[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (7)



HẤP HUYẾT QUỶ

Long Thành về đêm phố vắng người, làn sương dày đặc trên con phố che lấp những góc khuất bí ẩn. Một người phụ nữ đang dây dưa ân ân ái ái với một người đàn ông khác trong con hẻm vắng.

Người phụ nữ kề môi lên cổ hắn, vài giây sau người đàn ông ngã gục xuống đất, mắt trợn trắng, cả người khô héo không còn một chút máu. Nụ cười kéo đến mang tai của đôi môi đỏ mọng dính đầy máu.

Người con gái mang đôi giày cao gót vận bộ váy đen miệng ngân nga câu hát bước đi sâu vào trong con hẻm, những móng tay dài màu tím kéo một đường trên bức tường đá ẩm ướt. Cuối con hẻm cô ta biến mất trong bóng tối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Số 9 đường Quang Minh, sở điều tra đặc biệt.

Triệu Vân Lan ngồi trong một căn phòng thẩm vấn đặc biệt, xung quanh là bốn bức tường khắc đầy bùa chú, bốn góc tường là bốn cái giá treo, những xợi xích từ bốn giá treo vương ra gông xiềng một con Thực Linh.

Thực Linh gào thét nhìn Triệu Vân Lan :

- Thả ta ra.

Triệu Vân Lan lấy một chiếc bình sứ hút lấy tất cả những linh hồn mà Thực Linh đã ăn, sau khi thanh tẩy Thực Linh, ác tính của nó dần dần biến mất. Triệu Vân Lan nghiêm giọng :

- Chủ nhân của ngươi là Dạ Tôn?

Thực Linh ánh mắt vô hồn nhìn hắn :

- Không phải.

- Vậy là ai?

- Ám Nguyệt...

Vừa nói dứt câu Thực Linh bất ngờ bị tan biến, Triệu Vân Lan trở tay không kịp đành trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Y có chút tức giận, Thẩm Nguy từ ngoài phòng bước vào nhẹ nhàng vỗ vai y :

- Bình tĩnh, bây giờ chúng ta đã biết được kẻ đứng sau không phải Dạ Tôn.

- Nhưng mà...

Thẩm Nguy vẫn ánh mắt ôn nhu nhìn y :

- Không cần phải gấp, chúng ta cứ từ từ điều tra hành tung của Dạ Tôn. Việc này liên quan đến Ám Nguyệt chúng ta nên để Thi Vương tự giải quyết.

Triệu Vân Lan khó hiểu nhìn hắn :

- Sao lại có can hệ đến Thi Vương?

- Hắn là người quen của Sở Thứ Chi, ân oán của bọn họ nên để bọn họ tự giải quyết.

- Vậy được rồi, cũng đã khuya chúng ta nên về nhà thôi bà xã à.

Thẩm Nguy nghiêm mặt :

- Đừng bỡn cợt tôi nữa.

Triệu Vân Lan thở dài, sau đó cùng Thẩm Nguy rời khỏi phòng thẩm vấn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
6h sáng tại ngôi nhà nhỏ của Quách Trường Thành.

Vì căn nhà của Quách Trường Thành chỉ là một căn phòng nhỏ trong chung cư xập xệ cách cục điều tra đặc biệt rất xa. Thế nên Sở Thứ Chi phải chấp nhận việc chen chung một cái giường chật chội với thằng nhóc nhát gan.

Sở Thứ Chi khó chịu gỡ bõ cái cục hích đang quấn lấy cơ thể lạnh ngắt của hắn, có lẽ là vì mùa hè nóng nực, mà Quách Trường Thành thể chất vốn đã ấm sẵn mà lại gặp thời tiết nóng ẩm như thế thì tất nhiên sẽ chịu không được mà bám vào cây kem khổng lồ kế bên.

Quách Trường Thành vẫn còn mê ngủ dụi dụi cái đầu tổ quạ vào cánh tay Sở Thứ Chi. Nước vãi từ mép miệng dính vào cơ bắp của hắn. Sở Thứ Chi nổi nóng liền một cước đá văng cậu xuống giường.

Cơ thể ấm nóng bị tiếp xúc mạnh với nền nhà cứng ngắc mà đau điếng, Quách Trường Thành khẽ rên một tiếng :

- Ah...

Sở Thứ Chi ngồi bật dậy rời khỏi giường một bước liền vào nhà tắm. Quách Trường Thành mê mang dụi mắt bò lên giường rồi khí thế vùi đầu vào gối mà ngủ.

Sở Thứ Chi vừa bước từ nhà tắm ra, thấy Quách Trường Thành vẫn còn ngáy ngủ, hắn liền một tay xách cổ cậu dậy vỗ vỗ mặt cậu :

- Tỉnh.

- Ân???

Quách Trường Thành giật mình mở mắt, chân không chạm đất có chút không an tâm mà cựa quậy. Sở Thứ Chi lạnh lùng nhìn con thỏ ngốc trong tay, hắn bất ngờ buông tay thả Quách Trường Thành ngã ngồi xuống nền nhà, cái mông thân thiết tiếp xúc với nền đá cứng ngắt khiến cậu đau đến chảy nước mắt. Cậu lật đật đứng dậy xụ mặt đi vệ sinh.

Sau hơn nửa tiếng, bọn họ rốt cục cũng rời khỏi khu chung cư cũ, trên chiếc xe công sở mà cục phân phát cho bọn họ để tiện việc đi làm, Sở Thứ Chi mặt không cảm xúc ngồi trên ghế đối diện vô lăng, Quách Trường Thành ngồi bên cạnh có chút sợ nhìn hắn, lúc sáng vì mê ngủ mà phiền đến Sở ca gọi mình thức, cảm thấy thật có lỗi.

Đến trước cục điều tra, mèo mập Đại Khánh lao vào vòng tay của Tiểu Quách nghoe nguẩy cái đuôi nói :

- Đi mua cá khô cho bổn đại gia.

Lão Lý chẳng biết từ đâu xuất hiện liền một tay xách mèo mập về, hắn cười cười nói :

- Thật phiền quá, để tôi đi mua.

Quách Trường Thành lễ phép cúi đầu :

- Chào cục phó, chào sếp Lý.

Mèo mập không thèm quan tâm cậu mà hờn giận:

- Nhân lọai ngu ngốc.

Sếp Lý cau mày gõ nhẹ vào đầu mèo mập một cái :

- Cậu có thể đừng nói những lời khó nghe như vậy?

- Ta thích, ngươi quản được ta chắc?

Sếp Lý miệng cười thật tươi giọng ôn nhu ôm mèo mập rời khỏi :

- Được được, để xem tôi xử trí cậu ra sao?

Mèo mập Đại Khánh vẫn ngẩng mặt cao ngạo, Quách Trường Thành khó hiểu nhìn bọn họ, Sở Thứ Chi mặt vẫn cứng như đá đi vào, Tiểu Quách bạn nhỏ lẽo đẽo đi theo sau.

Triệu Vân Lan vừa nhìn thấy bọn họ liền hoan hỉ lôi lôi kéo kéo Quách Trường Thành vao trong phòng làm việc, Thẩm Nguy gật đầu nhìn Sở Thứ Chi ra hiệu, cả hai liền đi vào một gian phòng khác, Thẩm Nguy giọng nói trầm thấp :

- Anh biết cái tên Ám Nguyệt chứ?

- Có phải hắn là chủ nhân của con Thực Linh hôm đó?

- Phải, việc này chúng tôi để anh giải quyết, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, còn nữa Vân Lan sẽ đưa cho anh danh sách những thứ đã thoát khỏi luyện ngục do địa phủ liệt kê ra, anh cứ theo đó mà truy bắt chúng.

Sở Thứ Chi có chút nể trọng nhìn Thẩm Nguy :

- Đa tạ Trảm Hồn Sứ đại nhân.

- Không có gì.

Thẩm Nguy cười nhẹ với hắn, Sở Thứ Chi cũng gật đầu lịch sự cười với Trảm Hồn Sứ một cái.

Ở trong phòng làm việc của Triệu Vân Lan, y lục lấy trong tủ bàn ra một chiếc đèn pin đã cũ kỹ đưa cho Quách Trường Thành :

- Cái này cho cậu, khi nào gặp nguy hiểm thì lấy ra dùng.

Bạn nhỏ Tiểu Quách cầm lấy đèn pin coi tới coi lui, cậu khó hiểu nhìn sếp Triệu :

- Sếp Triệu... Cái này làm sao dùng.

Y cong cong khóe môi :

- Đến lúc đó cậu sẽ tự biết.

Quách Trường Thành gật đầu, sau đó sếp Triệu lại đưa cho cậu một sấp hồ sơ nói đây là danh sách của những thứ đã bị cậu thả ra khỏi luyện ngục, cậu áy náy tiếp nhận tập hồ sơ rồi cùng sếp Triệu rời khỏi phòng làm việc.

Vừa đi xuống cầu thang liền thấy một nữ nhân toàn thân váy trắng bay lơ lửng vẫy tay chào cậu, lại một nam nhân từ trong thư viện cũng bay ra cười tươi vẫy tay chào cậu, Quách Trường Thành cầm chặc đèn pin mà sếp Triệu cho cậu, tim đập nhanh đến mún rơi ra khỏi lòng ngực, cậu tay chân run rẩy trừng lớn mắt la lên một cái, lập tức cây đèn pin phát huy tác dụng bắn ra một tia lửa màu xanh dương, xẹt ngang qua hai hồn ma phía trước cậu.

Triệu Van Lan chậc lưỡi lắc lắc đầu, Sở Thứ Chi và Thẩm Nguy vừa bước ra ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Triệu Vân Lan giật lấy cây đèn pin để nó không phát ra tia lửa nữa, y mắng cậu :

- Đó là đồng nghiệp của cậu, sợ cái gì? Ayz không ngờ cây hồn hỏa đăng này lại có rất có tác dụng với tên ngốc nhà cậu.

Quách Trường Thành run run nhìn hai vị "đồng nghiệp" của mình đang bay lơ lửng tươi cười, rồi quay sang nhìn Sở ca chớp chớp mắt.

Sở Thứ Chi đi đến gõ một cái vào đầu cậu :

- Ngu ngốc.

Triệu Vân Lan thở dài mệt mỏi, chạy đến bên cạnh Thẩm Nguy :

- Bà xã.

- Anh lại quấy nữa rồi.

- Bà xã sao lại nói vậy chứ.

Từ đâu xuất hiện một giọng nói :

- Con mẹ nó lại cho ta ăn cẩu lương?

Nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế, xoay lại để lộ ra một cái đuôi rắng dài ngoằn, Quách Thỏ Đế lại một lần nữa bị dọa cho sợ ngã phịch xuống đất mà ngất.

Triệu Vân Lan khinh bỉ nhìn cậu :

- Thằng nhóc này có cần nhát gan như vậy không ?

Nữ nhân xinh đẹp cười lạnh một cái rồi quay sang bấm điện thọai, Triệu Vân Lan hỏi :

- Chúc Hồng cô lại tái phát bệnh sao không ở nhà mà lại đến đây?

- Buồn chán nên đến đây.

- Ồ! Vậy cô cứ tiếp tục ăn cẩu lương.

Chúc Hồng tức giận lườm y một cái, Triệu Vân Lan hớn hở kéo Thẩm Nguy về phòng làm việc, Sở Thứ Chi khoanh tay đứng nhìn Quách Trường Thành đang nằm cong như con tôm, hắn chướng mắt đá vào mông cậu, Tiểu Quách giật mình đứng dậy nhào đến ôm cổ Sở Thứ Chi la oai oái :

- Ahhhh Có yêu quái!

Sở Thứ Chi trừng mắt quát cậu :

- Câm mồm.

Quách Trường Thành ngậm miệng run rẩy nhìn hắn, Sở Thứ Chi đẩy cậu ra rồi hừ một tiếng đi về chỗ ngồi. Quách Trường Thành lúng túng nhìn nữ nhân với cái đuôi rắn, Chúc Hồng nhận biết được cậu nhóc đang lo sợ bộ dạng của mình liền trườn tới, tay cầm một tập hồ sơ vụ án ôm cổ cậu :

- Chào cậu bé, Cô nãi nãi đây không dọa cho cậu sợ chứ? Cậu nên làm quen đi, ta là Chúc Hồng, hai hồn ma cậu vừa gặp là vợ chồng Tang Tán, Uông Chủy.

Quách Trường Thành ngoan ngoãn gật đầu, né tranh vòng tay của Chúc Hồng, cậu tò mò hỏi :

- Chúc Hồng tỷ... Cái đuôi rắn này...

- Ta là người của xà tộc từ yêu giới.

- Ra... Ra là vậy...

- Đây vụ án này là của các người, nhanh chóng bắt thủ phạm.

- Vâng....

Nhận lấy hồ sơ án, cậu bẽn lẽn đi đến bàn làm việc của Sở ca, để hồ sơ lên bàn rồi lấy từ trong túi danh sách mà sếp Triệu trao cho cậu đẩy sang bàn hắn, cậu nhỏ giọng :

- Đây là hồ sơ vụ án, còn đây là danh sách sếp Triệu giao cho chúng ta... Sở ca... Anh xem xem.

Sở Thứ Chi lật xem vài trang giấy rồi gật đầu, sau đó đưa cậu giữ sấp tài liệu. Cả hai nhanh chóng rời khỏi cục lái xe đi đến hiện trường vụ án.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiện Trường vụ án, đường Quang Minh.

Trên con phố cách cục điều tra đặc biệt vài cây số, Sở Thứ Chi cùng Quách Trường Thành rẽ dòng người đang tụ tập đông đúc đi vào. Vừa nhìn thấy cái xác chết nằm trong hẻm Quách Trường Thành đã cảm thấy rợn người, ngón tay cầm lấy vạt áo của Sở Thứ Chi càng siết chặt hơn.

Khi đi vào con hẻm ẩm ướt, một mùi mốc meo xông lên cánh mũi của cậu, cái xác của một thanh niên đã khô héo lại, trên mặt là những vết nhăn nhúm khó coi, đôi mắt trợn trắng đã mất đi tròng đen, Quách Trường Thành cảm thấy chịu không nổi liền chạy ra một góc mà nôn thốc nôn tháo. Sở Thứ Chi chán ghét nhìn cậu mắng một câu :

- Vô dụng.

Hắn ngồi xổm xuống lật lật cái đầu xác chết, rổi hít hít cái mùi trong không khí, trên cổ của thi thể có hai cái lỗ cắm sâu cách đều nhau, trên thi thể có loáng thoáng mùi thơm hoa nhài. Trên da mặt đã biến màu đen xẫm còn ẩn hiện một vệt son đỏ, điều này chứng tỏ thanh niên này trước khi chết đã qua lại với một cô gái. Sau khi xem xét xong thi thể Sở Thứ Chi ra hiệu cho nhân viên cảnh vụ ở đây dọn dẹp hiện trường, mang xác về cục điêu tra đặc biệt.

Quách Trường Thành sau khi nôn hết thức ăn từ sáng thì đã rụng rời tay chân, cậu mềm nhũn mà đi đến bên cạnh Sở ca :

- Sở ca...

- Vô dụng, cậu như thế thì làm sao theo tôi được ?

- Em... Xin lỗi !

Sở Thứ Chi hừ lạnh một cái rồi đi khỏi, quách Trường thành ngại ngùng cùng áy náy lon ton theo sau hắn, cậu cảm thấy bản thân thật không có ích, lại liên lụy tiến độ điều tra của Sở ca, cậu tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng khắc phục, sẽ cố gắng mạnh mẽ lên không để Sở ca khinh thường cậu nữa.

Vừa ũ rũ được vài giây, Quách đồng học lại tiếp tục tỉnh táo như bình thường, bởi vì đầu óc của cậu rất đơn giản, chóng buồn cũng chóng vui, cậu chẳng khác gì một dứa trẻ chưa trưởng thành, Sở Thứ Chi liếc nhìn biểu tình trên gương mặt cậu mà nghĩ thế.

Lên xe, Sở Thứ Chi chủ động ngồi sang ghế quan sát bên cạnh, nhướng mắt ra hiệu Quách Trường Thành bảo cậu lái, cậu gật gù thành thật mà ngồi an vị trên ghế tài xế, rồi bắt đầu đạp chân ga gạc cần số một cách cẩn thận, chiếc xe chậm chạp lăn bánh, Sở Thứ Chi ngồi bên cạnh quan sát một loạt động tác chậm chạp của cậu rồi mắng một câu :

- Cậu sợ chiếc xe đau hả? Sao mà lề mề vậy?

Quách Trường Thành lắc lắc đầu :

- Không phải đâu, em sợ làm hỏng xe.

- Ngu ngốc, mau lái đến địa chỉ này.

Nói xong hắn đưa cho cậu một tấm danh thiếp được lấy từ trên thi thể. Quách Trường Thành ngoan ngoãn nhận lấy. Chiếc xe chậm rãi chạy trên con đường rợp nắng, hơn 30p sau chiếc xe dừng lại trước một công ty mai mối. Quách Trường Thành khó hiểu nhìn Sở Thứ Chi :

- Sở ca sao chúng ta lại đến đây?

- Nạn nhân từng đến đây.

- Sao anh biết vậy?

Sở Thứ Chi lườm cậu một cái :

- Trên thi thể nạn nhân tìm được tấm danh thiếp mà tôi đưa cậu.

Quách Trường Thành gật đầu đã hiểu :

- Ra là vậy.

- Ngu ngốc.

Sở Thứ Chi khinh bỉ nhìn cậu rồi mở cửa bước xuống xe, Quách Trường Thành cười gượng cũng đi xuống theo, cả hai đi vào liền có một nhân viên xinh xắn bước đến, giọng nói ngọt ngào :

- Xin chào hai vị, hai vị là muốn tìm vợ hay bạn gái ?

Quách Trường Thành có chút đỏ mặt xấu hổ lắc đầu, Sở Thứ Chi mặt vẫn không rõ thái độ mà rút thẻ công tác ra :

-Chủ nhân của nơi này đâu?

- Chủ nhân?

Nhân viên xinh xắn có chút khó hiểu, Quách Trường Thành nhanh chóng tiếp lời :

- À chúng tôi cần gặp quản lí ở đây...

- À...Vâng mời hai vị theo lối này.

Nói xong bọn họ theo chân nhân viên đi lên cầu thang, Sở Thứ Chi giọng lạnh nhạt hỏi :

- Cô ta không hiểu tôi nói gì sao?

Quách Trường Thành nhịn cười trả lời :

- Đây là công ty cho nên không có chủ nhân, chỉ có quản lí hoặc tổng giám đốc là lớn nhất thôi.

Sở Thứ Chi vỗ đầu cậu một cái thật mạnh :

- Ông đây làm sao mà không biết chứ? Không cần cậu giải thích

Quách Trường Thành ủy khuất nhìn hắn :

- Là anh hỏi em mà...

- Câm mồm!

Chỉ vài chục bước bọn họ lên tới một hành lang dài, đi cách vài phòng bọn họ đã tới phòng quản lý, mở cửa bước vào là một người phụ nữ mặc cái đầm body ôm sát cơ thể màu đỏ, mang đôi guốc đỏ cao hai tất, tóc dài đến lưng, ánh mắt ủy mị nhìn hai người bọn họ :

- Có chuyện gì?

Nữ nhân viên giọng có chút kính sợ trả lời :

- Hai vị cảnh quan cần gặp quản lí Hoàng.

- Được rồi, ra ngoài đi.

- Dạ.

Nói xong nữ nhân viên rời khỏi, nữ quản lí tươi cười :

- Mời hai vị ngồi.

Sở Thứ Chi ung dung ngồi xuống bắt chéo chân, Quách Trường Thành nhẹ nhàng ngồi bên cạnh lấy sổ ra ghi chép. Sở Thứ Chi đưa một tấm hình của nạn nhân hỏi cô ta :

- Người này đã từng đến đây?

- Phải, có việc gì sao?

Quản lí Hoàng cầm tấm ảnh rồi gật đầu một cái, Sở Thứ Chi liền đưa ra ảnh chụp thi thể của nạn nhân :

- Anh ta chết rồi.

Quản lí Hoàng nét mặt sợ hãi thốt lên :

- Trời ạ, sao lại như thế?

- Vậy anh ta đến đây làm gì? Tất cả thông tin của anh ta mà cô biết đưa hết cho tôi

- Anh ta là Trần Tiết Sơn, 27 tuổi, là chủ của một quán rượu gần đây, anh ta đến đây khoảng một tuần trước để tìm một người kết hôn, chúng tôi sắp xếp cho anh ta vài buổi hẹn nhóm đều thất bại, cho đến hai ngày trước, anh ta tìm được một người hợp ý. Cô ấy là chủ sở hữu của cửa hiệu bán hoa cách đây một con phố tên Mạnh Hoa.

Sở Thứ Chi im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng :

- Vậy cho tôi thông tin và địa chỉ nhà của cô ta.

- Được.

Quản lí Hoàng mặc dù có chút khỏ xử nhưng vẫn lấy một tờ giấy đăng ký của Mạnh Hoa đưa cho họ. Kết thúc cuộc trò chuyện, bọn họ rời khỏi công ty mai mối, trước lúc rời đi Sở Thứ chi không quên nhìn bảng tên của quản lí đặt trên bàn, hắn liền ghi nhớ 3 chữ Hoàng Yến Ly, nữ nhân viên xinh đẹp lúc nãy tò mò hỏi Quách Trường Thành :

- Anh này... Có phải có người chết không?

- Phải, là Trần Tiết Sơn.

- Vâng...

Nữ nhân viên mặt không rõ biểu tình gật đầu chào tạm biệt, Sở Thứ Chi kì lạ nhìn qua cô, lướt xuống bản tên "Thái Vân Liên" sau đó liền ghi nhớ.

Sau khi lên xe, Sở Thứ chi tiếp tục để Quách Rùa Con lái, hắn giật lấy cuốn sổ của cậu nhìn xem, bên trong là những nét chữ như trẻ con xấu vô cùng, nhưng cậu ghi hết tất thảy vừa xảy ra không sót một chi tiết gì, Sở Thứ Chi buồn cười cầm cuốn sổ gõ vào đầu cậu rồi quăng trả lại cậu, Quách Trường Thành vừa xoa xoa cục u trên đầu vừa bỏ quyển sổ vào túi đeo. Cậu tiếp tục chậm rì rì mở máy rồ ga chạy.

Vài phút sau bọn họ dừng trước cửa tiệm bán hoa, bọn họ đi vào cửa tiệm, một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi của Quách Trường Thành, đó là hương của những lọai hoa tươi mát được trưng bày trong tiệm, một màu sắc tươi sáng hòa quyện cùng không khí trong lành tạo nên một cảm giác thoải mái vô cùng.

Sở Thứ Chi sớm nhận ra trong mùi hương của các lọai hoa có một mùi thơm quen thuộc, đó là mùi nước hoa trên thi thể của nạn nhân. Hắn nhanh mắt quan sát một vòng xung quanh, cách bày trí trong tiệm khá là đơn giản, một gian trưng bày hoa, một gian trưng bày các chậu kiển và bình kiểu, đặc biệt khiến hắn chú ý là một gian trưng bày những lọ thủy tinh đủ lọai màu. Hắn bước đến xem cầm một lọ nhỏ lên ngửi ngửi rồi đặt xuống.

Một giọng nói thánh thoát vang lên :

- Đó là nước hoa hương đinh thảo.

Sở Thứ Chi quay đầu lại nhìn, là một cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, cô nở một nụ cười dịu nhẹ với hắn. Sở Thứ Chi lấy thẻ công tác ra :

- Cô là Mạnh Hoa?

Cô gái gật đầu :

- Mời anh vào trong nói chuyện.

Bọn họ đi theo Mạnh Hoa vào trong một căn phòng sau tiệm hoa, Quách Trường Thành thích thú nhìn cảnh vật xung quanh, ở đây đều là cây cối xanh mướt.

Ngồi xuống một chiếc ghế dài được làm bằng gỗ ở giữa phòng, Quách Trường Thành mê mẩn với những chậu xương rồng xinh xắn được đặt trên giá treo tường. Mạnh Hoa nhìn Quách Trường Thành không chớp mắt, Sở Thứ Chi ngồi đối diện cô hằng giọng một cái :

- Cô quen biết với Trần Tiết Sơn?

Mạnh Hoa như có chút giật mình gật đầu :

- Phải, anh ấy là bạn trai mới quen của tôi.

- Anh ta vừa bị sát hại vào tối hôm qua.

Mạnh Hoa đơ người vài giây rồi bình tĩnh hỏi :

- Thật không ngờ anh ta lại chết sớm như vậy.

Quách Trường Thành khó hiểu nhìn cô ta, không phải khi nghe tin người yêu bị sát hại thì một cô gái trông có vẻ yếu đuối như cô ấy phải đau buồn khóc lóc hay sao? Lại có thể bình thản như vậy?

Mạnh Hoa dường như hiểu được suy nghĩ của bọn họ liền nói tiếp :

- Hắn là một tên sở khanh, vốn dĩ hôm qua tôi sẽ chia tay hắn nhưng lại bận việc không thể hẹn gặp hắn ra nói chuyện được.

Quách Trường Thanh nghe vậy liền nhanh chóng lấy cuốn sổ ghi ghi chép chép cặm cụi, Mạnh Hoa tiếp tục dùng ánh mắt thích thú nhìn cậu. Sở Thứ Chi tiếp tục hỏi :

- Anh ta đã làm gì cô?

- Hai ngày trước tôi được công ty mai mối sắp xếp một buổi hẹn nhóm, Trần Tiết Sơn là một trong số những người tham gia, khi trò chuyện cùng hắn tôi nghĩ hắn thật dễ mến nên đồng ý hẹn hò cùng hắn, nhưng không ngờ sau buổi hẹn nhóm, sáng hôm đó tôi thấy hắn đi cùng một cô gái khác vào khác sạn buổi tối cùng ngày, ông trời có mắt để tôi vô tình bắt gặp được, thì ra hắn ta và nhân viên ở công ty mai mối có mối quan hệ mờ ám.

- Có phải cô ta là Thái Vân Liên.

- Đúng vậy.

- Vậy sau đó cô đã làm gì và ở đâu?

- Sau đó tôi trở về nhà và không thèm trả lời điện thoại của hắn cho đến hôm nay, còn hôm qua do có việc bận ở thành phố Túc Sơn nên tôi đã rời khỏi Long Thành cho đến sáng hôm nay mới về.

Sở Thứ Chi chú ý từng cử chỉ của cô ta, cảm thấy cô ta không che giấu điều gì liền hỏi sang câu khác :

- Có ai từng đến mua nước hoa hương nhài không?

Mạnh Hoa có chút cau mày, sau đó liền nhớ ra cái gì đó :

- Bốn hôm trước quản lí của công ty mai mối Hoàng Yến Ly có ghé qua, bảo lọ nước hoa đó rất thơm nên mua về một chai.

- Cô có dùng không?

- Không.

- Vậy được rồi.

Nói xong hắn rời khỏi phòng, Quách Trường Thành vẫn còn cặm cụi ghi ghi chép chép nên không chú ý Sở Thứ Chi đã đi mất, Mạnh Hoa nhìn chằm chằm cậu sau đó đi đến ngồi cạnh cậu cười nói:

- Cậu tên gì?

- Ah! Quách Trường Thành...

Quách Nhát Gái giật mình nhìn Mạnh Hoa, cô ấy ngồi sát cậu như vậy khiến cậu có chút khó xử, đúng lúc này Sở Thứ Chi quay trở vào với một vẻ mặt tức giận quát to lên :

- Quách Trường Thành, mông cậu bị dính vào ghế rồi hả? Còn không mau rời đi?

- Ah... Xin lỗi... Sở ca.

Cậu rối rít đứng dậy, vội vội vàng vàng cất cuốn sổ rồi chạy ra cửa, trước khi rời đi không quên quay đầu gật chào một cái. Mạnh Hoa ngồi tựa lưng trên ghế cười thích thú nhắc lại tên cậu :

- Quách Trường Thành.

Sở Thứ Chi lên xe đóng cửa một cái rầm rõ lớn, hắn sinh khí vì tên tiểu tử Quách Trường Thành cư nhiên lại thu hút gái như vậy, vừa nãy ở công ty hắn sớm nhìn ra được ánh mắt chú ý của Hoàng Yến Ly khi nhìn cậu, giờ lại là Mạnh Hoa cũng thích thú tiếp cận cậu, chẳng lẽ Thi Vương hắn không thu hút bằng thằng nhóc nhát gan này sao?

Quách Trường Thành lo sợ leo lên xe, nhưng vừa mở cửa liền phát hiện Sở ca đã ngồi vào ghế vô lăng, cậu lúng túng đóng cửa nhưng bỗng nhiên bị Sở ca chặn lại, trực tiếp xách cổ cậu lên đặt ngồi lên đùi mình, sau đó dùng tay nắn nắn mặt cậu quay qua quay lại, Quách Trường Thành không tự nhiên lắp ba lắp bắp :

- Sở... Ca anh... Anh anh làm gì vậy?

Không thèm trả lời cậu, Thi Vương nhìn cho đã xong ném cậu qua ghế bên cạnh, Quách Ngơ Ngác khó khăn xoay người lại ngồi ngay ngắn, tim cậu đập nhanh dã mang con ngang, run rẩy thắt dây an toàn. Sở Thứ Chi mặt không biến sắc bất ngờ nổ máy vọt nhanh về phía trước, Quách Trường Thành nắm chặt dây an toàn mà cảm nhận tốc độ kinh hoàng của Thi Vương khi lái xe.

Sở Thứ Chi hắn không hiểu, bộ dạng của tên nhát gan này chả có gì đặc biệt, lại còn khù khờ nữa, sao lại được sự chú ý của phái nữ thế nhỉ? Nhưng những người phụ nữ này đều không bình thường, đặc biệt là Mạnh Hoa trên người cô ta có cái gì đó rất khác thường mà hắn không thể diễn tả thành lời, Hoàng Yến Ly cũng vậy khí tức của cô ta quá u ám so với người bình thường.

Trong lúc Thi Vương suy nghĩ nguyên nhân thì hắn không hề hay biết, đầu óc của cậu nhóc vẫn còn rối mù mịt vì hành động bất chợt của hắn, mặt cậu đã đỏ lựng từ lúc nào chẳng hay, trên mặt vẫn còn cảm nhận khí lạnh của bàn tay Sở ca, trái tim cậu mơ hồ mà loạn đập.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều hôm đó chẳng biết Sở Thứ Chi đi đâu đến tối mới về đến nhà, Quách Trường Thành sau khi được Sở ca đưa về cục thì cậu trơ mắt nhìn Sở ca phóng xe đi mất dạng, cho đến khi tan làm về đến nhà vẫn không thấy Sở ca, cậu một mình lủi thủi nấu đồ ăn rồi lại một mình ăn hết đống đồ mình nấu, rửa chén dọn dẹp xong xui cậu lật cuốn sổ ra ghi lại hết thảy mọi thứ, lúc này Sở Thứ Chi vừa về đến liền quăng cho cậu một câu :

- Tôi đã mua một căn nhà, tối nay dọn đi.

Hắn gom đống đồ mà Quách Trường Thành mua cho sau khi thoát ra, sau đó liền đi mất, Quách Trường Thành ngồi nhìn chằm chằm vào cửa lớn, cậu thở dài một hơi có chút buồn bã, Sở ca không thích ở chung với cậu sao? Cậu làm Sở ca chán ghét như vậy sao? Và thế là một đêm đó Tiểu Quách buồn bã lên giường ngủ mà không thèm thay đồ.

Bên này Sở Thứ Chi đứng trước cửa một căn nhà đã cũ kỹ trong một con đường nhỏ vắng vẻ, bức tường đã mọc rông rêu bám bụi, hắn có chút sầu não mà bước vào, sự cũ kỹ của chỗ này làm hắn nhớ về ký ức xưa cũ, nơi này lúc đó là một ngôi nhà đầy màu sắc, nhưng thời gian đã qua cũng tàn phá nơi này không ít, mặc dù vẫn không thay đổi nhưng bụi bậm cùng mùi ẩm mốc âm u đều biến nơi này trông đơn bạc hơn.

Đó là căn nhà mà 300 năm trước mà hắn đã từng sống.

Đi vào sâu bên trong là phòng khách đơn giản, xung quanh là bốn góc tường nối liến với nhà bếp, nhà vệ sinh và hai phòng ngủ, hắn như thói quen bước vào trong căn phòng ngủ cũ của mình, búng tay một cái mấy bộ xương trắng liền xuất hiện.

Dọn dẹp tất thảy đều gọn gàng, bốn bộ xương khiêng một cỗ quan tài đục bằng gỗ quý để vào phòng hắn, chiếc giường trong phòng cũng được làm sạch. Căn phòng của hắn được bịt kín cửa sổ không để một chút ánh sáng bên ngoài lọt vào. chỉ sau tầm vài chục phút căn nhà của Thi Vương liền trở nên sạch sẽ đơn giản còn hơn những căn nhà thiếu thốn khác.

Hắn chui vào trong quan tài yên tâm ngủ một giấc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

ỐI 5 NGHÌN TƯ CƠ À :D, CẦU VOTE AH HÍ HÍ






Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật