[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (38)



SỞ GIA

Sở gia đại môn rộng mở, đi qua khúc sân nối dài đến biệt thự, một hàng người đứng đó, sắc mặt một tầng u ám nhìn chiếc Limousine trang trọng.

Hàng ghế trước bước xuống là Nhị trưởng lão, ông hắn giọng nhìn bọn họ, sau đó ra hiệu cho một tên thuộc hạ mở cửa xe :

- Mời sở trưởng Triệu.

Triệu Vân Lan hít một hơi, cẩn thận bước xuống, tay chỉnh vạc áo khoác jean, y cảm thấy bức bối trước ánh nhìn của bọn người này :

- Tôi là tội phạm sao? Nhìn muốn lọt hai con mắt rồi kìa.

Một người trong số đó nom cũng đã già lên tiếng :

- Xấc xượt.

Triệu Vân Lang nhìn ông ta:

- Ông là ai?

Hà lão gia Hà Khổng hừ mũi:

- Đến cả ta mà ngươi cũng không biết?

Triệu Vân Lang nhướn vai, rồi quay người đưa tay cho Thẩm Nguy cười vui vẻ:

- Tôi đỡ anh.

- Không cần đâu, cảm ơn.

- Người một nhà, sao lại khách sáo?

Thẩm Nguy cười nhạt, nắm lấy tay y bước xuống xe, dánh vẻ đạo mạo cao lãnh khiến những người kia có chút dè chừng.

Hà Không tức giận vì bị ngó lơ triệt để, lão một lần nữa lên tiếng:

- Xấc xượt.

Triệu Vân Lang cười khẩy một cái:

- Vị lão gia đây, ai đã đạp trúng đuôi ông sao?

Hà Không trừng mắt, ai mà ngờ tên nhóc đó lại móc khóay lão, ý bảo lão là con cẩu. Từ trước đến nay, lão hưởng thụ cuộc sống quyền lực, an nhàn đến độ chỉ cần bị ai đó xúc phạm liền ghi hận, tìm cách trả thù.

Sở Thứ Chi cùng Quách Trường Thành vừa bước xuống xe, lập tức sự chú ý đổ dồn vào hai người bọn họ.

Quách Trường Thành trước ánh mẳ săm soi của đám người thế gia, cậu có chút khó nuốt túm lấy góc áo Sở ca.

Sở Thứ Chi trực tiếp nắm lấy tay cậu trấn an, hắn kéo cậu đi vào bên trong mặt kệ bọn người này có ác ý với mình ra sao.

Hà Không vẫn không nhịn nhục liếc mắt đến hắn:

- Bại hoại.

Quách Trường Thành có chút khó chịu, cậu quay đầu quăng cho lão cái nhìn lạnh người.

Hà Khổng không nói được lời nào đứng nép qua một bên, Sở Thanh Tông nhìn lão lắc đầu thầm mắng ngu ngốc.

Triệu Vân Lang theo sau cười cợt:

- Lắm mồm.

Hà Không vừa tức vừa xấu hổ ghim sự nhục nhã này trong lòng.

Đi dọc theo hành lang, đi thêm một chút lại đến căn phòng rộng lớn bí mật trong biệt thự, đó chính là nơi mà Quách Trường Thành từng bị bắt nhốt và tra hỏi, cũng chính nơi này định mệnh của cậu và Sở ca gắn kết với nhau.

Cánh cửa nguy nga tráng lệ mở ra, bên trong vô số hàng ghế tự động dịch chuyển tạo thành một hộ trường, ở giữa trồi lên một cái lồng sắt.

Sở Thứ Chi ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm chiếc lồng sắt. Đó là thứ đã từng gia giữ hắn, tra tấn hắn, khi nghĩ về đoạn kí ức đó, lửa trong lòng lại dân lên.

Quách Trường Thành cảm nhận được những gì mà Sở ca đang nghĩ đến, cậu nắm chặt lấy tay hắn, hơi ấm bao bọc lấy hắn.

Sở Thứ Chi mỉm cười nhìn cậu:

- Yên tâm. Tôi sẽ ổn thôi.

Quách Trường Thành nhẹ gật đầu, cậu đặt niềm tin vào hắn. Sở Thanh Tông một mặt đường đường chính chính đi vào, khi đi ngang qua hai người họ, lão cười khẩy một cái:

- Thế nào? Nhớ lại lúc trước?

Sở Thứ Chi mặc kệ lời châm chọ của lão, hắn bình thản liếc mắt nhìn hướng khác. Sở Thanh Tông hừ mũi một cái, cũng chẳng muốn móc mỉa gì thêm với hắn.

Sau khi tất cả mọi người đều ổn thỏa tại vị trí của mình, Sở Thanh Tông mới liếc mắt đến hai người vẫn còn đứng đó.

Mọi việc diễn ra khá nhanh, Quách Trường Thành vẫn còn chút ngơ ngác nhìn xung quanh. Sở Thanh Tông ohaast tay một cái, lồng sắt được đưa lên cao, bên dưới bục trồi lên một câi vành móng ngựa.

Sở Thanh Tông cạ giọng:

- Sở Thứ Chi, ngươi tự giác đi.

Triệu Vân Lang ngồi trên hàng ghế cau mày:

- Lão già đó đang làm gì vậy?

Thẩm Nguy trầm ổn nói:

- Đó là luật lệ của Long Đàm hội thẩm, bất cứ một ai bị cho là kẻ tình nghi, đều phải đứng trước vành móng ngựa, nhốt trong chiếc lồng kia.

Triệu Vân Lang siết chặt tay:

- Quá đáng, bọn họ coi lão Sở là tội phạm sao?

Thẩm Nguy xoa xoa cái tay đang siết chặt kia:

- Anh bình tĩnh. Lão Sở nhất định đã từng trải qua việc này, có kinh nghiệm ứng phó.

Triệu Vân Lang gật đầu, im lặng quan sát xung quanh. Y hi vọng sẽ không có gì xấu xảy ra.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đứng trước vành móng ngựa, chiếc lồng sắt với những nét chạm khắc đang phát sáng bao bọc xung quanh hắn.

Sở Thứ Chi nhìn xung quanh, tiếp nhận sự thù địch của bọn người này. Đặc biệt là Sở Thanh Tông, lão trước kia hay hiện tại đều căm hận Sở Thứ Chi.

Quách Trường Thành ngồi gần đó, cậu cảm thấy ấm ức thay cho Sở ca, anh không làm gì sai mà vẫn chịu thiệt thòi như vậy, trong mắt cậu những người này đều xấu xa giống nhau.

Sở Thanh Tông dõng dạc bước đến gần hắn, lão đi một vòng nhìn chằm chằm hắn mới bắt đầu hỏi:

- Hai hôm trước, lúc nửa đêm ngươi ở đâu.

Sở Thứ Chi giọng nói đanh thép :

-Nhà.

- Cùng ai.

- Trường Thành.

Lão quay sang nhìn cậu liền bát bó lời nói của hắn:

- Ai làm chứng cho hai người, chẳng phải tên nhóc kia có mối quan hệ đặc biệt với ngươi sao, rất có thể hai ngươi cấu kết nhau sát hại Đại trưởng lão.

Quách Trường Thành lớn tiếng nói:

- Không phải, Sở ca không có giết người.

Sở Thanh Tông hừ lạnh:

- Vậy ngươi làm sao chứng minh hắn không giết người?

Quách Trường Thành chắc nịch:

- Vậy làm sao ông chứng minh Sở ca là hung thủ?

Lão ta liền bắn ánh mắt như viên đạn đến cậu, Tiểu Quách có chút run người, lão gật đầu cười ha hả:

- Được, nếu ta không cho các ngươi thấy rõ, các ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục.

Nói xong hắn cho người đẩy một cái bồn tắm đầy máu ra, trong đó vẫn còn nguyên cái xác của Sở Hạ Phi, đôi mắt mở to hết mức, miệng há hốc như muốn xé rách ra, da dẻ trắng toát đến đáng sợ, trên người không có bất kỳ vết thương nào khác ngoài một cái lỗ lớn trên cổ.

Bên cạnh xác là một con khôi lỗi bằng vải thô, trên tay còn vương máu và nắm chặt dây thanh quản của Sở Hạ Phi.

Cầm lên con khô lỗi, Sở Thanh Tông tháo xuống phù chú nhỏ trên đỉnh đầu nó. Lão giơ lên cho mọi người xem, giọng nói uy nghiêm:

- Ở Long Thành, kẻ duy nhất có thể điều khiển khôi lỗi, chỉ có duy nhất một mình Sở Thứ Chi. Các người nói xem, như vậy đã đủ chứng minh, hắn là hung thủ?

Mọi người bàn tán xôn xao, có vẻ như tất cả bọn họ đều đồng ý với những gì Sở Thanh Tông nói.

Quách Trường Thành vừa bất ngờ vừa lo lắng, Thẩm Nguy và Triệu Vân Lang đã đoán ra được tình huống này, chắc chắn có người cố tình đổ tội cho Sở Thứ Chi.

Sở Thanh Tông đến gần cái lồng:

- Ngươi còn chối?

Sở Thứ Chi tức giận đập mạnh tay lên vành móng ngựa khiến nó tan nát. Sở Thanh Tông kinh hoàng nhìn hắn, Sở Thứ Chi giọng nói tràn ngập tử khí:

- Chỉ bằng con khôi lỗi đó, mà đã đổ mọi tỗi lỗi lêb đầu ta sao?

Sở Thanh Tông vẫn cứng miệng:

- Chính ngươi là hung thủ, chứng cứ đã đầy đủ, còn nói nhăng nói cuội? Được xem ra khồn dụng hình thì ngươi vẫn cố chấp. Sở Nguyệt, niệm chú.

Sở Nguyệt gật đầu tuân lệnh, cùng một vài người của Sở gia, chắp tay hình hoa sen miệng niệm chú.

Chiếc lồng sắc bỗng ánh đỏ lên, bốn góc lồng xuất hiện những sợi dây linh khí phát sáng, quấn chặt lấy tay và chân Sở Thứ Chi.

Sau khi quấn chặt, dòng linh khí như thiêu đốt chuyển động đến toàn thân hắn, Sở Thứ Chi đau đớn nói không nên lời, âm khí cùng tử khí tròn cơ thêt đều bị áp chế mà vơi dân.

Chỉ cần tiếp tục như vậy thì có thể hành hạ hắn sống không được, chết cũng không xong.

Quách Trường Thành bật người dậy, chạy đến cạnh lồng, Sở Thanh Tông cho người cản lại cậu.

Triệu Vân Lang tức giận đi đến, nắm cổ áo lão:

- Ai cho ông dùng hình?

Một vài hộ vệ muốn chạy lại ngăn cản y, nhưng lại bị Thẩm Nguy đứng phía sau y hất văng mất, bỗng chốc hội trường một trận nháo nhào.

Sở Thanh Tông hét lên:

- Ngươi muốb động tay đến ta à?

Triệu Vân Lang tức giận nói:

- Dừng ngay.

Hà Không từ phía xa âm thầm bắn một tia đạn đến, Triệu Vân Lang nhanh chân né, ngã vào lòng Thẩm Nguy.

Hắn lúc này lạnh lùng nhìn đến chỗ Hà Khổng:

- Ai ra tay.

Tất cả như ngưng đọng, Hà Không toát mồ hôi lạnh nép đến gốc tối.

Sở Thanh Tông từ trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người:

- Các người đừng hòng ép thế gia bọn ta thả hung thủ.

Quách Trường Thành lấy cây đèn pin từ trong túi chĩa về phía lão, cậu vừa run vừa kiên nghị nói:

- Thả Sở ca ra.

Triệu Vân Lang bất ngờ nhìn cậu, giọng nói nhẹ đi:

- Tiểu Quách, cậu đừng làm bậy.

Quách Trường Thành đôi mắt đỏ au lắc đầu:

- Em không có làm bậy, ông ta không được đối xử với Sở ca như vậy.

Sở Thanh Tông khinh bỉ cười:

- Chỉ dựa vào ngươi thì làm được gì? Sở Nguyệt, gia tăng cực hình cho ta.

Sở Nguyệt ngầm đồng ý, tiếp tục niệm chú, linh khí tràn ra bao phủa lấy hắn, càng khiến hắn đau đớn hơn.

Quách Trường Thành tim đập như búa bổ, lập tức cây đèn pin chuyển hướng đến cái lồng, bắn ra một tia lửa hừng hực.

Chẳng mấy chốc cái lồng bị vỡ ra, linh khí cũng vì chấn động mà đứt quãng, Sở Thứ Chi thừa cơ hội này vùng dậy.

Sở Thanh Tông bối rối lùi ra sau hội vệ, lão thét lớn:

- Bắt hắn lại.

Lập tức toán người thế gia trên ghế phóng xuống giao chiến với Thi Vương. Thẩm Nguy ôm Triệu Vâng Lang lùi ra xa tránh bị tấn công.

Sở Thứ Chi chẳng cần dùng sức nhiều đã đánh văng bọn họ. Hà Khổng gian xảo chạy đến túm lất Quách Trường Thành còn ngơ ngác. Lão lớn giọng:

- Dừng tay, nếu không đừng trách.

Sở Thứ Chi mắt liền nổi gân đỏ, hắn dùng một tốc độ vô hình phóng đến chụp lấy cánh tay đang để ở cổ cậu, bẽ gãy nó rồi kéo Hà Khổng quang ra xa.

Sở Thứ Chi ôn lấy cậu, nhảy lên cao đục một lỗ trên trần nhà. Biến mất dạng trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm ánh mắt.

Triệu Vân Lang vỗ tay cười khẩy:

- Một đám người vô dụng.

Sở Thanh Tông nghiến răng:

- Các người cố ý gây sự.

Thẩm Nguy cười nhạt:

- Vậy sao? Tùy ông muốn nghĩ như thế nào, chuyện này không liên quan bọn tôi, các người có thể xem camera đẻ biết rõ.

Nói xong hắn lấy một camera lỗi kim từ túi áo quăng xuống, thì ra ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị phòng ngừa trường hợp xấu, như vậy khi báo cáo sẽ có lợi cho bọn họ.

Trịeu Vân Lang nói:

- Sở gia các người phạm phải tội tra tấn người khác một cách bất hợp pháp, chúng tôi chỉ lên tiếng nhắc nhở.

Sở Thanh Tông trong lòng không cam tâm:

- Được, ta sẽ xin lệnh truy nã Sở Thứ Chi, bằng chứng đã đủ chứng minh hắn là hung thủ, nay hắn lại bỏ trốn, như vậy các người làm sao cản được ta.

Triệu Vân Lang nhún vai:

- Cục điều tra không phản đối, ông cứ xin lệnh truy nã.

Việc này xảy ra với cục điều tra không phải là ít, trước kia Chúc Hồng và Đại Khánh cũng từng bị nhận được lệnh truy nã, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn được cục điều tra giải quyết một cách ổn thỏa.

Thế là Triệu Vân Lang cùng Thẩm Nguy bình thản trở về, để lại cục tức cho Sở Thanh Tông.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sở Thứ Chi ôn chặt Quách Trường Thành chạy đến rừng trúc say núi Long Thành. Hắn đặt cậu xuống, lật quay cậu xem xét:

- Em không sao chứ?

Tiểu Quách lắc đầu, cậu túm lấy cổ tay đã ẩn đỏ của hắn, đau lòng nói:

- Sở ca, anh bị thương rồi.

Sở Thứ Chi đặt tay lên má cậu ôn nhu nói:

- Tôi khồn sao. Đồ ngốc, sao lại hành động nguy hiểm như vậy.

Tiểu Quách ôm chầm lấy hắn:

- Bọn họ quá đáng.

Sở Thứ Chi cười cười vuốt lưng cậu:

- Tiểu Ngốc nghếch.

"Reng" tiếng chuông điện thọai vang lên, Sở Thứ Chi nhấc máy, bên đầu dây bên kia là giọng của Chúc Hồng:

- Các người đang ở đâu đấy, Triệu sở trương đang lo cho hai người đây.

Sở Thứ Chi trả lời:

- Bọn tôi đang ở rừng trúc.

Chúc Hồng thở dài:

- Cục điều tra vừa nhận được lệnh truy nã, đừng để bọn Sở gia bắt được đấy. Còn nữa Thẩm giáo sư giao án này lại cho hai người, Triệu sở trưởng cùng anh ta phải nhận án của Quỷ Diện. Có việc gì cần giúp cứ trực tiếp liên lạc với tôi.

- Được, cám ơn.

- Ai cha, Thi Vương cũng biết nói lời khách sáo sao?

- Tôi cúp máy đây.

Nói xong hắn cúp máy, ánh mắt nhìn về phía mặt trời đang lặng dần sau núi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hé lu.... I'M COME BACK~~~

PLS, VOTE CHO MỊ CÓ ĐỘNG LỰC VỚI, NHA NHA.

<3 YÊU

À nếu thấy có sai sót, hãy cmt chỉ cho mị với mị sẽ sửa lại ạ, đa tạ các nàng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật