[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (40)



SỞ GIA

Trong căn phòng một màu trắng toát, không khí xung quanh se lạnh bở máy điều hòa cũ kỹ gắn ở góc tường.

Quách Trường Thành ngồi trên giường rũ mi, cậu thật sự rất lo cho Sở ca hiện tại, hiện tại người của cục điều tra vẫn chưa đến đón cậu, cũng đã một ngày trôi qua càng khiến cậu bồn chồn hơn.

Cậu thở dài một hơi, lại nhìn ra phía cánh cửa sắt đã đóng chặt. Cánh cửa mở ra, cảnh viên Hải Tinh cục bước đến tay cầm một bảng lời khai.

Anh ta nhìn khay thức ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, tặc lưỡi một cái:

- Cậu cứng đầu thật đấy.

- Mặc kệ tôi.

Cảnh viên ném bảng khai cung lên bàn, giọng lạnh lùng:

- Mau chép lại qua trình vụ án từ đầu đến cuối.

Quách Trường Thành hừ mũi:

- Tôi không biết gì hết.

- Đừng giả ngu nữa, cậh còn cứng miệng thì đừng trách tôi không khách khí...

Giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang lời đe doa của anh ta:

- Không khách khí thế nào?

Cảnh viên vừa nhìn thấy cục trưởng Hải Tinh cục đi cùng Triệu Vân Lan, anh ta cúi đầu:

- Cục trưởng...

Triệu Vân Lan mắt bắn ra lửa nhìn anh ta, y hỏi lại lần nữa:

- Tôi đang hỏi cậu tính làm gì cậu ta! Sao không nói tiếp?

Một cảm giác sặc mùi tử khí phản phất xung quanh, tên cảnh viên đành khép miệng đứng nép qua một bên. Triệu Vân Lan liền thay đổi thái độ nhanh chóng, y cười nói với Quách Trường Thành:

- Tôi đến đón cậu đây.

-Tốt quá...

Quách Trường Thành vui vẻ đi theo Triệu sở trưởng rời khỏi khu tạm giam. Cục trưởng Hải Tinh cục tuy bề ngòai luôn rạng rỡ với y nhưng trong lòng lại chán ghét. Bố của Triệu Vân Lan quan chức cao hơn ông ta nhiều lần, cho nên lần này y đến đòi người, dù ông ta không muốn cũng phải nể mặt thân phận y mà để y đưa người đi.

Cáo biệt cục trưởng Hải Tinh cục, Triệu Vân Lan một đường lái xe về thẳng sở điều tra.

Quách Trường Thành se se ngón trỏ:

- Sở trưởng... Lại làm liên lụy đến mọi người... Thật xin lỗi.

Triệu Vân Lan lắc đầu:

- Không đâu. Có vẻ như Sở ca của cậu hiện tại đang ở Sở gia.

Quách Trường Thành cau mày:

- Em biết, bọn họ làm như vậy, đúng thật là quá đáng.

Triệu Vân Lan thở dài:

- Chuyện này rắc rối hơn tôi tưởng, tôi cùng Thẩm giáo sư còn đang bận rộn chuyện của Quỷ Diện. Nhưng cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp cho Chúc Hồng và Lâm Tĩnh thụ lý án này.

Quách Trường Thành gật đầu, hiện tại điều quan trọng nhất là tìm được chứng cứ chứng minh Sở Thứ Chi vô tội. Phải ủy khuất cho Sở Thứ Chi, chịu khổ thêm một thời gian nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi đưa Quách Trường Thành trở về cục, Triệu Vân Lan tiếp tục rời đi thực hiện công việc của mình.

Thẩm Nguy chăm chú đọc tài liệu, khi nghe tiếng mở cửa hắn giọng bình ổn nói:

- Thế nào rồi?

- Ca, ngươi đang chờ ai sao?

Thẩm Nguy cả kinh quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói quen thuộc đến có phần quỷ dị kia. Nam nhân dung mạo thập phần giống mình, tóc xỏa dài trắng tinh khiết, nhưng đôi mắt lại chứa đầy hận thù cùng phẫn uất.

Thẩm Nguy vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn bình thường, hắn đẩy gọng kính:

- Dạ Tôn, đệ có gan bén mảng đến đây sao?

- Sao lại không? Ca à, ta nhớ huynh lắm đấy.

Thẩm Nguy trong lòng nổi lên một sự đau đáu, cả hai đã chia cắt nhau đã gần trăm năm, từ huynh đệ tốt lại trở thành kẻ thù, hắn không biết nguyên nhân là vì sao đệ đệ thân yêu của hắn lại thay đổi nhiều như vậy.

- Đệ... Dừng tay lại đi, đừng làm những việc tổn hại đến người vô tội nữa.

Dạ Tôn bật cười một cách đầy chế giễu:

- Không kịp nữa rồi, đệ chỉ đến nói với huynh một chuyện, đệ đã hoàn thành tất cả những gì cần làm. Ca, nếu chúng ta còn gặp lại, sẽ không còn gọi một tiếng ca ca nữa.

Thẩm Nguy rũ mi mắt, Dạ Tôn theo đó mà mất dạng, Triệu Vân Lan đồng thời vừa về đến, nhìn thấy sắc mặt của hắn liền quan tâm hỏi:

- Bà xã, làm sao thế?

Thẩm Nguy ngồi tựa lên ghế, giọng nói mệt mỏi:

- Dạ Tôn vừa tìm đến.

Triệu Vân Lang lo lắng sốt vó nắm tay hắn:

- Hắn có làm gì anh không?

- Không, chỉ là nói một vài điều không tốt.

- Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết vụ này, không thể để kéo dài hơn được nữa, tôi lo hắn ta sẽ gây hại đến anh.

- Anh nói đúng, đại nghĩa diệt thân là việc bắt buộc tôi phải làm. A Lan, tôi sẽ không để anh gặp chuyện.

Triệu Vân Lang cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt nhào còn hơn kẹo mạch nha nữa. Y tiến gần hắn, kề sát má hắn:

- Phải là tôi bảo vệ anh chứ.

Thẩm Nguy nhếch môi cười nhạt, hắn bất ngờ vòng tay ôn lấy eo Triệu Vân Lan, xoay người đè y dưới thân, hơi thở nóng ấm chạy dọc tai y:

- Anh nói xem.

- Bà xã à... Chúng ta...

Đôi môi vi kiều hôn sâu xuống, Triệu Vân Lan nhắm tịt mẳ thưởng thức hương thơm ấm áp này, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, Thẩm Nguy chỉ thuộc về một mình y.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quách Trường Thành ngồi sầu não hết cả một buổi, cậu vẫn chưa thể nghĩ ra được hướng giải quyết vấn đề hiện tại.

Lâm Tĩnh trông thấy cậu như vậy, cũng thối ruột theo. Anh đưa ly nước cho cậu:

- Uống ngụm nước đi.

- Cám ơn anh.

- Chúng ta nên bắt đầu điều tra người của Sở gia.

Quách Trường Thành ngồi thẳng lưng, trongn lòng có chút phấn khởi:

- Vậy chúng ta nên theo dấu ai?

Chúc Hồng từ ngoài cửa đi vào, ném lên bàn sấp ảnh, cô chắc nịch nói:

- Sở Nguyệt. Người này rất dễ dàng moi thông tin.

Quách Trường Thành cầm lên tấm ảnh, người trong ảnh chính là Sở Nguyệt, cô ta lén lút đi vào một con hẻm nhỏ.

Lâm Tĩnh vân vê ngón tay cái:

- Cô ta hình như đang làm một chuyện gì đó rất bí mật.

- Đúng vậy, bức ảnh này được tôi chụp vào đêm hôm qua, sau khi vào con hẻm đó cô ta liền mất dạng.

Quách Trường Thành đặt tấm ảnh lên bàn, cậu có chút khó hiểu nói:

- Nhưng chúng ta làm sao moi tin từ cô ta?

Chúc Hồng suy nghĩ một lúc, dường như nảy ra ý gì đó điên rồ lắm, cô cười gian:

- Đơn giản thôi, chúng ta tiếp tục theo dõi cô ta, đợi đến khi cô ta lộ ra sơ hở thì bắt cô ta về, như vậy không tính là phạm pháp.

Lâm Tĩnh vẫn gằng hỏi:

- Thế nếu cô ta không mắc sai lầm?

Chúc Hồng ánh mắ sáng chói:

- Gài bẫy, đến khi nào cô ta dính phải, thì lúc cứ dạy dỗ cô ta một bài học.

Lâm Tĩnh khuôn mặt biến dạng như thể vừa nghe điều gì đó rất đáng sợ:

- Chúc tỷ tỷ thật tâm cơ độc ác.

Chúc Hồng bắn cái liếc mắt như điện, trong phút chốc Lâm Tĩnh cảm nhận cứ như bị cháy đen rồi. Quách Trường Thành đồng tình vỗ vai anh.

Chúc Hồng nheo mắt tính kế làm sao hãm hại Sở Nguyệt. Sau khi nghĩ ra được toàn bộ kế hoạch, cô liền cùng Lâm Tĩnh và Quách Trường Thành rời khỏi cục.

Cả ba trên chiếc xe công sở màu đen, cửa kính đều không thể nhìn thấu từ bên ngoài, Lâm Tĩnh mày mò máy thu âm từ xa, anh điều chỉnh cho đúng tần số, rồi bắt đầu ghi âm cuộc trò truyện của Sở Nguyệt cùng một người khác.

Hiện tại trời đã xế chiều, trước cửa một quán ăn, chiếc xe lặng lẽ ẩn mình. Sở Nguyệt ngồi khuấy đều li cà phê đen của mình.

Vẻ mặt cô như đang bực bội chuyện gì đó, ngay khi gã đàn ông đi đến đối diện cô, Sở Nguyệt có chút hằn học nói:

- Anh đến trễ gần 1 tiếng.

- Xin lỗi. Do có việc đột xuất.

Gã đàn ông xấu xí không thèm liếc nhìn cô một cái, Sở Nguyệt hừ lạnh, lấy từ trong túi một phong bì đặt lên bàn. Gã đàn ông liền cười vui vẻ cầm lấy nó, mở ra xem số tiền mà gã nhận được bên trong.

Phút chốc gã đập mạnh xuống bàn, mọi người xung quanh đều chú ý đến gã:

- Con mẹ nó, các người coi tôi là ăn mày à?

Sở Nguyệt láo liêng nhìn xung quanh, cô cố gắng nhỏ tiếng:

- Này, anh muốn chết sao? Nếu không lấy thì đừng hòng đòi thêm một xu nào.

Gã đàn ông nhếch khóe miệng gật đầu:

- Được! Có vẻ như tôi phải đi đầu thú rồi nhỉ?

Gã đứng phắt dậy, định rời khỏi nhưng bị Sở Nguyệt túm lại, cô nhanh chóng nhét thêm một tấm chi phiếu vào phong bì:

- Thêm 500 nghìn tệ, đủ rồi chứ?

Gã đổi thái độ vui vẻ:

- Sở gia thật rộng lượng nha.

- Hừ, được rồi, nhanh chóng cút khỏi nơi này, tất cả còn lại tôi sẽ giải quyết.

- Được, được, được mà, tôi nhất định sẽ cút đi thật xa.

- Còn nữa, nhớ giữ cẩn thận cái mồm.

- Tất nhiên rồi. Vậy tôi đi trước đây.

Nói xong gã ta liền đi mất dạng, Sở Nguyệt đưa li cà phê lên hớp một hơi, hương đắng lan trong khoang miệng khiến tâm tình cô tốt hơn.

Sau vài phút cô rời khỏi tiệm cà phê, lúc này trời ngã tối, không khí dần se lạnh. Sở Nguyệt như đang ưu tư cái gì đó, nhìn chăm chú lên trời cao, hít một hơi thật sâu rồi lên xe.

Chúc Hồng ngồi đối diện vô lăng, cuộc đối thọai mờ ám vừa rồi cô đều nghe rõ từng từ một. Chúc Hồng khẽ nhếch môi:

- Xem ra tôi không cần bày mưu tính kế cô ta.

Lâm Tĩnh gật gù theo:

- Chắc chắn có người giật giây.

- Sở gia.

Quách Trường Thành im lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu cậu lúc này chỉ nghĩ đến việc Sở ca đang chịu khổ. Mặc dù không biết chính xác người của Sở gia sẽ làm gì anh ấy, nhưng cậu có thể chắc chắn điều đó không hề tốt đẹp tí nào.

Chúc Hồng vặn khóa, rồ ga xe chạy chầm chậm theo sau Sở Nguyệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong căn phòng tanh mùi máu, tiếng xích sắt vang lên không ngừng.

Ám Nguyệt cười thích thú với trò chơi bạo lực của mình, hắn ta tay cầm kiềm sắt, rút ra từng chiếc móng tay của Sở Thứ Chi.

Cơn đau tê dại có thể giết chết từng dây thần kinh nơ ron đó, Sở Thứ Chi hắn đã chịu đựng được gần một ngày rồi.

- Thứ Chi, ngươi vẫn không nhìn mặt ta sao?

- Hừ...

- Nếu không nhờ ta, làm sao ngươi có thể thuận lợi tu thi đạo?

Sở Thứ Chi cười khinh bỉ đáp trả hắn:

- Nếu không vì ngươi, Niệm chi sẽ không chết, ta cũng sẽ không bị nhốt vào luyện ngục.

Ám Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, nhắc lại chuyện lúc xưa đầy tội lỗi, không ai có thể bình tĩnh được.

Ám Nguyệt hừ một tiếng, cầm tay của Sở Thứ Chi bẽ qua một bên, tiếng xương răng rắc vang lên như tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Sở Thứ Chi đau đến không thể phát ra tiếng kêu nào.

Ám Nguyệt nheo mắt, biến thái cười:

- Chính bản thân ta vì ngươi mà chịu dày vò thể xác. Nay ngươi lại trách ta? Vong ân bội nghĩa. Yên tâm ta sẽ không để ngươi chết dễ như thế, chính tay ta sẽ phá hủy tất cả những thứ ngươi trân quý. Kể cả thằng nhóc kia.

Sở Thứ Chi khi nghe nhắc đến người trong lòng, bằng giọng nói đầy đe dọa của Ám Nguyệt, hắn điên cuồng giãy giụa:

- Khốn kiếp, ngươi dám đụng đến một cộng lông của em ấy xem? Ta nhất định sẽ lột da ngươi, lóc xương ngươi, đánh tan hồn phách ngươi để ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.

- Để xem. Há há há há.

Giọng cười cao vun vút như âm hồn vang vọng không gian, mùi tội lỗi không thể rửa sạch.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xin lỗi vì sự trận trễ của mị, dạo này watt lỗi quá huhu. Nhưng mà cũng gần đến hồi kể rồi. Mong các bạn đừng nản :(((


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật