[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Phiên Ngoại (Một Ngày Cuồng Si Của Phu Phu Nguy Lan)



Ngày 3 tháng 10 năm 2019.

Đó là một ngày đẹp trời để bổn miêu dạo quanh vườn nhà.

Bổn miêu chính là phiêu diêu tự tại như thế sống qua ngày, nếu như không có việc gì bận với tên đầu gỗ A Lý kia.

Nhắc đến A Lý, ta lại cảm thấy vô cùng tức giận, vì cớ gì mà cái tên Triệu Vân Lan đó lại không cho ta đi công tác cùng A Lý? Lần này là đến Los Angeles, một nơi trù phú sa hoa mà ta rất thích.

Báo hại ta cả tháng nay không được ăn cá khô của A Lý, thật đáng hận.

Trời hôm nay rất trong xanh, vườn hoa nhà Hắc Bào đại nhân cũng rất là có mỹ vị.

Các ngươi tự hỏi tại sao ta lại ở đây? Hừm! Chuyện phải kể đến sáng ngày hôm qua.

Triệu Vân Lan trở về từ đợt báo cáo thường niên tại Hải Tinh cục, sắc mặt hắn có vẻ hứng khởi lắm.

Hắn bô lô ba la những thứ mà ta chẳng thèm quan tâm, cái gì mà cục điều tra đặc biệt của chúng ta đã đứng đầu danh sách đơn vị năng suất nhất Long Thành? Cái gì mà phần thưởng cho đơn vị chúng ta là mấy trăm vạn nhân dân tệ? Hừ hừ chỉ là phù du chỉ là phù du ah~~~

Liền cả một ngày hôm đó, Triệu Vân Lan kéo bọn ta đi ăn chơi ở Lan Quế Phường, phải nói là đủ loại thú vui trên đời này.

Ăn uống no say, Triệu Vân Lan đột nhiên nổi cơn thần kinh, hắn ôm thân thể tuyệt đẹp của bổn miêu vào lòng, dù ta có cố giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Ngay tại thời điểm Triệu Vân Lan thích thú dúi mặt vào hắc mao của ta, cơn lạnh người kinh sợ từ Thẩm giáo sư ùa đến.

Ôi mẹ ơi! Ánh mắt như muốn vặt lông ta thật kinh dị, ta quả thật sợ đến mức không dám kêu ngao ngao.

Triệu Vân Lan cười như thằng khờ: "Đại Khánh~~~ Có phải ngươi rất nhớ sếp Lý? À nên nói là ngươi nhớ cá của hắn..."

Cá cái em gái ngươi! Ta nhớ A Lý thì đã làm sao? Hả?

Ta rất muốn vung vuốt cào nát mặt ngươi nhá! Nhưng cái nhìn cảnh cáo của Hắc Bào đại nhân đã cản ta, thế nên bổn miêu rộng lòng bỏ qua cho ngươi, phàm nhân ngu ngốc.

Cứ thế ta bị hắn ôm hết nguyên ngày, trời dần ngã bóng, sao bắt đầu sáng, ta cứ ngỡ sẽ được thả bổng, nhưng không ta đã sai rồi.

Thế quái nào mà Triệu Vân Lan mang ta về nhà? Mà còn là nhà của Hắc Bào đại nhân nha! Ngươi cảm thấy ta chưa đủ phiền? Còn muốn đêm nay chứng kiến cảnh ân ân ái ái, một đêm không ngủ hay sao?

Bổn miêu trong lúc cảm xúc rối bời, Thẩm giáo sư mang ta từ trong lòng sếp Triệu, ném sang phòng ngủ.

Còn hai người họ nằm ngoài phòng khách, ta nhàm chán nằm trên chiếc giường rộng lớn, đây có lẽ là phòng của đệ đệ hắn.

Qua một giờ đồng hồ, bổn miêu đi đến cạnh cửa ghé mắt nhìn xuyên qua lỗ khóa.

Nói trước là ta không hề muốn nhìn lén đâu, ta chỉ là tò mò giữa nam nhân với nhau hành phòng kiểu  gì ấy mà.

Ối chà, Triệu Vân Lan mặt đỏ tai hồng, nằm dài trên ghế sô pha tùy ý để Hắc Bào đại nhân lột đồ.

Chậc! Hắn vậy mà lại vung tay kéo Thẩm giáo sư kề sát mặt, hôn lên đôi môi tinh tế đó.

"Hắc Bào đại ca... Thẩm Nguy... A Nguy... Ngươi nói xem, đêm nay là ta áp hay ngươi áp?"

Hắn nói như vậy, ta khá là ngạc nhiên đó, ta chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt dâm đãng như vậy của sếp Triệu, đặc biệt là còn với vị nam nhân soái khí ngời ngời kia.

Thẩm Nguy nhếch một bên môi, có vẻ trong lòng đang rất hứng thú lắm, y vòng tay qua eo hắn siết thật chặt.

"A Lan! Ngươi đoán xem."

Không để tên lưu manh kia phản kháng, Thẩm giáo sư thoạt nhìn có vẻ cấm dục vậy mà lại ngấu nghiến ngoạm lấy đôi môi của hắn?

Mẹ ơi! Ta không tin vào mắt mình nữa.

Triệu Vân Lan như con rắn quấn lấy nam nhân phía trên, hắn mạnh bạo khai mở nút áo của nam nhân, sau đó đưa tay vào trong sờ loạn.

"Xoạt" Sếp Triệu của bổn miêu đã lật ngược tình thế, đè Hắc Bào đại nhân nằm dưới.

Thẩm Nguy làm sao có thể để bản thân thiệt thòi như vậy? Dù cho sếp Triệu nằm trên hay nằm dưới đều không quan trọng bằng ai là người bên trong.

Cứ thế Triệu Vân Lan tưởng chừng như đã đảo chính thành công, hắn nhanh chóng lột sạch tất cả.

Sau đó thì... Ngấu nghiến cơ thể hoàn mỹ phía dưới, để lại vô số vết hôn ngân đỏ đỏ.

Thẩm Nguy chợt nắm chặt lấy vòng eo săn chât của hắn, ngài đâm mạnh lên khiến cự vật đột nhập động huyệt một cách bất ngờ và nhanh gọn.

Triệu Vân Lan thét thảm, hắn gục xuống hõm vai của y.

Hắc Bào đại nhân cứ thế mà động thân, thúc mạnh khiến cho sếp của ta rên la inh ỏi.

"Thẩm... Nguy... Anh lại... Chết tiệt! Ah~"

"A Lan, tôi đã cho anh nằm trên rồi."

"Nhưng...Ô~~~Chậm một chút..."

"Xin lỗi, tôi không nhịn được, A Lan... Anh thật ngon!"

"Ngon... Ngon em trai nhà anh ý... Ô... A... Ưm... A Nguy, tôi sai rồi, tôi không chửi nữa... Tha... Tha cho tôi..."

"Không được."

"A.. A... A... Ư... Ô"

Đấy, cả một đêm tám tiếng bọn họ hành phòng đến kinh thiên động địa như thế.

Bổn miêu chỉ nhẫn nại xem một nửa, những cảnh này làm ta thật đỏ mặt tim đập thình thịch mà.

Ngao~~~ Bổn miêu cũng thật xấu hổ chứ... Ta trốn trong phòng nhưng lại bị làm phiền đến phát điên.

Ta nhớ A Ly, ta muốn tên đầu đất đón ta về nha, ở đây thật không thích hợp, chứng kiến đôi phu phu kia ân ái làm bóng đòn điện tần suất ba nghìn vôn.

Ngao~~~ A Lý, ngươi đang ở đâu~~~~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật