[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Phiên Ngoại 4



QUY KHỨ LAI (HẠ)

Sau khi bỏ trốn, Sở Thứ Chi mang đệ đệ ẩn nấp ở một động phủ sâu trên núi, đó là nơi mà hắn đã tìm ra vào mấy tháng trước, cảm thấy nơi này thuận tiện làm một địa điểm bí mật nên hắn đã bày trí nơi này từ trước.

Có lẽ trong thời gian sắp tới bọn họ phải ở tạm đây rất lâu, không thể xóa bỏ mọi tội lỗi mà mình gây ra Sở Thứ Chi đã trở thành kẻ nguy hiểm ở Long Thành. Bất kì ai bắt gặp hắn đều có thể bắt hắn giao nộp cho Sở gia.

Sở Niệm Chi ngồi trên giường đất nhìn ra cửa động nơi ánh mặt trời đang lặng dần, vẻ mặt của y hiện rõ nét buồn bã. Sở Thứ Chi vừa đi bắt được vài con thú rừng mang về, hắn vừa nhóm lửa vừa nói:

- Đệ đừng lo lắng nữa.

Sở Niệm Chị không nói gì chỉ lặng lẽ đi đến giúp hắn sơ chế thức ăn, hắn có chút khựng lại:

- Đệ...

- Đệ tin tưởng huynh. Chỉ cần có thể bên cạnh huynh, cho dù có chốn chui chốn nhũi đệ cũng không trách gì.

Sở Thứ Chi trong lòng như được xoa dịu đôi chút, nhưng rồi cảm giác đau lòng lại chiếm cứ tất cả, hắn không muốn Niệm Chi phải sống cuộc sống luôn sợ hãi, lo âu, thiếu thốn như vậy. Khi nương hắn mất, hắn đã hứa sẽ chăm sóc cho đứa trẻ này thật tốt, để y không chịu một bất kì ấm ức nào nữa.

Sở Niệm Chi đoán ra được tâm tư hắn, y cười dịu dàng nói:

- Ca! Đệ tự biết lo cho bản thân mà, ca chỉ cần bình an bên cạnh đệ là được.

- Đồ ngốc!

Vừa nói hắn vừa xoa đầu Niệm Chi, nụ cười của y rạng rỡ như ánh dương ban mai, ấm áp lại dễ chịu vô cùng khiến hắn không thể quên được, vĩnh viễn không.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã mấy ngày trôi qua, tung tích của hai anh em Sở Thứ Chi như bốc khói mà biến mất. Điều đó càng khiến các thế gia như ngồi trên bàn chông đứng ngồi không yên.

Rồi bỗng nhiên từ Trương gia loan truyền tin tức, Sở Thứ Chi tu thi đạo ác nhân thất đức giết chết đệ tử Trương gia, lấy xác họ hóa cương thi gây nhiễu cương phía Tây Long Thành.

Hôm sau toàn bộ Trương gia gặp họa diệt môn, mọi tỗi lỗi đều quy chụp do Sở Thứ Chi gây ra. Sau đó liên tiếp gần một tháng, Long Thành chìm trong sự u ám cùng sợ hãi, người dân bị cương thi hút máu đến chết lên đến hàng trăm người, các thế gia cho đó là do Sở Thứ Chi lấy việc tu thi đạo làm căn cơ để quấy nhiễu dương gian, thế nên họ gọi hắn là Thi Vương tàn ác lạm sát cần được diệt trừ.

Ngay khi Sở đại lão gia vừa dự Long Đàm hội thẩm trở về, lão lên cơn điên tiết đập phá đồ đạt trong nhà.

Sở đại phu nhân sợ hãi đến khuyên can:

- Lão gia à! Ngài không nên tức giận như thế, tổn hại sức khỏe.

- Đến cả nàng cũng muốn quản ta?

Sở Hạ Phi thấy tình thế càng căng thẳng hơn liền nói nhẹ:

- Phụ thân! Người đừng hiểu lầm ý của nương, nương chỉ quan tâm đến sức khỏe của phụ thân. Còn nữa, phụ thân vì một kẻ tội đồ mà ngã bệnh, thật không đáng.

Sở lão gia nghe lời nói củ ả mà bình tĩnh hạ cơn hỏa trong lòng. Sở Hạ Phi đắc ý tiếp tục nói:

- Hôm nay, bọn thế gia kia đổ lỗi cho Sở gia chúng ta, con thiết nghĩ Sở gia chúng ta nên dẫn đầu tiêu diệt tên cặn bã đó, có như vậy thanh danh của chúng ta không những được cứu vớt mà còn được mọi người biểu dương là đại nghĩa diệt thân.

- Con... Nói cũng có lý, tên nghiệt tử đó đáng lẽ ta nên diệt từ sớm, để bây giờ nó phá hỏng cơ nghiệp Sở gia xây dựng bấy lâu. Được lắm! Đã đến nước này, Hạ Phi von truyền lệnh xuống, thành lập một nhóm người tận lực truy tìm tung tích của nó. Tất cả còn lại dồn sức lực đểu tiêu diệt nó. Còn nữa, truyền cáo ra ngoài, chiêu mộ các thế gia khác tham gia, Sở gia chúng ta sẽ dẫn đầu.

- Dạ!

Lúc này Sở Hạ Chi nấp một bên nghe lén toàn bộ, hắn rấp rút chạy đi tìm Sở Thứ Chi để báo tin.

Đại phu nhân nhìn Sở Hạ Phi gật đầu:

- Hạ Chi đã mắc bẫy.

Sở Hạ Phi cười nham hiển nói với Sở lão gia:

- Phụ Thân thật tài tình, đệ ấy đã đi báo tin cho hắn, chỉ cần cho người theo dõi đệ ấy là được.

Sở lão gia ánh mắt căm hận nhìn về phía xa, tay đã bóp nát ngọc châu trong tay:

- Ngay từ đầu ta không nên quá kì vọng đến Hạ Chi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sở Hạ Chi thở hổn hển chạy đến khu rừng sâu trong núi Long Thành, vừa bắt gặp Sở Thứ Chi đi ăn về liền gấp gáp kéo tay hắn:

- Thứ Chi!

- Nhị ca? Sao huynh lại ở đây?

- Niệm Chi đâu?

- Đệ ấy đang ở vườn hoa sau sơn động.

- Thứ Chi, mau cùng Niệm Chi rời khỏi Long Thành.

- Sao?

- Bọn họ đều tìm kiếm hai người rất quyết liệt!

- Đến bây giờ vẫn không tha cho ta sao?

- Đệ... Đệ không biết những ngày vừa qua đã xảy ra chuyện gì sao?

- Không!

Sở Hạ Chi ngớ người một lúc mới hồi thần, thì ra đệ ấy không biết gì cả, những tội lỗi đổ lên đầu đệ ấy đều có người cố ý sắp đặt. Sở Thứ Chi oan ức trở thành tội nhân mà cả Long Thành muốn tìm diệt, cũng là sự tính toán tưc trước.

- Ta biết... Đệ không làm gì cả...

- Nhị ca? Huynh nói vậy là sao? Có chuyện gì?

- Phụ thân bọn họ...

Không nói dứt câu, Sở Hạ Chi ngã khụy xuống đất ngất lịm đi, trên lưng hắn ghim một cây kim dài tẩm thuốc mê. Sở Thứ Chi kinh ngạc nhìn xung quanh:

- Là ai?

- Đã lâu không gặp.

Ám Nguỵêt từ phía xa xa đi đến, hai ngón tay cầm kim chăm xoa xoa. Ánh mắt hắn nhìn Sở Thứ Chi đầy phức tạp, yêu hận xen lẫn không rõ.

Sở Thứ Chi tức giấn nắm chặt nắm tay:

- Ngươi...

- Ta đã khiến ngươi trở thành ác nhân, thảm sát Trương gia, giết hại dân chúng Long Thành. Sở gia hiện tại sẽ bắt đầu kế hoạch tiêu diệt ngươi, coi như ta đã giúp Sở Hạ Chi hoàn thành nhiệm vụ.

- Khốn kiếp!

Sở Thứ Chi lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt đều hóa độc vì tức giận, hắn cứ thế mà tấn công Ám Nguyệt.

Ám Nguỵêt liên tục né những đòn tấn công hiểm ác của hắn, trong lòng vừa hận vừa đau mà bỏ chạy. Sở Thứ Chi đuổi theo đến một bãi đất trống cách đó rất xa.

Trời đột ngột nổi sấm liên hồi mưa rơi tầm tã như trút hết nỗi niềm, Ám Nguỵêt đột ngột dừng lại cười khúc khích:

- Thứ Chi à!

Sở Thứ Chi vừa kịp đuổi đến, thấy hắn ta chỉ đứng đó nhìn mình cười liền có chút bất an trong lòng:

- Ám Nguỵêt! Ngươi rốt cục là muốn gì?

- Chẳng phải ta đã nói là sẽ khiến ngươi hối hận sao? Có lẽ không lâu nữa ngươi sẽ không thể quên được ta.

Dường như Sở Thứ Chi nhận ra được điều gì đó không đúng, hắn vội vàng muốn rời đi nhưng lại bị Ám Nguyệt cản lại. Sở Thứ Chi thét lên:

- Tránh ra!

Ám Nguyệt cười nửa miệng nhìn hắn:

- Ngươi vội trở về đó sao?

- Ngươi đã làm gì Niệm Chi?

- Không, ta không hề động đến y. Nhưng những người khác ta không biết chắc.

Nghe đến đây, Sở Thứ Chi liền quật ngã hắn rồi nhanh chạy đi mất, Ám Nguyệt nằm trên mặt đất dưới cơn mưa nặng hạt nhìn lên bầu trời đã tối dần.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Niệm Chi?

Giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian rộng lớn ngập mùi cháy khét, trên đất là tro bụi bị nước mưa làm cho thấm một phần vào đất, còn có một vài bông hoa đã héo rũ.

Hắn đứng giữa mãnh đất rộng lớn trống trải tìm kiếm một bóng hình. Ở phía xa xa hắn phát giác một cái xác đã cháy đen gần như sắp thành tro bụi, hắn lê bước chân đi đến như kẻ mất trí.

Đầu gối khụy xuống vũng lầy, đôi tay hắn run rẩy nắm lấy bàn tay lộ ra khúc xương trắng kia. Hắn không nói nên lời với những gì trước mặt, hắn chỉ có thể rơi lệ mà ôm lấy Niệm Chi đã tàn.

Sở Thứ Chi hắn đã từng hứa sẽ chăm sóc tốt cho đệ ấy cả đời, thế nhưng hắn đã không làm được, ngược lại hại chết người mà hắn yêu nhất.

- Niệm Chi! Ta xin lỗi! Là ta không tốt, không bảo vệ đệ thật tốt. Niệm Chi, ta sẽ trả thù... Tất cả bọn họ... Kể cả hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Đồ nghịch tử! Dừng tay lại!

- Không!

- Á..... Cứu tôi với!

- Mau tấn công hắn!

Từng tiếng la hét thảm thiết thất thanh vang lên loạn cả Long Thành, máu tươi văng nhuốm khắp nơi. Sở Thứ Chi như hóa thành thú dữ điên cuồng lạm sát người của thế gia, bàn tay hắn đều đã phủ dày đặt một màu đỏ tươi, đôi mắt xám tro của hắn cứ như nỗi ác mộng đối với mọi người.

Sở lão gia chứng kiến cảnh này mà tức đến ói máu mà ngã quỵ, Sở Hạ Phi oán giận ngoan độc đỡ lấy ông ta:

- Phụ thân.

Ngay khi ông ta trút hơi thở cuối cùng, Sở Hạ Phi liền khóc đến điên đảo. Được một lúc ả ta nhanh chóng lấy lại bộ dạng kiêu ngạo của mình tự nhận lấy chức vị người đứng đầu Sở gia, tập hợp các trưởng lão của các gia tộc lại, thực hiện nghi thức bắt giam Sở Thứ Chi đã được lên kế hoạch từ trước.

Ban đầu bọn họ vốn dĩ muốn diệt trừ hậu họa, thế nhưng sức lực của họ có hạng chỉ đủ để tống linh hồn Sở Thứ Chi vào luỵên ngục. Sau khi nhốt hắn vào luyện ngục, Sở Hạ Phi tự gây dựng lại thế lực của Sở gia, bên cạnh đó do sự kiện tàn sát của Thi Vương mà số lượng gia tộc quyền thế đã giảm sút đáng kinh ngạc.

Cho đến vài trăm năm sau, Long Thành nhờ thế vạc ba chân của Tề gia, Hạ gia và Sở gia mà phát triển không ngừng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Sở ca! Anh đang nghĩ gì vậy?

Quách Trường Thành vừa gọt táo vừa nhìn đến nam nhân đang ngây ngốc ngồi trên giường bệnh.

Sở Thứ Chi bị giọng nói tinh khiết của cậu kéo lại suy nghĩ đang ở trên tầng mây, hắn mỉm cười với cậu:

- Chỉ là nhớ về chuyện cũ.

- Là...

- Đúng vậy! Là về Niệm Chi.

- Ừm...

Sở Thứ Chi nhìn biểu tình vừa hờn giỗi vừa có chút buồn của Tiểu Quách mà buồn cười, hắn liền chộ lấy bàn tay đang bận kia khiến đồ trong tay rơi xuống.

- Ah? Sở ca?

Sở Thứ Chi dùng lực kéo cậu lên giường, đặt cậu nằm trên người mình, hay tay ôm lấy eo cậu gian trái nói:

- Em ghen?

Tiểu Quách xấu hổ đến đôi tai đã ửng hồng, Sở Thứ Chi cảm nhận đưỡ nhiệt độ trên mặt của cậu đang tăng dần, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu nên ngoạm lấy vành tai cậu, ra sứt cắn mút khiến cậu nóng ran cả cơ thể rên nhỏ:

- Ưm... Sở ca... Đừng mà, chúng ta đang ở bệnh viện.

- Ngốc! Đây là phòng bệnh VIP nên không ai được vào đâu!

Hắn phà hơi thở nóng ấm kề bên tai cậu, từng đợt da gà đều nổi lên. Đôi tay của hắn liền nghịch ngợm mà luồng vào bên trong áo, Tiểu Quách uống éo cơ thể tránh đi ma trảo của hắn càng khiến Sở Thứ Chi càng thêm hứng thú:

- Em đang muốn câu dẫn tôi?

- Em... Em không có...

- Đã quá muộn rồi.

- Oa~~~Anh đừng cắn mà... Sở ca... Ưm...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã lâu không gặp nha~~~~

Mị đã cố gắng tháo đi nút thắt mà mị đã ngu ngơ tạo ra.

Cám ơn bấy lâu các bahn đã quan tâm theo dõi con Fic dở hơi này của mị <3


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật