Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 2: Quá khứ day dứt ~



Sau gáy là một mảng tóc đen bị nhuốm ướt, cũng không rõ màu máu.

Đầu óc Bạch Hy bắt đầu choáng váng, trước mặt cô mọi thứ đều quay mòng mòng, mẹ cô trước mặt vẫn duy trì tư thế cũ không đổi, bà vẫn trừng mắt nhìn cô, khóe mắt bà ửng hồng, từng dòng nước cứ chảy xuống nơi sàn nhà đầy mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Tự bản thân cô có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của mình, vừa nặng nền vừa gấp gáp dần.

Bước chân Bạch Hy dần lảo đảo, cô muốn tới đỡ mẹ dậy, nhưng bản thân đã đứng không còn vững nữa rồi, một tay cô đỡ lên chán, dù cho nhắm mắt, lắc đầu mấy lần cũng không vơi đi sự choáng váng tột độ lúc này. Bạch Hy cố trấn tĩnh lại bản thân, theo bản năng đem tay chống lên thứ bên cạnh một cách nhanh nhất, lại không ngờ bên cạnh chẳng có gì, bàn tay đưa ra liền với hụt khiến cô ngã nhào ra sàn. Bạch Hy không biết mất đã mất bao nhiêu máu, hai bàn tay là một màu đỏ tươi, cô dần kiệt sức, hình ảnh trước mặt như thế mà biến dần đi mất.

Bạch Hy bất tỉnh.

***

Mặt trời ánh lên những tia nắng chói chang, mang theo một ngày mới đến.

Lúc Bạch Hy tỉnh dậy đã là quá bữa sáng rồi, cô cảm thấy sau gáy truyền tới cơn đau nhức, đầu cô đau như búa bổ, Bạch Hy mở mắt, không biết đã vào phòng mình bằng cách nào, quanh đầu Bạch Hy được băng bó cẩn thận, sau gáy trước chán cũng cảm thấy đau nhức vô cùng. Bạch Hy nhìn ra bên ngoài phía cửa phòng, mẹ cô đang lau sàn nhà. 

Mẹ Bạch Hy vừa lau sàn vừa vui vẻ ngân nga một giai điệu cũ, khuôn mặt mỉm cười, toc stai lẫn quần áo đều gọn gàng, mẹ cô bây giờ trong ánh mắt của Bạch Hy mới chính là người mẹ cô biết. Người phụ nữ này, sao có thể là người tối qua hô hào nói muốn cô chết đi?

Giọng nói buổi sớm còn lười nhác, hơi khàn, cô cất tiếng gọi: "Mẹ."

Mẹ Bạch quay đầu lại, dừng ngay động tác, liền chạy vào trong phòng, ngồi cạnh cô, hai tay nắm chặt bàn tay Bạch Hy, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay bà, bàn tay của một người mẹ, thực sự rất ấm áp: "Tiểu Hy, con dậy rồi?"

Bạch Hy đem người chống đỡ, khó khăn lắm mới ngồi dựa được vào đầu giường, chỉ biết cười mỉm, khẽ gật đầu: "Vâng." 

Mẹ Bạch Hy quở trách, trở tay cốc một cái lên trán Bạch Hy: "Con đấy, tiểu nha đầu, con có biết mẹ lo cho con thế nào không?. Sao có thể suốt ngày đi làm về là uống rượu được chứ hả, con xem, say rồi còn nằm lăn ra đấy để bị thương."

Mẹ cô...là như vậy. Căn bệnh của bà, thật khó để một lời mà nói hết được. Sau khi anh trai cô Bạch Ninh qua đời, bà thường bị chứng bệnh này, lúc tỉnh lúc mê, thậm chí con gái mình còn không nhận ra. Lúc thì nổi giận cực độ, lúc thì tươi cười ôn nhu, căn bản không nhớ bản thân mình đã làm những chuyện gì, sau khi tỉnh dậy liền nghĩ những chuyện đó là do cô làm.

Bạch Hy không phải thấy lần một lần hai, sáu năm nay cô đã sống cuộc sống như vậy, cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Hy bị thương nặng tới vậy. Một lần nữa cô chỉ đành cuốn vào sự chăm sóc của bà, mặc cho bị trách móc: "Mẹ, con xin lỗi."

Mẹ Bạch đem vài lọn tóc vén lên vành tai cô, vuốt ve mái tóc đen óng mượt: "Mẹ biết từ lúc Ninh đi con rất đau khổ, mẹ cũng vậy, bản thân mẹ là người đứt ruột sinh ra hai đứa, có thể không xót sao?"

Bà vẫn cứ cho là, Bạch Hy như vậy vì cái chết của Bạch Ninh, nhưng bản thân lại không biết được chính mình mới là người như vậy.

Không phải là Bạch Hy không đau lòng, mà chỉ là cô còn đủ tỉnh táo để chấp nhận sự thật, sau khi cha mẹ cô ly dị, bà là lý do duy nhất để cô chống đỡ cho tới ngày hôm nay: "Con biết rồi, mẹ vẫn là người yêu thương con nhất!"

Bạch Hy đem đầu vùi vào ngực bà, hôm nay, cô muốn ôm lấy bà thật chặt. Những lúc thế này, cô nên biết tận hưởng cho đã.

Mẹ Bạch cũng ôm lấy con gái, tay vỗ vài cái lên lưng an ủi cô: "Được rồi, được rồi, mau ra ăn sáng, gọi Tiểu Lâm tới ăn cùng đi a."

***

Nửa tiếng sau, Diệp Song Lâm đến nhà Bạch Hy, ngay khi nhìn thấy băng trắng sau đầu Bạch Hy, Diệp Song Lâm gần như đã hiểu ra vấn đề, với anh chuyện mẹ Bạch Hy thường xuyên cư xử lạ cũng không phải lạ lẫm gì, thậm chí còn tận mắt chứng kiến sự lên cơn của mẹ cô, nhưng lần này quả thật không chấp nhận được.

Diệp Song Lâm hỏi một câu thừa: "Đau không?" 

Bạch Hy lắc lắc đầu muốn nói không sao: " Anh vào nhà đi."

Diệp Song Lâm theo sau cô vào, ánh mắt anh dán chặt lên người Bạch Hy, rõ ràng ánh lên sự xót xa. 

Vừa vào tới phòng khách, Diệp Song Lâm nhìn thấy mẹ Bạch Hy liền đem giấu cái mặt nghiêm trọng kia, cười tươi nói: "Bác gái, cháu tới rồi."

Mẹ Bạch vẫn đang sắp đồ lên bàn ăn, mùi thức ăn đã thơm nức, đúng lúc Diệp Song Lâm đến cũng dọn xong xuôi, mọi người ngồi vào bàn ăn. Trong bữa ăn với toàn sự ngượng ngùng, Diệp Song Lâm đóng kịch rất giỏi, quả là tài năng vẫn chưa bị khai quật, suốt bữa lấy cú ngã của Bạch Hy ra làm trò khiến mẹ cô cười, Bạch Hy thấy vậy cũng không ngăn, ngược lại còn muốn cảm ơn anh đã mang lại cho mẹ cô khoảnh khắc này, khiến cô ghi nhớ một lần nữa nụ cười vô tư của bà, khắc sâu vào trong kí ức. Chỉ cần thấy bà cười, cô cũng không cảm thấy đau nữa.

Sau khi bữa ăn sáng kết thúc, Bạch Hy xin phép mẹ ra ngoài đi học, nhưng thực chất là cũng Diệp Song Lâm quay lại trụ sở.

Vì hoàn cảnh không cho phép, bản thân Bạch Hy đã từ bỏ việc học đại học từ lâu rồi, cô cảm thấy cứ lăn lộn theo Diệp Song Lâm chính là con đường kiếm tiền dễ nhất, việc gì cũng làm, chỉ cần có tiền, chính là việc làm được, nhất định sẽ không từ chối. Đối với Bạch Hy, tiền vẫn là lí do khiến cô liều mạng làm việc bất chấp này.

Bạch Hy: "Thế nào? Đại minh tinh Giai Kỳ đó đã gửi tiền qua chưa?"

Diệp Song Lâm: "Rồi, như đã hứa, anh 3 em 7, đã thỏa mãn được em chưa, tiểu nha đầu?" 

Diệp Song Lâm không so đo vụ chia tiền nữa, anh biết nếu không phải Bạch Hy nuôi bản thân đã khổ, còn phải nuôi thêm một người mẹ bị bệnh, cô sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, không phải suốt ngày theo anh làm công việc này. Bạch Hy thậm chí còn trưởng thành sớm hơn trước nhưng người cùng tuổi, cô lăn lộn không biết làm bao nhiêu việc chỉ để kiếm tiền, chỉ cần có tiền, con bé này chắc chắn sẽ lao đầu vào như điên mà làm.

"Bác gái lại uống rượu à?" Diệp Song Lâm hai tay giấu trong túi quần, mắt vẫn dán vào miếng băng dính sau đầu Bạch Hy.

Bạch Hy để ý ánh mắt kia của Diệp Song Lâm, liền thả tóc che đi miếng băng dính sau gáy, trán cô vẫn còn hơi sưng. Mặc dù cảm thấy rất đau nhưng cô vẫn còn muốn nói đùa: "Bà ấy chẳng chịu nương tay gì cả."

Diệp Song Lâm đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Còn đùa được?"

Bạch Hy chỉ biết cười trừ, bản thân cô đương nhiên biết trong tình cảnh này nói đùa vậy là không thể, Diệp Song Lâm đối với cô rất tốt, như em gái vậy, đương nhiên cũng sẽ hiểu là anh đang lo lắng, Bạch Hy làm một động tác đá chân cao ngang mặt mình, cười nói: "Em biết rồi, nếu lần sau bà ấy còn ném thế nữa em sẽ đá văng cái chai đó, tuyệt đối không cho nó đến gần, có được không?"

Diệp Song Lâm không muốn cô bị thương, đương nhiên cũng sẽ không muốn ai bị thương: "Anh cho em học Karate không phải để em làm trò trước mặt bà, chỉ cần tránh đi là được, nếu không bác gái sẽ sợ hãi." 

Bạch Hy cười cười: "Bà ấy là mẹ của em mà."

Lúc nhìn sang, anh chỉ thấy Bạch Hy cười mỉm, một nụ cười trong sáng, dáng người cô nhỏ bé, thấp chỉ ngang tới vai anh, khiến người đàn ông nào cũng muốn đứng trước che trở. Bản thân cho mình là nữ cường, nhưng anh biết, cô gái này, chỉ cần thu móng vuốt, nhất định sẽ là một người con gái yếu đuối vô cùng. Hơn ai hết Diệp Song Lâm chính là người chứng kiến sự trưởng thành của cô, lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, là lúc Bạch Hy khóc lóc vì bị Bạch Ninh trêu đùa, cô gái nhỏ với khuôn mặt mếu máo, ngây ngô còn đòi hận Bạch Ninh đến chết, chỉ là ai cũng không ngờ Bạch Ninh vậy mà chết rồi, Diệp Song Lâm muốn thay Bạch Ninh chăm sóc Bạch Hy, với tư cách là một người bạn của anh trai, nhưng sự quan tâm của anh dường như đi lệch quỹ đạo của nó, không biết từ lúc nào người em gái này đã trở thành người anh muốn bên cạnh, chở che như một người đàn ông.

***

Lúc này tại nhà riêng của Lăng Y Thần.

Lăng Y Thần bước ra khỏi phòng tắm, khói nóng cũng ra theo chân, trên người anh mặc áo khoác tắm, Lăng Y Thần lấy ngón tay khều chiếc áo lót ở trên ghế xuống, nhẹ nhàng cầm lên ly rượu ngồi ở ghế sofa. Trong căn phòng lớn mùi vị dục vọng cũng chưa tản đi hết, dưới sàn nhà, quần áo vứt ngổn ngang.

Trên giường lớn có một người phụ nữ mò dậy từ đống chăn, nửa thân dưới gần như phải lê đi, đủ để biết đêm qua đã có một trận mây mưa lớn tới mức nào. Trên người cô ta không mặc gì, lúc ngồi dậy chỉ đem chăn vắt ngang ngực mình, đầu tóc cô ta rũ rượi, mặt mộc chưa trang điểm, khóe mắt có thể nhìn thấy vết thâm quầng, đêm qua căn bản không hề chợp mắt. Từ cần cổ dọc tới xương quai xanh đều là vết thâm tím mờ ám, trên mạch máu còn có một vết cắn, là hai dấu răng nanh rõ rệt.

Qua thứ chất lỏng sóng sánh trong ly rượu, người phụ nữ phải chống hai tay xuống giường gắng gượng, cô gần như kiệt sức, mệt mỏi, dù vậy vẫn cố chào mời, vẫn là dùng giọng điệu nỉ non: "Lăng thiếu."

Lăng Y Thần không để Tạ Tranh nói thêm lời nào, đem sấp tiền một trăm nhân dân tệ mới cứng ném xuống giường trước mặt Tạ Tranh, không ngoảnh đầu lại đi ra ngoài, chỉ để lại một câu lạnh lùng sau cánh cửa: "Việc của cô tới đây là xong rồi, sau này đừng để tôi thấy lại cô một lần nào nữa. Chuyện không nên nói, nên biết giữ kín miệng."

Tạ Tranh ngây người, cô hiểu ý Lăng Y Thần là gì, cô lúng túng kéo tóc hất sang một bên cổ, che đi vết răng nanh chưa kịp đóng vảy trên mạch máu, ý tứ từ trong lời nói của Lăng Y Thần đã quá rõ ràng, Tạ tranh đã là thứ đồ bỏ đi của Lăng Y Thần rồi. 

Tạ Tranh còn chưa kịp khẩn khoản cầu xin đã bị anh ta đuổi xéo, lòng tự trọng đã một cước bị đá văng rồi. Cô ta vừa cảm thấy tổn thương lòng tự tôn, lại vừa cảm thấy may mắn vì không phải lên giường với anh một lần nào nữa. Quả thật lúc dưới giường Lăng Y Thần mà một nam thần, lúc lên giường chính là dã thú vờn mồi. Đêm qua cô là bị anh dày vò gần như muốn chết, thô bạo không để cô nghỉ ngơi. Bụng dưới Tạ Tranh đau đến mức thở thôi cũng đã thấy khó khăn, Tạ Tranh đem tay ôm bụng, phải mất một hồi cô mới xuống giường nhặt đống quần áo lên mặc vào, đương nhiên cũng không quên sấp tiền mặt. Đã chấp nhận theo con đường đầy vết nhơ này, chắc chắn không thể than thành tiếng. Tạ Tranh tự nhủ là bản thân cảm thấy xui xẻo, vớ phải hạng người như Lăng Y Thần. Sau khi chuẩn bị cẩn thận mới bước xuống lầu, bước chân cô dừng tại khúc quanh của cầu thang, bởi vì dưới lầu vọng lên tiếng nói chuyện, là giọng của một người phục nữ: "Thần, anh nói em biết tại sao lại có chuyện này xảy ra?"

Giai Kỳ TV bật lên, trên màn hình hiện lên một bảng tin: "Giám đốc V.Entertaiment Lăng Y Thần đêm qua đã xuất hiện một người phụ nữ, nhiều người cho rằng đây là tình nhân của anh, dựa vào vóc dáng và màu tóc, nhiều người khẳng định đây không phải là đại minh tinh Giai Kỳ - người trong mấy tháng nay được mang danh phận là bạn gái của Lăng thiếu..."

Trên màn hình chiếu ảnh của Lăng Y Thần, đúng lúc Tạ Tranh đang xà vào lòng mình nỉ non, cũng may khuôn mặt của Tạ Tranh chưa dính máy ảnh.

 Giai Kỳ buột miệng nói cũng chẳng suy nghĩ: "Cái người tên Tạ Tranh, cô ta đang ở đâu?"

"Sao cô biết được?." Lăng Y Thần nhíu mày, người anh gọi tới phục vụ chưa từng để lộ ra bên ngoài, huống chi là bạn gái tin đồn Giai Kỳ, nhưng Lăng Y Thần không thể không khẳng định: "Người tối qua vào nhà tôi là người của cô?"

Giai Kỳ cũng không giấu diếm: "Đúng, em đã thuê người vào nhà anh đấy, không thì sao em có thể biết được hai người đã làm chuyện gì sau lưng em?" 

Lăng Y Thần ngược lại rất bình tĩnh, anh ngồi thoải mái trên ghế sofa nhấp ly rượu vang, tay còn lại đem dang rộng trên ghế. Anh liếc nhìn màn hình TV, cũng không cần biết thêm gì liền đem tắt: "Về đi."

Giai Kỳ: "Thần, đâu phải anh không biết, chuyện hẹn hò của chúng ta đã cho cả thế giới biết rồi, ai nhìn vào cũng biết người trong ảnh không phải em, anh nói em phải ra đường với mặt mũi nào đây?" 

Lăng Y Thần dường như đã bị chọc cho điên, anh đưa mắt lên nhìn Giai Kỳ, tay đặt ly rượu vang xuống bàn: "Chuyện này cô không cần phải lo, dù gì chúng ta cũng không cưới nhau, chuyện chúng ta chia tay tôi cũng cho người an bài rồi, sắp tới sẽ công bố giới báo chí."

"Anh." Giai Kỳ nghiến chặt răng, tay cô siết thành quả đấm, trong mắt cô người đàn ông trước mặt mình thật sự đáng đấm: "Anh đã lấy đi lần đầu của em rồi, giờ anh lại muốn vứt bỏ em một mình đúng không? Em không ngờ anh lại là loại người bỉ ổi như vậy."

Lăng Y Thần đứng dậy, tới sát trước mặt Giai Kỳ, anh nâng cằm cô lên để bốn mắt chạm nhau, anh có thể thấy sự phẫn nộ đến cực điểm của người phụ nữ này: "Tôi có ép cô không? Đó không phải là điều cô muốn hay sao?"

"Anh!" Giai Kỳ dù tức giận thế nào cũng chịu nuốt cục tức này xuống bụng, bản thân cô cũng đồng ý với Lăng Y Thần, biết lần đó là cô tự động tới dâng mình cho Lăng Y Thần muốn có chỗ dựa, vì vậy mà mới có hư danh đại minh tinh Giai Kỳ ngày hôm nay, nhưng nào đâu thể ngờ cũng có ngày bị Lăng Y Thần đuổi thẳng cổ tới mức này. Đối với Giai Kỳ nếu ngày nào cả hai người chưa tuyên bố chia tay trước công chúng, Giai Kỳ chắc chắn chưa bị anh bỏ rơi, hai người vẫn còn trên danh nghĩa, tức là cô vẫn sẽ có chỗ dựa. Chỉ cần cô cố nhẫn nhịn, đại sự đương nhiên không thể không thành: "Được, em về!"

Tạ Tranh ở trên cầu thang nghe không bỏ lời nào, quả nhiên người đan ông kia chính là như vậy, đồ chơi chơi qua một lần nhất định sẽ không còn có hứng thú nữa, Tạ Tranh lại một lần nữa cảm thấy may mắn, cô đợi Giai Kỳ đi rồi mới bước xuống lầu, đối với chuyện này, chắc chắn phải giả câm giả điếc mà đi khỏi. Khi Tạ Tranh đi xuống, Lăng Y Thần đã chuẩn bị sẵn xe để đưa cô ra khỏi, vì vụ việc hôm qua, phóng viên chắc chắn còn mai phục đâu đó quanh đây.

Lăng Y Thần vẫn đang nhắm mắt định thần ở trong phòng khách, lại nghĩ đến cô gái đêm qua cả gan đột nhập vào trong nhà mình, liền lấy điện thoại ra gọi: "Cậu đi điều tra xem người Giai Kỳ thuê nửa đêm qua vào nhà tôi là ai."



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật