[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (44 HOÀN CHÍNH VĂN)



THẠCH ĐẦU THÔN

Gió lạnh vùn vụt thổi cùng hơi ẩm ướt lan tỏa trong động khiến cho nơi này u lạnh đến đáng sợ, mùi rêu phong phảng phất trong không khí.

Giọt nước còn đọng trên những thạch nhũ tí tách rơi xuống, thấm ướt phần vai bị thương của cậu. Cảm giác vừa lạnh vừa ran rát làm thanh tỉnh đầu óc cậu.

Men theo lối đi nhỏ hẹp, cậu đã mất 20 phút nhưng vẫn chưa tìm được gì đặc biệt. Một lúc sau một cỗ hôi tanh sộc thẳng lên cánh mũi cậu, Quách Trường Thành nhận ra đó là mùi máy của Sở Thứ Chi, bước chân cậu bước càng nhanh hơn về phía trước.

Một tia sáng của nến le lói chiếu đến, cậu rón rén núp sau một tảng đá lớn, đưa mắt nhìn đến nơi phát ra ánh nến đó.

Nơi đó là một vùng trống rộng giữa động, một cái lồng sắt được giăng lên kết giới đang bốc hỏa, Sở Thứ Chi nửa tỉnh nửa mê bị xích hai tay quỳ trong lồng, trên cơ thể bị là vết chi chít rớm máu.

Quách Trường Thành hơi thở gấp gáp, lo lắng sốt vó đến muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy Ám Nguyệt đang cầm đoản đao đùa bỡn Sở ca, Quách Trường Thành ngập ngừng tiếp tục quan sát, ánh mắt cậu như hỏa thiêu.

Ám Nguyệt niết chặt cằm Sở Thứ Chi, kéo hắn đối diện mắt mình, đầy ma mị nói:

- Ngươi đợi ta, chỉ cần ta giải quyết xong tất cả bọn chúng, ta và ngươi sẽ vĩnh viễn bên nhau.

Nói xong Ám Nguyệt gặm cắn lấy môi hắn, Quách Trường Thành trong lòng vừa tức vừa đau, cậu nhanh tay cầm lấy viên đá trên đất, ném mạnh ra sau lối đi vừa nãy.

Tiếng động đánh chú ý đến Ám Nguyệt, hắn nghi ngờ nhìn lối hẹp, sau đó nói:

- Đợi ta!

Hắn cẩn thận bước đến lối đi, mắt thấy hắn đang tiến gần Quách Trường Thành nhẹ dịch cơ thể tránh đi hướng của hắn. Sau khi bóng dáng hắn khuất đi trong nơi tối tăm kia, cậu nhẹ nhàng nhanh chóng chạy đến cửa lồng đang mở.

Đôi tay đặt lên hai bên má Sở Thứ Chi, khóe mắt cậu cay cay:

- Sở ca! Mau chúng ta rời khỏi.

Sở Thứ Chi nâng tầm mắt nhìn cậu, sâu trong đó đều là sự mê mang khó tả, cậu vội vội vàng vàng lấy cây kiềm trong túi đeo, cố gắng cắt đứt chốt xích. Nhưng nó lại cứng đến đáng sợ, dù cậu đã dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không được.

Nghe tiếng bước chân quay trở lại, cậu đành nhẫn nhịn xoay người rời khỏi, như khu vừa đến gần cửa lồng, rầm một cái nó lập tức tự động đóng chặt lại.

Cậu hốt hoảng nhìn đến Ám Nguyệt đang cười khúc khí đi đến:

- Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến độ không phát hiện ra ngươi đang giở trò?

Quách Trường Thành ngạc nhiên nhìn hắn, thì ra hắn đã phát hiện từ lâu, nhưng lại cố ý chơi đùa với cậu, khi nãy đứng trong góc tối hắn đều đã quan sát được hết. Cậu cứ thế trở thành trò đùa với hắn.

Ám Nguyệt ngả ngớn đi xung quanh lồng sắt, ngón tay trắng dã đặt lên từng song sắt, lập tức kết giới được kích hoạt một cách tối đa, song sắt từ màu đồng đen bị hóa đỏ, nóng đến cực điểm.

Quách Trường Thành bị áp bức nóng đến đổ mồ hôi thấm ướt cả áo, nhưng bên trong cậu lạnh cảm nhận được sức lạnh lẽo từ ánh mắt của Ám Nguyệt truyền đến. Hắn như muốn xé xác cậu ra làm trăm mảnh, chỉ vì đoạn tình cảm mà Sở Thứ Chi dành cho cậu.

Ám Nguyệt cười nguy hiểm, hắn búng tay một cái xiềng xích trói buộc Sở Thứ Chi liền biến mất. Sở Thứ Chi quỳ gối ở đó, cơ thể bất động. Quách Trường Thành khó hiểu nhích chân lại gần hắn:

- Sở ca?

Cậu ngồi xổm xuống, tay run run sờ đến mặt hắn lần nữa, cảm giác lạnh lẽo xa la lan truyền cả cánh tay. Cậu vôi rụt tay về, giọng nói nhỏ như mũi kêu:

- Sở ca! Anh làm sao vậy?

Ám Nguyệt không biết lấy từ đâu ra một bộ bàn ghế tinh tê, trên bàn là tách trà nóng hôi hổi. Chăm chọc nói:

- Hắn ta từ bây giờ sẽ không còn để ngươi trong mắt nữa!

Quách Trường Thành tay nắm thành đấm:

- Ý ngươi là sao?

- Ngươi nên tự trải nghiệm nhỉ?

Nói xong, Ám Nguyệt lấy từ trong ngực ra một cái lục lạc đồng nhỏ, lục lạc vang lên tiếng kêu thanh thúy chói tai.

Đột ngột Sở Thứ Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt xám tro vô hồn nhìn chằm chằm Quách Trường Thành, cậu tim đập thình thịch lùi lại, vẻ mặt lúc này của Sở ca rất cổ quái, cứ như đó là một người hoàn toàn khác.

Hắn từ từ đứng dậy, xung quanh Sở Thứ Chi toát ra cổ tử khí khiến người khác không rét cũng run, hắn đưa tay ra bất ngờ chộp lấy cổ cậu.

Quách Trường Thành đầu óc trì độn vẫn chưa xử lí được tình huống đang phát sinh, cậu hồ ngốc để mặc Sở Thứ Chi ngày một dùng sức siết chặt cổ cậu.

Đến khi cậu dần mất dưỡng khí, sắc mặt cậu đỏ ửng lên, cậu mới bắt đầu dãy dụa:

- Sở... Ca!

Cậu quơ quào bất thành, liền lấy cây đèn pin từ trong túi ra chĩa về phía hắn. Nhưng lại không thể xuống tay, lúc này một tia lửa đã được tích tụ cậu nhanh chóng chuyển hướng đèn pin, tia lửa bắn về phía Ám Nguyệt.

Hắn cơ tri né ra được, tiếng lục lạc dừng lại giữa chừng, động tác của Sở Thứ Chi cũng dừng đột ngột. Thì ra, Ám Nguyệt dùng chính cái lục lạc đó để điều khiển Sở Thứ Chi. Cái lục lạc lúc này đã lăn đến gần cái lồng.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, chạy đến thò tay ra ngoài, cố với lấy nó. Một bàn chân thẳng tấp dẫm mạnh lên tay cậu, kêu lên một tiêng đau đớn, cậu cắn răn nắm chặt lục lạc trong tay.

Ám Nguyệt dùng chân chà sát lên tay cậu, bàn tay trắng ngần đã ứ đỏ lên, hắn ngồi xuống nhất chân ra rồi dùng tay siết lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng nói:

- Buông ra!

- Không! Ah~~~

Quách Trường Thành kiên cường không đáp lại, hắn tưc giận bẻ lọi tay cậu, chiếc lục lạc lại rơi vào tay hắn. Cậu run rẩy ôm bàn tay đã mềm nhữn vào ngực, Ám Nguyệt đứng dậy nhìn từ trên xuống, ánh mắt cao cao tại thượng khinh bỉ cậu.

Tiếng lục lạc vang lên, Quách Trường Thành cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo phía sau gáy.

- Đánh!

Sở Thứ Chi vung tay, Quách Trường Thành bị hất văng, cả tấm lưng đập mạnh vào song sắt, nhiệt độ thiêu đốt da thịt cậu vang lên tiếng xèo xèo. Đau đớn khiến cậu ứ nghẹn ở cổ, không tài nào phát ra bất kì tiếng gì.

Sở Thứ Chi lao vụt đến, dùng tay nắm cổ cậu cố ép sát cậu lên nơi có nhiệt độ lửa đốt đó. Ám Nguyệt vang lên từng trận cười thỏa mãn:

- Tốt! Tát thật mạnh vào!

"Bốp" tiếng da thịt va chạm như nổ vang, một ngụm máu xen lẫn răng trắng tạo thành vũng trên nề đất, Quách Trường Thành đầu óc ù ù choáng váng, mọi thứ trước mắt đều bị nước làm cho mờ ảo.

Đau đớn lan tỏa khắp toàn thân, nhưng vẫn không bằng cơn đau như bị từng cây dao đâm vào tim, thấm tận xương tủy. Người mà cậu hết mực yêu thương, lại tâm trí bất định, trực tiếp tổn thương cậu.

Từng đợt nước mắt như suối rơi, hòa lẫn vệt máu trên miệng, đôi mắt mông lung một tầng sương mù, lông mi dài công vút, làn da trắn nõn vì bị tát mà hằn in dấu tay đỏ. Mồ hôi nhễ nhại làm bết hai bên tóc mai, lúc này Quách Trường Thành lại manh vẻ diễm lệ khó tả, hình ảnh đỏ bỗng lọt sâu vào mắt Sở Thứ Chi.

Cậu vươn đôi tay nắm lất cổ tay nổi đầy gân của hắn, giọng nói nghẹn ngào pha lẫn bất lực:

- Sở ca... Anh tỉnh lại đi!

Quách Trường Thành nức nở khóc thành tiếng, Sở Thứ Chi trong tim xoẹt một cái đau đớn khó chịu. Ám Nguyệt đỏ mắt trừng cậu, cay nghiệt nói:

- Tiện nhân! Lại muốn dụ dỗ hắn? Thứ Chi, tiếp tục tát, dùng toàn bộ lực.

Sở Thứ Chi lại vô thứ giơ tay lên, dáng vẻ hung tợn tất cả đều lọt vào mắt cậu, bàn tay kia lao vút đến với tốc độ kinh người. Cậu tuyệt vọng buông thõng bàn tay xuống, rũ mi mắt không dám chứng kiến cảnh đau lòng này.

Hành động cùng cảm xúc của cậu đều được hắn nhìn thấy, có một sự thay đổi mạnh mẽ. Quách Trường Thành qua một hồi lâu không cảm nhận được cơn đau đánh tới, cũng không thấy có gì xảy ra.

Cậu mở mắt ra, gương mặt Sở Thứ Chi lúc này như có như không hiện sự khắc khổ, bàn tay hắn nắm chặt song sắt nóng đỉnh điểm kia.

Khóe mắt hắn chực rôi hàng lệ trong suốt, lực tay siết cổ cậu cũng thả lỏng và buông ra. Ám Nguyệt bất ngờ la lên:

- Ngươi làm gì?

Mặc kệ lời Ám Nguyệt nói, Sở Thứ Chi vẫn chăm chú nhìn Quách Trường Thành, nhưng lúc này ánh mắt dần trở nên thanh tỉnh, hắn ngập ngừng gọi cậu:

- Trường... Thành...

Cậu vui mừng như lụm được vàng, mặc kệ thân thể đang đau đớn tột cùng, nhào đến ôm Sở Thứ Chi nước mắt ấm nóng rơi trên hõm vai hắn, điều này càng khiến hắn dần lấy lại được quyền tự chủ, cảm nhận sự ấm áp trong lòng, hắn thuận tay ôm lại cậu.

Ám Nguyệt tức giận, hắn liên tục rung lắc lục lạc, tiếng chuông chói tai vang không ngừng, Sở Thứ Chi như có hàn vạn con bọ gặm cắn não bộ.

Hắn đau đớn run người:

-Agh...

Hắn ôm đầu, lăn lộn trên đất khổ sở vô cùng, Quách Trường Thành bối rối hét vào mặt Ám Nguyệt:

- Mau dừng lại!

- Nằm mơ đi.

Cậu thật sự nổi đóa, vừa nhìn thấy cây đèn pin nằm trên đất, cậu nhặt nó lên , dùng tia lửa bắn thì mất thời gian quá, trực tiếp dung nó ném đi sẽ nhanh hơn. Ám Nguyệt khinh bỉ nói:

- Ngu ngốc!

Hắn nhẹ nhàng né tránh vật đang bay tới kia, nhưng bất ngờ thay một cuốn sổ ghi chép cúng hướng hắn lao vùn vụt, tránh không kịp bị nó đập vào cổ tay, lục lạc rơi lăn lốc trên đất. Quách Trường Thành đanh đá mắng:

- Đừng tự cao tự đại như vậy.

Đúng vậy, chính vì Ám Nguyệt luôn cho rằng bản thân thông minh, giỏi giang hơn người mà khi dễ người thường như cậu, nhưng hắn đâu ngờ rằng trong lúc nguy hiểm Quách Trường Thành lại trở nên tùy cơ như vậy, cũng chỉ vì một chữ tình thôi. Vì hắn đã tổn thương đến người mà cậu dành trọn tấm lòng.

Chiếc lục lạc lại lần nữa rơi đến gần lồng sắt, đúng là may mắn luôn mỉm cười với cậu. Quách Trường Thành nhanh tay chụp lấy nó, ném xuống dưới đất, dùng lực thật mạnh đạp nát nó.

Chiếc lục lạc đồng lúc này đã bị vỡ nát, tác dục của Soát Thần Tác cũng giảm đi phân nửa. Ám Nguyệt hừ lạnh nói:

- Ngươi cho là hủy đi vật kia, thì có thể hóa giải Soát Thần Tác trên người hắn?

Cậu lập tức nhìn lại trên cổ Sở Thứ Chi, cái vòng cổ kì quái lúc này đã bao phủ toàn bộ đầu của hắn. Cơn nóng ran, đau đớn trong óc não cứ quấn lấy hắn. Sở Thứ Chi vẫn như ban nãy, không ngừng lăn lộn la hét.

Quách Trường Thành đau đớn khụy gối xuống, nỉ non gọi:

- Sở ca! Anh... Sở ca! Ah!

Sở Thứ Chi vừa thấy cậu lại gần, hắn như thú điên nhào đè lên người cậu, hung hăn cắn lấy bả vai còn bị thương của cậu. Máu hòa lẫn yêu độc của Sói tinh rót vào trong cổ của hắn.

Ám Nguyệt hả hể từ từ bước đến, mở cửa lồng đi vào, ngồi xổm xuống nhìn cậu, gương mặt cậu lúc này đã trắng bệch như không còn chút máu nào, mà sức lực cũng không còn, chỉ có thể nằm đó tùy ý Sở Thứ Chi cắn xé bả vai cậu, rút đi máu tươi của cậu, Ám Nguyệt tặc lưỡi mỉa mai:

- Quách Trường Thành, ngươi không ngờ là sẽ có ngày phải bỏ mạng dưới tay tình nhân? Ha hả! Sở Thứ Chi hắn là của ta! Cho dù là ngươi hay là Sở Niệm Chi cũng vĩnh viễn không chiếm được hắn!

Ngay khi cái tên Sở Niệm Chi lọt vào tai Sở Thứ Chi, đột nhiên một chuỗi những hình ảnh cứ vây lấy hắn, Soát Thần Tác mặc dù đang xâm chiến lấy tâm trí hắn.
Nhưng hắn vẫn đấu tranh, vẫn còn một tia lí trí cuối cùng lóe lên.

Ám Nguyệt đứng dậy, ngửa cổ cười thật lớn, bước chân chậm rãi rời đi. Bỗng nhiên cơ thể hắn cứng đờ lại, cả ngươi hắn run rẩy, đôi mắt trừng to nhìn xuống, ngay tại lồng ngực hắn có một bàn tay đâm xuyên qua.

Máu đen xanh tuôn trào, gương mặt chi chít gân đen của hắn ngày càng rõ hơn, hắn ú ớ nói:

- Không! Không thể nào.

- Có! Ngươi....

Sở Thứ Chi ánh mắt xám tro nổi gân đỏ, hơi thở dồn dập, bàn ray xuyên qua ngừ Ám Nguyệt từ từ xoay trở lại mở ra nấm đấm, trái tim màu đen đang đập thình thích hiện rõ trong mắt Ám Nguyệt. Soát Thần Tác trên cổ hắn cuối cùng rơi xuống, hắn nhàn nhạt nói:

- Thứ này đúng là không thể hóa giả... Nhưng nếu ngươi chết... Ma lực của nó cũng mất tác dụng! Ám Nguyệt! Sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là dùng thái độ đó nhắc đến Niệm Chi! Nhờ vậy, mà ta có thể giữ tia lí trí cuối cùng.

Ám Nguyệt nhếch môi, giọng run rẩy pha lẫn tự giễu:

- Hừ... Thì ra ngươi không quên được Niệm Chi. Quách Trường Thành xem như chỉ là kẻ thế thân! Như vậy có chết ta cũng cam lòng!

Sở Thứ Chi nhếch môi lắc đầu:

- Ngươi sai rồi! Niệm Chi là quá khứ của ta, còn Trường Thành chính là hiện tại và tương lai của ta. Ta chính là sống vì hiện tại và tương lai!

Ám Nguyệt im lặng không nói được câu nào, chẳng mấy chốc hắn như hóa đá, rã ra thành tro bụi. Sở Thứ Chi mất sức khụy xuống, hắn bò đến cạnh người đang nằm trên đất, ôm lấy Quách Trường Thành vào lòng, máu vẫn tuông ra không ngừng.

Sở Thứ Chi tâm can như bị thiêu cháy, khóc thành tiếng:

- Trường Thành! Anh xin lỗi! Em nhất định không có chuyện gi!

Quách Trường Thành mắt bắt đầu nặng trĩu, cậu cười với hắn, tay đưa lên vuốt mặt hắn, dùng chút sức ít ỏi rướn cổ lên, nhẹ hôn lấy môi hắn, suy yếu nói:

- Thật tốt quá! Anh không sao rồi!

Sở Thứ Chi hít thở đều đều, cuối cùng lại ngã xuống, ngất bên cạnh cậu. Quách Trường Thành hoảng sợ gọi:

- Sở ca!

Cậu cố trở người, nhưng toàn thân ê ẩm lại đè cậu xuống, lúc này máu đã dần dần chảy ra ít hơn, có lẽ là tấm bùa hộ thân của Lâm Tĩnh đang phát huy tác dục, mặc dù yếu nhưng vẫn khiến vết thương của cậu không trở nên nghiêm trọng.

Quách Trường Thành kiên cường đứng dậy, kéo lấy cơ thể nặng nề Sở Thứ Chi, đển hắn một tay quàng lên người cậu, dùng tỷ trọng cơ thể cậu mà đỡ hắn.

Cậu khập khiễng đưa hắn rời khỏi cái lồng mở toang, theo lối cũ mà đi. Máu của cậu nhỏ giọt rơi trên mặt đất, men theo suốt cả đoạn đường ra cửa động.

Đến khi thấy được đám người Lâm Tĩnh đang chờ cậu, thì trời cũng đã xuất hiện tia sáng đầu tiên. Chúc Hồng ngay khi nhìn thấy hai người họ, liền thở phào nhẹ nhõm.

Sở Niệm Chi hạnh phúc trong lòng, rồi cậu lặng lẽ rời đi. Lâm Tĩnh thở dài:

- Cậu ấy không muốn để lão Sở biết! Trường Thành cậu có thể giấu đi sự tồn tại của Niệm Chi?

Quách Trường Thành gật đầu, trong lòng vấn tơ vương về hai người họ, cậu biết thiếu niên kia trong lòng có Sở ca, mà Sở ca vốn còn rất nhớ nhưng thiếu niên, nghĩ đến đây cậu lại thấy có chút chạnh lòng. Nhưng khi nãy những điều mà Sở ca nói, cậu đều nghe không sót chữ nào, khó chịu trong lòng cũng vơi đi, vì cậu biết Sở chỉ muốn nắm giữ hiện tại mà thôi.

Quách Trường Thành hạnh phúc nhìn Sở Thứ Chi bên cạnh, chính là đời này kiếp này, cậu may mắn có được hắn, thứ có người dùng mọi thủ đoạn tranh lấy, mà cậu chỉ cần dùng chính trái tim thuần khiết cảm hóa.

~~~~~~~~~~~HOÀN~~~~~~~~~~~

HÚ HÚ chính văn đã hoàn ah, còn có phiên ngọai, sẽ giải thích thân phận của Tiểu Quách, còn có giải quyết khúc mắt ân ân oán oán của Dạ Tôn, Ám Nguyệt, Niệm Chi!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật