Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 1: Khởi đầu ~



Giờ đã là đêm khuya, nhưng thành phố dường như còn tấp nập hơn ban ngày, ánh đèn neon chiếu sáng khắp ngõ nghách của thành phố. Những tòa nhà cao chọc trời đứng sát cạnh nhau, cao lớn, tráng lệ mà đồ sộ. Ở một nơi nào đó của thành phố Bắc Kinh, Trung Quốc, sự u ám bao trùm nơi đây.

Nơi đây ánh đèn chiếu không đến, một con hẻm nhỏ khuất, xung quanh cũng có ít nhà ở, gần như là nơi bỏ hoang. Tại một công trình đang thi công dở, ánh đèn bên trong gần như không bật, chỉ thấy ánh sáng nhẹ của màn hình máy tính. Qua lớp cửa kính mỏng có thể thấy một cặp nam nữ, họ không giống như một cặp tình nhân đang hẹn hò nơi hoang vu, hai người họ đối diện nhau như hai đối tác.

"5 : 5, thế nào?" Người đàn ông ngồi khom người, trên người mặc nguyên cây đen, đem hai bàn tay đan vào nhau đặt khuỷu tay ở hai bên đầu gối. Mái tóc Two Block rũ xuống che đi phân nửa khuôn mặt điển hình, ánh sáng rọi không tới người càng tỏ ra vẻ bí hiểm.

"Em 8 anh 2." Cô gái đối diện người thoải mái dựa vào ghế, cặp chân thon dài vắt lên nhau, miệng còn đang nhai một viên kẹo cao su, một tay để xuống ghế, móng tay gõ vài lạch cạch.

Diệp Song Lâm uất ức:"Tiểu Hy à, em làm vậy Lâm ca này biết phải làm ăn sao?"

"Thế em đi." Bạch Hy đứng dậy, mái tóc đen dài được gẩy một lọn tóc màu bạch kim ở bên đầu xõa xuống ngang lưng. Trên người nổi loạn mặc áo da đen, đôi chân được che đi bởi quần jean đen dài, hai bên đầu gối còn rách ra hai đường, nổi loạn. Cô đi tới chỗ có chiếc ba lô để trên bàn máy tính định đem khoác lên người xách đi.

Diệp Song Lâm vội vàng ngăn cản: "Đừng... haizz... Chốt, 3 : 7, thế nào?" 

Diệp Song Lâm quả là không thắng được, vẫn là ra giá cuối.

Khóe miệng Bạch Hy giương cao đắc ý.

"Ưm...Duyệt." Bạch Hy lấy thứ vài thứ trong ba lô, đeo gang tay hở ngón, đem mái tóc đen buộc lên thành đuôi ngựa, đeo tai nghe Bluetooth đã kết nối với điện thoại, mang ba lô lên khoác người, rời đi.

Diệp Song Lâm vẫn là còn ấm ức, đã chứng kiến hành động nổi loạn của cô gái này, hối hận muộn màng: "Mình đã nuôi thứ gì thế này?"

Dưới ánh đèn đường, Bạch Hy đã thay đôi giày cao gót đi rồi, đi một đôi giày đen, tay cầm điện thoại, dường như rất chăm chú, ngón tay lướt trên màn hình vài lần. Màn hình hiện lên chữ Mission( nhiệm vụ) dưới là hình một dãy số và hình một người đàn ông có dung mạo khiến nữ nhân siêu lòng trong tức khắc.

Nam thần.

"Đây? Người mà đại minh tinh Giai Kỳ muốn có được danh sách cuộc gọi?"

Qua Bluetooth có thể nghe được giọng của Diệp Song Lâm, nói: "Phải, cô gái này cũng không phải đùa, tốn mấy chục vạn chỉ để lấy được danh sách cuộc gọi của hắn, đúng thật là có tiền muốn làm gì cũng được."

Bạch Hy nhìn kỹ lại khuôn mặt người trong điện thoại, lấy hai ngón tay zoom lên, dường như cảm thấy rất quen thuộc như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Mái tóc này, sống mũi, khuôn mặt, đôi mắt, tất cả đều như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng lại nhất thời chưa nhớ ra được. Bạch Hy nhìn tên người đàn ông, lẩm nhẩm mấy lần tên người đàn ông này, hình như quen quen. 

Diệp Song Lâm bên kia nói một tràng, không nghe thấy tiếng đáp liền hỏi: "Này, Tiểu Hy, từ nãy tới giờ có nghe anh nói gì không đấy?"

Bạch Hy bị gọi tỉnh: "Hả?"

Diệp Song Lâm: "Tới rồi, nhà của hắn ấy."

Bạch Hy nhổ kẹo cao su trong miệng, đem tắt màn hình điện thoại, rút trong ba lô ra một cái kính đeo, công nghệ hiện đại có thể cảm biến, còn kết nói được với các máy tính ở trụ sở, Bạch Hy đem điện thoại bỏ vào ba lô. Trước mặt cô là một biệt thự xa hoa với kiến trúc hiện đại, còn có bể bơi ngoài trời, sân vườn rộng đầy những loài cây lạ, vào tới sân vườn còn có mấy chiếc ô tô thượng hạng đỗ ở đó. Xung quanh nhà bao bọc là một lớp tường cao lớn gấp ba lần người cô, phòng thủ kiên cố. May mắn Diệp Song Lâm đã điều tra từ mấy hôm trước, liền tìm một lối tắt mà đi vào.

Căn nhà lớn nhưng lại không có thấy bật đèn, cửa lại không khóa, chạm nhẹ là mở ra, giống như đang chờ Bạch Hy tới vậy, rõ là đáng sợ, Bạch Hy liền lấy đèn pin nhỏ trong ba lô ra đem ra soi, nói nhỏ với Diệp Song Lâm: "Anh nói đêm nay anh ta ở nhà mà?"

Diệp Song Lâm cũng thắc mắc: "Đúng vậy, rõ ràng là ở nhà mà, tại sao lại tối vậy?" 

Bạch Hy cười khuẩy: "Hỏi em?"

Diệp Song Lâm sau một hồi vận dụng hết khả năng IT của mình cũng có kết quả, trong các phòng đều có camera: "Đợi chút. Đây rồi, hắn ở lầu hai, ở trong phòng cũng không bật đèn. Chẳng nhẽ đang ngủ?." 

Bạch Hy: "Nếu như đang ngủ thì chẳng phải vụ này lại quá dễ ăn rồi hay sao?"

Căn phòng khách quả thật rộng rãi, phải đi chừng mấy chục bước chân mới tới cầu thang. Bạch Hy tiến lên lầu hai, gần tới phòng ngủ, cô đem đèn cất đi.

Trong phòng ngủ có tiếng nước chảy, cô thầm nghĩ câu nói vừa rồi có thể đem nhét lại vào miệng cô rồi, nhưng với Bạch Hy vẫn là lợi thế, giờ trong phòng cũng không bật đèn, người kia thì ở trong phòng tắm. 

Đánh nhanh thắng nhanh.

Bạch Hy lấy dũng khí bước vào phòng, may mắn điện thoại người kia để trên giường, đúng lúc có tin nhắn liền sáng màn hình. Vừa vặn Bạch Hy nhìn thấy, cô tới gần chiếc điện thoại, mắt vẫn để ý tới phòng tắm còn sáng đèn, mới dám nhón chân lại gần. Màn hình hiện lên là mật khẩu bằng số, Bạch Hy nghiêng điện thoại, lấy đèn ra soi, vân tay liền hiện lên trên màn hình.

Nhưng ngay lúc này, tiếng nước chảy dừng, hơi nóng từ phòng tắm thừa cơ thoát ra, Bạch Hy liền cảm nhận được. 

Từ đâu một vòng tay khóa người Bạch Hy lại, ôm từ phía sau cũng không chừa tay Bạch Hy, hai tay đan vào nhau để tại eo cô. Người đàn ông kia tắm xong rồi, còn biết bên trong có người.

Người kia gục đầu vào vai cô, môi hôn lên theo dọc mạch máu. Cơ thể của người đàn ông này vẫn còn ướt, từng giọt nước còn vương lại trên tóc anh ta rời xuống vai Bạch Hy khiến cô nổi da gà. Bạch Hy hơi thở nóng hổi của anh từ từ phả vào tai cô, người đàn ông cắn nhẹ vào vành tai Bạch Hy, lúc buông ra tai đã bắt đàu đỏ lên. Bàn tay bắt đầu di chuyển, xâm nhập vào bên trong áo khoác da đen của Bạch Hy: "Sao giờ mới tới? Đang làm gì vậy?"

Người đàn ông này ra khỏi phòng tắm không lên tiếng, cũng không phát ra tiếng động nào, thực sự thoắt ẩn thoắt hiện như ma, đến gần Bạch Hy không có tiếng động, thực sự khiến người ta lạnh sống lưng. Bạch Hy cũng tự cảm nhận được đây không phải là cái ôm yêu thương của người đàn ông dành cho người phụ nữ của anh, mà giống như là một con thú đã tóm được con mồi béo bở.

Bạch Hy giật mình, vừa rồi bị bất ngờ ôm ấy, cô suýt đã vung chân đá anh một cước. Bạch Hy cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang ôm lấy mình vừa to lớn vừa rắn chắc, cho dù có đánh nhau với anh ta một trận bằng Karate trong suốt năm năm học thì chắc chắn cũng đánh không lại. Bạch Hy chỉ vừa vặn chạm đỉnh đầu tới cằm của an, lúc anh vòng qua eo cô cảm tưởng như không thở nối, bức bách muốn chết.

Lăng Y Thần đem người Bạch Hy xoay lại vứt xuống giường, Bạch Hy không lường trước được tình huống này, vừa ngã xuống, kính, bluetooth văng ra ngoài, Diệp Song Lâm liền mất kết nối, ở bên kia không nắm bắt được tình hình, chỉ đành gọi thất thanh gọi Bạch Hy.

May mắn giờ trong phòng rất tối không nhìn rõ mặt, Bạch Hy còn đang không biết làm cách nào để thoát thân, Lăng Y Thần chống hai tay bên thắt lưng cô không cho chạy, Bạch Hy vừa định nhổm dậy, Lăng Y Thần lại nhanh chóng dùng cơ thể to lớn của mình áp sát người cô, người đàn ông này thực sự có xúc giác tuyệt vời, trong bóng đêm không nhìn rõ hai bàn tay cũng có thể biết chính xác Bạch Hy đang nằm ở tư thế nào, chân phải anh nhanh chóng chèn ở giữa hai chân cô, tay có thể không nhìn mà cầm được cằm Bạch Hy nâng lên, kéo gần lại mình, Lăng Y Thần không nói nhiều, một loạt động tác vừa nhanh vừa gọn không có chút thừa thãi lẫn lời giải thích, nhanh chóng đem trao một nụ hôn nồng nhiệt, lưỡi chạm lưỡi, men theo vào khoang miệng cô chính là mùi rượu vang còn mới.

Bạch Hy không thể kháng cự, vừa sợ bị phát hiện, vừa bị Lăng Y Thần giữ dưới thân, Bạch Hy bị đẩy ngã xuống giường thì choáng váng, lúc còn chưa hiểu chuyện, bàn tay kia đã bắt đầu muốn cởi y phục trên người cô. Trên người Lăng Y Thần chỉ khoác bên ngoài là áo khoác tắm, dây áo sớm đã bị người đàn ông này tự này cởi ra. Bạch Hy chỉ có thể chống hai bàn tay trên ngực anh, nhớ lúc nãy anh ta cũng đang chờ ai đó, liền kịp ứng biến.

"Lăng...Lăng thiếu, anh vội gì chứ?" Bạch Hy cố đều chỉnh cảm xúc, may lúc đó đã lầm nhẩm tên anh mấy lần, không ngờ lại dùng trong tình huống như thế này: "Chúng ta từ từ làm, tôi còn chưa tắm rửa gì a."

Bạch Hy cố ngăn Lăng Y Thần, nhưng dục vọng sớm đã bị gợi dậy, thật khó có thể dập tắt, Lăng Y Thần càng làm tới, không quản lời nói của Bạch Hy: "Không cần."

Bạch Hy lùi người về sau, trong lúc lôi co, dây buộc tóc bị đứt, mái tóc đen dài xõa xuống hai bên bả vai. Tay kia lại tiếp tục xâm chiếm vào nút cài áo ngực của cô, định một phát là giật đứt luôn.

Bạch Hy bị dọa đến sợ rồi, bàn tay kia cũng như ma, không có chút ấm áp lẫn nuông chiều, chỉ có dục vọng cần được giải tỏa. Trước đây Bạch Hy làm nhiệm vụ đều nhanh chóng, im lặng, không dễ dàng đụng phải người khác, đây có lẽ chính là lần đầu tiên Bạch Hy bị phát giác trong một thời gian sớm như vậy.

Không ngờ ngay lúc này chuông cửa vang lên tiếng, Lăng Y Thần ban đầu không để ý, nhưng tiếng chuông lặp lại hai lần, vừa điếc tai vừa khó chịu, vàng lên thật không phải lúc, dường như đã làm mất nhã hứng của Lăng Y Thần, Lăng Y Thần cuối cùng cũng chịu dừng động tác, bật dậy, đem dây áo khoác tắm của mình buộc lại gọn gàng, lạnh lùng nói: "Đợi tôi."

Bạch Hy đợi Lăng Y Thần đi rồi mới thả lỏng con ngươi, một hồi lôi co quần áo trên người xộc xệch hết chỗ nói, tóc cũng xõa linh tinh. Không còn thời gian để ngẩn ngơ nữa, trước khi Lăng Y Thần quay trở lại Bạch Hy nhất định phải chạy. Cô chỉnh sửa y phục gấp rút, nhặt kính và Bluetooth văng trên giường rồi chạy ra ngoài ban công, treo theo cây cao gần đó mà leo xuống, không để lại dấu vết gì.

Lăng Y Thần xuống dưới lầu một mới bật đèn lên, trong này nội thất sang trọng, cách bày trí cũng không phải vừa, toàn là đồ quý và đồ đắt tiền đều nằm gọn trong căn phòng khách.

Lăng Y Thần vừa mở cửa, cô gái đứng ở cửa thừa cơ ngã vào người anh như một con rắn không xương, cô ta ăn vận lẳng lơ, môi đỏ, tóc xoăn, trang điểm có chút lòe loẹt quá đáng, cô ta đem thân mình dựa trên lồng ngực săn chắc của Lăng Y Thần, tay mò vào trong áo khoác tắm, giọng nói ngả ngớn: "Lăng thiếu, em tới rồi ~"

Lăng Y Thần nhíu mày, vừa rồi bị phá bĩnh khiến anh không vui chút nào, dục vọng gần tản đi hết, ánh mắt khó chịu: "Cô là ai?"

Cô gái kia lấy đầu ngón tay vuốt khuôn mặt Lăng Y Thần, nhõng nhẹo nói: "Lăng thiếu ~ Sao mà đã quên người ta rồi. Người ta đến để phục vụ anh nè."

Lăng Y Thần hất ngón tay đang ve vãn trên mặt mình, kinh ngạc nói: "Nếu cô ở đây vậy trên đó?"

Lăng Y Thần vội đẩy cô gái trong tay ra, đi nhanh lên lầu.

Cô gái kia vừa bị khước từ, làm bộ mặt không thể chấp nhận được: "Ơ. Lăng thiếu."

Lăng Y Thần bật đèn phòng, bên trong sớm đã không có ai, chăn giường lộn xộn, Lăng Y Thần nhìn ra bên ngoài ban cổng, cửa vẫn còn mở, chậm rãi bước tới lan can, ánh mắt mờ mịt nhìn xuống bên dưới, cười giễu: "Theo đường này sao?"

Cô gái kia chạy theo Lăng Y Thần lên đến phòng ngủ, nhưng mà không hiểu những hành động kia của Lăng Y Thần là có ý gì, vẫn làm nũng bên tay Lăng Y Thần nói: "Lăng thiếu, làm sao thế? Người ta còn ở đây này."

Lăng Y Thần thôi không nhìn nữa, rời ánh mắt lên người cô gái kia, ôm eo cô ta đi vào trong phòng.

***

Bạch Hy sau khi chạy trốn đã về trụ sở chính, lúc nãy chỉ kịp đưa điện thoại lên tầm mắt nhìn, không biết có làm nên chuyện không. Cô chỉ kịp nằm dài ra ghế sofa, mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Song Lâm, hỏi: "Thế nào, lấy được chưa?"

Diệp Song Lâm mắt không rời màn hình, tay không rời bàn phím. Sau khi gửi danh sách cuộc gọi cho Giai Kỳ, Diệp Song Lâm mới bẻ ngón tay mình, anh ngồi trên ghế, xoay người ghế lại, nhớ đến chuyện mất liên lạc lúc nãy: "Mà lúc nãy đã có chuyện gì vậy?"

"Hả?" Bạch Hy giật mình, đem người ngồi thẳng dậy, đối diện với anh.

Diệp Song Lâm nghiêng đầu khó hiểu, nhìn ra sự không tự nhiên của Bạch Hy, giống như là vừa đi ngoại tình bị bắt quả tang vậy.

Bạch Hy nói: "Chẳng hiểu sao đột nhiên lại không nghe thấy anh nói gì hết, chắc là hỏng rồi." 

Bạch Hy chuyện suýt nữa bị Lăng Y Thần dở trò vẫn là không nên để anh biết.

"Vậy sao?" Diệp Song Lâm cũng nhìn không ra là Bạch Hy đang nói dối, chỉ biết cầm tai nghe lên xem xét, rốt cuộc đã hỏng ở đâu.

Bạch Hy đứng dậy, lúc nói: "Em về đây" chân đã bước ra khỏi cửa rồi.

***

Bạch Hy lang thang trên phố, Bắc Kinh về đêm sầm uất náo nhiệt vô cùng, nhưng Bạch Hy không xem nó vào mắt, cô cứ đi, càng đi càng bỏ lại sự sầm uất kia ở phía sau, phía trước lại mở ra một con đường tối đen như mực.

Đường lớn cũng thành đường nhỏ, đèn đường đều biến mất tiêu, cao tầng san sát thành nhà nhỏ đan xen mảnh đất hoang vu, vài phút trước còn nghe tiếng xe cộ đinh tai nhức óc, giờ muốn tìm cũng khó. Nửa đêm rồi, không lấy một bóng người qua lại. Ven đường còn có tiếng chó hoang, mèo hoang kêu rên thảm thiết, Bạch Hy ngày nào cũng nhìn cảnh này đã thấy quen rồi nhưng chẳng thể mang chúng về nhận nuôi, nhưng mà tình cảnh của Bạch Hy hiện tại cũng không khác chúng là mấy. Bạch Hy đi tới trước một căn nhà nhỏ, so với căn nhà khoảng một tiếng trước cô từng đột nhập, quả là khác nhau một trời một vực.

Bạch Hy nhìn cái tay nắm cửa rất lâu, cô biết vì sao bản thân lại do dự.

Bên trong căn nhà tối om, tưởng chừng không có người ở, đồ đạc được vứt lung tung trên sàn nhà. Bạch Hy không lấy làm lạ, những thứ như vậy đều là một phần trong cuộc sống của cô. Bạch Hy đi được một bước đã đá phải một thứ gì đó, qua tiếng ma sát với sàn nhà có thể cảm nhận thứ làm từ thủy tinh đang lăn lóc. 

Bạch Hy rũ mi mắt, khẽ thở dài, đem đèn bật lên.

Cảnh trong căn nhà nhỏ hiện ra trước mắt, không phải một ngôi nhà ấm cúng có người thân quây quần, không phải một ngôi nhà yên bình của một cô gái sống tự do, mà là một người phụ nữ thân thể nằm lăn trên sàn nhà, đầu tóc rũ rượi như kẻ điên, vừa thấy ánh đèn sáng lên bà liền lấy tay che mắt, tay còn lại còn đang cầm chai rượu, xung quanh đếm qua cũng phải hơn hai mươi chai rượu cạn sạch vứt lăn lóc trên sàn nhà, cùng bàn ghế lộn xộn, trên bàn đầy những chai rượu còn nguyên chưa mở. Người phụ nữ kia bị ánh sáng của đèn làm cho tỉnh giấc, vừa nhìn thấy Bạch Hy quát tháo, một giọng nói của kẻ nát rượu hơi điên: "Tắt đèn đi."

Bạch Hy lại một lần thở dài, quở trách: "Mẹ, mẹ còn định như thế này tới bao giờ nữa? Nếu mẹ còn định thế này, con sẽ không đưa tiền cho mẹ nữa."

Mẹ Bạch ngẩng mặt nhổm người ngồi dậy. Vừa thấy cô đã đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt không hề kiêng nể, giọng nói đã hơi kích động: "Tại mày, tại mày mà anh mày mới chết, nếu không phải ngày đó tại mày, nếu ngày đó mày chết đi... Ninh của ta sẽ không chết...nếu ngày đó..."

Bạch Hy nghe đã quen rồi.

Bạch Ninh, là người anh trai song sinh của cô, nhưng đã qua đời được sáu năm rồi.

Mẹ Bạch Hy lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn cực độ khi nhìn thấy cô, bản thân bà luôn nghĩ vì cô mà Bạch Ninh chết, bà quá sốc vì cái chết của Bạch Ninh, đầu óc đâm ra có vấn đề, lúc tỉnh lúc mê, không nhận thúc được con gái mình, không muốn tới bệnh viện, suốt ngày chỉ tìm rượu giải khuây.

Trông thấy cảnh này cũng chẳng muốn ăn, Bạch Hy đi tới phòng mình, chỉ là chưa nắm được vào tay nắm cửa, giây sau gáy đã cảm nhận bị cái gì đó đập vào, mạnh đến mức Bạch Hy choáng váng, lúc cô quay người lại, chỉ thấy mẹ cô đang ngồi ở sàn, động tác như vừa ném cái chai thủy tinh đi:" Mẹ Bạch Hy gào lên thống khổ: "Tao phải giết mày, trả lại Ninh cho tao!"

Bạch Hy căn nhẹ khóe môi không cam chịu. Mảnh sành vỡ tung vung vãi dưới chân cô, chỉ cần Bạch Hy bước thêm một bước, chân cô nhất định sẽ bị mảnh thủy tinh cắm phải, cô á khẩu nhìn mẹ mình, tự hỏi tại sao lại có ngày hôm nay? Tại sao hai mẹ con bọn họ lại đến nước đường thê lương này?




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật