[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành An (6)



TÂN NƯƠNG VÔ DIỆN

12h đêm ngoại ô Long Thành, trấn Vũ Thanh tại sở cảnh sát địa phương.

Màn sương âm u dày đặt lại một lần nữa vây kín Vũ Thanh trấn, trong làn sương mù quỷ dị đó ẩn ẩn hiện hiện một đoàn người cùng một cổ kiệu sa linh nhấp nhô từng bước đi đến, mỗi một bước đều dừng lại trên không cách mặt đất một tấc, trên gương mặt của mỗi người đều không đoán được biểu tình gì bởi vì căn bản... Họ không có ngũ quan. Chỉ đơn giản là một lớp da người trắng như giấy bọc lấy toàn bộ khuôn mặt.

Họ thổi kèn, họ đánh trống, họ rêu rao những lời hoan hỷ đêm tân hôn, nhưng họ hành động cứng ngắc như những cổ máy đã lập trình sẵn một cách đáng sợ. Họ khiến không gian xung quanh trở thành một ram màu quỷ dị đầy ma quái.

Chỉ một vài phút sau, những đứa trẻ từ không khí dần dần xuất hiện, bọn nó mặc y phục cổ xưa rách rưới, tóc búi hai trùm, đôi mắt đen không thấy đáy. Bọn chúng vui vẻ hát bài đồng dao về truyền thuyết Quỷ Tân Nương, tiếng hát của chúng cứ vang vọng âm lãnh xung quanh.

Tiếng hát rơi vào trong màng nhĩ của Quách Trường Thành đều trở thành những giọng ca méo mó. Cậu run lẩy bẩy nắm chặt chiếc gối nằm, cậu liếc mắt nhìn qua Sở Thứ Chi vẫn còn ngủ. Cậu không dám đánh thức Sở ca, anh ấy sẽ lớn tiếng mắng cậu. Trong cái đầu nhỏ của cậu nghĩ thế.

Không khí càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, Quách Bạch Thỏ cảm thấy bản thân có lẽ sẽ đông thành đá mất, cậu nhích nhích lại gần Sở ca tìm kiếm góc áo mà nắm chặt. Bất chợt tiếng hát dừng lại giữa chừng.

Một tiếng chuông đồng vang lên... Tắt hẳn... Lại một tiếng vang lên đều từng nhịp, tiếng chuông càng nghe càng gần. Cuối cùng nó dừng lại trước cửa phòng bọn họ.

Trái tim nhỏ bé của Tiểu Quách theo từng tiếng chuông ngân mà đập, đến khi nó dừng lại thì tim cậu cũng ngưng đọng theo. Cậu lúc này thật sự rất sợ cố lay lay cánh tay Sở ca, nhưng Sở ca lại một mực ngủ say.

"Két......."

Cánh cửa phòng dần dần mở, một luồng sương mù lạnh ngắt phà vào trong phòng, người con gái mặc Phụng Quang Hạ Ấp được thêu tơ đỏ lướt vào, trên đầu cô ta là chiếc khăn voan loang lỗ màu đỏ đậm nhạt, hình như là máu.

Cô ta đứng trước giường của cậu, im lặng đứng đó. Quách Trường Thành cả người đều cứng như đá không thể cử động, cậu rất muốn nhắm mắt để không thấy hình ảnh đáng sợ này.

Cô ta cứ như vậy đứng đó, tĩnh lặng một cách khiến người khác ám ảnh. Và rồi cả cơ thể Quách Trường Thành như được ai đó kéo dậy, để cậu ngồi đối diện với cô ta, Tiểu Quách hai hàng nước mắt chảy dọc theo gương mặt vì sợ mà tái mét, cậu nghĩ là lần này cậu xong đời rồi.

Cô ta cúi người kề sát mặt cậu, đôi tay gầy trơ xương của cô ta từ từ vén khăn voan, đến khi lộ nửa mặt dưới thì cô ta dừng lại. Đôi môi đỏ son kề sát môi cậu, mồ hôi lạnh của Quách Trường Thành thấm đẫm cả áo. Cậu cảm nhận từng hơi lạnh trên đôi môi của cô ta, cậu như thế nào lại bị quỷ nữ cưỡng hôn.

Thế nhưng ánh mắt của cậu lại mở to hơn, dưới lớp khăn voan còn che dang dở nửa mặt trên chảy xuống hai dòng máu đen đặt, cứ như là thuỷ lệ. Cô ta... Khóc sao?

Quách Trường Thành ngay tại giờ phút này lại trì độn nhìn chằm chằm từng hành động chầm chậm của nữ quỷ, đôi tay gầy trơ xương lại tiếp tục vén khăn, cho đến khi chiếc khăn đươc vén hết, chưa để cậu nhìn rõ khuôn mặt của cô ta thì một vầng sáng chói mắt bao trùm xung quanh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

8h sáng trong phòng tại sở cảnh sát địa phương.

Sở Thứ Chi đã thức từ rất sớm, hắn ngồi trên giường chấm mút ngón tay vào không khí, hắn cau mày khó chịu, đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì cả, mọi thứ bình thường đến kỳ lạ, Quỷ Tân Nương không xuất hiện theo báo cáo của vụ án.

Sở Thứ Chi mở cửa sổ, ánh nắng từng sợi chiếu vào căn phòng, hắn có chút không thích ứng với ánh sáng chói chang này thế nên hắn lại đóng sầm cửa. Quay lại ngồi trên giường hắn phát hiện Quách Trường Thành vẫn chưa tỉnh dậy, hắn vỗ vỗ mặt cậu, khi chạm đến làn da của cậu, hắn giật mình phát hiện cậu lạnh như đá.

- Này! Trường Thành!

Hắn dùng sức lay lay vai cậu, vẫn không tỉnh, sắc mặt cậu lúc này đã tím tái. Hắn đặt tay lên trán cậu để một luồng khí chạy vào trong người cậu, cậu đang mắc kẹt trong ác mộng. Sở Thứ Chi lo lắng lấy từ trong túi đeo của cậu một linh phù mà trước khi đi thầy Thẩm đã đưa cho cậu. Hắn dán tấm bùa lên ngực cậu rồi niệm chú, ngay lập tức lá bùa bốc cháy, một luồng khí xanh đen chui ra từ trong lỗ tai cậu, hắn nhanh chóng bắt lấy, sắc mặt cậu đang dần trở nên hồng hào.

3 giây sau Tiểu Quách lim dim mở mắt, thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy là gương mặt phóng đại của Thi Vương, cậu trì độn nhìn nhìn ánh mắt màu xám tro của hắn, rồi bất chợt cậu nhớ lại cảnh tượng đáng sợ kia, cậu mắt chữ O mồm chữ A la thất thanh như bị chọc tiết.

Sở Thứ Chi hung hăng quát :

- Im Mồm!

Cậu run rẩy ngậm mồm đôi mắt ận nước nhìn hắn, Sở Thứ Chi cốc đầu cậu một cái rồi giải thích cho cậu :

- Tất cả những thứ cậu thấy đêm qua chỉ là mơ, chẳng biết vì nguyên nhân gì mà tà khí của nữ quỷ lại có thể xâm nhập vào cái đầu ngu ngốc của cậu.

- Mộng... Nhưng mà... Rất thật...

Nghĩ đến đây cậu bất giác đưa tay lên sờ sờ cánh môi còn run lẩy bẩy của mình, hóa ra cậu không có bị nữ ủy hôn thật, nghĩ như vậy cậu liền yên tâm hết 8 phần. Sở Thứ chi nhìn cậu rồi híp mắt đâm chiêu, hắn nắm lấy cằn cậu rồi cũng sờ sờ lên đôi môi mềm mại đó :

- Không ngờ cậu lại thích thú khi được nữ quỷ hôn môi nha.

- Ah... Làm sao... Làm sao mà anh biết...

- Lúc tôi dùng hoàn hồn phù để kéo cậu về với thế giới thực, tôi liền bắt được tà khí gây mộng cảnh cho cậu, cậu nên nhớ tôi là ai, Thi Vương thiên niên như tôi chỉ cần một cái chạm nhẹ vào tà khí liền tất thảy những cảnh tưởng xuất hiện trong đầu cậu tôi đều thấy. Có vẻ như Quỷ Tân Nương rất thích cậu.

Quách Trường Thành như cô vợ nhỏ bị bắt gian ấp ấp úng úng nói không nên lời, cả mặt đều đã đỏ như trái đào chính :

- Không... Không phải... Anh... Sở ca đừng hiểu lầm... Không phải như anh nghĩ.

Sở Thứ Chí cười thật lưu manh :

- Hiểu lầm? Chẳng phải cậu cũng thành thật để cô ta hôn sao?

- Không... Lúc đó... Em không thể cử động mà...

Quách Bạch Thỏ mắt đều đã đỏ, nhận thấy cậu như sắo khóc đến nơi Sở Thứ Chi cuối cùng buông tha, không trêu trọc con chuột nhút nhát như cậu nữa, hắn nghiêm túc :

- Được rồi, coi như tôi tin cậu, đi chúng ta ra ngoài một chuyến.

Vừa nói hắn vừa đứng dậy khoác chiếc áo len đen mỏng dài của mình rồi lườm thằng nhóc vẫn còn ngồi ngây ngốc trên giường, bạn nhỏ Quách bị Sở ca lườm đến phát run liền nhanh chóng thay đồ rồi cùng hắn rời khỏi phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đánh bộ một vòng Vũ Thanh trấn, trên đường cứ cách vài chục mét là những nhóm người bàn tán xôn xao chuyện đêm hôm qua, việc Quỷ Tân Nương không xuất hiện khiến bọn họ nhốn nháo, có vài người cứ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Quách Trường Thành đang theo đuôi Sở Thứ Chi, cái khiến cậu khó chịu chính là những hành động chỉ chỉ chỏ chỏ vừa nhìn vừa nói về cậu.

Sở Thứ Chi hình như cũng phát hiện ra điều này bèn kéo cậu bước nhanh hơn về phía trước thoát khỏi đám người đó, Quách Trường Thành nhỏ giọng :

- Sở ca trên mặt em có dính gì sao?

- Không.

- Sao bọn họ lại cứ chỉ chỉ chỏ chỏ em thế?

Đến đây, Sở Thứ Chi đi một vòng xung quanh cậu, nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, không có gì khác thường, thế là hắn hít hít ngửi ngửi người cậu khiến cậu xấu hổ, cũng chẳng có gì khác thường.

Quách Trường Thành chớp chớp mắt :

- Sở ca....

- Cậu chẳng có gì khác thường cả.

Nói xong hắn tiếp tục rảo bước, cả hai đi một hồi lâu liền đi đến trước cửa một căn nhà cổ rộng lớn ở cuối đường Đông, xung quanh chẳng có nhà nào mà là những tán cây to lớn, cánh cửa cũ kỹ, tường bám đầy rong rêu, mái ngói phủ đầy bụi và mạng nhện, có lẽ nơi này đã bỏ hoang lâu lắm rồi.

Sở Thứ Chi đứng yên lặng tại chỗ, nhìn không chớp mắt vào đại môn của ngôi nhả, nơi này chắc chắn không bình thường, bởi vì Thi Vương rất nhạy với mùi người chết cho nên những nơi ma quỷ quấy nhiễu hoặc những nơi xảy ra án mạng đều đặc biệt trở nên rõ ràng với hắn.

Quách Trường Thành mặc dù chỉ à người bình thường, lại còn có chút ngu ngốc, nhưng chẳng hiểu vì sao mà từ bé cậu luôn luôn nhạy cảm với những thứ không thuộc về thế giới con người. Lúc này cũng vậy, cậu cảm thấy ngôi nhà này thật đáng sợ, cậu giật giật góc áo của Sở ca :

- Sở ca, hay là chúng ta đi nơi khác đi...

- Sợ à?

Hắn âm lãnh lườm cậu, bạn nhỏ Quách thật thà gật đầu, Sở Thứ chi mặt không biểu tình rời đi, Quách Trường Thành an tâm theo sau.

Địa điểm tiếp theo họ đi đến chính là nhà của các nạn nhân mất tích, người thứ nhất Trần Anh là con trai một của hộ gia đình giàu có, ba mẹ cậu nói Trần Anh chỉ vừa tròn 18 tuổi, đêm mất tích chính là sinh nhật 18 tuổi của cậu, bản tính cậu rất ôn hòa và gần gũi, những cô gái muốn làm quen với cậu có thể nói xếp hàng dài cả cây số. Sau buổi tiệc sinh nhật của mình, Trần Anh trở về phòng ngủ, đến nửa đêm thì mất tích, cả nhà họ Trần ráo riết tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, họ chỉ biết đêm mà cậu mất tích, họ có nghe được tiếng chuông đồng và một bài đồng dao.

Nạn nhân thứ hai La Tài, một lái buôn nhiều tiền, đêm hắn bị mất tích là khi hắn vẫn còn ngủ trong phòng, sáng hôm sau đám bạn của hắn đến nhà tìm hắn nhưng không thấy, người xung quanh cũng có nói đêm hôm đó họ có nghe bài đồng dao của đám trẻ nít.

Tiếp tục nạn nhân thứ ba và thứ tư, La Lam và Hạ Tú cũng mất tích y hệt như vậy, nhưng đều đáng nói là trong đêm mất tích đều có tiếng hát trẻ con về một bài đồng dao, có người còn nói những đêm đó họ nhìn thấy một đoàn đám cưới quỷ vô diện, trên kiệu là Quỷ Tân Nương không có mặt. Và từ đó nỗi sợ trong lòng người trấn Vũ Thanh được dấy lên một cách rùng rợn.

Quách Trường Thành từ khi cùng Sở Thứ Chi trở về đồn cảnh sát đều thất thần, Sở Thứ Chi chẳng biết vì sao xoa đầu cậu hỏi :

- Sao thế?

- Trong giấc mơ đó... Em cũng có nghe tiếng hát của trẻ con, còn tiếng chuông đồng, sau đó là...Nhưng... Thật kỳ quái... Cô ta có ngũ quan. Không giống như lời bọn họ nói.

- Ừm... Được rồi nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng ta tìm hiểu tiếp

- Vâng.

Lúc này trời cũng dần dần tối, người trong đồn cảnh sát nói với nhau cái gì đó rất bí ẩn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

12h đêm trấn Vũ Thanh.

Sở Thứ Chi đánh thức Quách Trường Thành, cậu lờ đờ mặc vào chiếc áo khoác len nâu, sau đó cậu bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh táo, bước vào là sở trường Lâm, ông ta hoảng sợ nói với Sở Thứ Chi :

- Nguy rồi, lại có người mất tích.

- Gì??

- Cách đây vài phút bên nhà họ Ân báo với chúng tôi con trai họ mất tích rồi.

Sở Thứ Chi lập tức quay sang nói với cậu :

- Trường Thành cậu ở yên đây, tôi đi ngay rồi về.

Hắn cũng thật bất ngờ, Quỷ Tân Ngương lại bắt người sớm hơn hắn dự đoán, cùng với sở trưởng Lâm hắn nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát, Quách Trường Thành ngoan bgoãn nghe lời ngồi trong đồn chờ Sở ca.

Đi được nửa đường, Sở Thứ Chi nghĩ nghĩ, tại sao Quỷ Tân Nương lại xuất hiện sớm như vậy, rồi hắn chợt nhớ ra vẻ mặt của Lâm sở trưởng khi nghe hắn lập tức rời đi, hình như trên mặt ông ta có ý cười, hắn liền nghĩ đến sáng nay ánh mắt kỳ lạ của người trấn Vũ Thanh nhìn Quách Trường Thành, Sở Thứ Chi nghi ngờ cái gì đó liền vất ra từ trong ống tay áo một bộ xương nhỏ, bộ xương nhỏ lập tức vụt đi.

Chỉ vài phút sau bộ xương nhỏ quay trở về, ghé sát vào tai Sở Thứ Chi, hắn lập tức nghiêm trọng nhìn Lâm sở trưởng :

- Lâm sở trưởng đây là có mục đích gì?

- Anh nói vậy là sao?

- Căn bản chẳng có nhà nào họ Ân cả.

Nói đên đây, Lâm sở trướng rút súng định bắn, Sở Thứ chi sớm biết được tình thế liền vung tay, bộ xương nhỏ lao đên rạch nát cổ Lâm sở trưởng, ông ta ngã xuống đất nằm trên vũng máu tươi của mình, Sở Thứ Chi mặt như tảng băng nhìn cái xác, bỗng dưng hắn chợt nhớ đến Quách Trường Thành đang ở một mình. Lập tức hắn phóng như lao về đồn cảnh sát.

Về đến nơi, không một bóng người mà ngay cả Quách Trường Thành cũng không có ở đó. Hắn như nổi điên mà hất văng đồ đạc :

- Con mẹ nó! Các người dám múa rìu qua mắc thợ, cướp người từ trong tay lão tử? Đáng chết.

Hắn rời đi, thả từ trong lòng bàn tay phà ra một khí đen dày đặt cái xác của Lâm sở trưởng bỗng dưng xuất hiện, bước đi lảo đảo dẫn đường cho hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong ngôi nhà cổ cuối đường Đông, Quách Trường Thành bị một đám người bắt đến, cậu cố vùng vẫy nhưng kỳ quặc thay cả cơ thể cậu đền nhũn như bún vô lực mà nhìn người ta lột đồ cậu ra mặc cho cậu bộ đồ Tân Lang đã cũ kỹ.

Sau đó bọn họ vất cậu trong phòng the, cậu nhìn bọn họ đáng thương nói :

- Tại sao... Lại làm vậy?

- Xin lỗi cậu.... Đêm đó quỷ Tân Nương báo mộng cho từng người chúng tôi, cô ta nói nếu không để cô ta cưới cậu, cô ta sẽ... Giết hết những người ở đây... Thật xin lỗi.

Nói xong bọn họ liền đi mất, Quánh Trường Thành nằm trên nền nhà lạnh lẽo cậu nhìn xung quanh căn phòng màu đỏ đã cũ kỹ, những mành vải đỏ đã bạc màu rách tươm treo trên những cột nhà, hai chữ hỉ cũng theo đó mà đóng bụi.

Không khí trong căn phòng âm lãnh u uất đến khó tả, lại còn có mùi hôi thối nồng nặc, Quách Trường Thành cảm thấy rùng mình liên tục.

Ở cuối phòng có một chiếc giường xập xệ, hai màng che cũ rách buông xuống, chẳng biết gió từ đâu lùa vào, hai màng che ũ rũ từ lâu đang bay phấp phới. Phía sau màng che là bóng dáng mảnh mai của một người con gái vận y phục tân nương.

Quách Trường Thành nằm trên nền nhà sợ hãi nhìn nữ quỷ, hai chân vô lực không thể gượng dậy khiến cậu chật vật vô cùng.

Nữ quỷ đứng dậy từ từ lướt tới, giọng nói như từ xa xăm vọng lại :

- Tướng công~~~~

Quách Trường Thành mếu máo như muốn khóc, đúng lúc này một bộ xương trắng vọt đến, nữ quỷ bị bộ xương cào rách một bên tai thét một tiếng chói tai rồi lùi về dần dần biến mất. Quách Trường Thành lại một lần nữa bị bộ xương dọa cho mất hồn, cậi trợn mắt rồi lăn đùng ra xỉu.

Sở Thứ Chi đi đến, đập vào mắt hắn là một thanh niên thân hình mảnh mai vận y phục tân lang đang nằm co ro mà ngất, hắn tự hỏi đây Quách Trường Thành đúng chứ? Thi Vương thiên niên đối với đồ công nghệ vẫn còn mờ mịt lúc này bỗng dưng sáng suốt hẳn ra, hắn móc chiếc điện thoại mà Trường Thành đã tặng, chụp một bức hình mà hắn cho rằng đó là hình ảnh khó quên.

Sau khi chụp xong hắn sốc bế Quách Trường Thành rời khỏ căn nhà cổ, trên con đường lớn sương mù bắt đầu xuất hiện dày đặc, kèm theo đó là hơi lạnh của âm khí. Đoàn người vô diện lại một lần nữa xuất hiện, lần này tốc độ của bọn họ càng nhanh hơn, cũng không còn tiếng hát trẻ con nữa, tân nương ngồi trong kiệu lúc này hoàn toàn là bộ dạng hung sát ghê rợn, gương mặt trắng bệch với đôi mắt sâu không thấy đáy, đôi môi đỏ máu cong cong một cách méo mó.

Quỷ Tân Nương gầm lên một tiếng, từ những con hẻm tối xuất hiện những đứa trẻ bộ dạng quỷ dị khập khiễng, những cái miệng trắch bệch mấp máy, từ trong cổ họng vang lên những tiếng hát có chút vặn vẹo. Bọn chúng đi đến phía Sở Thứ Chi, hắn dùng một ngón tay vụng nhẹ những lá linh phù, linh phù đốt cháy trong không trung tỏa ra làn khí trắng khiến những đứa trẻ ma tan biến, Quỷ Tân Nương bay ra khỏi kiệu, một tay sắc bén hướng phía hắn tiến tới.

Sở Thứ Chí vì vướng víu Quách Trường Thành trong tay nên hắn cứ thế mả thả cậu xuống, Quách Trường Thành va chạm mạnh với mặt đất đau đớn tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy cậu đã thấy Sở Thứ Chi lao đến giao chiến với nữ quỷ.

Tiểu Quách nhũn cả người lớn tiếng gọi :

- Sở ca....

- Câm Mồm!

Đáp lại tiếng gọi thân thương của cậu là giọng nói lãnh băng băng của Sở ca, cậu lập tức lấy tay bịt miệng lo lắng nhìn Sở ca. Quỷ Tân Nương đánh không lại Thi Vương, ngược lại tự khiến bản thân càng suy yếu, ả liếc nhìn thấy Quách Trường Thành thì hung tợn mà lao đến chỗ cậu.

Sở Thứ Chi nhanh tay túm được tóc của ả ném ả ra xa, Quách Trường thành lại một lần nữa bị dọa mà run như cầy sấy, Quỷ Tân Nương lúc này đột nhiên biến mất. Đoàn người cũng biến mất theo.

Sở Thứ Chi nhìn xung quanh, ở một phía nào đó đám người của Vũ Thanh trấn chạy đến chỉ vào hắn :

- Chình là hắn, hắn đã phá hỏng chuyện của chúng ta.

Nói xong bọn họ như điên cuồng lao đến tấn công Sở Thứ Chi, hắn tận lực tránh né, ánh mắt nổi lên sát khí, hắn xoay một vòng hất tung bọn họ, hắn bắt đầu trở nên hung hăn đánh bị thương một số người.

Quách Trường Thành trông thấy Sở ca đang trở nên hung tợn hơn, cậu bắt đầu cảm thấy sợ rồi, cậu không muốn Sở ca tiếp tục làm mọi người bị thương, mặc dù chân vẫn còn nhũn như bả nhưng cậu cố dùng hết sức bình sinh đứng dậy, chạy đến chỗ Sở ca nắm lấy tay hắn:

- Sở ca... Dừng lại!

Sở Thứ Chi oán giận nhìn cậu :

- Đầu óc cậu hỏng rồi phải không? Bọn họ từng hại cậu đó.

- Nhưng... Bọn họ bị ép... Anh nhìn bọn họ không thấy kỳ quái sao?

Đột nhiên Sở Thứ Chi bừng tỉnh, hắn nhìn từng người đang nằm la liệt trên đất, xung quanh bọn họ là âm khí, đôi mắt của bọn họ hiện lên ánh xanh quái dị, là Quỷ Tân Nương đã thao túng bọn họ. Sở Thứ Chi hạ tay xuống hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn nhìn cậu hắn cảm thấy đột nhiên cậu trở nên có chút biết suy nghĩ nha.

Hắn lấy một sấp linh phù hất tay dán vào người bọn họ, linh phù bị đốt cháy, từ trong lỗ tai bọn họ bay ra một luồng khí xanh đen, giống với tình trạng của Quách Trường Thành lúc trước vậy. Đám khí tụ thành một chỗ rồi lao đến Sở Thứ Chi, hắn đẩy cậu ra dùng hai tay đánh tan âm khí.

Quỷ Tân Nương chẳng biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Tiểu Quách, thừa lúc hắn đẩy cậu ả liền ôm lấy cậu, Tiểu Quách run giọng :

- Sở...ca.

Sở Thứ Chi giận giữ nhìn ả ta, nữ quỷ cười một cách đáng sợ, ả nhe răn the chiếc vòi mút lên cổ cậu, hút từng đợt dương khí của cậu. Sở Thứ Chi không giữ được bình tĩnh nữa, lao đến bắt lấy vòi hút thô bạo xé đứt nó ra, nữ quỷ kêu la thảm thiết buông ra Tiểu Quách, hắn một tay đóng lấy, một tay không nương tình dùng tử khí tích tụ đánh tan nữ quỷ.

Nữ quỷ bị luồng tử khí bao lấy rồi xuyên xỏ qua cở thể, âm khí của nữ quỷ dần dần tan biến để lại hình hài một linh hồn nữ nhân, nàng ta mỉm cười rồi cũng tan biến theo.

Quách Trường Thành yểu xìu nằm trong vòng tay của hắn, cậu mờ nhạt có thể nhìn thấy góc cạnh mặt của Sở ca, sau đó cậu liền chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong giấc mộng của Tiểu Quách, là một loạt những hình ảnh xa xưa từ rất lâu, nữ nhân yêu say đắm một thư sinh nghèo, nàng xinh đẹp diễm lệ khuynh thành khiến các công tử giàu có thèm muốn.

Phụ thân sinh bệnh, mẫu thân bắt buộc phải gả nàng cho một lão già nhà giàu, lão ta từ lâu đã mê mụi sắc đẹp của nàng, lão tàn độc tìm cách hãm hại cha nàng phải khiến mẫu thân gã nàng cho mình, nàng dù không muốn nhưng vẫn phải chia cắt mối tình cùng thư sinh.

Đêm tân hôn, nàng ngồi khóc một mình trong phòng, thư sinh lẻn vào chỉ để nhìn nàng lần cuối nhưng lại để lão già kia phát hiện, thư sinh bị ông ta một đao chém chết, nàng bị bạo hành qua nhiều năm cũng chết theo. Mồ chôn của nàng là cái giếng sau nhà, đó là ngôi nhà cổ cuối đường Đông. Nhưng nàng lại không thể rơi vào vòng luân hồi, bởi vì lão già kia đã cho người trấn yểm xác của nàng biến nàng thành vong linh vất vưởng yếu ớt, không thể trình tội lão ở điện diêm la.

Sau khi nàng chết thời gian thắm thoát trôi qua, đã hơn một nghìn năm nàng làm hồn ma vất vưởng tại ngôi nhà cổ, rồi cho đến hơn 1 tuần trước, một thứ tà khí từ đâu xuất hiện hòa lẫn vào trong linh hồn nàng, khiến oán khí tích tụ bao năm dâng trào, nàng oán hận thế gian, nàng oán hận vẻ mặt xinh đẹp của mình vì vẻ đẹp đó đã cắt đứt cuộc tình của nàng, linh hồn của nàng dần dần bị bao bọc bởi oán khí trở thành Quỷ Tân Nương Vô Diện, đêm đêm đi tìm những tên nam nhân nhà giàu để báo thù.

Duy chỉ có cậu, một người có dương khí vô cùng thuần khiết, vòng công đức lại khác thường, điều đó khiến cậu trở nên đặc biệt mà những thứ ma quái đều muốn có, Qủy Tân Nương cũng không ngoại lệ nàng bị mê hoặc bởi sự tươi ngon của cậu cho nên mới bắt đầu tấn công cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi giấc mơ kết thúc cũng là lúc Quách Trường Thành tỉnh dậy, cậu dụi dụi đôi mắt nhìn về phía ánh sáng, những hàng cây liên tục lướt qua bên cửa kính xe, cậu giật mình tự hỏi đã lên xe hồi nào vậy? Ánh mắt ngu ngốc nhìn qua Sở ca, hắn vẫn lãnh băng băng không thèm liếc mắt tới cậu.

Quách Trường Thành buồn bã nhìn ra ngoài cửa xe một hồi lâu, Sở Thứ Chi lãnh giọng hỏi :

- Sao thế?

- Em lại mơ thấy cô ta, nhưng lần này là ký ức của cô ta, thì ra cô ta sống từ nghìn năm trước...

Cứ thế cậu kể lại tất thảy mọi chuyện mà cậu đã chứng kiến. Sở Thứ Chi vẫn như khúc gỗ :

- Ừm.

- Vậy... Em phải viết báo cáo như thế nào?

- Mặc cậu.

Quách Trường Thành ủ dột cuối đầu, mặc dù cậu thấy rất tội nghiệp cho cô ta, nhưng cô ta cũng đã giết nhiều người rồi. Quách ngu ngốc cứ nghĩ nghĩ một đường về đến Long Thành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~''

DÀI QUÁ.....CỤC SÚC QUÁ....AI NHA CHO MỊ Ý KIẾN ĐI ĐỂ MỊ SỬA :(((


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật