tôi đối với em bây giờ là rất buông thả, nếu như em bước ra khỏi căn nhà này nửa bước, tôi nhất định sẽ khiến em không thể đi đâu được, như lúc trước.] Lăng Y Thần đã nấu nướng xong, anh chống hai tay xuống bàn bếp. Anh có thể giỏi mọi thứ nhưng về mặt thể hiện tình cảm thì chưa đạt tới cái ngưỡng cảnh nào cả, anh như vậy chỉ là muốn cô không vất vả, anh từ lúc sáng đã dậy sớm để nấu ăn, lúc ôm cô ngủ anh đã thấy Bạch Hy của anh từ lúc nào đã trở nên gầy guộc như vậy?.

Bạch Hy cứng đờ người. Cô quay người ngồi xuống bàn ăn, Lăng Y Thần cười vì hai lòng, ít khi cô nghe lời anh như vậy. Anh bày từng món ăn lên bàn, ra trước mặt Bạch Hy, hương thơm cùng khói của thức ăn nóng nghi ngút trước mặt cô. Nhiều món kỳ công như vậy, e là cũng làm từ rất sớm, nhìn cũng rất cầu kỳ, Bạch Hy nhìn thấy cả bàn ăn nhiều như vậy thì đói cả bụng, từ tối hôm qua đã chẳng ăn được gì, nửa muốn ăn nửa lại không muốn khuất phục trước mặt Lăng Y Thần.

Lăng Y Thần thấy cô chỉ nhìn vào bàn ăn, không cảm xúc mà cũng không nói gì, lại phải dùng chiêu rồi.[Bây giờ em muốn tự ăn hay là để tôi giúp?.]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật