[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (39)



SỞ GIA

- Sở ca, chúng ta phải làm việc này thật sao?

Sở Thứ Chi nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẹm:

- Nếu em còn cách khác?

- Không...

- Vậy làm mau đi.

Quách Trường Thành hít một hơi thật sâu, nhưng lại bị mùi hôi tanh của xác chết làm cho sặc sụa, cậu ngậm chặt miếng gừng trong miệng, tay cầm con dao rạch trên làn da trắng xanh một đường.

Cái xác nằm trên bàn sắt, xung quanh máy đông lạnh cứ phả hơi ra, mà cậu lại chảy mồ hôi như suối đổ, đây là lần đầu tiên cậu phải làm cái việc kinh thiên này.

Đầu tiên là đột nhập nhà xác của Hải Tinh cục, sau đó là mổ xẻ thi thể của Sở Hạ Phi.

Khi con dạo rạch sâu lên lồng ngực của bà ta, lập tức một thứ dịch thể đen ngòm ào ra, nhớp nháp tanh tưởi, còn có những con trùng bị vùi trong đó ngoe nguẩy nữa.

Tiểu Quách cả kinh đánh rơi con dao, cậu ôm bụng chạy sang một bên nôn thốc. Sở Thứ Chi vuốt vuốt lưng cậu, mang ý cười nói:

- Chỉ mới như vậy đã chịu không nổi rồi?

Tiểu Quách lau lau miệng, ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt long lanh mang chút giận dỗi, cậu hít hít mũi:

- Nó rất thối...

Hắn phì cười xoa đầu cậu:

- Được rồi, em đứng một bên đi.

Nói xong hắn trở lại vẻ nghiêm túc, xem xét thứ dịch thể kì dị kia hắn có thể khẳng định, cái chết của Sở Hạ Phi có liên quan đến trùng ngãi.

Thứ bùa ngãi này tà ác mất nhân tính đến mức không ai dám luyện nó. Trùng Ngãi cách thức tu luyện y như chính cái tên của nó.

Vô số các lòai trùng độc được nuôi chung một cái lọ, chúng sẽ tiêu diệt lẫn nhau, ăn tươi nuốt sống nhau một cách tàn bạo, cho đến khi duy chỉ còn một con còn sống, chính con trùng đó sẽ tiếp tục được cho uống máu, ăn thịt của chủ nhân nó cho đến khi đủ thời gian, nó sẽ trở thành Trùng Ngãi với úy lưc khủng khiếp.

Chỉ những kẻ nào có mối thù sâu đậm với một ai đó hoặc muốn trở nên giàu có, mới có thể có đủ lá gan nuôi Trùng Ngãi, nhưng hậu quả lại nghiêm trọng vô cùng nếu như không cung cấp đủ thức ăn cho Trùng Ngãi, chính nó sẽ phản lại chủ nhân và khiến kẻ đó vĩnh viễn không được siêu thoát.

Sở Thứ Chi cầm lên một con trùng vẫn còn ngoe nguẩy, nó chỉ to bằng đốt ngón tay nhưng lại vô cùng hung hãn.

Hắn hừ lạnh một cái liền bóp nát nó, đọng lại trong không khí là tiếng kêu xé tai của Trùng Độc.

Quách Trường Thành vừa trải qua cơn buồn nôn, lại tiếng thét kinh hãi đó lọt vào tai khiến cậu có chút đầu choáng mắt hoa.

Cơ thể cậu lảo đảo như muốn ngã xuống, may mắn là Sở Thứ Chi kịp thời đỡ lấy cậu, giọng lo lắng:

-Em làm sao vậy?

-Em thấy hơi đau đầu... Thứ kia là gì vậy Sở ca?

-Trùng Ngãi, hiện tại chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, tôi sẽ giải thích với em rõ hơn.

Hắn vòng tay ôm eo cậu, chớp mắt cả hai liền mất dạng, cánh cửa sắt mở toang ra, một vài lính đặc chủng xông vào nhà xác nhưng chẳng thấy ai, bọn họ ngơ ngác nhìn cái xác kinh tởm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở một con hẻm ẩm ướt, Sở Thứ Chi lặng lẽ đứng đó chờ đợi. Vài phút sau một chiếc Zip đen, Lâm Tĩnh lén lén lút lút đi đến.

Hắn ném cho anh một bao trơn:

- Thứ này được tìm thấy trong thi thể.

- Là... Trùng Ngãi sao? Hung thủ quả không đơn giản.

- Đem nó về xét nghiệm, tôi nghi ngờ còn ẩn giấu một vài điều gì đó.

- Được.

Kết thúc cuộc gặp bí mật, cả hai nhanh chóng rời đi.

Lâm Tĩnh với tâm tình khó nói trở về cục mà không để ý rằng, có một chiếc xe đang theo dõi anh.

Chúc Hồng buồn chán ngồi trước bàn làm việc, Lâm Tĩnh đi vào và ném lên bàng cô:

- Cô xem qua đi.

Chúc Hồng nhìn thứ dịch thể cùng vài con trùng còn ngọ nguậy, cô tậc lưỡi:

- Cái thứ kinh tởm này là nguyên nhân Sở Hạ Phi chết sao?

- Đúng vậy.

- Chờ kết quả thẩm định thôi, tôi không biết sao thứ này là gì.

Lâm Tĩnh gật đầu, sau đó đem thứ đó đi, sau vài giờ đồng hồ, anh nhận được bảng thẩm định.

- Có vẻ như chất dịch kia là hỗn hợp giữa máu và lưu huỳnh. Con trùng kia thì vẫn chưa rõ danh tính của nó.

Chúc Hồng thở dài:

- Như vậy cũng chẳng tìm được gì.

- Không đâu, trong cơ thể con trùng tìm được một đoạn ADN của con người. Như vậy có thể điều tra ra tung tích chủ nhan của nó.

Chúc Hồng bỗng chở nên hưng phấn hơn, cô cầm tờ giấy và nhập dữ liệu vào máy tính, rà soát đối chiếu với hồ sơ nhân khẩu của Long Thành.

Kết quả là không có bất kì ai trùng khớp với kết quat kiểm nghiệm, cô thất lấy điện thọai đánh số.

- Này lão Sở, chúng tôi tìm được đoạn ADN của con người trên con trùng độc, nhưng không có kết quả trùng khớp, có lẽ hung thủ không phải là người Long Thanh.

- Ừm, được rồi.

- Hai người cẩn thận đấy.

- Ừ.

Sau khi cúp máy, Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh tiếp tục chăm chỉ làm việc, mèo mập Đại Khánh từ bên ngòai đi vào với sếp Lý :

- Vẫn chưa có gì mới hả?

Lâm Tĩnh giọng chán nản:

- Chưa.

Mèo Đại Khánh vênh mặt:

- Hừ, con người vô dụng.

Lâm Tĩnh hậm hực nói:

- Con mèo thối ngươi khá là rảnh rỗi nha.

- Hừ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài ngày trôi qua, bên Hải Tinh cục tăng cường nhân viên điều tra hơn, bọn họ rà soát Long Thành liên tục.

Sở Thứ Chi ngồi trên chiếc giường gỗ suu tư, Tiểu Quách vừa nấu xong mì gói, cậu nhẹ lay hắn:

- Sở ca, anh ăn trước đi.

Sở Thứ Chi thuận tay kéo cậu vào lòng:

- Sao em không ăn?

-Ừm... Em không thấy đói.

Sở Thứ Chi vùi đầu lên hõm vai cậu, giọng thủ thỉ:

- Tôi cũng không đói.

Tô mì nghi ngút khói được đặt trên bàn, nhưng lại không được dùng tới, cô đơn nằm đó.

Ở một diễn biến khác, Sở gia một bầu không khí cô đặc sự âm u. Sở Thanh Tông ngồi trên ghế, tay cầm lọ thủy tinh chứa đầy máu, lão đôi mắt vô thần nhìn nó.

Từ phía sau, một nam nhân vận y phục trùm kín màu đỏ tươi, hắn đưa tay lấy đi chiếc hủ. Giọng nói như cao như khàn đặc phát ra:

- Ngươi không hoàn thành đúng giao ước.

Sở Thanh Tông như tỉnh ngộ, sợ hãi run rẩy:

- Không... Là tôi sơ suất một chút...

- Hừ, ngươi nên nhớ, bí mật đáng chết của ngươi ta đang nắm giữ, nếu để lộ ra ngòai, Sở gia ngươi coi như sụp đổ.

Sở Thanh Tông mồ hôi lạnh úa ra thấm ướt áo, lão quỳ rạp xuống:

- Ám Nguyệt thiên tôn... Xin cho lão một con đường sống.

Ám Nguyệt cười ha hả đắc ý:

- Nếu đám người Sở gia kia nhìn thấy bộ dạng hèn hạ của ngươi hiện tại, không biết sẽ như thế nào?

Sở Thanh Tông nắm chặt nấm đấm, ngiến răng ken két, giọng nói run rẩy:

- Chỉ cần giết được Sở Thứ Chi, ngươi sẽ buông tha ta?

- Không. Ta đổi ý rồi, ta muốn bắt sống hắn.

- Được.

Ám Nguyệt hài lòng phất áo biến mất, Sở Thanh Tông giận giữ nhìn lọ thủy tinh rơi lăn lóc trên sàn, máu vănh tung tóe, vô số con trùng lúc nhúc giãy dụa, vài giây sau đều chết hết.

Sở Nguyệt lúc này cùng một vài thủ vệ tông cửa, lao vào:

- Nhị đương gia, người không sao chứ?

Sở Thạn Tông đứng dậy, thần tình hắc ám trả lời:

- Không sao, chỉ là có sát thủ đột nhập vào phòng ta, hiện tại kẻ đó đã trốn mất.

Sở Nguyệt tròn mắt kinh ngạc nhìn đến trên sàn nhà:

- Cái...

- Là Sở Thứ Chi, hắn muốn ám hại ta, nhưng không thành công. Truyền lệnh, tất cả các ngươi tập trung toàn lực truy bắt hắn. Bắt sống hắn, đừng để hắn chết.

Sở Thanh Tông đi đến giá đỡ, lấy y phục khoác vào rời khỏi phòng, để lại sự dơ bẩn cùng cực.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này, trong căn nhà nhỏ sập xệ sâu trong rừng trúc. Quách Trường Thành mệt mỏi nằm trên giường, mồ hôi túa ra như suối, bờ môi trắng bệch, cậu run rẩy nắm chặt góc áo Sở ca.

Hắn giật mình tỉnh dậy, trông thấy cơ thể cậu co cụm, hắn lo lắng sờ lên trán cậu:

- Trường Thành... Em sốt rồi.

Quách Trường Thành lí trí vẫn còn thanh tỉnh, cậu mở mắt nhìn hắn:

- Em không sao đâu.

Hắn mắng yêu cậu một câu:

- Ngốc, còn nói là không sao? Sốt đến mức này.

Hắn thở dài, đặt cậu nằm ngay ngắn, tay với lấy áo khoác lên người cậu, hắn nhanh chóng rời đi.

Quách Trường Thành vội vàng hỏi:

- Sở ca, anh đi đâu vậy?

- Tôi đi tìm thuốc hạ sốt. Ở yên đây, tôi sẽ về nhanh thôi.

- Bên ngoài vẫn nguy hiểm...

- Được rồi, ngoan nào, tôi sẽ về nhanh thôi.

Hắn cố gắng trấn an cậu, trước khi rời đi còn để lại một con khôi lỗi bảo vệ cậu.

Lúc này bên ngoài đã là nửa đêm, trăng không tròn, gió lạnh mang nỗi tịch mịch phủ kín khắp nơi.

Sở Thứ Chi nhanh chóng lẩn khuất, đến một hiệu thuốc gần nơi đó nhất, lén đột nhập vào.

Khi rời khỏi đó, hắn nhanh chóng chạy nơi ẩn trú, nhưng kì lạ thay là Quách Trường Thành không còn ở đó nữa, hắn hoảng loạng tìm kiếm khắp nơi.

- Trường Thành, em đâu rồi.

Trả lời hắn là sự im lặng đến cùng cực. Ngay lúc này một tia điện lao đến, bị tập kích bất ngờ, hắn né khồn kịp, kim điện ghim sâu vào trong người.

Luồng điện chạy lên từng dây thần kinh, khiến hắn ngã lăng ra ngất. Trước khi đôi mắt nhắm lại, hắn mơ hồ thấy Quách Trường Thành bị một người nào đó bế.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sở Thanh Tông nhận được tin, Hải Tinh cục đã bắt được Sở Thứ Chi, lão ta vừa mừng vừa vội cho người lái xe đến đó.

Lão bộ mặc đầy dữ tợn đi đến, gặp cục trưởng cục Hải Tinh, lão lớn giọng:

- Giao hắn cho ta.

Cục trưởng lắc đầu:

- Không thể, chúng tôi còn phải điều tra.

Sơt Thanh Tông đập bàn:

- Phí lời, mau chuyển giao hắn cho ta.

- Sở Nhị gia... Chuyện này...

- Ông muốn Sở gia cắt đứt khoản chi cho Hải Tinh cục sao?

- Không... Không... Được rồi ông cứ đưa hắn đi. Người đâu, dẫn đường cho Sở Nhị gia.

Sở Thanh Tông hài lòng với thái độ nghe lời của cục trưởng, lão đi theo tên lính canh ngục, khi thấy Sở Thứ Chi vẫn nằm bất tỉnh trên sàn, lão lệnh cho người khiêng hắm về Sở gia.

Trong căn phòng tối âm u, Sở Thứ Chi tỉnh lại, thứ hắn cảm nhận đầu tiên là cơ thể bị trói trên bàn sắt.

Dây xích hai tay hai chân hình chữ thập, trên cổ còn có một thứ kì dị có ấn chú. Hắn càng giãy giụa, thì nó càng siết chặt lại khiến hắn thở không thông.

Sở Thứ Chi bình tĩnh, nhìn mọi thứ xung quanh, một mảng tối đen đập vào mắt hắn. Hải Tinh cục lại có một nơi mờ ám thế nào sao?

Một giọng nói khàn đặc vang lên:

- Thi Vương ngươi cũng có ngày này sao?

- Là ai?

- Ngươi nhìn cho rõ, ta là ai?

Nam nhân vận huyết bào đi đến, hắn từ từ đỡ mũ trùm xuống, gương mặt tuấn lãng nhưng vô sắc, ngũ quan tinh tế có thể dùng từ tuấn để hình dung. Nhưng kì lạ thay, bên má trái của hắn là một vết nứt đen kinh dị, như thể bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vỡ nát.

Sở Thứ Chi ngạc nhiên kêu lên:

- Ám Nguyệt.

Ám Nguyệt cười khinh bỉ:

- Có phải ngươi nghĩ ta đã chết?

Sở Thứ Chi nhìn hắn với ánh mắt nặng trĩu:

- Ngươi... Sao lại có thể.

Ám Nguyệt giọng nói tức hận lại pha lẫn bi oán:

- Sao lại có thể ư? Là ý trời, bắt ta phải sống, để trả lại cho ngươi tất cả những gì mà ngươi gây ra.

- Ám Nguyệt... Nếu không phải do ngươi Niệm Chi sẽ không...

Ám Nguyệt đôi mắt hiện lên gân đỏ, hắn tiến đến dùng tay bấu lấy ngực Sở Thứ Chi, móng tay sắc nhọn ghim đến ứa máu, hắn tàn nhẫn lấy muối rắc lên, Sở Thứ Chi bị đau đớn xé da thịt, mồ hôi rịn đầy trán.

Ám Nguyệt giọng đầy biến thái:

- Niệm Chi... Niệm Chi... Nó có gì tốt để ngươi vì nó mà phải chịu khổ trong luyện ngục?

Sở Thứ Chi hừ lạnh, hắn cứng rắn ngoảnh mặt đi nơi khác, bị thái độ khinh thường của hắn làm cho tức giận, Ám Nguyệt rút con dao nhỏ từ trong người ra, khắc lên thân trên đang trần như nhộng của hắn.

Từng vệt máu đen đục nhỏ giọt xuống, trải đầy bàn sắt lạnh lẽo, trên ngực hắn lỗm chỗm nét chạm khắc một lọai kí tự khó hiểu.

Lưỡi dao lia đến phần bắp tay hắn, Ám Nguyệt cười khanh khách:

- Mùi máu của ngươi, rất là thơm. Không biết vị của nó thế nào nhỉ?

Sở Thứ Chi cắn chặt răng cổ họng phát ra âm thanh trầm đục:

- Biến thái!

- Vậy sao? Nhưng làm sao bằng ngươi? Có thứ tình cảm dơ bẩn đó với em trai mình, hiện tại còn chơi trò ân ái với kẻ khác. Nhưng mà ta không hiểu nổi, cái tên Quách Trường Thành kia có gì đẹp, có bao nhiêu tốt, lại khiến ngươi thích thú thượng hắn như vậy? Hay là ngươi chỉ chơi hắn qua đường? Để bù đắp khoảng trống cho Niệm Chi?

Sở Thứ Chi cau mày, quát lớn:

- Ngươi câm miệng. Đừng dùng những lời lẻ dơ bẩn đó với em ấy.

Ám Nguyệt như ngây người một chút, hắn có chút đau thương nhìn Sở Thứ Chi:

- Hóa ra ngươi thật lòng nghĩ đến Quách Trường Thành? Vậy còn Niệm Chi? Ngươi chẳng lẽ đã quên rồi sao?

Vừa nói Ám Nguyệt xoáy sâu mũi dao lên bắp thịt hắn, máu túa ra càng nhiều hơn, Sở Thứ Chi hít một ngụm khí lạnh rồi thở hắt ra, nhưng tuyệt nhiên lại không phát ra tiếng động nào. Cường ngạnh ăn đau.

Ám Nguyệt vạch mũi dao sâu hơn, khiến phần thịt bên trong bắp thịt lô ra. Sau đó hắn vô tâm mà dùng nước muối đổ vào.

Cơn đau đớn cùng cực khiến thần kinh Sở Thứ Chi tê liệt, lúc này xung quanh bắt đầu mơ hồ.

Ám Nguyệt rút con dao ra, lưỡi dao nhiễm một màu đen, hắn dùng lưỡi liếm quanh cho sạch, rồi hưởng thụ hương vị tanh hôi trong khoang miệng.

Ám Nguyệt cắn một đường lên môi của mình, máu đỏ sẫm hòa lẫn với máu đen, hắn từ từ cúi xuống kề sát môi Sở Thứ Chi.

Sở Thứ Chi nghiêng đầu tránh khỏi hắn, Ám Nguyệt dùng tay kềm chặt cổ Sở Thứ Chi rồi hung hăn gặm xuống đôi môi tái nhợt của hắn.

Ám Nguyệt cố đẩy hỗn hợp máu trong miệng của mình sang Sở Thứ Chi, ép hắn uống cái thứ ghê tởm đó.

Mùi vị tanh hôi khó tả lẫn với chút đắng chát từ từ chạy dọc trong cuốn họng. Sở Thứ Chi cố gắng phun ra những thứ mà Ám Nguyệt mớm cho mình, nhưng lại không tài nào làm được.

- Ngươi... Thật kinh tởm.

Ám Nguyệt lau lau khóe môi, cười thích thú:

- Kinh tởm? Haha ngươi nghĩ khi ngươi cho Quách Trường Thành uống máu của mình, có kinh tởm hay không? Đừng tưởng chỉ có một mìng ngươi là có khả năng dùng máu để điều khiển tâm trí kẻ khác.

- Ngươi!!

Bỗng nhiên một cơn nóng ran lan tỏa khắp cơ thể Sở Thứ Chi, cảm giác đau đớn cùng khó chịu đánh bay thần trí hắn.

Ám Nguyệt dùng ngón tay thon dài mân mê những vết dao rạch của hắn, khi thì nhẹ nhàng khi thi mạnh bạo.

Sở Thứ Chi quyết tâm khống chế cảm giác trong cơ thể, giữ vững tia lí trí cuối cùng. Ám Nguyệt không thể hoàn toàn theo ý muốn, trong lòng khó chịu vô cùng, lại tiếp tục dùng dao hành hạ hắn, rồi lại bôi lên người hắn một lớp muối tinh.

Cái vòng trên cổ lúc nàt được hắn niệm một thứ tà chú gì đó, nó bắt đầu lan rộng những nhánh đỏ phán sáng, bao bọc lấy đầu Sở Thứ Chi rồi ép sát lại.

Từng cơn đau hắn chịu phải khiến Sở Thứ Chi nhịn không được la hét thảm thiết.

Ám Nguyệt mặc dù trong lòng ẩn ẩn nhói nhưng sự thỏa mãn lại mạnh hơn, hắn cứ tiếp tục chơi đùa với con dao trong tay lên cơ thể nhợt nhạt Sở Thứ Chi đến vài giờ đồng hồ.

Sau khi đã cảm thấy nhàm chán, Ám Nguyệt lại kéo một xe đẩy, bên trong vô số những dụng cụ hành hình đáng sợ.

Kim tiêm, kẹp tay, roi điện, lưỡi cưa, kim châm cứu,... Tất cả những thứ đó khiến độ hưng phấn của Ám Nguyệt càng tăng cao.

- Sở Thứ Chi, ngươi xem ta có chu đáo với ngươi không? Những thứ này, đều do ta cất công chuẩn bị cho ngươi.

Sở Thứ Chi mệt mỏi đáp trả:

- Mặc kệ ngươi có làm gì ta... Nhưng ta không để ngươi chiếm đoạt dễ dàng.

- A ha ha... Buồn cười! Để xem ngươi chịu đựng được bao lâu? Cái thứ trên cổ ngươi là Soát Thần Tác, nó sẽ từ từ ăn sâu vào trí não ngươi, kiểm soát trí não ngươi theo mong muốn của ta, còn nữa ngươi đã uống máu của ta, tùy thời ta có thể điều khiển dục vọng của ngươi theo ý thích, ngươi có thể chống cự được sao?

- Chẳng phải từ đầu tới giờ, ta luôn chiến đấu đó sao?

Sở Thứ Chi nở nụ cười nhạt khinh bỉ, Ám Nguyệt bị chọc cho phát cuồng, hắn tiếp tục dùng những thứ hình cụ lên cơ thể hắn.

Từng cây kim cắm lên đỉnh đầu, xóay sâu xuống, cả cơ thể Sở Thứ Chi run bần bật.

Hắn dùng những cây kim còn lại ghin lên đầu ngón tay, ngón chân rồi từ từ xóay sây nói, máu không chảy ra nhưng cơn đau còn cao hơn khi nãy gấp 10 lần.

Ám Nguyệt tiếp tục như thế, không ngừng nghỉ, tiếng cười xen lẫn tiếng la hét vang vọng khắp nơi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quách Trường Thành đôi mắt nặng trĩu mở ra, thứ ánh sáng nhân tạo từ từ chiếu vào mắt cậu.

Đầu óc dần thanh tỉnh, cậu phát hiện cậu đang nằm trong một căn phòng kì lạ, xung quanh chỉ là bốn bức tường trắng.

Mùi thuốc như trong bệnh viện vậy, nhưng quái thay là cánh cửa sắt như cửa tù khiến cậu chú ý, cậu địng bước xuống giường nhưng lại bị kéo ngược trở về.

Cổ tay cậu bị còng với thanh sắt của giường, cậu ngạc nhiên nhìn nó, chẳng lẽ cậu bị bắt rồi sao?

Quả đúng như cậu nghĩ khi một nhân viên cảnh vụ mở cửa bước vào. Trên tay hắn ta còn bưng một khay thức ắn:

- Mau ăn, chúng tôi còn phải lấy lời khai của cậu.

- Nhưng... Đây là...

- Hải Tinh cục.

- Thế còn Sở...

- Đã giao nộp hắn cho Sở gia.

Nghe tin như sét đánh ngang tai, Quách Trường Thành kịch liệt phản ứng:

- Sao lại như thế? Không được? Sao các người có thể tùy ý như vậy? Đây là việc làm trái luật.

Nhân viên cảnh quan bực mình đặt mạnh khay thức ăn lên bàn, rồi bỏ ra ngoài ngớ lơ cậu.

Quách Trường Thành ấm ức, lúc này lại thấy hơi choáng nên nằm xuống, cậu quyết tâm không ăn thức ăn của nơi này, cậu cũng quyết tâm không nói một lời nào, giữ im lặng. Chờ người của cục điều tra đến đưa cậu về.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật