Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 15: Tôi càng sủng ái cô ấy ~



Như Ân ngồi sóng sượt trên sàn, cô cúi gằm mặt, mái tóc xõa xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt cô trắng bệch, khuôn mặt mệt mỏi, đã mất sức nhiều, cô ta thở gấp, hai tay dang rộng sang hai bên chỉ là...bị xích trói treo lên, hai sợi xích dài to gấp mấy lần cổ tay, đều khóa chặt cổ tay cô, đầu xích còn lại bị gắn liền với bức tường đằng sau Như Ân, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc quần dài và áo crop top cộc tay dính đầy máu, rách tả tơi, đôi chân trần co rúm, lòng bàn chân bám đầy bụi, hai cánh tay chằng chịt vết đánh bằng roi, rỉ máu. Lúc cô ngẩng mặt lên, trên mặt hiện rõ khóe môi bị rỉ máu, vừa nhìn thấy Bạch Hy cô ta nghiến chặt răng, đôi mắt màu hổ phách lấp ló trong đêm tối ánh lên tia hận thù, cô ta lao tới như một mãnh thú, nhưng lại bị dây xích làm chùn bước.[Cô!.]

[Tại sao...tại sao vết thương của cô không lành lại?.] Bạch Hy mắt dán vào từng vết thương dọc cánh tay của Như Ân, vêt thương còn mới, máu không ngừng rỉ ra, chảy từng giọt trên sàn nhà.

[Chuyện đấy phải hỏi cô Bạch Hy, cô đã cho tôi uống thứ gì?.]Như Ân hừ nhẹ.

Bạch Hy tiến lại gần, cô thực sự đêm qua đã giận, nhưng lại không ngờ Như Ân sẽ bị Lăng Y Thần bắt giam, còn bị đánh khủng khiếp thế này, khiến cô động lòng, chỉ trong thoáng chốc quên mất Như Ân là người đêm qua suýt nữa giết chết cô. Vậy còn năng lực ma cà rồng này là sao? Tại sao thứ thuốc đó lại khiến cô ta không thể tự chưa lành vết thương?.[Tôi...]

[Vậy tôi phải hỏi cô đã làm gì với cô ấy rồi.] Lăng Y Thần từ đằng sau tiến tới cạnh Bạch Hy, đem khoác lên bả vai đang run rẩy của cô.[Chỉ cần cô chịu nhận là do Giai Kỳ phái tới, tôi sẽ không truy cứu nữa.]

Như Ân cười khinh.[Giai Kỳ? Tôi chỉ muốn giết cô ta bởi vì cô ta dám cướp lấy vị trí của tôi, còn cần người khác sai bảo sao?.] Cô ta trừng mắt nhìn Bạch Hy.

[Cô còn dám giảo biện? Tôi yên lặng để cô ở lại bên cạnh làm thư ký không phải là tôi không biết các người đã làm gì, nói tôi nghe, Giai Kỳ đã nắm được thóp của cô đúng không?.] Lăng Y Thần quỳ gối để ngang người với cô ta, anh lấy ra một chiếc bật lửa, lúc bật lên, ngọn lửa hồng đung đưa như nhảy múa trước mặt Như Ân, phản trong đôi mắt màu hổ phách là ngọn lửa đang cháy rực, cô ta sợ hãi lui người về phía sau.

[Anh đừng có làm bừa.] Như Ân sợ hãi, đối với ma cà rồng mà nói, lửa là thứ có thể giết chết họ, chỉ một ngọn lửa có thể nhen nhóm và đốt cháy cả cơ thể, kết thúc cuộc đời bất tử của họ.

Lăng Y Thần nhìn thấu được sự nhát gan này, anh càng được nước làm tới, anh đem ngọn lửa tởi gần mặt Như Ân hơn, để cô ta thấu được sự độc ác của anh, mép khẽ giương lên tà ác. Chán rồi, đem bật lửa tắt đi để vào túi quần, anh một tay bóp lấy cổ Như Ân, răng nanh như thế cũng dài ra, đôi mắt như thế cũng chuyển màu, móng tay dài bấm vào từng chỗ da thịt trên cổ Như Ân.[Để tôi đoán, cô đã làm vậy với cô ấy đúng không?.]

Như Ân cảm thấy khó thở, cô không thể làm gì được, hai cổ tay bị xích lại không thể cử động, chỉ có thể tuyệt vọng nắm thành quả đấm. Cô ta giờ như một con gà bị cầm nắm cổ chuẩn bị cắt tiết, anh càng siết chặt, trong căn phòng lại càng có tiếng nghẹn thở của cô ta. Anh nhấc lên, cả người cô ta cũng bị anh nhấc lên theo, chỉ là chưa ngồi nhổm dậy, Bạch Hy đã lên tiếng giải vây.[Lăng Y Thần, dừng tay.]

Lăng Y Thần nhíu mày, ảnh nghiêng nửa mặt về phía sau nhìn cô.[Sao? Không đành à?.]

[Tôi...] Bạch Hy chính là không nỡ, cô gái đó trong mắt cô thực sự trông rất thê thảm, giống như một tù nhân vật vã đếm từng ngày trong tù vậy.

[Em đứng quên cô ta là người đêm qua suýt giết em, nếu như hôm nay em không giết cô ta, một ngày nào đó cô ta sẽ đem mối thù này tới báo.] Anh tàn nhẫn buông lời nhắc nhở cô.

Như Ân cười khinh.[Muốn giết thì giết đi, các người nhiều lời cho ai xem?.]

Lăng Y Thần tức giận, bàn tay to lớn càng siết mạnh thêm.[Đừng có thách thức sự nhẫn tâm của tôi.]

[Dừng tay, đừng.] Bạch Hy lao tới cạnh hai người, hai bàn tay cô bám lấy bàn tay đang siết chặt cổ Như Ân, cô khẩn khuẩn cầu xin, khóe mắt đã đỏ hoe. Cô đơn giản, chỉ không muốn thấy cảnh năm đó một lần nữa, không muốn thấy người chết ngay trước mặt mình, càng nói, hung thủ là Lăng Y Thần. Cô ta cũng đã mất năng lực tự chưa lành, nếu như bây giờ anh lỡ tay, cô ta nhất định sẽ chết. [Tôi cũng chưa có mệnh hệ gì, cô ấy lại bị anh đánh tới mức này rồi, có thể tha cho cô ấy không?.]

Như Ân bị bóp cổ tới mức ngạt thở, không thể nói nổi, mặt cô ta bắt đầu tái mét, mắt mũi trợn trừng, hô hấp gấp gáp mà khó chịu.

Lăng Y Thần nhìn Bạch Hy, anh không thể hiểu được cô tại sao lại làm vậy?. Nhưng lời cô nói, khuôn mặt của cô chẳng hiểu sao lại thuyết phụ được anh, anh buông cổ Như Ân, lúc buông ra hiện rõ vết móng tay đã rỉ máu, hằn vết bàn tay đỏ ừng quanh cần cổ, cô ta lúc này mới thở ra một hơi dài, rồi gấp dần, xong cơ thể mới được thả lỏng, vừa rồi vì thiếu oxi mà suýt chết, đầu óc quay cuồng. Lúc anh buông tay Bạch Hy cũng mới dám buông tay.

[Em muốn vậy sao?.]

Đáp lại là một cái gật đầu của Bạch Hy.

Anh thu lại ánh mắt đỏ rực của mình, quay người đi ra cửa, thả lại đây lời cảnh cáo cuối cùng.[Như Ân, coi như lần này cô mạng lớn, tới tối tôi sẽ cho người đưa cô đi, hãy đảm bảo đừng bao giờ gặp lại tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ một tay giết chết cô.]

Giờ trong căn phòng giam chỉ còn lại hai người phụ nữ. Bạch Hy lùng túng cũng muốn rời đi.

[Tại sao?.] Như Ân sau khi thoát chết đã trấn tĩnh lại bản thân, cô thở hồng hộc, khó chịu.[Tại sao cô lại giúp tôi?.]

[Giữa chúng ta quá khứ và hiện tại đều không móc xích với nhau, tôi muốn tương lai cũng vậy. Tôi rất tiếc về chuyện thuốc tiêm đó, tôi cũng không biết bên trong nó là cái gì, lúc đó chỉ là do tình huống bắt buộc, tôi đã cố níu lấy sự sống bằng cách này, lại không nghĩ nó gây ra chuyện lớn như vậy, thế nên tôi mới muốn trả nợ cho cô bằng cách này.] Bạch Hy thực sự thấy hối lỗi.

Tương lai cô vừa thay đổi chỉ sau vài phút, nếu không có Bạch Hy thì đời này coi như đứt rồi.[Vậy thì sau này, chúng ta đừng nên gặp lại nhau nếu không sẽ lại nổ ra một trận chiến đấy, lần này là ngang sức ngang tài.]

[Được.] Bạch Hy vui vẻ giải hòa.

Bọn họ đã vui vẻ làm hòa như vậy, đúng theo lời hứa của Lăng Y Thần, ngay sau khi ra khỏi tầng hầm bí mật anh liền gọi Lạc Tuyết Giang đến chữa trị cho Như Ân, còn sai người làm một thân phận khác cho cô ta. Tối đến, sai người đưa cả gia đình cô ta đến một nơi khác sống khiến cô ta không thể quay lại gặp lại hai người, còn giúp cô ta chạy trốn khỏi Giai Kỳ.

Bạch Hy ngồi ở giường, giờ bụng đã không cảm thấy đau nữa, Như Ân cũng đi rồi, cô không còn cảm thấy lòng nặng nề nữa, giờ có thể thoải mái được rồi. Cô đem tuýp thuốc bôi từng tí lên đầu ngón tay, định đem thoa lên chỗ vết thương ở cổ, chỉ là không nhìn thấy, khó có thể thoa trúng.

Lăng Y Thần từ cánh cửa tủ thông phòng bước vào, lại gặp cái bộ dạng ngốc nghếch này của cô làm anh cười xòa, tới gần giật lấy tuýp thuốc mỡ, anh ngồi trước mặt cô, cẩn thận nhỏ từng ít thuốc lên đầu ngón tay, khẽ thoa lên chỗ vết thương.[Em nhất thiết phải biến mình thành khổ sở như thế sao?.]

[Anh có ý gì?.]

[Sao cứ nhất thiết phải xin tha cho cô ta?.] Lăng Y Thần vẫn không hiểu vì sao cô làm vậy, chỉ cần lúc đó cô nói giết, anh chắc chắn sẽ không tha cho Như Ân, hà cớ sao lại xin tha?.

[Nếu như lúc đó tôi không ngăn anh lại, có phải anh sẽ giết cô ấy?.]

[Thả cô ta đi còn chưa thỏa đáng sao?.] Lăng Y Thần không hối hận, nếu như lúc đó không có người ngăn cản, anh nhất định sẽ tiễn Như Ân tới thế giới bên kia một đoạn, huống hồ đó là thời cơ tốt, chỉ là một con người bình thường với bộ dạng giống với ma cà rồng mà thôi.[Cô ta vào nhà phá tung cả nhà tôi lên, còn suýt nữa giết chết em, có thể không tha sao?.]

Bạch Hy vì lời nói này mà suýt rung động, cô đỏ mặt.[...]

[Bạch Hy, tại sao nhịp tim của em tự nhiên lại tăng nhanh quá vậy?.] Lăng Y Thần cười gian, anh đang thoa thuốc cho cô lại không ngờ cần cổ lại phản ứng giữ dội như vậy, mạch đập liên tục, đầu ngón tay ánh có thể cảm nhận được thân nhiệt đang tăng nhanh của cô. Anh tiến mặt về phía trước, Bạch Hy ngượng ngùng lùi về sau, mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng 10 phân.[Em đang ngượng sao?.]

Bạch Hy bất nờ bị tấn công, trong chốc lát chỉ với một câu nói đã khiến bức tường phòng vệ của cô sụp đổ, cô đẩy người anh, đi ra.[Không có, anh về phòng đi, tôi đi ngủ.]

Lăng Y Thần kéo tay cô lại, khiến cô ngồi lại trên giường, lần này vẻn vẹn ngồi trong lòng anh, mặt hai người lại gần nhau.[Giường ở đây, em định đi đâu ngủ?.]

[Như...nhưng như thế cũng không được, anh về phòng đi, tôi buồn ngủ.] Cô ấp úng, lại còn ngượng ngùng.

Anh nghiêng người nằm xuống giường, cô ngồi trong lòng anh cũng bị anh kéo xuống theo, nằm xuống rồi, lại thành hai người đang ôm nhau, đỉnh đầu Bạch Hy vừa vặn chạm vào cằm anh, cô ghé vào ngực anh, hai tay Lăng Y Thần ôm lấy cô, anh yên tâm nhắm mắt, có vẻ mệt mỏi.[Không cần sợ như vậy, tôi sẽ không làm gì em, hôm nay tôi chỉ muốn ôm em ngủ thôi.]

[...] Lần này cô không đẩy anh ra nữa, đơn giản chỉ là đẩy không nổi, huống hồ thâm tâm cô cũng không muốn. Lăng Y Thần, anh lạnh như là cục đá, nhưng tại sao trong vòng tay anh tôi lại cảm thấy ấm áp như vậy?.

Đúng như lời của anh, cả đêm đó hai người không làm gì, đơn giản chỉ ngủ chung giường, không có hành động nào vượt ngưỡng giới hạn cho phép. Bạch Hy trằn trọc mãi tới lúc sau mới ngủ thiếp đi, trong vòng tay anh, không có cơn ác mộng nào dám tới gần làm phiền giấc ngủ của cô.


Trên căn hộ tầng thứ 73, Giai Kỳ gấp rút gọi điện thoại, cô ta cắn móng tay vì lo lắng, khuôn mặt cau mày, đi đi đi lại mấy vòng, đuôi tóc dài ngang lưng cũng vì thế mà đung đưa theo, tiếng gót giày vang lên gấp rút kèm theo tiếng kết nối của điện thoại.[Tút...tút.]

[Sao lại không bắt máy?.]

Lúc kết nối được bên kia là giọng của một người đàn ông.[Để tôi đợi lâu rồi đấy.]

[Y...Y Thần?.]

[Cũng nhận ra cơ đấy, tôi thực sự không hiểu nổi, cô có mang một dòng máu ma cà rồng thông minh tại sao lại không linh động chút nào vậy?.]Lăng Y Thần với giọng nói chán ghét.

[Y Thần, không phải, em...] Giai Kỳ sợ hãi, bản thân cô ngày đó không nghĩ Bạch Hy có cơ hội sống sót, huống hồ còn gọi Lăng Y Thần về, tình huống này xảy ra ngoài ý muốn, còn nghĩ đêm đó định ăn mừng cơ đấy. Nhưng cô lại sực nghĩ ra, giọng nói tự tin hơn hẳn.[Nhưng nếu vậy thì đã sao? Chúng ta là người đã có hôn ước, cũng chính anh ở buổi họp báo đã nói vậy, cô ta giờ đang là tiểu tam cơ mà, em làm vậy có gì mà không đúng?.]

Lăng Y Thần cười khinh, qua điện thoại không thể nghe thấy tiếng của anh, chỉ thấy im lặng, cảm giác lạnh sống lưng, Giai Kỳ nói xong cũng đứng ngồi không yên, cô biết nói ra được những lời này, cũng lấy hết ra cả can đảm rồi.

[Được, vậy cứ làm thế đi.]

Chuyện gì vậy? Lăng Y Thần vừa bảo cô hãy dày vò Bạch Hy?. Giai Kỳ lúc này không biết nên vui mừng hay sợ hãi, cô chỉ biết lời nói này nên tin một nửa, còn thâm ý trong đó còn phải nghiên cứu.[Ý anh là...?.]

[Không phải cô muốn vậy sao? Tôi có bất tử cũng không thể ngăn hai người đấu đá lẫn nhau, cô thích làm phiền Bạch Hy tôi sẽ càng sủng ái cô ấy, nhưng tính mạng của Bạch Hy là của tôi, tôi nói trước, nếu còn làm quá tay như lần này đứng trách tôi.] Lăng Y Thần buông lời cảnh cáo cuối cùng xong dập máy, anh muốn xem hai người phụ nữ đấu đá để giành lấy anh thú vị như thế nào.

Giai Kỳ sau khi kết thúc cuộc gọi mới dám thở phào, cô không nghĩ anh lại dung túng cho cô, nhưng có vẻ lại đang nghiêng về phía Bạch Hy, vì chuện đêm qua cô đã quá khinh xuất, không ngờ Bạch Hy phúc lớn mạng lớn, có thể sống sót khỏi tay Như Ân, thật quá coi thường cô ấy rồi.


Lúc Bạch Hy quay lại làm việc vết thương trên cổ cũng đã lành, mắt thường lướt qua không thể biết được. Mấy hôm không đi làm công việc đã bị trì trệ nhiều, còn nói phải làm đủ thứ việc cho Lăng Y Thần cũng khiến cô phát ốm.

[Đây, đây, cái này, còn có cái này nữa.] Bạch Hy đứng trước bàn làm việc của Lăng Y Thần, trên tay lần lượt đưa xuống trước mặt anh từng bản báo cáo, giấy tờ đủ thể loại.[Những việc anh giao cho tôi cũng đã làm xong hết rồi.]

Lăng Y Thần cũng không kém ngạc nhiên, anh nhớ lúc đó cách đây cũng chưa lâu, lần đầu tiên anh bắt cô làm việc ngày đêm bằng cách giao cho cô cả đống giấy tờ, lại không ngờ đã giải quyết xong, anh ngơ ngác nhìn từng tệp giấy gọn gàng từ tay cô đặt xuống trước mặt anh.[Quả nhiên, sự lựa chọn của tôi chưa bao giờ là nhầm, Bạch Hy em cũng được việc lắm.]

[Chỉ có sắp tới sẽ có buổi casting nhóm nhạc mới, cuối cùng là bộ phim mà anh và Giai Kỳ đang đóng chung, vì buổi họp báo hôm trước anh tuyên bố hai người sẽ đính hôn nên giờ hai người là khách mời Vip mà các PD đang săn lùng để tham gia mấy chương trình thực thế, lợi dụng để tăng rating đây mà. Dù sao thì, tôi sẽ sắp xếp lịch tình cho anh.]

[Sao? Em ghen à?.] Lăng Y Thần người đàn ông này bất cứ khi nào có cơ hội, đều đem cô ra chế giễu.

[Không thèm.] Bạch Hy quay người muốn đi ra, cô nghiêm túc, nhưng anh lại coi thường nó.

[À, lát nữa sẽ có Phó đổng sự trưởng tới, hắn sẽ thay tôi quản chuyện công ty một thời gian, bao gồm chuyện casting, những việc liên quan tới công ty cứ giao cho hắn ta đi.]

Lăng Y Thần sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, cùng lúc tiếng đẩy cửa vang lên, một người đàn ông bước vào.[Đã sắp xếp bàn làm việc cho em chưa? ~.]

[Đây rồi.]Cái chất giọng nhơn nhan này cũng không phải lần đầu được lắng nghe, Lăng Y Thần nhanh chóng biết đây là ai.[Thư ký Bạch, dẫn tân Phó đổng sự trưởng tới phòng của cậu ta.]

[Lăng Minh?.] Lúc Bạch Hy ngoảnh mặt lại là Lăng Minh vừa mới bước vào cửa, dương dương tự đắc, tưởng chừng bao nhiêu tự tin cậu ta đều giành hết vào ngày hôm nay.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật