[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Phiên Ngoại 2



QUY KHỨ LAI ( Thượng)

Bệnh viện Long Thành, đường số 81.

Hiện tại đã là 6h sáng, ánh nắng mặt trời chỉ vừa chuyển vàng ươm. Gió nhẹ thổi lay lay tấm rèm trắng tinh, trong căn phòng trang nhã toát lên cỗ hương thơm ngào ngạt.

Nam nhân nằm trên giường, bên cạnh là túi dung dịch glucose được truyền vào cơ thể nam nhân. Làn da hắn có chút nhợt nhạt, những vết xanh tím vẫn còn hằn rõ trên bắp tay săn chắc.

Quách Trường Thành kéo cửa đi vào, cậu đặt khay thức ăn lên bàn, còn bản thân thì ngồi cạnh hắn chăm chú nhìn. Cậu thở dài một hơi:

- Sở ca... Anh vẫn chưa tỉnh.

Kể từ ngày cậu cứu Sở ca ra, tính đến hiện tại cũng đã gần nửa tháng, tuy nói Sở Thứ Chi là thi vương, nhưng chung sống với cậu đã lâu, tính người cũng đã lấn át phần cương thi. Suy cho cùng hắn giống với con người, vẫn suy nhược vì những tổn thương cả bên trong lẫn bên ngoài. Hắn cứ như thế mà nằm trên giường bệnh bấy lâu, không hề tỉnh dậy.

Quách Trường Thành cũng đã ở đây chăm sóc hắn bấy lâu, tất cả công việc khác đều bị cậu quăng ra sau đầu. Nhưng cho dù cục điều tra có thiếu cậu, cũng không ảnh hưởng là mấy ah. Bọn họ vẫn có thể giải quyết mọi việc êm xuôi.

Sau hơn 10 phút ngồi ngẩn người ở đó, cậu liền bắt đầu ăn. Thức ăn trong căn tin bệnh viện thật nhạt nhẽo, hương vị thì không cần phải nói rồi, chỉ là ăn để chống đói thôi.

Sau khi dọn dẹp khay thức ăn, cậu bắt đầu dùng khăn ướt lau người cho hắn. Cẩn thận từng chút một, như cô vợ nhỏ chăm sóc cho chồng đang ốm đau bệnh tật, quả là đảm đang vô cùng.

Lúc này, sâu trong tiềm thức của Sở Thứ Chi, hắn vẫn mắc kẹt trong giấc mộng của mình. Hắn mơ về thời quá khứ của mình, khoảng thời gian Niệm Chi vẫn còn bên hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong kỹ viện sa hoa thác loạn, mỹ nữ hàng hàng lớp lớp cười nói bên khách nhân. Tiêu ma ma thân hình mũm mỉm quét đôi mắt diều hâu khắp nơi, ngay khi bắt gặp dáng vẻ đạo mạo của nam nhân, bà liền vội vàng đi đến, giọng nói the thé chói tai:

- Ai dô! Sở lão gia hôm nay đại giá quan lâm, là muốn tìm cô nương thanh tú nào ah?

Sở lão gia vẻ mặt cứng ngắt, ông ta phất tay áo nói:

- A Yến đâu?

Tiêu ma ma ngạc nhiên:

- Ai cha? Sao lại tìm nàng ta? Ngài không phải không biết nàng ta mắc bệnh sắp chết rồi sao?

- Chính vì vậy mà ta đến gặp nàng. Đừng nhiều lời, mau đưa ta đến đó!

- Hảo! Theo ta.

Cả hai bước ra sau hậu viện, đánh một vòng qua một dãy gian phòng, sau đó lại đến một biệt viện sâu trong con đường mọc đầy cỏ dại, căn phòng xập xệ hiện ra trước mắt bọn họ.

Một tiểu hài tử đang ngồi nghịch đá trước cửa, khi thấy Tiêu ma ma liền chạy đến ôm lấy bà gọi:

- Ma ma!

Tiêu ma ma sốc bế bé lên, dùng tay nhéo nhéo gương mặt trắng nộn:

- Niệm Chi xú tiểu tử này! Ca ngươi đâu?

- Ca đi giặt đồ cho các tỷ tỷ rồi!

-Tốt!

Sở Niệm Chi 4 tuổi ngây thơ mỉm cười, khi nhìn sang vị lão gia bên cạnh, y sợ hãi rụt cổ lại né tránh ánh mắt hung tợn của người kia.

Sở lão gia nhìn đứa bé tò mò hỏi:

- Đứa bé này là ai?

Tiêu ma ma thở dài:

- Nhi tử của Liễu Yến, còn có ca ca nó Sở Thứ Chi. Chẳng biết ai là cha của bọn nó.

Sở lão gia ừ hử một tiếng, sau đó dứt khoát mở cửa đi vào. Tiêu ma ma đi theo sau nhưng lại bị hai gã hộ vệ chặn lại, bà hừ lạnh mắng:

- Chó hư cản đường!

Sở Niệm Chi nhu nhu hai mắt, hít lấy mùi thơm trên người Tiêu ma ma hỏi:

- Ma ma! Ông ta là ai vậy?

- Sở lão gia, đại nhân vật của Long Thành, ngươi đó đừng nên chọc giận ông ta, biết không!

- Dạ.

Vừa nói Tiêu ma ma thích thú nhé nhéo bên má của Niệm Chi, làm bé đau đến muốn khóc, ma ma thật xấu xa lần nào nựng mặt bé cũng thật mạnh tay.

Tiểu hài phủi phủi tay áo từ bên ngoài đi vào, trông thấy có người lạ đứng chắn trước cửa, trong lòng có chút lo lắng đi đến cạnh Tiêu ma ma hỏi:

- Có chuyện gì?

Sở Niệm Chi trông thấy ca ca liền vui vẻ nhảy xuống chạy đến ôm hắn, Tiêu ma ma vê mặt mất mát nhìn hắn nói:

- Sở lão gia đến gặp nương ngươi.

Sở Thứ Chi tức giận trừng mắt:

- Bà không biết nương ta đang bệnh nặng sao? Lại để lão ta đến gặp bà?

Tiêu ma ma há miệng thở phì phò, lòng ngực to bự phập phồng vì tức tối mắng:

- Tiểu tử chết tiệt! Ngươi không biết đó là ai sao? Còn lớn mật nói như vậy?

Sở Thứ Chi khẽ nhếch môi:

- Làm sao mà không biết? Hắn chính là người khiến nương ta khổ sở bao lâu, ta làm sao quên được?

Tiêu ma ma cả kinh nhìn hắn, bà không ngờ ở một đứa trẻ 6 tuổi lại có thể có lọai ánh mắt cùng lời nói đầy thù hằn như vậy, đứa trẻ này không như vẻ bề ngoài, bà đành im lặng bỏ mặc lời hắn nói.

Sở Thứ Chi ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm trước cửa, cho đến khi cánh cửa mở ra, tiếng khóc lóc của nữ nhân như xé nát tâm can:

- Ông không thể làm như vậy! Xin ông đừng bắt chúng rời xa tôi... Khụ...

Sở lão gia lạnh lùng nói:

- Bọn chúng là nhi tử của ta, nàng không có quyền quyết định chúng đi hay ở, nàng cũng sắp chết rồi còn có thể nuôi nấng bọn chúng sao?

Nói xong ông không thèm liếc mắt một cái liền ra ngoài, Liễu Yến lết cơ thể suy yếu của mình ra bật thềm, gương mặt trắng bệch thấm đãm nước mắt càng khiến nàng tròn thê thảm hơn, Sở Thứ Chi chạy đến hét lên:

- Nương...

- Ngăn nó lại, đem hai đứa nó đi.

Sở lão gia hướng hai gã hộ vệ lên tiếng, lập tức một gã nhanh tay túm lấy Sở Thứ Chi kéo hắn đi, tên còn lại trực tiếp bế lây Sở Niệm Chi mặc cho bé đang khóc nấc lên.

Tiêu ma ma lắc đầu đỡ lấy Liễu Yến, nhẹ nhàng khuyên bảo:

- Sao ngươi không nói cho ta biết, Sở lão gia là cha của chúng ah... Suy cho cùng thì Sở lão gia quyền thế tiền bạc đều có, ngươi không nghĩ cho mìnb thì hãy nghĩ cho chúng.

-Không... Hắn ta... Hắn ta mới chính là người bỏ rơi chúng ta.

- Sao ngươi lại cứng đầu như thế ah.

Sở lão gia không tiếp tục dằn co với Liễu Yến, ông ta rời đi mang theo hai đứa con của mình.

Dọc đường đi Sở Thứ Chi liên tục giãy giụa la mắng:

- Lão già chết tiệt! Thả ta ra. Ông không được đem ta đi, ta không muốn.

Sở lão gia đỏ mắt quay mặt sang nhìn hắn, lão gián xuống một cái bạt tay, một bên má của Sở Thử Chi đỏ lên, hắn im lặng trừng trừng nhìn lão.

Lão tàn độc nói:

- Sao ta lại có đứa con hổn láo như ngươi chứ!? Thật giống nương ngươi, cố chấp cứng đầu. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn, ngươi sẽ có cuộc sống ổn định.

Sở Thứ Chi dời đi ánh mắt, hắn biết rất rõ không thể đối đầu lại với thế lực của ông ta, hiện tại đành tự biến mình thành con rối, mặc ông ta sắp xếp.

Sở Niệm Chi lúc này đôi mắt đã sưng vù vù, khi trông thấy người đàn ông hung tợn ức hiếp ca ca, y liền lên tiếng:

- Đừng đánh ca ca...

Sở lão gia nghe thấy giọng nói trong trẻo mềm mại của tiểu hài, lòng ông cũng nhẹ đi, đứa bé này trông thật đáng yêu. Ông đi đến đưa tay bế đứa bé từ tay hộ vệ:

- Ngươi tên gì?

Sở Niệm Chi có chút run rẩy:

- Nương gọi ta Niệm Chi.

- Hảo! Tên hay...

Lão bế Niệm Chi đi đến một căn nhà nhỏ ở một con hẻm, sắp xếp một tỳ nữ ở lại chăm sóc bọn nhỏ, còn bản thân thì trở về nhà chính.

Để bọn họ sống ở căn nhà đó được một thời gian, đến năm Sở Thứ Chi vừa tròn 9 tuổi, lão quyết định đưa bọn họ về Sở gia. Quyết định đột ngột của Sở đại lão gia khiến cho mọi người trong Sở gia đều kinh ngạc, còn hai anh em bọn họ thì lo lắng vô cùng.

Sở Thứ Chi biết thân phận của mình, đặc biệt lại là Sở gia đứng đầu Long Thành, việc tranh giành quyền lực càng gay gắt hơn.

Sau khi dọn về nhà chính, hai anh em Sở Thứ Chi và Sở Niệm Chi bắt đầu cuộc sống bị mọi người hắt hủi. Đại phu nhân luôn coi bọn họ là cái đinh trong mắt, hằng ngày phân phó hạ nhân theo dõi bọn họ, ngoài ra còn liên tục chì chiết mắng nhiếc họ.

Nhị phu nhân là một ngươi đanh đá, bà ta luôn kiếm cớ để đánh đập Sở Thứ Chi, mọi công việc nặng nhọc đều đẩy lên người hai đứa trẻ, bọn hạ nhân trong nhà khinh thường bọn họ nên để mặc tất cả nghe theo lời Nhị phu nhân.

Duy chỉ có Sở Hạ Chi, nhi tử của Đại phu nhân, luôn đối xử với hai anh em họ như người một nhà.

Sở lão gia tất nhiên là biết được sự bất công đó, nhưng lão lại vô tâm vô phế không để ý tới. Hằng ngày lão rất ít khi về nhà, cho nên tất cả mọi việc lớn nhỏ đều là Đại phu nhân xử lý.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cứ như thế, 10 năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, Sở Thứ Chi đã là thanh niên 19 tuổi cao to mạnh khỏe, Sở Niệm Chi vì từ bé luôn chịu cực nhọc, thiếu dinh dưỡng nên có hơi gầy yếu.

Nghĩ bản thân cũng đã trưởng thành, Sở Thứ Chi bắt đầu học tu thi đạo, căn cơ hắn rất tốt nên nhanh chóng mạnh lên. Lúc đó hắn quen một người bạn cũng có cùng suy nghĩ với hắn, hôm đó là một đêm âm u tịch mịch, hắn đang loay hoay trong một cái nghĩa trang sâu trên núi, đột nhiên hắn phát hiện một cơ thể đẫm máu nằm bất động, hắn đi đến lay lay nam tử:

- Này!

Phát hiện người này vẫn còn hơi thở, hắn liền mang người này đến một cái động gần đó, tỉ mỉ xử lí vết thương trên người y.

Ám Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã thật sự yêu thích Sở Thứ Chi, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có Sở Niệm Chi, khiến Ám Nguyệt sinh lòng ghen tị.

Sở Thứ Chi sớm phát hiện điều này, hắn muốn né tránh Ám Nguyệt. Hắn biết nếu làm như vậy sẽ tổn thương người kia, nhưng còn cách nào khác sao? Hắn cho rằng đoạn tình cảm này là sai lầm, nhưng hắn lại không nhận ra, chính hắn đã rất yêu thương Sở Niệm Chi, sinh ra lọai quan hệ đáng để người đời phỉ nhổ.

Ám Nguyệt khóe mắt ươn ướt nhìn hắn, nói:

- Thật sự... Phải đến nước này sao?

Sở Thứ Chi thở hắt ra, đi đến gần y, nhét vào tay y một tờ giấy:

- Đây là thứ ngươi cần, chẳng phải bấy lâu nay ngươi luôn muốn gia tăng công lực, coi như ta trả mọi món nợ ân tình cho ngươi.
Từ nay...đừng đến tìm ta nữa.

Ám Nguyệt nhíu mày, rồi nở ra nụ cười mỉa mai:

- Được! Ta vẫn không bằng Niệm Chi, phải không?

- Ngươi đừng nói bậy, Niệm Chi là đệ đệ của ta.

- Thứ Chi, đừng tự lừa mình dối người nữa, ngươi yêu Niệm Chi, trong lòng ngươi biết rõ nhất.

Sở Thứ Chi sững người nhìn gã một lúc, rồi xoay người bỏ đi. Ám Nguyệt hốc mắt đỏ au nhìn bóng lưng hắn xa dần, bàn tay nắm thành đấm run run, Ám Nguyệt hét lên trong tuyệt vọng:

- Sở Thứ Chi! Ngươi nhớ lấy, ngươi đã mắc sai lầm nghiêm trọng.

Tiếng vọng của Ám Nguyệt trong đêm, như tiếng ai oán xé lòng, Ám Nguyệt hắn chưa bao giờ đặt tình cảm đến ai sâu đậm như vậy, Sở Thứ Chi là người duy nhất, nhưng hắn ta lại làm tổn thương đến mình, từ đó yêu biến thành hận, những việc xấu mà Ám Nguyệt gây ra đều đổ lên đầu Sở Thứ Chi.

Sau khi trở về nhà, Sở Thứ Chi như người mất hồn nằm dài trên giường nhỏ của hai huynh đệ, Sở Niệm Chi vẫn còn thức ngồi đọc sách, khi thấy bộ dạng hiện tại của ca ca, y quan tâm lên tiếng:

- Ca! Huynh lại cãi nhau với Ám Nguyệt ca sao?

- Từ nay, đừng nhắc đến hắn ta nữa. Chúnv ta không còn bất kì mối quan hệ nào.

Sở Niệm Chi gập lại sách giương mắt nhìn ca ca, y biết rất rõ vì sao ca ca lại muốn la như vậy, Ám Nguyệt thích Sở Thứ Chi, y biết rất rõ chẳng qua là y vẫn luôn im lặng bình đạm trước mọi thứ, mặc dù trong lòng lúc đó rất khó chịu.

Hiện tại lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi, cứ cho là y ích kỉ đi, nhưng y không muốn chia sẻ những thứ mình có với Ám Nguyệt, nhất là người mà y luôn nghĩ đến, có thể nói thứ tình cảm này rất sai trái, nhưng biết làm sao được.

- Được. Mọi việc nghe theo huynh vậy.

Sở Niệm Chi kéo một nụ cười như vầng trăng khuyết, Sở Thứ Chi nhùn nửa gương mặt của y đến mê mẩn, vài phút sau mới chậm rãi lên tiếng.

- Ừm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

NHỮNG NÚT THẮT DO MỊ TẠO RA, MỊ SẼ CỐ GẮNG THÁO NÚT SAO CHO LOGIC NHẤT.

Yêu các bạn, cảm ơn vì đã ủng hộ mình bấy lâu. <3



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật