Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 11: Anh xem tôi như đồ đạc sao? ~



Bạch Hy tới công ty bằng xe riêng mà Lăng Y Thần cho cô, phải nói người đàn ông này đúng thật là có tiền muốn làm gì cũng được, nhưng cô chỉ coi tất cả lòng tốt này của anh là sự bù đắp nên có từ cái chết của Bạch Ninh, không hơn.

Lăng Y Thần hôm nay không tới công ty, phòng làm việc vì thế càng vắng lặng, thiếu sự sống. Bạch Hy ngồi vào bàn làm việc, cô cũng dần quen với công việc này, lúc tới chỉ qua lớp của kính mà nhìn vào phòng làm việc của anh, không có ai, làm cô có chút thất vọng, chỉ là lại tự nhủ bản thân không được như vậy, liền chuyên tâm làm việc.

Ngồi cả nửa ngày cũng chẳng có ích gì, cô vẫn bận rộn, để hết chất xám vào đống tài liệu mà anh giao cho, còn nói, chút nữa phải đi xem buổi khai máy bộ phim của Giai Kỳ đóng cùng với Lăng Y Thần, vì chuyện đêm qua mà nghĩ tới thôi cũng đã muốn thở dài.

Chuông điện thoại vang lên làm phá vỡ không gian yên tĩnh, không có tiếng động khiến tiếng chuông càng vang to thêm.

[Bạch Hy, cô làm ăn kiểu gì vậy, sao bây giờ còn chưa tới trường quay?.] Lăng Y Thần vừa lớn tiếng, cô có thể cảm thấy như tiếng quát tháo của anh có thể đâm thủng màng nhĩ, thông sang tai bên kia luôn không chừng.

[Dạ?.]Bạch Hy vừa ngủ gật, dạo này giấc ngủ không được ngon lắm, còn nói đêm qua không ngủ, khóc cả đêm đến nỗi mắt hơi sưng, cả người cũng mệt mỏi, nghe thấy chuông điện thoại liền cầm lên nghe, không ngờ chưa tỉnh ngủ đã bị ăn mắng, làm cả người cô ngồi phắt dậy, cô đem điện thoại nhìn lại đồng hồ, đã quá trưa rồi.[Vâng, giờ tôi lập tức tới đó ngay.] Bạch Hy vội vàng, vừa nghe điện thoại vừa lấy túi xách chạy ngay khỏi văn phòng.

Mãi tầm 10 phút sau mới thấy xe của Bạch Hy đỗ ở trường quay, đội sản xuất đi qua đi lại chật kín, người thì cầm máy quay, người phụ trách trang phục thì bê cả chồng quần áo lớn, lấp cả người, người trang điểm thì chạy qua chạy lại tìm son phấn, dây điện nhằng nhịt dưới chân cô, cô phải lách qua từng người để không đụng phải họ. Đây là một bộ phim cổ trang, còn nói Lăng Y Thần vào vai Hoàng thượng cũng không tồi, rất hợp với tính cách của anh, trong bộ hoàng bào, anh ngồi trên long ỷ ở tận tầng cao nhất, giờ đang là giờ nghỉ trưa, người trang đểm đang cố chỉnh lại lớp phấn nền cho anh, người thì tới lau mồ hôi, người đưa chai nước, đúng thật giống như vị vua thật. Giai Kỳ là nữ chính của bộ phim, còn là đang mặc trang phục tuyển phi, cũng ngồi một bên đọc kịch bản ung dung vắt chân.

Bạch Hy đứng ở xa, chạy vội vào ngoài khu vực quay, cố gắng thở lấy lại giọng bình tĩnh, thông báo.[Mọi người, Lăng tổng hôm nay mời mọi người ăn trưa, xe trở đồ ăn đã ở ngoài kia rồi, mọi người nghỉ chút nhé.]

Nghe vậy cả đoàn phim nhanh chóng tung hô, Bạch Hy chào qua đạo diễn, biên kịch.[Mọi người vất vả rồi a.]

Lăng Y Thần không thể không chú ý, anh nhìn sang cô, ánh mắt rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống cô. Người đàn ông này cũng thật có quyền lực, anh ta phẩy tay một cái, những người đang chăm sóc anh như người hầu xung quanh đều vì ám hiệu này mà đi ra hết, anh vẫy tay, muốn bảo cô tới gần.[Cô cũng biết cách chuộc lỗi đấy.]

Bạch Hy xác định xung quanh là không có ai đang nói chuyện với anh, mới chắc chắn là mình, liền tới gần chỗ anh.[Đây là phép lịch sự tối thiểu của tôi.] Cô đã lường trước được sự việc, đành nhận tội trước vậy.

[Quản lí tôi cũng cho nghỉ việc rồi, từ giờ cô làm quản lí luôn đi.] Lăng Y Thần nhấp một ngụm nước, thời tiết này phải khoác lên người mấy lớp áo, hẳn là nóng lắm rồi.

"Anh muốn bóc lột sức lao động à?, tôi cũng là con người thôi." Bạch Hy trong thâm tâm đã nghĩ vậy, còn muốn đấm cho anh ta một cái vào mặt thì mới hả dạ được nhưng còn lạ gì, anh ta là đại ma vương cứng đầu, đầu anh ta còn cứng hơn đá, có để ý tới cô sao?.[Được, tôi làm.]

Giai Kỳ đã bắt đầu để ý đến hai người họ. Như Ân mấy ngày vừa rồi thức trắng đêm theo dõi, cuối cùng cũng có thành quả, cô đem chiếc điện thoại cho Giai Kỳ xem, trên màn hình là bức ảnh có cả Bạch Hy và Lăng Y Thần dính lấy nhau như hình với bóng, bất kể là công ty, thậm chí còn là nhà riêng của anh, Bạch Hy cũng được vào cùng. Giai Kỳ từ trước tới nay nếu không được phép bước vào, chắc chắn không dám tới gần nhà Lăng Y Thần, lại không ngờ người phụ nữa này đã bỏ bùa gì khiến anh đưa cô ta vào sống chung, còn muốn giữ cô bên cạnh

Cô ta lấy ngón tay cái vuốt vuốt màn hình, mỗi lần ma sát với màn hình khiến khuôn mặt thêm tệ, sắc kém đi, lộ rõ vẻ phẫn nộ, cô ta nặn từng chữ.[Bạch Hy, tôi đã cảnh cáo cô rồi đúng không?.]

Đúng lúc đạo diễn hô tiếp tục quay phim, Lăng Y Thần mới đưa chai nước cho Bạch Hy, lại làm động tác phẩy tay, bảo cô "lui" xuống cho anh.

[Gì vậy? Anh ta lấp đầy bụng mình bằng nước sao?.] Bạch Hy sau khi ra khỏi trường quay mới phát hiện trên tay đang cầm chai rỗng, bảo sao lúc nãy thấy anh uống quá trời nước, còn nghĩ là khát cơ đấy.

Đây là cảnh hậu cung tranh sủng, không ngờ lại còn được thấy cảnh Giai Kỳ bị ăn tát cơ đấy, chỉ là...

[Diễn viên đóng thế đâu rồi?.] Đạo diễn đối với minh tinh màn bạc này cũng chẳng dám nói nhiều, còn có Lăng Y Thần vị hôn phu của cô cũng đang ở ngay đây, nếu để cô chịu cnahr này nhất định ngày mai đạo diễn ở đây chỉ đạo chắc chắn là một người khác.

Mọi người bắt đầu xôn xao tìm diễn viên đóng thế, mới mới có một người tới thì thầm vào tay đạo diễn, buộc ông phải thông báo.[A thật ngại quá, diễn viên đóng thế của cô Giai Kỳ hôm nay không tới được, tôi sẽ tìm người khác thay thế, chúng ta nghỉ một lát a.]

[Khoan.] Lăng Y Thần đang ngồi nghỉ đọc kịch bản thì lên tiếng.[Không cần tìm nữa, tôi có một người.] Tay anh hướng về người phụ nữa đứng ngay cạnh.[Là thư ký của tôi.]

Ánh mắt cả trường quay đổ dồn vào cô. Đạo diễn cũng không dám quyết định ngay, dù gì vẫn là người của Lăng Y Thần, để anh ta quyết thì vẫn hơn.[Lăng tổng, như vậy...có được không?.]

[Cô ấy xét về ngoại hình cũng rất giống Giai Kỳ, cũng chỉ là một cảnh đánh, cô ấy sẽ không sao.] Lăng Y Thần liếc mắt sang nhìn Bạch Hy, cô cũng không bị dao động, mặt vẫn lạnh không cảm xúc.

Cả đoàn phim nghe vậy cũng mừng, đạo diễn bắt đầu hô hào mọi người chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

[Cô nói là bất cứ việc gì cũng làm được đúng không? Vậy làm người thay thế đi.]

[Cho nghỉ thư ký, giờ là người quản lí, Lăng Y Thần, đây là điều anh muốn sao?.]

[Vậy cô có nguyện làm điều tôi muốn không?.]

[...] Bạch Hy phân vân, ý nghĩ của người đàn ông này chưa lần nào cô đọc được hết.

[A, thật ngại quá, thư ký Bạch có thể giúp tôi đóng thế vai này quả thật cực cho cô rồi, tôi sẽ báo đáp cô a.] Giai Kỳ từ đâu đến cạnh Lăng Y Thần, hai tay nhanh chóng ôm lấy cánh tay của người đàn ông, khuỷu tay anh vừa phải chạm vào vòng một của cô ta, anh không đẩy cô ra, mặc kệ Giai Kỳ ôm lấy anh như một con gấu koala vướng víu ở tay anh.

Bạch Hy lấy hết sức bình tĩnh của mình vào cuộc nói chuyện này, cô ráng giương môi.[Đây là việc tôi nên làm, Giai Kỳ tiểu thư không cần quá khách sáo như vậy, cáo từ.]

Bạch Hy rời đi tới phòng chuẩn bị.

[Tại sao em lại biết cô ấy?.] Lăng Y Thần lúc này mới trầm giọng nhìn sang Giai Kỳ đang bận đắc ý.

[Cái đó... lần trước bọn em có gặp nhau nên có trò chuyện chút ít.] Giai Kỳ vô tư, vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngạo mạn. Cô ta thầm nghĩ những tháng ngày bị anh bơ sống bơ chết chắc là đã hết rồi, chẳng còn người phụ nữ nào có thể tranh sủng với cô ta.

[Có phải em đã nói với cô ấy chuyện của chúng ta?.] Lăng Y Thần ánh mắt nham hiểm, anh dần đoán ra mọi chuyện.

[Sao? Em với anh có quan hệ gì chẳng nhẽ cô ta lại không phải biết?.] Cô ta lúc này đã thấy biểu cả của anh có gì đó sai sai, lúc nãy còn ra vẻ cưng chiều, giờ nhìn như là muốn ăn sống cô, bàn tay cuốn lấy anh buông lỏng, lại bị anh giật ra làm buông luôn. Anh không nói gì, chỉ đi về hướng trường quay. Bỏ lại Giai Kỳ trong cơn ghen tức, cô không hiểu cô đã làm sai chuyện gì để đáng bị như vậy?.

[Tiện tì, ngươi đây là đang trưng cái bộ mặt hiền từ ra cho ai xem?.] Diễn viên cameo đóng vai một tiểu thiếp của Lăng Y Thần trong phim quát lớn, đây là cảnh Giai Kỳ và những phi tần khác đang tranh sủng đây mà.

Bạch Hy cúi mặt, đã trang phục đâu vào đấy,y phục xộc xệch, là tạo hình nhân vật bị bắt nạt mà, hai người đứng đối diện nhau, cả trường quay giữ im lặng hết mức có thể, đạo diễn dồn hết sự chú ý vào họ, xung quanh còn có vài diễn viên cameo khác, bọn họ rất nhập tâm, đứng đằng sau cừoi khinh bỉ mặc dù cảm thấy rất có lỗi, cảnh đánh này, không thể là giả được đâu. Cô ta vung tay lên cao, nêu như cái tát này đáp xuống, cắch chắn sẽ khiến Bạch Hy ngã lăn ra sàn.

Cô theo phản xạ mà nhắm tịt mắt lại, hơi rụt người, chỉ là sao cái tat giáng xuống mặt cô lâu quá, khiến cô mở mắt ra nhìn.

[Cái đó...] Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cô diễn viên cameo nhìn liếc sang đạo diễn, chỉ thấy được sự bất ngờ của ông ta, cũng không nói cắt hay thế nào, chỉ trợn mắt gật đầu và cái. Rõ ràng cảnh này không có trong kịch bản, chuyện này không ai dự tính được, đạo diễn đương nhiên biết mình đang làm cái gì, đeo lại tai nghe chăm chí vào màn hình tv trước mặt, ra hiệu tay với mọi người vẫn tiếp tục.

Mấy người đứng đằng sau cô ta cũng nhận được tín hiệu này, thay nhau quỳ gối cúi gằm mặt cúi chào cung kính.[Bệ hạ.]

Lúc Bạch Hy ngẩng mặt lên nhìn, chắc là do ánh đèn sân khấu đằng sau khiến cô nheo mắt, khuôn mặt người đàn ông lúc ẩn lúc hiện, Lăng Y Thần trong bộ hoàng bào đã tới giải vây, anh cầm chặt tay nữ cameo lại, ngăn không cho cái tát kia kịp rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé của cô, cô câm nín không biết làm gì.

Lăng Y Thần vung tay khiến cả người nữu diễn viên cameo ngã xuống ra sàn, chẳng qua là buông tay, nhưng là đang đóng phim, cũng nên làm thật chút.[A!.]

Bạch Hy vừa được anh cứu thoát trong gang tấc, anh đưa lòng bàn tay ra.[Nàng... không sao chứ?.]

Cô lắc lắc đầu, đem tay mình để lên lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, ngay lập tức tay anh nắm lại, rất chặt. Ánh mắt nuông chiều ngay lập tức tắt đi nhìn sang nữ nhân đang ngã trên sàn, sát khí ngút trời.[Người của trẫm cũng dám động vào, có phải ngươi muốn chết rồi?.]

Nữ cameo từ dưới sàn bò tới ôm lấy chân anh, hoảng sợ, khóc lóc cầu xin.[Bệ hạ, thân thiếp sai rồi.]

[Người đâu, mau đem nữ nhân này tước bỏ quyền dự tuyển, sau này không cho cô ta dám bán mảng tới gần hoàng cung nữa.] Lăng Y Thần ra lệnh với người tổng quản theo sau anh.

Tàn độc, chính là phẩm chất duy nhất mà anh có.

Còn nói, cũng có lúc sủng ái, anh đem người cô ãm lên, nhẹ như lông hồng, đi ra, cảnh quay của hai người đã kết thúc, ra khỏi ống kính hướng tới phòng nghỉ.

[Giờ thả tôi xuống được rồi.] Bạch Hy trong lòng anh giờ mới lên tiếng, đã ra khỏi trường quay rồi, cũng không cần phải diễn nữa.[Tôi còn phải đi thay trang phục.]

[Tôi đưa em đi.] Lăng Y Thần không để cô xuống, cứ thế hai người tới trước cửa phòng thay đồ.

Lúc cô vừa ra khỏi cửa Lăng Y Thần đã trực sẵn ở đó, nắm lấy tay cô lôi đi, cái tính hống hách này, Bạch Hy phải dần quen thôi. Tới trước xe, Lăng Y Thần buông tay, một mình ngồi vào ghế phụ, anh khoanh tay trước ngực, nhắm mắt muốn đi ngủ. Bạch Hy hiểu, người đàn ông này muốn cô lái xe cho anh, từ thư ký, quản lí, diễn viên đóng thế, giờ lái tới lái xe, cô đã làm quá nhiều nghề trong một thời gian ngắn rồi. Cô ngồi vào ghế lái, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

[Trong kịch bản không có khúc đó, tại sao lúc đó anh lại làm thế?.] Bạch Hy do dự, cuối cùng vẫn nói ra.

[Nếu lúc đó tôi không tới, em sẽ chịu cái tát đó sao?.]

[Không phải là anh muốn vậy sao?.] Bạch Hy cười mỉa.

[Tôi chỉ không muốn đồ của tôi lại có người khác động vào.]

"Đồ"? đối với anh cô chỉ là đồ đạc để chơi thôi sao? vậy tình cảm cô dành cho anh cả một thời thanh xuân đó sẽ đi về đâu đây?. Bạch Hy trầm mặc, cô chuyên tâm lái xe.[...]

Thành phố về đêm lúc nào cũng thu hút người nhìn, ánh đèn lấp lánh đầy sắc màu, xe cộ đi lại không ngớt, đường phố lúc nào cũng như một dòng nước chảy mãi không ngừng.

[Chuẩn bị rồi chứ?.] Lăng Y Thần phá vỡ sự im lặng lúc này.

[Đằng sau.] Bạch Hy chỉ ra phía ghế đằng sau, trên ghế có một hộp quà được gói cẩn thận.

Tới một vũ trường, đây là nơi nhộn nhịp nhất thành phố về đêm, mọi thứ được trang trí bằng đèn led, chỗ đậu xe thì toàn hạng sang, người người qua lại toàn là vest cao cấp và váy ôm bó sát cụt ngỡn, đủ để biết đây là một nơi hoang lạc như thế nào.

Bạch Hy không có lựa chọn, theo bước chân anh vào, những người ở đây có cuộc sống thật xa hoa, đồi trụy, bọn họ từng cặp cuốn lấy nhau đi dọc khắp hành lang, ánh đèn màu chiếu tới từng ngõ ngách của căn phòng. Tiếp nhạc điện tử đinh tai nhức óc vang lên từ lúc họ mới bước vào, căn phòng chật ních người là người đang nhảy nhót, bọn họ có thể là những vũ nữ thoát y đang biểu diễn cùng với cái cột ở bậc cao nhất, cũng có thể là tài phiệt ngồi ở ghế sofa hai tay dang rộng là có mỹ nữ ngồi rót rượu cho, còn tệ hơn là những người làm trò mây mưa ngay tại một góc nào đó của căn phòng, cũng chẳng thèm để ý những người xung quanh nhìn họ ra sao, bới vì bọn họ đều giống nhau, chỉ là biết ý tứ mà lên giường mới làm, cũng chẳng khác là bao.

Cô lách qua từng người, cố theo kịp anh, tránh không để va phải người khác khiến họ mất hứng.

Tới tước một bàn uống nước, đây là tầng hai trong một căn phòng, ở giữa là một khoảng trống để họ có thể nhìn từ trên xuống dưới.

Trước một cái bàn lớn, như vừa nói, xung quanh toàn là tài phiệt ngồi dang tay rộng ở ghế sofa có mỹ nữ ngồi rót rượu vào tận miệng, trên bàn đầy áp những thứ đồ uống hạng sang. Lăng Minh thoải mái, còn chơi đùa được, hai tay ôm hai mỹ nữ xinh đẹp, quần áo bó sát lộ ra ba vòng chữ S, ở ngực họ còn có những tờ tiền màu đỏ, là tip đây mà.

"Ha, đồ hòa thượng cậu, còn dám vác mặt tới đây mua vui" Bạch Hy chỉ vừa thấy cảnh này đã nghĩ ngay tới lần trước anh ta cho cô leo cây, còn đuổi cô ngay sau khi xong việc.

[Cậu dạo này sống tốt quá nhỉ?.] Lăng Y Thần đứng trước mặt Lăng Minh.

Anh ta vừa nhìn thấy anh đã giật nảy, đem người ngồi thẳng dậy, buông hai mỹ nữ bên cạnh, suýt nữa thì sặc, hai tay chống xuống đầu gối, cung kính.[Anh, anh tới rồi?.]

Anh ngồi xuống ghế, thư thái châm một điếu thuốc.[Xõa tiếp đi, tôi nể hôm nay là sinh nhật cậu.] muốn Lăng Minh không cần căng thẳng như vậy, nên tiếp tục cuộc vui, mọi người khác xung quanh cũng thấy thoải mái, tiếp tục cuộc sống sa hoa ở đây.

Lăng Minh ngẩng đầu, thấy cạnh anh là một nữ nhân, dưới ánh đèn nhấp nháy sắc màu trên khuôn mặt họ, hai người họ chạm mặt nhau.[Ô, tiểu tỉ tỉ.]

Bạch Hy đáp lại bằng một tiếng cười trừ.

[Phải rồi, hai người đã gặp nhau rồi nhỉ, cũng chẳng cần phải giới thiệu nữa, không biết lúc đó người "tiểu tỉ tỉ" này có thân phận là Dana hay bạn gái gì của cậu nhưng giờ cô ấy là huyết bộc, kiêm thư ký, kiêm quản lý, mới nhậm chức tài xế lái xe của tôi.] Lăng Y Thần đưa tay ra giới thiệu, có vẻ rất tự hào.

[Ồ ~.]Lăng Minh cũng ngạc nhiên không kém, những chức vụ trên không phải dễ dàng gì đều giao cho một người, như này thì hai người họ sẽ dính lấy nhau không rời mất.[À, để em gọi mấy cô em tới hầu hạ anh.]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật