[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Phiên Ngọai (Bất Đèn Trấn Hồn)



Quách Trường Thành cảm thấy trong lòng có cái gì đó rất khó chịu, cậu đã ủ rũ như vậy suốt một buổi, khiến cho Sở Thứ Chi ngứa mắt.

Vào giờ nghỉ trưa, Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh ở lại dùng cơm hộp vì bận công việc, còn lại đều rời đi.

Chúc Hồng sau khi ăn xong, cô liền thong thả ngồi trên ghế sofa:

- Ta nói hôm nay Tiểu Quách trông có vẻ lạ.

Lâm Tĩnh tò mò ngước nhìn:

- Thế à? Cũng đúng, kể từ lúc các món bảo bối được đem về cất giữ, cậu ấy luôn cư xử rất lạ!

Chúc Hồng dấy lên nghi ngờ trong lòng:

- Có khi nào... Là do... Những thứ đó sao?

- Cũng có thể. Nhưng để tôi tìn hiểu kỹ đã.

Kết thúc giờ nghỉ trưa, Sở Thứ Chi bực dọc bước vào, hắn mặc kệ ánh nhìn tò mò cỉa hai kẻ kia mà ngó lơ đi.

Quách Trường Thành theo sau với vẻ mặt có chút khổ sở, cậu nhút nhát đi đến bàn làm việc của mình, tiếp tục ủ rũ mà ghi ghi chép chép!

Sở Thứ Chi trầm mặt lôi cậu vào nhà vệ sinh, Chúc Hồng tròn mắt nhìn sang Triệu Vân Lang vừa đi vào.

Triệu Vân Lang nhún vai:

- Không liên quan đến bọn tôi!

Thẩm Nguy đẩy gọng kính gật đầu phụ họa theo, mèo mập Đại Khanh ha hả cười:

- Lần này cúc lại tàn ah.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một tay lôi Quách Trường Thành vào nhà vệ sinh, Sở Thứ Chi ép chặt cậu lên tường, hắn hạ giọng:

- Tại sao lại có thái độ như vậy? Em cứ như vậy khiến tôi không thoải mái, lại không nói cho tôi nghe.

Quách Trường Thành có chút ngập ngừng:

- Thật ra... Mấy ngày nay... Em cảm thấy dường như bản thân đã quên cái gì đó!

Sở Thứ Chi thở dài, hắn dùng ngón trỏ vuốt ve góc mặt của cậu, ôn nhu nói:

-Em không vui vì điều đó?

- Ừm... Dạo này... Em có mổ giấc mơ rất kỳ lạ, mọi thứ đều nóng hừng hực...

Sở Thứ Chi nhếch môi, đưa gần mặt cậu hơn:

- Nóng? Nóng ở đây?

Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay áp lên trên ngực cậu, Tiểu Quách đỏ mặt gật đầu. Hắn cười nhẹ ra tiếng, rồi bàn tay cứ thuận thế vuốt ve trên ngực cậu.

Quách Trường Thành dần thở gấp khiến lồng ngực cậu phập phồng lên xuống, Sở Thứ Chi cảm nhận từng chuyển động trong lòng bàn tay, hắn thích thú vòng tay còn lại qua eo cậu kéo cả người dán sát mình. Tiểu Quách nhỏ giọng nói:

- Sở ca... Quá gần rồi!

- Còn có thể gần hơn nữa!

Nói cái gì thì cái đó lập tức được thực hiện, Sở Thứ Chi ôm lấy cậu rồi đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi Tiểu Quách. Cái hôn sâu khiến Quách Trường Thành như thở không nổi, cae người đều bắt đầu run rẩy.

Đột nhiên một luồng nhiệt chẳng biết từ đâu bộc phát, Sở Thứ Chi bất ngờ buông cậu ra. Gương mặt cậu lúc này vừa đỏ vừa nóng khiến hắn sốt vó lên:

- Trường Thành! Em bị làm sao vậy?

Tiểu Quách mơ màng nhìn hắn:

-Em không biết!

Nói xong liền gục đầu lên vai Sở Thứ Chi, đôi mắt lịm dần và ngất. Sở Thứ Chi nhanh chống sôc bế cậu tròn tay, chân bước nhanh ra ngoài đại sảnh. Triệu Vân Lan tròn thấy điểm kì lạ liền chạy đến hỏi:

- Cậu ấy làm sao vậy?

- Không biết! Hiện tại thì đột ngột thân nhiệt tăng cao.

Thẩm Nguy suy nghĩ chốc lát liền dọn ghế sofa cho trống trải:

- Để cậu ấy nằm đây! Có vẻ như liên quan đến bốn món thánh khí vừa đem về! Tôi đi xem xem, các người tìm cách hạ thân nhiệt cho cậu ấy.

Lâm Tĩnh cũng lên tiếng, nói là muốn đi theo để tiện viễ điều tra, Thẩm Nguy gật đầu rồi sau đó cả hai liền rời khỏi. Chúc Hồng nhanh chóng lấy túi đá đưa cho Sở Thứ Chi:

- Dạo này cậu ấy có biểu hiện gì kì lạ không?

- Có! Hằng đêm em ấy luôn bị tỉnh giấc, dường như là mơ thấy gì đó nhưng lại không nói ra.

- Uhm... Dạo này tinh thần cậu ấy sa sút lắm!

Nói xong, Sở Thứ Chi ân cần đắp khăn lạnh lên trán cậu. Ánh mắt hắn nhìn cậu lúc này là vừa xót vừa giận vô cùng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong khoảng không chỉ có một màu đỏ rực như lửa, Quách Trường Thành như đang lơ lửng bên trong khung sắt, cậu muốn tỉnh lại nhưng xiềng xích xung quanh cậu trói buộc cả thể xác lẫn tâm hồn.

Cậu lờ mờ có thể nghe được những tiếng cười đùa, những tiếng than khóc. Cậu không biết mình đã mơ một giấc mơ kì lạ này bao lâu rồi, thế nhưng mỗi khi mơ thì cả cơ thể cậu rất nóng.

Cảm giác nóng râm ran khó chịu đốt cháy từng mảnh cơ thể đó, khiến cậu như trúng phải tà vậy. Đôi lúc lại thấy hưng phấn, đôi lúc lại thấy mệt mỏi.

- Trường Thành!

Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến mọi suy nghĩ của cậu đều ngưng trệ. Lúc này một bóng đen từ trong không trung xuất hiện, Sở Thứ Chi đôi mắt xám tro nhìn chằm chằm cơ thể trần truồng của cậu đang bị xiền xích.

Hắn lao đến rồi ôm cậu vào lòng, sự nóng ran hắn cảm nhận rất rõ ràng kể cả ngoài đời thực lẫn trong mơ. Sau đó hắn dùng một lọ thuốc vẩy khắp người cậu, lập tức không gian xung quanh dần trở về thành một màu sáng trắng, mà cơ thể cậu cũng không còn hừng hực nóng nữa.

- Trường Thành!

Tiếng gọi khẩn thiết vọng lớn lên, cậu choàng mở mắc trong sự hồi hộp của tất cả mọi người. Triệu Vân Lan thở ra nhẹ nhõm:

- May quá!

Thẩm Nguy điềm tĩnb giải thích:

- Cậu ấy vốn là hậu kiếp của bất đèn Trấn Hồn, Trấn Hồn Đăng soi sáng tam giới hóa giải soi đường cho sinh linh tam giới. Đó là tạo vật của nữ oa khi Người muốn cứu giúp thế gian, bên cạnh đó là các món thánh khí còn lại.

Lâm Tĩnh khoanh tay đứng một bên gật đầu:

- Chính vì vậy mà cậu ấy có công đức vô lượng, thử hỏi cậu ấy đả giành cả một kiếp đèn để cứu lấy chúng sinh, như vậy công đức cũng gần bằng Nữ Oa. Hiện tại thì cậu ấy đã uống dược định thần, sức mạnh còn lại của bất đèn sẽ ổn định lại thôi.

Sở Thứ Chi vuốt mặt cậu:

- Hóa ra năng lực nhìn thấy quá khứ của người chết, thông linh được với hồn ma, là do năng lượng của bất đèn Trấn Hồn!

Thẩm Nguy gật đầu, sau đó kéo Triệu Vân Lan về phòng làm việc. Lâm Tĩnh tằn hắn giọng:

- Hèm! Đưa cậu ấy vêd nghỉ ngơi đi, hai người được nghỉ phép một ngày.

Chúc Hồng cau mày, tức giận nói:

- Này! Ở đây còn nhiều việc cần làm.

Lâm Tĩnh cười ngại ngùng nhanh tay bịt lấy miệng của cô ấy. Sở Thứ Chi lạnh lùng nhìn bọn họ gật đầu, sau đó bế cậu lên rồi vụt mất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về đến nhà, đặt cậu lên ghế sofa, Sở Thứ Chi liền chuẩn bị đồ cho cậu thay, Quách Trường Thành có chút mệt mỏi gượng dậy:

- Thì ra là vậy!

- Vậy mà em còn giấu tôi, không kể cho tôi nghe?

- Em... Không muốn Sở ca lo lắng...

Sở Thứ Chi cầm bộ pijama đi đến ném lên bàn, hắn ngồi xuống đối diện cậu:

- Em không tin tưởng tôi.

Quách Trường Thành bắt đầu khẩn trương, cậu liên tục lắc đầu nguây nguẩy:

- Không đâu Sở ca... Em chỉ là... Ưm...

Không để cậu nói hết câu thì bị trữ tiếp chặn miệng bằng đôi môi lạnh ướt của hắn. Chiếc lưỡi tinh ranh khuấy động cả bên trong khoan miệng khiến nước bọt chảy ra từ lổ hờ bên khóe miệng cậu.

Kết thúc nụ hôn cháy bỏng, Quách Trường Thành cảm giác ngọn lửa trong người cậu lại bốc lên, vừa nóng vừa ngứ khiến cậu không thể rời khỏi cơ thể mát lạnh của Sở Thứ Chi.

Cậu càng dán chặt người lên hắn, càng khiến dục hỏa của hắn cháy hừng hực lên. Đỉnh điểm là khi cơ thể cậu ma sát đến những điểm nhạy cảm của hắn, giọng nói nỉ non bên tai:

- Sở ca! Em... Nóng...

Sở Thứ Chi chịu không nổi, giọng có chút run rẩy:

- Trường Thành... Em khó chịu lắm... Sao?

- Rất khó chịu!

Sở Thứ Chi như bị giọng nói ngọt ngào đó mê hoặc, hắn không tự chủ mà gặm nhấm lấy xương quai xanh của cậu, cơ thể cậu chấn động nhỏ mà run rẩy, bắt đầu rên rỉ vào tai hắn:

- A... Sở ca...

- Chết tiệt!

Hắn mắng nhẹ một câu, sau đó liền đem cậu ăn từng chút từng chút một cho hết sạch.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật