[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (15)



THỊT NGƯỜI

kể từ vụ án Quỷ Tướng Quân, Sở Thứ Chi đối với Quách Trường Thành không còn như trước. Hắn vẫn bộ mặt lạnh lùng như hằng ngày, nhưng những cử chỉ thân mật như xoa đầu, bẹo má, những ánh nhìn ôn nhu, những lời quan tâm mỗi lúc làm nhiệm vụ bị thương đều không còn.

Có một lần, trong lúc đi bắt một đám U Súc, cậu bị bọn nó đã thương phải nằm viện ba ngày, Sở Thứ Chi không một lần đến thăm cậu, còn có một lần, khi cả hai đánh tan cái ổ của hấp huyết quỷ, cậu bị té đến bong gân, Sở ca vẫn mặc kệ cậu mà trở về trước.

Còn có... À mà thôi không kể nữa, càng kể ra Quách Trường Thành càng cảm thấy bản thân vô dụng, cậu nghĩ là vì mình không thông minh, lại rách việc cho nên Sở ca bây giờ chán ghét cậu rồi.

Quách Trường Thành đóng lại quyển sổ của mình, cậu buồn bã nhìn Sở ca hướng đối diện đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính xem sàn chứng khoáng, Sở ca không thèm liếc nhìn cậu dù chỉ một cái.

Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy từ bên ngoài tiến vào, bọn họ nhìn nhau có vẻ khó nói, Triệu Vân Lan thở dài đi đến để một tờ giấy lên bàn Sở Thứ Chi :

- Sở gia bọn họ gửi đến cục chúng ta.

Sở Thứ Chi cầm lên, trên tờ giấy là những dòng chữ, đại khái là bảo hắn cùng Quách Trường Thành đến Long Đàm hội thẩm về việc phá bỏ xiềng công đức cho hắn bên cạnh đó cũng mời luôn cả người của cục điều tra đến xem. Sở Thứ Chi cau mày :

- Bọn họ là ý gì đây.

Thẩm Nguy đẩy đẩy mắt kính :

- Có vẻ như bọn họ tìm cách liên lạc với phán quan của địa phủ, tôi nghe người ở dưới kia nói là, xiềng công đức của anh sẽ chuyển giao cho địa phủ. Bây giờ anh chính thức trở thành tội nhân mà địa phủ quản lý. Việc có phá bỏ xiềng công đức cho anh phải do địa phủ quyết định. Tôi cũng chẳng làm được gì.

Sở Thứ Chi đập mạnh tờ giấy lên bàn, đôi mắt đầy tơ máu của hắn như muốn giết người. Nếu để địa phủ quản lý xiếng công đức của hắn, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm cách khiến xiếng công đức khắc chế sức mạnh của hắn. Người của Sở gia đúng là lật lọng.

Quách Trường Thành nhẹ kéo góc áo hắn :

- Sở ca... Anh đừng giận...

Sở Thứ Chi gạt phăng tay cậu ra, hắn rời khỏi cục điều tra, Quách Trường Thành lo lắng không thôi. Hắn trở về nhà, tức giận đập phá đồ đạt.

Quách Trường Thành vài phút sau cũng vừa về đến , trông thấy tất cả đều lộn xộn, Sở Thứ Chi ngồi trên ghế sô pha im lặng trầm mặt không lên tiếng, cậu cũng im lặng không dám hó hé một lời, nhẹ nhàng thu dọn đống lộn xộn trong nhà.

Sở Thứ Chi nhìn cậu với vẻ mặt bực bội :

- Cậu làm cái gì?

Quách Trường Thành tay cầm mảnh thủy tinh vỡ nói :

- Em dọn dẹp chỗ này.

Sở Thứ Chi cau mày, đi đến mạnh tay đánh vào tay cậu thật mạnh rồi bỏ vào phòng, mảnh thủy tinh văng ra rạch trên tay cậu một vết đỏ, máu nhỏ giọt trên sàn. Sở Thứ Chi tay cầm nắm cửa có chút khựng lại, nhưng rồi hắn cũng đóng sầm cửa lại.

Quách Trường Thành ôm bàn tay chảy máu, bả vai run run, khóe mắt cay xè lả chả rơi lệ, cậu cố mím môi cho bản thân không phát ra tiếng khóc yếu đuối, tay cậu rất đau, nhưng trong lòng cậu càng đau hơn.

Đứng ngây ngốc một lúc lâu sau, cậu dùng ống tay áu lau lên khóe mắt, cậu hít một hơi thật sâu đi đến băng bó cái tay, sau đó lủi thủi dọn dẹp đống lộn xộn đó.

Ở trong phòng, Sở Thứ Chi ngồi tựa lưng lên cửa, tay vẫn nắm chặt con búp bê bằng gỗ mà hắn đã hoàn thành rất lâu, con búp bê mang một nụ cười sáng chói, gương mặt cùng vóc dáng quen thuộc.

Đôi mắt của hắn không tiêu cự dần trở nên vô hồn, rốt cục con quái vật như hắn cũng không thể làm liên lụy đến thằng nhóc đó, Tiểu Quách giống như một tời giấy trắng, còn hắn là một hủ mực đen, càng thân cận với hắn tờ giấy trắng đó sẽ bị vấy bẩn mất.

Trong phòng ngủ của Sở Hạ Phi, Sở Nguyệt cầm chiếc lược bạc nhẹ chải mái tóc dài của bà ta, Sở Hạ Phi tâm trạng có chút vui, Sở Nguyệt để ý sắc mặt bà ta lên tiếng hỏi :

- Sở phu nhân, hôm nay có chuyện vui?

- Phải, sáng nay Hạ gia vừa gửi thư liên lạc với ta, nói rằng bọn họ đã tìm cách mời phán quan ở địa phủ đến Long Đàm hội, đến khi đó chỉ cần chuyển xao xiềng công đức của Sở Thứ Chi cho địa phủ, coi như giải quyết được Thi Vương.

Sở Nguyệt cũng tươi cười :

- Thật là tốt quá, như vậy sẽ không còn ai uy hiếp địa vị của người nữa.

Sở Hạ Phi cau mày lườm cô ta một cái, Sở Nguyệt lập tức tươi cười :

- Không, không, con nói sai rồi, phải nói là không con ai uy hiếp địa vị của Sở gia nữa.

Sở Hạ Phi hài lòng gật đầu :

- Tốt. Như vậy thì ta có thể dễ dàng thâu tóm các gia tộc còn lại, để xem bọn chúng có còn phản đối nữa không?

Trong căn phòng sang trọng, thoang thoảng mùi thanh thoát của linh khí, những lọ dược liệu đủ loại màu, Sở Nguyệt cầm lên một lọ màu đỏ đem đến cho Sở Hạ Phi, bà ta vui vẻ cầm lấy uống một ngụm, những nếp tàn nhan trên mặt bà ta dần biến mất, làn da liền trở về độ mịn màng của thiếu nữ. Sở Hạ Phi ngắm nhìn bản thân trong gương, bà ta thích thú vuốt gương mặt xinh đẹp của mình.

7h tối tại ngôi nhà cách cục điều tra đặc biệt vài con phố. Có một cậu bạn nhỏ vẻ mặt đầy lo âu, cậu đi đi lại lại trước một cánh cửa phòng, có đôi lúc cậu chợt dừng lại đưa tay lên nhưng lại thôi, cứ thế cậu bắt đầu trở thành một con vịt ù ù cạc cạc vẫn không giải quyết được gì.

Một lúc rất rất lâu sau, Quách Trường Thành cũng quyết định gõ cửa phòng Sở ca. Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, nhưng chẳng có một tiếng nào đáp lại, Quách Trường Thành lấy hết dũng khí để lên tiếng :

- Sở ca...

-...

- Sở ca, đã đến giờ rồi, chúng ta nên đến...

Cánh cửa chợt mở ra, đối diện với cậu là một Sở ca hung thần ác sát, ánh mắt của Sở ca khiến trái tim nhỏ của cậu đập mạnh vào lồng ngực.

Sở Thứ Chi vẫn trầm mặc như cũ bước ra khỏi nhà, Quách Trường Thành sợ hãi đi theo sau. Chiếc xe công sở như thường ngày lăn bánh, nhưng lần này nó lại vùn vụt như tên lửa, mặc cho cái gọi là luật giao thông.

Đến trước một cánh cổng quen thuộc cách trung tâm thành phố một cây số, một căn biệt thự rộng lớn biệt lập nằm trên ngọn đồi được cho là vị trí đặc biệt nhất Long Thành. Đúng vậy, trong biết bao thành phố, Long Thành là một thành phố mang chuẩn hình một con rồng ngẩng mặt chỉ trời.

Sở gia là một gia tộc tai to mặt lớn, cho nên ngọn đồi hình đầu rồng đó đã sớm bị thu mua lại. Căn biệt thự mang một phong vị hiện đại nhưng lại không kém phần quý tộc. Bao quanh căn biệt thự là bức tường cao 2 mét trải dọc xung quanh ngọn đồi, đại môn Sở gia lúc này rộng mở.

Tiếp đón bọn họ là đám người Sở Nguyệt, Quách Trường Thành đi theo Sở ca vào trong. Sự tráng lệ của căn biệt thứ khiến cậu tròn mắt không thôi. Sở Nguyêt đi cạnh cậu cười khinh bỉ :

- Đúng là quê mùa.

Quách Trường Thành chẳng thèm quan tâm lời nói của cô ta, cậu bước nhanh đến cạnh Sở ca.

Đến một căn phòng biệt lập trên tầng thứ 4, phía sau cánh cửa đó chính là cảnh tượng quen thuộc khi lần đầu Quách Trường Thành gặp mặt Sở ca.

Một căn phòng rộng lớn với những dãy ghế đã kín người tầng tầng lớp lớp bao bọc xung quanh một cái lồng ở giữa. Sở Hạ Phi đã đứng sau cánh cửa chờ sẵn, ngay khi thấy Thi Vương, bà ta cười nhẹ một cái rồi vỗ tay.

Căn phòng liền biến đổi, nó xoay chuyển một vòng, dãy ghế nhanh chóng được xếp thành hai dãy, nói là hai dãy nhưng thật chất lại cách biệt rất xa, một dãy bên trái khoảng chừng một trăm chiếc, đầu dãy là một loại bàn kéo dài đến hết phòng, dãy đầu đó giành cho các gia chủ của thập nhị gia tộc.

Còn dãy bên phải vọn vẹn tầm mười cái, đầu dãy là một cái bàn dài bốn người ngồi. Tất nhiên không nói cũng biết dãy đó là giành cho người ở cục điều tra đặc biệt.

Sở Hạ Phi mặt cười nhưng tâm không cười :

- Mời ngồi.

Sở Thứ Chi chẳng thèm nhìn đến vẻ mặt giả tạo của bà ta, một đường đi đến ngồi xuống một cách bình thản.

Quách Trường Thành theo sau, nhưng khi đi đến trước mặt Sở Hạ Phi, những nỗi bực tức bấy lâu chẳng biết vì sao lại phun trào, cậu xoay mặt đối diện bà ta mắng một câu :

- Xấu xí.

Sắc mặt Sở Hạ Phi biến đen,thằng nhóc này ngoài mặt rất nhát gan, nhưng hôm nay lại dám mắng bà ta, cái này người ta hay nói là bạch thỏ cũng có lúc cắn người. Từ phía ngoài cửa phòng liền vang lên một tiếng cười giòn tan, Chúc Hồng đi đến vỗ vai cậu rồi đi đến ghế ngồi :

- Tiểu Quách, không ngờ có ngày em lại biết mắng người.

Lâm Tĩnh từ phía sau đi đến vỗ tay gật gù :

- Dũng cảm lắm chàng trai.

Sếp lý ôm mèo mập Đại Khánh cũng đi đến giơ một ngón cái, mèo mập ngao ngao nói :

- Bổn miêu có lời khen thưởng cho ngươi.

Vợ chồng ma nhà Tan Tang, Uổng Chủy thì dắt tay nhau bay đến một cách thầm lặng, Uổng Chủy khúc khích cười :

- Thật không ngờ Tiểu Quách lại có lúc như con nhím vậy. Thật đáng yêu, phải không ông xã?

- Đúng... Vậy!

Triệu Vân Lan sóng vai cùng Thẩm Nguy mỹ mạo song toàn cũng đi đến gần cậu, Triệu Vân Lan khoác vai cậu cười cười trong miệng vẫn ngậm kẹo :

- Ai da sao cậu lại nói người ta xấu xí, chẳng phải rất xinh đẹp sao?

Thẩm Nguy điềm tĩnh giọng nói trầm thấp :

- Xấu từ bên trong cũng là một cái xấu.

Triệu Vân Lan ha ha vỗ tay hứng chí nắm tay bà xã đi đến dãy ghế đầu ngồi, Sở Hạ Phi mặt nhăn như đít khỉ lườm Quách Trường Thành vẫn trừng trừng nhìn mình, Sở Nguyệt đứng sau muốn tiến lên nhưng nhận được dấu hiệu ý bảo dừng lại, Sở Hạ Phi bình tĩnh nói :

- Quách tiên sinh có thể...

Quách Trường Thành hừ một cái liền quay mặt bỏ đến bên cạnh Sở ca, mặc cho bà ta có nói hết câu hay không, căn bản cậu chẳng muốn nghe.

Sở Hạ Phi tức đến run tay, bà ta lần đầu bị một thằng nhóc không có chút năng lực nào khi dễ như thế. Lại còn trước mặt đông người như vậy, thằng nhóc họ Quách xem chừng đã lọt vào danh sách đen của bà ta.

Quách Trường Thành có chút hậm hực ngồi lên ghế, Sở Thứ Chi bên cạnh cảm thấy có chút buồn cười vì thái độc vừa nãy của cậu, nhưng hắn cố nén trong lòng, mặc dù bàn tay ngứa ngáy muốn tán thưởng xoa đầu cậu một cái. Hắn tự cho rằng không thể nào trở lại như lúc trước, yêu thích cậu, trêu chọc cậu được nữa.

Khi bắt đầu Long Đàm hội, Sở Hạ Phi nói luyên thuyên một tràng, nói chung cũng chỉ là ba cái luật lệ khi tổ chức, rồi giới thiệu các gia chủ từng nhà, rồi bắt đầu luyên tha luyên thuyên về các vấn đề không đâu. Cứ nghĩ nó như một bài phát biểu quy cách của một buổi khai giảng.

Bài phát biểu cũng tốn kha khá thời gian, cho nên người của cục điều tra làm gì? Tất nhiên là ngồi nghịch điện thoại, nhìn xem bọn họ có ai nghiêm túc đâu hả?

Chúc Hồng chơi chò rắn săn mồi đến say mê, Lâm Tĩnh thì xem những máy móc công nghệ hiện đại đến quên lối về, Tang Tán cùng Uổng Chủy là hồn ma cho nên không dùng điện thoại mà thay vào đó bọn họ ngồi chơi kéo búa bao, Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan tụm đầu vào nhau mà đọc một đống hồ sơ về bốn thánh khí, Sở Thứ Chi tiếp tục xem chứng khoán, liệu có nên bán cổ phiếu? Hay mua cái mới nhỉ?

Quách Trường Thành đúng tiểu chuẩn của một bạn học sinh chẳm chỉ, vâng là chăm chỉ vẽ bậy lên giấy những con thú siêu quái đảng, con cá sấu mọc cánh, con voi mọc sừng, con ngựa dài cái cổ,...

Sở Nguyệt ngồi trên ghế mà ngứa mắt nhìn bọn họ, không những chỉ một mình cô mà nhừng người khác cũng vậy, đặc biệt là Sở Hạ Phi đã dừng nói im lặng quan sát bọn họn, người của cục điều tra đặc biệt căn bản không để Sở gia cùng các gia tộc khác vào trong mắt, quá khinh người.

Sở Hạ Phi giọng nói có chút tức giận lên tiếng :

- Bây giờ chúng ta vào vấn đề chính.

Ngay lập tức khi nói xong câu đó, người của cục điều tra đặc biệt như lấy lại tinh thần, dẹp hết điện thoại và bắt đầu chú ý tập trung, ôi mừng quá cuối cùng cũng vào vấn đề chính sau bao năm đi xa trái đất.

Sở Hạ Phi một bụng ghim từng người ngồi xuống nhường phần cho gia chủ Hạ gia.

Hạ Thạch Sơn mặc dù tuổi tác còn trẻ nhưng cơ trí có thể nói vượt trội, hay nói đúng hơn hắn khá là xảo quyệt, về việc làm sao hắn có thể xuống được địa phủ mời được phán quan đến đây, chẳng ai biết cả, nói cho dễ hiểu để một người có thể đi xuống diêm la điện, chỉ có cách người đó chết đi.

Còn việc xuất hồn để xuống dưới thật ra là không thể, bởi vì hiện tại địa phủ đã nghiêm ngặt canh phòng cánh cổng kết nối với tam giới, trong đó bao gồm nhân gian giới, thiên giới,địa ngục giới, những linh hồn khi vài địa ngục rồi sẽ không bao giờ có thể trở về nhân giang, trừ tháng 7 âm lịch địa ngục môn sẽ được mở một lần duy nhất, vong hồn sẽ được trở về nhân gian sau đó Hắc Bạch vô thường lại câu hồn về, như vậy có mấy ai chấp nhận rủi ro làm việc này.

Câu trả lời là không, bọn người thế gia luôn coi trọng sinh mạng bản thân hơn với người bình thường, họ tự đề cao bản thân quá nhiều.

Vậy mà hiện tại Hạ gia lại có thể thông linh với địa phủ? Việc này đã àm dấy lên nỗi nghi ngờ với họ, Hạ Thạch Sơn biết rõ trong đâu họ nghĩ cái gì, cho nên điều đầu tiên hắn làm chính là đánh phủ đầu bọn họ, dập tan nghi ngờ của bọn họ.

Hạ Thạch Sơn lớn giọng :

- Trước khi vào vấn đề chính, tại hạ xin giới thiệu vị bàn hữu đã giúp đỡ cho Hạ gia.

Vừa nói xong, một bóng người không nhìn rõ mặt đi đến, hắn sừng sững đứng trước ánh nhìn của mọi người sau đó liền im lặng đi đến ghế bên cạnh Hạ Thạch Sơn ngồi xuống.

Hạ Thạch Sơn lại nói :

- Chính vị bằng hữu này đã giúp ta mời Phán Quan đến.

Sở Hạ Phi nắm bắt cơ hội, bà ta lên giọng nghi ngờ :

- Ồ vậy vị bằng này có danh tính bãn lĩnh như thế nào?

- Các người có nghe qua cái tên Yểm Công Tử chưa?

Đến đây bọn họ lại một phen bàn tán xôn xao, Yểm Công Tử nổi danh mấy năm nay, không rõ hắn là con cháu thế gia nào nhưng hắn luôn góp mặt vào những sự kiện quan trọng của các gia tộc, bọn họ căn bản không rõ năng lực của hắn như thế nào, chỉ biết đại khái hắn đã luyện được thuật nhập mộng, điều khiển tấm trí.

Hạ Thạch Sơn đắc ý nói tiếp :

- Thật ra rất đơn giản, Yểm Công Tử vài hôm trước đã nhập vào mộng cảnh của một người sắp chết, điều khiển người đó sau khi chết đến điện diêm la, mời Phán Quan đến một chuyến.

Mọi người đều ngầm đồng ý, sự tín nhiệm đối với Yểm Công tử không thể bỏ được.

Hạ Thạch Sơn cười khẩy một cái, sau đó liền bước đến giữa phòng, đặt một cái lư đốt đàn hương, rồi nhẹm châm một thỏi hương đặc dụng ma Yêm Công Tử mang đến, khói trắng nghi ngút nhưng vô vị lan tỏa khắp phòng, Thâm Nguy khẽ cau mày :

- Đây chẳng phải là đàn hương đặc dụng của địa phủ sao?

Triệu Vân Lan nói nhỏ :

- Tên Yểm Công Tử này có vấn đề, tôi nghi ngờ hắn liên quan đến Dạ Tôn.

Thẩm Nguy thầm gật đầu :

- Tôi cũng vậy.

Bọn họ tiếp tục quan sát, sau khi làn khói bao trùm căn phòng, không khí âm u đến rợn người chợt ập đến, chẳng biết gió lạnh từ đâu bay đến thổi thành một tiếng thét thê lương, Sở Thứ Chi khẽ cau mày, hắn tất nhiên nhận ra mùi vị này là gì, Quách Trường Thành bên cạnh hắn bắt đầu run rẩy mà nắm chặt góc áo hắn.

Cánh cửa mở toan ra, một người gương mặt trắng bệch như xác chết, thân vận quan phục dưới triều nhà Minh, đầu đội mão quan nhĩ phẩm, một tay cầm bút, một tay cầm sách sinh tử.

Thẩm Nguy vừa nhìn liền nhận ra ngay, vị này là Thành Tào phán quan dưới trướng của Việt Vương Hành Khiển, thiên bá hành binh chi thần.

Vị phán quan này tính tình bộc trực, một lòng trung can nghĩa đảm, lần này quả thật Thẩm Nguy không thể phá bỏ luật lệ xen vào chuyện của Sở Thứ Chi.

Thành Tào phán quan lướt đến giọng nói âm lãnh vang lên :

- Các người, gọi ta là muốn nói gì?

Hạ Thạch Sơn cùng những người khác cảm thấy da ga đều nổi lên hết, Sở Hạ Phi có chút e dè bước đến đưa lên một bản ký kết thỏa hiệp :

- Thi Vương lúc trước làm nhiều chuyện ác, bị chúng tôi nhốt ở Luyện Ngục.

Phán Quan ngắt ngang :

- Luyện Ngục?

Sở Hạ Phi cười nói :

- Để bảo vệ người dân, thập nhị gia tộc Long Thành chúng tôi đã cùng nhau tạo lập một không gian kết giới, nhốt những linh hồn, lệ quỷ. Như vậy sẽ không gây phiền hà cho địa phủ.

Phán Quan khẽ gật đầu :

- Tốt, rất tốt.

Sở Hạ Phi thừa dịp nói tiếp :

- Thi Vương 300 năm trước tàn nhẫn độc thủ, dùng tẩu thi để làm hại mọi người, chúng tôi đành phải nhốt hắn vào Luyện Ngục, nhưng mấy tháng trước kết giới bị phá hỏng, Luyện Ngục Môn bị mở, thoát ra vô số lệ quỷ và những thứ tà túy khác, trong đó có Thi Vương, hắn ép chúng tôi ký khế ước với hắn. Cho nên chúng tôi mời ngài lên đây, để giao lại tờ khế ước này, coi như giao lại xiềng công đức cho địa phủ.

Phán Quan nhanh trí hiểu ý đồ của bà ta, nhưng việc này không hẳn không có lợi cho địa phủ, nếu Thi Vương phải chịu sự quản lý của Địa Phủ vậy thì địa phủ lại có thêm một người làm việc cho họ.

Thành Tào phán quan vui vẻ nhận lấy tờ khế ước, sau đó hướng Sở Thứ Chi vung tay một cái, trên gương mặt trắng như xác chết của hắn liền hiện lên chi chít những ấn ký đỏ máu, Sở Thứ Chi bàn tay nắm chặt thành bàn, hắn cảm nhận từng chút sức mạnh của mình dều bị khống chế lại, cơn đau buốt truyền thẳng lên đỉnh đầu. Quách Trường Thanh đau lòng nắm lấy tay hắn :

- Sở ca...

Chúc Hồng thực sự rất tức giận, cô vỗ bàn mắng :

- Bọn xảo quyệt các người chơi trò lật lộng không sợ tạo nghiệp sao?

Sở Nguyệt cũng lớn tiếng đáp lại :

- Yêu nữ nhà nươi có quyền gì mà nói?

Chúc Hồng trừng mắt :

- Hiểu tiếng người đi rồi nói mới nói chuyện với cô nãi nãi đây.

Sở Thứ Chi quát lên :

- Đủ rồi.

Sở Thứ Chi đứng lên đi đến trước mặt Sở Hạ Phi chỉ thẳng vào mặt bà ta :

- Ngươi nhớ rõ ngày hôm nay.

Sau đó liền bỏ đi. Quách Trường Thành lúc này lòng nóng như lửa đốt, cậu cũng liền bật dậy vội đuổi theo, khi bước gần đến cửa, cậu quay lạy chỉ thằng vào mặt Sở Hạ Phi :

- Bà không những xấu xí mà còn trơ trẽn nữa.

Mắng cho bỏ tức xong, Quách Trường Thành hừ mũi một cái liền chạy theo đuôi Sở ca. Triệu Vân Lan cũng thật nhìn không nổi đám người này cũng liền bỏ đi, Thẩm Nguy chậm rãi đứng dậy rời đi.

Thỉnh đội nón bảo hiểm, sau đây có cảnh 18 +

Quách Trường Thành lẽo đẽo theo sau Sở Thứ Chi suốt một dọc đường mấy cây số, chẳng biết đã đi bao lâu mà cậu dần cảm thân chân đề đau buốt, Sở ca cứ như thế mỗi bước lại mỗi bước đi đều nặng trĩu như vậy.

Trên đường lúc này không một bóng người,nhìn lại đồng hồ cũng đã nửa đêm, nếu có ai mà con long nhong ngoài này mới đúng là kỳ lạ, mà hai kẻ kỳ lạ đó chính là bạn họ.

Sở Thứ Chi trong đầu phải nói là vô cùng tức giận, hắn lúc đó không vì Tiểu Quách nắm chặt tay hắn như vậy, căn bản hắn sẽ không nhịn được mà lao đến xé xác từng người bọn chúng. Càng đi hắn lại càng thấy phiền lòng hơn, bọn họ là cái thá gì mà dám làm như vậy với hắn?

Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một con quái vật, một con quỷ khát máu, tồn tại trên thế giới này chỉ đề tàn sát, hắn làm sao có thể có được hạnh phúc, đúng vậy hắn không thể, Sở Niệm Chi hắn đã từng yêu rất nhiều chẳng phải cũng bị hắn hại chết hay sao?

Người mẹ số phận bạc bẽo cũng vì hắn mà chết cũng không được yên thân hay sao? Bây giờ hắn còn muốn làm tổn hại đến Quach Trường Thành nữa ư? Không thể được, hắn không thể liên lụy đến cậu.

Cảm nhận được từng bướt chân của cậu, Sở Thứ Chi nhanh chóng rẽ vào con hẻm gần đó, Quách Trường Thành vội đuổi theo, trong con hẻm tối đầy mùi ẩm mốc, mỗi một bước chân cậu đi đều vang lên rõ ràng. Thời tiết hiện tại vẫn còn trong những ngày cuối đông, gió lạnh thổi tới khiến không khí càng trở nên lạnh.

Quách Trường Thành run người bước từng bước theo Sở ca, thấy Sở ca vẫn không để ý đền mình, trong lòng có chút buồn bực, Sở Thứ Chi bỗng dừng cước bộ lại, thanh âm âm lãnh pha chút hiểm ác nói :

- Cậu còn dám đi theo tôi sao? Cậu không biết tôi không phải là người sao?

Quách Trường Thành bị dọa tro triệt để, cậu run như cầy sấy nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Sở ca, đây là lần đầu tiên Sở ca đối ác ý với cậu như vậy, Quách Trường Thành tuy sợ nhưng vẫn tin rằng Sở ca sẽ không làm hại mình,cậu lúng túng nói :

- Em biết... Không phải...Em không biết... Nhưng mà...

Sở Thứ Chi quay mặt lại, gương mặt trắng như giấy cùng đôi mắt xám tro trong đêm đen càng đáng sợ thập phần, hắn lúc này giọng điệu đã thay đổi, hung hăn rặn từng chữ :

- Cậu không biết thì để tôi nói cho cậu biết.

Sở Thứ Chi từng bước tiến lại gần cậu, khí tức trên người như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, nhưng Quách Trường Thành vẫn run rẩy đứng tại chỗ một bước cũng không lùi, Thi Vương hắn bị cậu chọc cho tức giận rồi, hắn nắm mạnh sau gáy cậu kề sát lên mặt cậu, giọng nói vừa lạnh vừa đầy hiểm ý lọt vào trong tai cậu :

- Cậu thấy cương thi bao giờ chưa? Là cương thi ăn thịt ấy, cậu có biết mùi vị của thịt người lúc còn ăn sống như thế nào? Vậy để tôi nói cho cậu nhé?

Vừa nói hắn vừa dùng tay vuốt lấy gương mặt cậu, hắn dùng ánh mắt thâm hiểm nhìn cậu từ trên xuống dưới, hắn rảo bước đánh dạo một vòng quanh cậu rồi bất ngờ tấn công lên lỗ tai của cậu, từng hơi thở lạnh ngắt phà vào trên cổ cậu, ngón tay tinh tế vuốt ve xương qua xanh xinh đẹp của cậu, hắn cười thật biến thái :

- Thịt người ấy khi nhai trong miệng vừa trơn trược, vừa dính ngấy, xương cốt lạo xạo đánh vào răng, khi móc nội tang ra ăn ấy vừa tanh vừa hôi, cảm giác khi cầm trên tay nóng hổi như vừa lấy từ trong nồi ra vậy, cậu thấy thế nào, rất là thơm ngon phải không? Tôi chính là cương thi như vậy đấy.

Quách Trường Thành trái tim bé nhỏ làm sao có thể chịu được sức uy hiếp kinh khủng kia chứ?

Nhưng đối với Quách Trường Thành  sự uy hiếp của Sở ca cho dù có đáng sợ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn có thể chấp nhận được, dù Sở ca có là gì đi nữa cậu vẫn chấp nhận được, trong lòng bạn nhỏ Quách vốn từ lâu đã tạo nên niềm tin tuyệt đối, Sở ca sẽ không làm hại cậu đâu.

Sở Thứ Chi cảm nhận từng nhịp thở run rẩy của cậu, hắn ngỡ rằng cậu là đang rất sợ hắn, rất muốn tránh xa hắn, Sở Thứ Chi hài lòng với kết quả này, hắn bỏ mặc cậu rảo bước đi tiếp.

Thế nhưng chỉ một vài phút sau, tiếng bước chân nhỏ nhẹ lại vang lên, hắn quay đầu lại liền phát hiện thằng nhóc này như cô vợ nhỏ vẫn bám đuôi hắn, Sở Thứ Chi lại tiếp tục gằn từng chữ :

- Thế nào? Cậu muốn để tôi ăn cậu sao?

-....

Hắn liền mặc kệ đi tiếp, nhưng Quách Trường Thành vẫn từng bước đi theo, Sở Thứ Chi rốt cục bị chọc cho phát hỏa hắn rống lên :

- Nhân lúc tôi còn chưa phát điên, cậu cút đi ngay cho tôi.

Quách Trường Thành lắc đều mếu máo :

- Không... Em không đi...

Sở Thứ Chi dùng một tốc độ bàn thờ, ngay lập tức Quách Trường Thành bị ép sát vào bức tường lạnh lẽo, cánh tay cứng cỏi của hắn bóp chặt yết hầu cậu.

Quách Trường Thành bất ngờ bị Sở ca tấn công chân không tài nào chạm đất, trái tim cậu run lên bần bật, cơ hồ bị đâm đến rỉ máu, đau đớn từ yết hầu xông lên đại não cũng chẳng bằn trái tim cậu đang đau, gương mặt thiếu dưỡng khí ửng đỏ, khóe mắt cậu rơi ra vài giọt nước mắt sinh lý nhưng dần dần nó trở thành nước mắt đau lòng của cậu.

Cậu hô hấp khó khắn, bàn tay ấm mềm của cậu cầm chắc tay Sở ca, cố gắng lắm cậu mới có thể phát ra được hai tiếng Sở ca. Cũng chính hai tiếng đó đã đánh bật ác ý của Sở Thứ Chi, hắn trong lòng một trận chua xót nhìn gương mặc đáng thương của cậu, hắn nới lỏng tay ra buông cậu xuống.

Quách Trườn Thành cật lực khóc thê thảm, vưa được Sở ca buông tay cậu nhanh chóng níu lấy áo Sở ca, vùi đầu vào trong ngực hắn thút thít từng câu :

- Sở ca... Em không bỏ anh đâu... Dù cho anh có là gì... Dù cho anh có như thế nào đi nữa...

Sở Thứ Chi cảm thấy mất phương hướng, hắn không thể để cậu bên cạnh, hắn tuyết đối không. Sở Thứ Chi cường ngạnh dùng lực nâng mặt cậu lên trợn mắt hung tợn :

- Cậu muốn tôi ăn cậu lắm sao?

Quách Trường Thành đôi mắt ngập trong nước đã sưng đỏ nhìn hắn, cậu nhỏ giọng :

- Dù anh có ăn em... Em vẫn không bỏ đi...

Sở Thứ Chi dục hỏa đốt tâm khi thấy vẻ mặt này của cậu, hắn không kiên dè ngậm lấy môi mềm của cậu, hương vị trong khoang miệng Tiểu Quách thực sự rất ngọt khiến Sở Thứ Chi hun hăn chấm mút.

Sau đó hắn thô bạo cắn lên mội cậu, vị máu tanh tươi hòa lẫn trong nướt bọt của cả hai.

Sở Thứ Chi luyến tuyết rời khỏi môi cậu, Quách Trường Thành khóe môi có máu nhỏ giọt xuống, cảm giáu đau đớn của cậu liền tiêu biền vì nụ hôn đó, cậu như mềm nhũn cả cơ thê, bàn tay siết lấy vạt áo Sở ca trở nên trắng bệt, cậu ý thức mơ hồ nói nhỏ :

- Sở ca... Em rất thích anh...

Sở Thứ Chi không ngờ trong tình huống này cậu lại nói thích hắn như thế, trong lòng ấm áp dần dần lấn áp, hắn đã chờ rất lâu để nghe được những lời nói đó, hắn ông siết lấy eo cậu như muốn khảm vào lòng, Quách Trường Thành cảm thấy cái ôm của Sở ca còn có chút bất an, tại sao Sở ca vòng tay của Sở ca lại run lên bần bật như vậy.

Thế là cậu lại khóc lần nữa, giọng nói nghẹn ngào của cậu như nung cháy ý chý của hắn :

- Sở ca, em thích anh.

Nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến thân phận của mình, một kẻ trên thân đầy tội ác như hắn sẽ khiến cậu bị tôn thương, chính vì cái ý nghĩ cứng đầu có phần ngu ngốc của hắn, lại một lần nữa khiến hắn phải hung dữ với cậu :

- Cậu nói cậu thích tôi? Cậu không sợ tôi? Cậu lấy tư cách gì?

Quách Trường Thành ngây ngốc nhìn Sở ca, cậu lấy tư cách gì? cậu vô dụng như vậy cậu lấy tư cách gì mà thích một người tài giỏi như Sở ca? Một kẻ nhát gan như cậu lấy tư cách gì thích một người mạnh mẽ như Sở ca? Không cậu không muốn nghĩ như thế đâu, dù thế nào cậu vẫn rất thích Sở ca. 

Quách Trường Thành lắc đầu liền tục, càng nức nở hơn :

-Không... Em vẫn rất thích Sở ca... Anh muốn em làm gì cũng được.

Sở Thứ Chi nguy hiểm hỏi cậu : 

- Vậy cậu liền cho tôi "làm" ?

Quách Trường Thành đầu óc hỗn loạn mà gật đầu, Sở ca bảo cậu làm gì cũng được, cậu đều chấp nhận, nhưng cái làm ở đây lại không phải cái làm mà cậu nghĩ, cái làm của Sở Thứ Chi chính là "Làm", khi cậu hiểu ý nghĩa của từ làm của Sở ca một cách trong sáng thì cậu đã hoàn toàn sai lầm, vì căn bản làm theo ý nghĩ của Sở ca là làm đen tối.

Sở Thứ Chi cười lạnh một cái liền tiếp tục ngậm mút đôi môi cậu, bàn tay hung hăn ấn chặt cậu lên tường, sờ soạn vào trong chiếc thun dài tay của cậu,hắn lưu anh chơi đùa trên từng tất thịt trắng nõn của cậu.

Quách Trường Thành hoảng sợ với hành động ái muội của Sở ca, cậu dùng tay bắt lấy cái tay lưu manh của hắn, hai người dằn co một hồi.

Sở Thứ Chi trực tiếp rút thắt lưng thắt hai cổ tay cậu, mạnh bạo kẻo lên đặt trên đỉnh đầu, Quách Trường Thành run giọng :

- Sở ca! Anh làm gì?

Sở Thứ Chi kề sát mặt cậu phun ra từng chữ :

- Chẳng phải cậu đồng ý cho tôi làm sao?

Quách Trường Thành có chút hồ đồ, cậu liên tục lắc đầu nhưng không biết phải chối làm sao, Sở Thứ Chi tiếp tục cắn mút vành tai cậu, đầu lưỡi trơn trượt liến mút xuống phía xương quai xanh, hắn mạnh bạo để lại những vết hôn ngân đỏ đỏ trên cổ cậu.

Mặt Tiểu Quách đã đỏ đến có thể nhỏ ra máu, nhưng lúc này cơ thể cậu bắt đầu nóng dần

Sở Thứ Chi tiếp tục liếm mút hai khỏa anh đào trước ngực cậu, làn da trắng nõn trước mắt hắn đều đã biến đỏ, cơ thể cậu tuy có chút gầy nhưng lạy đầy đủ thịt thà, cảm xúc khi sờ vào thì thật trơn mềm. 

Quách Trường Thành hô hấp bắt đầu có chút loạn, cậu hãi khóc lóc này nỉ :

- Sở ca đừng mà...

Sở Thứ Chi giọng khản đặt :

- Đã quá trễ rồi...

Đúng thật vậy, ý định ban đầu cũng chỉ là dọa cho cậu từ bỏ ý định, thế nhưng càng trêu đùa cơ thể của cậu, dục vọng của hắn càng ham muốn, đến cuối cùng hắn bỏ phăng cái mớ suy nghĩ ban đầu kia, vùi đầu vào cắn mút đầu ti hồng hồng của cậu.

Cảm nhận độ cứng của răng sở ca đang cọ cọ lên hai viên hồng châu trước ngực, cơ thể cậu như bị một luồng điện xẹt qua, cơ thể bắt đầu mẫn cảm dị thường, những nơi mà Sở ca chạm qua đều cảm thấy như bị điện giật, cậu khẽ rên lên vài tiếng ái mụi :

- Ah! Sở ca... Đừng... Đừng mà... Ah~~~~~

Chính vì tiếng rên đầy dục vọng của Tiểu Quách, từng đoạn dây thần kinh trong đầu hắn đều đứt đoạn,hắn chẳng cần biết có được hạnh phúc bên cậu hay không,hắn nhất định chiếm hữu lấy cậu, cho dù thế nào đi nữa.

Sở Thứ Chi thô bạo xoay người cậu lại, bờ mông căng tròn của cậu cạ vào hạ bộ của hắn, dưới dũng quần từ sớm đã dựng lều, nay lại được cọ sát vào cánh mông mềm cạnh của cậu,  vật thể dưới đũng quần kia lại to ra.

Hắn một tay thành thạo kéo quần cậu xuống, đôi chân thon gọn trắng nõn nã hiện lên trước mắt, dưới ánh trăng làn da cậu như ngọc ngà, lại có chút điểm hồng trông đáng yêu vô cùng.

Bàn tay lạnh ngắt của Sở ca liên tục vuốt ve hai bờ mông mềm mại, Quách Trường Thành run run ah ah rên vài tiếng, Sở Thứ Chi thích thú ghét sát vào tai cậu :

- Bị sờ mông mà thích đến như vậy sao?

- Không phải...

Ngón tay của hắn khẻ tách hai cánh mông ra, đóa hoa màu hồng nhạt xuất đầu lộ diện, Sở Thứ Chi dùng ngón ta vuốt ve chà sát bên ngoài một chút, Quách Trường Thành giật bắn người đung đưa cái hông né tranh ngón tay của hắn, độc tác đó của cậu như đang mời gọi hắn khuấy động bên trong.

Hắn dùng một ngón tay dài khẽ mở cửa động, bên trong là tầng thịt ấm nóng bao quanh ngón tay hắn, lại có chút trơn trược khiến hắn dễ dàng trừ sáp bên trong động huyệt.

Tiểu Quách cảm giác vừa tê dại vừa có chút kích thích kỳ quái ập đến, bị Sở ca khuấy đảo bên trong cậu bắt đầu nỉ non :

- Sở ca... Hah... Anh rút tay ra....ứm~~~

Sở Thứ Chi dùng giọng nói đã khản đặt của mình kích thích cậu :

- Chẳng phải bên trong em đều đã ướt thành như thế rồi sao?

Quách Trường Thành mơ màng thưởng thức thanh âm kia, rất là hay. Rồi bất ngờ cậu cảm giác một ngón tay nữa được đưa vào, cảm giác lúc này vừa ngức vừa khó chiệu vô cùng.

Hai khỏa anh đào đều đã cương cứng, mà cậu em nhỏ cậu Tiểu Quách cũng đã cứng lên, trên đỉnh đầu còn rỉ ra vài giọt trắng sữa, Sở Thứ Chi nhanh bắt được động thái của cậu liền rút ngón tay từ động huyệt ra,những ngón tay nhớp nháp đưa lên trước mắt cậu :

- Xem này, em còn nói không muốn.

- Em...

Hắn đặt những ngón tay đó lên cậu nhỏ của Tiểu Quách, nhẹ nhàng khẩy khẩy đỉnh đầu, sau đó lại nắm chặt vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng. Quách Trường Thành lần đầu tiên cảm giác được như thế nào là thủ dâm, cậu liên tục rên rỉ những tiếng nức nở nho nhỏ.

Một tay còn lại của hắn liền kéo khóa quần xuống, cự vật dũng khí hung hăn đặt trước cửa động cậu liên tục cọ sát, phía sau bị ngứa ngáy tấn công, cậu khó chịu đung đưa hông, ép sát lưng vào ngực Sở ca, lý trí bị đánh vỡ, cậu chẳng biết bản thân đáng nói cái gì :

- Sở ca... Em muốn...

Hắn cười đắc ý nhẹ bên tai cậu :

- Trường Thành, em là đang câu dẫn tôi sao?

Cậu mờ mịt gật đầu, hắn tiếp tục hỏi :

- Vậy e còn thích tôi không?

Câu nói của Sở ca chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, cậu giọng nói vừa chân thật vừa xúc cảm đáp lại :

- E rất thích Sở ca... Rất rất thích...

Sở Thứ Chi buồn vì câu hỏi thiếu muối của mình, nếu cậu không yêu hắn làm sao để cho hắn khi dễ cậu đến mức này.

Không nói nhiều lới, hắn bất ngờ đâm sâu vào hậu huyệt của cậu, Quách Trường Thành bất ngờ bị xâm chiếm mà rên lớn một tiếng :

- Ah.. Đau.. Đau... Sở ca...

Hắn nhẹ nhàng tiến sâu hơn nữa, cảm giác được siết chặt bên trong hậu huyệt khiến hắn rên nhẹ một tiếng, sau đó liền thô bạo luận động.

Quách Trường Thành vừa đau vừa bị kích thích ngửa cổ ra sau, đôi chân run rẩy chịu toàn bộ lực. Sở Thứ Chi một tay cầm chặc Tiểu Tiểu Quách một vuốt từ dưới cái phụng phẳng của cậu lên trên chiếc cỗ đang tạo một độ cong hoàn hảo.

Hắn không kềm được cắn lên đó một ngụm, máu tươi tràn vào trong khoan miệng hắn. Quách Trường Thành liên tục bị từng đợt cảm giác kỳ quái tấn công, đầu óc cậu một mảnh mờ hồ rên rỉ :

- Ah... Sở ca... Quá nhanh....

Sở Thứ Chi nghe vậy càng trừu sáp nhanh hơn nữa, càng đỉnh lực càng mạnh, chẳng bao lâu sao hắn cảm nhận cả cơ thể mềm nhũn run rẫy của cậu,trong tay cầm Tiểu Tiểu Quách ướt một mảng, cậu cứ thế bị hắn làm cho đến bắn ra.

Sở Thứ Chi thúc thêm vài cái liền gầm nhẹ một tiếng lên sau cổ cậu, tinh dịch tràn trong hậu huyệt của cậu. Quách Trường Thành cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đôi mắt cậu nặng trĩu, cậu gục lên vòng tay của Sở ca.

Sở Thứ Chi nhẹ nhàng mặc lại quần áo cho cậu, rồi bế ngang cậu, hắn nhìn lên đôi mắt vì hắn mà khóc đến sưng đỏ, một chút chua xót trào dâng. Hắn nhẹ hôn lên mi mắt đã khép chặt của cậu :

- Đồ ngốc... Tôi sẽ không rời bỏ em...

Hắn trao cho cậu một lời hứa mà cậu sẽ không bao giờ biết, hắn cứ thế tiếp tục bên cạnh cậu vậy, chỉ cần hắn bảo vệ cậu thật tốt, dùng cả sinh mạng để yêu thương cậu vậy là được. Đột nhiên hắn đã nhận ra chấn lý đó. Và con tác giả như mị thật sự vui mừng.

Trong con hẻm vẫn còn mùi vị hoan ái, hai thân ảnh kia đều đã biến mất. Đêm nay lại là một đêm đông lạnh vô cùng.

OIMEOI mị viết H nè O>O

Mị méo tin lun~~~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật