Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 16: Trả lại tôi một quá khứ ~



[Đây là những danh sách những ứng cử vào vị trí của nhóm nhạc mới lần này, sắp tới tôi sẽ nhắc cậu về thời gian. Còn có buổi họp báo của những diễn viên công chiếu phim, bao gồm bộ phim đang đóng của tổng tài, anh ấy bảo cậu nên lo liệu việc show thực tế của anh ấy, nên làm nó "nhàn" hơn bằng cách cậu hãy thế vào chỗ của anh ấy. Còn có...] Bạch Hy lại làm đúng vai trò của một người thư ký, cô truyền đạt lại tất cả công việc cần làm cho Lăng Minh.

[Nín!.] Lăng Minh ngắt lời cô, anh ngồi ở bàn làm việc, chán nản day thái dương, mặt mày khó chịu.[ Tiểu tỉ tỉ à, tôi chỉ vừa mới ngồi lên cái ghế phó đổng sự trưởng này không lâu thôi, có nhất thiết hải gấp gáp thế không?.] Anh xoay người, chiếc ghế có bánh cũng xoay theo về đằng sau, là tầng cao của tòa nhà, từ đây có thể thấy hết cảnh đừng xá tấp nập bên dưới.[Tỉ xem, có thể để tôi diễn sâu chút có được không?.]

[Không được, vì mấy chuyện này đều là tổng tài sai anh làm, tôi chỉ truyền đạt lại thôi.]Bạch Hy nghiêm túc, làm mất hứng Lăng Minh, sự tôn trọng đã vượt ngưỡng cho phép.[Tiếp tục, nếu anh còn chưa có ai để bổ nhiệm làm thư ký, tôi sẽ sắp xếp giúp anh.]

[Thư ký?.] Mắt Lăng Minh như sáng lên khi nghe hai từ thư ký, anh quay người lại đối diện với Bạch Hy, hào hứng.[Vậy phải theo tiêu chuẩn của tôi.]

Lại gì nữa đây? Anh trai cao lãnh ngang ngược, em trai thì nhí nhố nhơn nhan, cô kiếp trước đã phạm phải tội gì mà bị kẹp giữa hai anh em nhà này?.

Lát sau Bạch Hy quay trở lại với hàng dài thư ký đứng chờ ngoài cửa phòng làm việc của Lăng Minh, xinh đẹp, quyến rũ, không thiếu. Cô cùng một người trong số họ đi vào trước mặt Lăng Minh, giới thiệu.[Đây là thư ký Tư với 5 năm kinh nghiệm,...]

[Pass.] Lăng Minh khi nhìn thấy mặt người thư ký đã ngắt lời Bạch Hy, đơn giản, không ưng, phất tay loại thẳng.

[Thư ký Vũ...]

[Pass.]

[Đây là...]

Từng người vào nhanh rồi ra cũng nhanh, hàng dài người nhah chóng kéo ngắn lại, từng người lúc vào đều chung một vẻ mặt hồi hộp lúc sau đi ra thì khó chịu đều như muốn chửi bậy, vì Lăng Minh khinh thường họ, chỉ vừa nhìn thấy mặt đã đuổi thẳng cổ, uổng công họ đứng ngoài tập dượt để phỏng vấn, lại không ngờ chẳng có cơ hội mà giải trình.

Bạch Hy thấm mệt, từng người vào rồi lại ra, cũng thấy tội cho họ, chỉ là việc này Lăng Y Thần bảo cô sắp xếp, lại không ngờ ca này khó quá vậy?.[Này, cậu vừa phải thôi nhé, tôi còn bao nhiêu việc chưa làm đây này, giờ lại phải phí thời gian vào chuyện tuyển thư ký cho cậu làm tôi bực mình lắm rồi đấy. Những người ở đây đều có năng lực cả, tại sao không vớ đại một người đi? Cậu còn chẳng thèm xem lí lịch của họ mà cứ ngang ngược loại.]

[Tại vì họ...quá xấu.] Lăng Minh ngồi ung dung ở bàn làm việc, anh chống cằm, có vẻ đã thấy chán.

[(-_-II) Này, thế cậu chọn thư ký chỉ để ngắm thôi à?.]

[Đương nhiên là không. Còn để hẹn hò nữa chứ.] Lăng Minh nói như thể đó là điều hiển nhiên.

[Cậu lại bị đá rồi chứ gì?.]Bạch Hy đương nhiên đối với biệt danh "hòa thượng" không thể nào quên. Lần đó bắt cô leo cây, còn bỏ cô lại, đúng là giữa hai người ấn tượng lần đầu gặp mặt tốt thật.

Lăng Minh ngượng ngùng.[Ừ thì hôm sinh nhật của tôi ngay sau khi hai người rời đi thì cô ấy đến, xui nữa là lại bắt gặp cảnh tôi đang ngồi ở bàn rượu với hai mỹ nữ bên cạnh làm cô ấy hiểu nhầm.] 

[Hiểu nhầm cái đầu cậu, rõ ràng sự thật chính là như thế còn gì.] Bạch Hy hôm đó có cùng Lăng Y Thần tới dự, chỉ là nhờ công của cô khi uống một mạch hết luôn ly rượu nên vừa đến đã đi, nhưng có thể biết chắc chắn hôm đó Lăng Minh có hai bên hai mỹ nữ thật.

[Nhưng...]

Lăng Minh đang cố cãi lý thì Bạch Hy nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, đã quá giờ đưa Lăng Y Thần tới phim trường. Lăng Minh đã làm mất cả buổi sáng của cô.[Tôi về văn phòng đây, cậu tự lo đi.]

[Ơ hay, tiểu tỉ tỉ?! Tiểu tỉ tỉ?!, thư ký Bạch?!, Bạch Hy?!.] Lăng Minh theo bóng lưng Bạch Hy xa dần, cô đi rồi, anh trông còn thảm bại hơn khi phải làm những việc tuyển chọn như việc của thư ký.


[Cái ống tiêm anh đưa cho em lúc ở bệnh viện là sao vậy?.] Bạch Hy nghiêm túc ngồi trước mặt Diệp Song Lâm.

[Em dùng rồi sao?.] Anh giật mình, ống tiêm đó nếu không phải trường hợp khẩn, chắc chắn không dại mà dùng, vậy có nghĩa là Bạch Hy đã gặp nguy hiểm, anh lo lắng.[Em bị tấn công sao?.]

Bạch Hy hốt hoảng, cũng có hơi giật mình, cô không muốn anh biết chuyện ma cà rồng, chỉ sợ giống những người xung quanh của Lạc Tuyết Giang, nếu biết tới loài khát máu này, chắc chắn chết không toàn thây, cô thăm dò anh.[Không có, chỉ là hiếu kỳ thôi. Vậy công dụng của thứ thuốc đó là gì vậy?.] 

Còn nói lần trước tiêm lên người Như Ân, cô ta giờ thành nửa người nửa quái, ngoài thì có bộ dang giống ma cà rồng nhưng lại không còn khả năng tự chưa thương. Bạch Hy đối với chyện này vẫn còn sự hối tiếc, cô không ngờ mức sát thương của ống tiêm đó lại kinh khủng tới vậy, khiến một vũ khí như Như Ân bị hạ gục.

Diệp Song Lâm ánh mắt có hơi trốn tránh.[À, chỉ là một loại thuốc mê.]

Bạch Hy cười trừ, cũng không thể hỏi gì thêm, nếu như bị anh hỏi ngược lại, có thể cô sẽ là người bị nghi ngờ nhưng không thể  giấu được khuôn mặt nghi ngờ chỉa vào anh, cô không tin, anh nói thế rõ ràng chỉ là để qua mắt cô, đúng là có công dụng gây mê nhưng còn khủng khiếp hơn thế, nếu như tiêm chúng còn người có thể còn mất mạng như chơi.

Chuông điện thoại reo lên đúng lúc, trên màn hình là dãy số, có ghi cô Giai, Diệp Song Lâm nhấc máy. [Giai Kỳ tiểu thư, lần này là muốn tôi làm chuyện gì đây?.]

[Điều tra giúp tôi một người, tôi sẽ gửi ảnh cho anh.] Bên kia đầu dây là Giai Kỳ.

Trên mà hình điện thoại lúc sau tin nhắn được gửi đến, trước mắt anh hiện ra tin nhắn cô ta gửi tới, lúc click vào, lại không ngờ hiện ra trên màn hình là...

[Cô muốn tôi điều tra người này?.] Diệp Song Lâm nghiêm túc nhìn màn hình lại, ngồi thẳng người lên, zoom hình, không thể sai được, người đó là Bạch Hy. Anh đưa mắt nhìn người ngồi đối diện mình.

[Sao nghe có vẻ ngạc nhiên thế?. Chưa điều tra bao giờ à?. Không phải tổ chức của các người việc gì cũng làm sao?.]

[Tôi đâu có nói là không nhận?.]

[Còn nữa, sau khi điều tra lý lịch rồi thì theo dõi cô ta, tiền gấp đôi lần trước.]

[Tốt, thành giao.] Diệp Song Lâm vừa bỏ điện thoại xuống.[Tiểu Hy, em có quen Giai Kỳ không?.]

[Sao?.]

[Giai Kỳ cô ta muốn điều tra em kìa, phải làm sao đây tiểu Hy?.]

Bạch Hy ngồi vắt chân ở ghế so fa, cô không lấy làm lo lắng.[Giai Kỳ?.] Cô ngãm nghĩ như đang suy tính chuyện gì.[Cứ cho cô ta biết đi, không chừng lại có lợi cho em.]Cô cười gian.


Lúc về tới nhà đã quá giờ ăn tối, trong nhà đèn chưa sáng, chắc Lăng Y Thần cũng chưa về. Bạch Hy ghé qua bệnh viện thăm mẹ rồi mới về nhà, nếu giờ nhà không có ai thì anh chắc chắn là đang ở chỗ Giai Kỳ hoặc vũ trường đâu đó, không thiếu nơi để anh qua đêm.

Như thường ngày, cô lên lầu hai bằng cách không bật đèn phòng khách, trực tiếp lên phòng hai. Lần trước cũng không bật đèn mà bị Như Ân tấn công, cô cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của Lăng Y Thần cảnh cáo Giai Kỳ, cô ta hắc chắn sẽ không dám làm vậy lần nữa đâu. Chỉ là tới phòng của mình tại sao lại toát ra cảm giác lành lạnh?. Bạch Hy bật đèn lên, chỉ thấy Lăng Y Thần đã xuất hiện ngay trước mặt, tay chống vào của đằng sau cô.[Đi đâu?.]

[Bệnh viện.]

Lăng Y Thần nhíu mày, anh đem điện thoại ra trước mặt cô.[Vậy đây là bệnh viện à?.]

Trên màn hình là Bạch Hy rõ ràng, lúc đó đang trên đường tới trụ sở DoA, đứng trước cửa một công trình cũ.[Anh theo dõi tôi?.]

[Nhưng người của tôi chỉ có thể theo tới đó, em bay hơi không để lại dấu tích, em trốn cũng giỏi lắm.]

Rõ ràng trực giác của cô rất tốt, vì nhanh chóng cảm nhận thấy có người đang theo dõi, cô lập tức đã cắt đuôi, lại không ngờ mãi tới trước cổng DoA mới biến mất sau cánh cửa bí mật của trụ sở mà chỉ có cô và Diệp Song Lâm biết được. Bạch Hy nghẹn từng cơn, đối diện với đôi mắt từng giây trôi qua càng tức giận, cô không thể nói được gì nữa, chỉ là không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra với cô.

Lăng Y Thần ngón tay lướt trên màn hình, hiện lên một bức ảnh khác, lần này là Bạch Hy đang cả trang cùng với Diệp Song Lâm đang trên đường, cả hai không quá thân mật, chỉ là cùng chung một con đường nhưng anh lại không nghĩ đơn giản như vậy.[Vậy người lần trước đòi muốn đưa em đi là ai?.]

[Tôi đã nói anh ấy không phải là bạn trai của tôi, những thứ khác có cần anh phải quản không?.]

[Cần. Bạch Hy, tôi nói em biết, lần đầu tiên thì em trèo vào giường của tôi sau chạy trốn, lần tới thì bảo em đã thuộc về người đàn ông khác, gần đây nhất thì là em gọi tên người đàn ông khác trong giấc mơ, người đàn ông đó có phải là hắn không?.] Lăng Y Thần lần này đã tức giận thật rồi.[Tôi cho em công việc, cho em tiền, cho em một cuộc sống không phải lo nghĩ vậy mà hết lần này tới lần khác em từ chối tôi, có phải tôi quá dung túng em rồi đúng không?.]

[Nhưng thứ tôi muốn anh lại không thể cho tôi. Anh có thể cho tôi một quá khứ đẹp hơn không?.] Bạch Hy rưng rưng nước mắt, không phải vì sợ hãi hay gì cả, chỉ là tự nhiên thôi.

[Qúa khứ đẹp hơn?.]

[Anh đã giết anh trai tôi, đồ khốn, chính là anh.] Bạch Hy tuyệt vọng khóc lớn, cô ngồi thụp xuống đất.[Vậy nên những thứ tôi cần chỉ là tôi trộm được từ món nợ này, tôi với anh đáng nhẽ không nên có ngày đó cho nên, Lăng Y Thần, anh có thể trả lại quá khứ, trả lại anh trai tôi có được không?.]

Lúc Lăng Y Thần rời đi không để lại một lời nào, anh không biết có phải vì thấy có lỗi với Bạch Hy hay thấy chán ghét nên đa rời đi, phóng xe trên đường.

Cô coi như đã an toàn, Bạch Hy ngồi dưới sàn, sau khi xác định anh đã rời khỏi tiếng khóc gào mới nhỏ đi dần. Cô lảo đảo vào phòng tắm, trước gương, khuôn mặt ướt sũng là nước mắt bị cô lạnh lùng một lượt mà lau đi hết. Bạch hy chỉ cho phép mình khóc trong những lúc yếu đuối nhất, những lần khác, không thể rơi một giọt nào, ép mình phải mạnh mẽ. Cứ nghĩ Lăng Y Thần đi là có thể ngủ ngon rồi, lại không ngờ cả đêm trằn trọc không ngủ được, cô cuộn người, vùi mình trong đống trăn, chiếc giường lạnh thiếu hơi thở của anh, cả một mảnh giường thiếu cơ thể của anh.Bạch Hy đương nhiên hiểu, cô làm thế này thật là có lỗi với anh, dù chỉ là vài giọt nước mắt giả dối để ngăn sự đụng chạm da thịt của hai người, nhưng bảy phần trong đó là thật lòng, sao cô dám lên giường với người đã khiến gia đình cô sống dở chết dở?. Giờ cô dơn thuần chỉ coi những thứ anh cho là sự vùi lấp muộn màng của năm đó. Bạch Hy không thể ngăn được con tim, ở bên cạnh anh là khoảng thời gian cô cướp được, tới khi lý trí mạnh mẽ hơn, cô có thể đẩy anh xa hơn, khiến anh vứt bỏ cô như một món đồ. Nhưng Bạch Hy làm vậy, có đúng không?.

Lăng Y Thần phóng chiếc Audi không có điểm dừng, bàn chân anh nhấp mạnh vào bàn đạp, xả hết cơn tức giận vào tốc độ. Anh nhớ lại khuôn mặt của Bạch Hy khi đó với 8 năm trước, cũng thê thảm như nhau, cô gái nhỏ ngồi trong màn mưa tầm tã, khuôn mặt cúi gằm, từng đợt mưa cứ tuôn rơi xuống người cô ấy, cô run lên trong cơn lạnh ngấm dần vào cơ thể. Anh bất lực không thể làm gì được, giữa hai người vẫn còn có một ranh giới chưa thể vượt qua, là cái chết của anh trai cô.

Tới một bia mộ, Lăng Y Thần để lên bó hoa cúc trắng, thân ảnh anh kéo dài che đi bia mộ, trên bia mộ không có một tấm hình, cũng không có tên, không rõ là của ai. Lăng Y Thần đứng nghiêm trang trước bia mộ.[Anh, em tới rồi.]


[Bép!.] Lăng Triệt đánh một phát mạnh vào một bên mặt của Lăng Y Thần, cú tát trời giáng khiến anh không kịp trở tay, một bên mặt theo lực mà nghoảnh đi, anh nghiêng mặt, cắn chặt răng.

[Mày...mày...mày đúng là không coi ai ra gì rồi có đúng không?.] Lăng Triệt tức giận mặt đỏ bừng, ông chỉ tay vào người anh, bàn tay run lên.[Mẹ mày bệnh vào viện mà còn ở bên ngoài lêu lổng, mày có còn coi người cha như tao là cái gì không?.]

Lăng Y Thần ngẩng mặt lên, môi rỉ máu, nhanh chóng đã lành lại.[Bà ta không phải mẹ của tôi, mắc gì tới thăm?.]

[Mày...] Lăng Triệt căn chặt răng.[Phải, bà ấy không phải mẹ mày, mẹ mày đã chết từ lâu rồi!.]

[Đừng nhắc tới mẹ của tôi, ông không có quyền gì nhắc tới bà ấy.] Lăng Y Thần cũng tức giận rồi, ánh mắt giường như còn có thể giết người được luôn.[Cũng chỉ vì các người quá độc ác, nếu năm đó đám ma cà rồng các người không giết bà ấy, bà ấy và Y Thiên cũng không phải chết!.]

Bên trong thư phòng chỉ có hai người, căn phòng tràn ngập sự u ám kèm phẫn nộ, người nào người nấy chỉ chăm làm đối phương tức giận, lại không hề biết họ đang tự mình đẩy nhau ra xa.

Lăng Triệt kiệt sức, ông lảo đảo, chống tay xuống bàn, va phải mấy thứ đồ trên đó, khung ảnh cả gia đình họ làm bằng thủy tinh rơi xuống sàn, chỉ còn kết cục là vỡ tan, cơ thể giường như rất khó chịu, mặt mũi tái mét.

Lăng Y Thần nhìn xuống, chỉ thấy cha anh ngồi trên sàn nhà, khó thở, anh không phải không muốn giúp, chỉ là sự bao dung của anh chưa cho phép, anh quát lớn gọi Lăng Minh đang đứng ngoài cửa.[Lăng Minh!.]

Nhanh chóng Lăng Minh chạy vào thư phòng, vừa rồi đứng ngoài từng lời như muốn chọc thẳng vào lỗ tai, anh đứng ngoài canh cũng chỉ vì lý do ngoài ý muốn này, lúc chạy vào đã hướng tới ngay cha anh đang nằm trên sàn, bàn tay ông níu mãi góc bàn không buông, Lăng Y Thần đứng trước không làm gì, anh đứng bất động, hai tay nắm thành quả đấm, Lăng Minh với việc này cũng không phải lần đầu, cũ diện này xảy ra như cơm bữa, nơi nào có hai người họ, nơi đó đảm bảo một ngày không yên, anh chạy tới bên ông.[Cha, cha!.]

Khi Lăng Minh vừa tới bám lấy bả vai Lăng Triệt, Lăng Y Thần mới ra khỏi phòng.

Sau khi ổn định Lăng Triệt, Lăng Minh mới nói chuyện với Lăng Y Thần.[Cha dạo này cũng không khỏe rồi, đừng làm khó ông ấy.] Hiếm khi Lăng Minh ít chuyện nghiêm túc thế này, bình thường cứ câu nào nói ra là y như rằng muốn vả vào miệng anh ta.

[Dì sao rồi?.] Lăng Y Thần không phải không quan tâm tới người mẹ kế này, vẫn tôn trọng gọi bà một tiếng mẹ, chỉ là giữa bọn họ cũng không tiện, cũng không thể xảy ra tình mẹ con được.

[Đã khỏe hơn rồi. Là ung thư, mới gần đây mới phát hiện, là giai đoạn cuối.] Lăng Minh mi mắt rũ xuống, không thể tránh được sự mất mát với anh.

[Anh xin lỗi.] Lăng Y Thần cảm thấy hối lỗi, là anh và Lăng Triệt có lỗi với mẹ Lăng Minh, là cả tổ chức ma cà rồng nợ hai mẹ con họ một lời xin lỗi.

[Sao lại xin lỗi, bà ấy bị bệnh cũng đâu phải do anh. Là tổ chức đã biết rồi, biết mẹ đã biết tới sự tồn tại của ma cà rồng, vừa đúng lúc bị bệnh nên không sao. Chúng ta giấu bà ấy lâu như vậy, là em cũng có lỗi với bà ấy.]

[...]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật