[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (14)



THỊT NGƯỜI

Tuyết rơi trắng xóa trên những tàn cây không còn lá, Quách Trường Thành men theo con đường nhỏ đi sâu vào trong khu rừng, rẽ sang trái, rẽ sang phải, cậu đi theo con hỏa hồ điệp trước mặt.

Một lúc lâu sau, khung cảnh xung quanh biến mất, cậu vạch lùm cây rậm rạp ra, hiện trước mắt cậu là một khu vường rộng lớn, ở giữa khu vườn có một cái đình cổ, một nam thiếu niên ngồi trơ trội ở đó, lưng hướng về phía cậu. 

Những con đom đóm từ khắp nơi lơ lửng trên nền trời như những vì tinh tú, cậu nhẹ bước tới gần, thiếu niên kia bờ vai run run :

- Ca...

Quách Trường Thành khựng lại, giọng nói đó... Chính là giọng nói đó, luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu. Thiếu niên như vui vẻ :

- Ca ca, đệ chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, cùng với huynh vui vẻ khoái lạc hưởng thụ đã mãn nguyện lắm rồi.

Quách Trường Thành muốn nói gì đó nhưng khuông miệng cậu chỉ có thể mấp máy không phát ra tiếng, rồi thiếu niên đó như bị tan biến, những đốm sáng của thiếu niên lan tỏa hòa vào không khí.

Mọi thứ xung quanh cứ xoay vần, Quách Trường Thành ôm lấy cái đầu đang kêu lên inh ỏi của mình, trong màn đêm một giọt nước rơi trên vai cậu, một trận mưa rào trút xuống. 

Cậu mở mắt ra, xung quanh cậu là một nơi rất xa lạ, một bãi đất hoang phế trong tàn tro, trận mưa này cứ như  rột rửa những gì đã từng xảy ra trên mảnh đất đó.

Bóng dáng của một nam nhân không rõ mờ ảo quỳ gối giữa đống tàn tro nhô lên, nam nhân liên tục gào thét như thể tâm can bị xé nát, Quách Trường Thành trong lòng chua xót dâng lên, chẳng biết vì sao nước mắt cậu không thể kiểm soát, rơi lã chã.

Cậu như được thúc đẩy bởi một cảm giác vô hình nào đó, cậu chạy đến, nhưng mỗi một bước cậu chạy thân ảnh kia càng lu mờ, cho đến khi cậu lao vào dang rộng vòng tay đến thì thân ảnh đó biến mất trong lòng cậu.

Cơn đau từ sâu trong đáy lòng khiến Quách Trường Thành như một con rối, cậu cứ thế mà khóc. Trong cơn lạnh lẽo, từng đợt đau đớn từ da thịt kéo cậu trở về với thực tại, Quách Trường Thành nhòe mở đôi mắt đã mệt mỏi của mình, thì ra tất cả chỉ là mơ, hiện tại cậu đang nằm trên một chiếc giường gỗ đã cũ nát, xung quanh bốn bức tường đã giăng đầy mạn nhện, mùi hôi ẩm ướt khiến đầu óc cậu tỉnh táo lại.

Hôm nay đã là ngày thứ hai cậu bị lạc với mọi người, ba hôm trước cục điều tra nhận được một hồ sơ, những vụ án chặt đầu kỳ quái tại một thị trấn dưới quyền quản lý của Sở gia, sếp Triệu cùng mọi người trong cục liền phân chia nhau đến đây tìm hiểu.

Thẩm Nguy cùng Triệu Vân Lan phụ trách thẩm vấn tất cả những người liên quan đến nạn nhân trong phòng thẩm tra đặc biệt, Sở Thứ Chi, Lâm Tĩnh, Chúc Hồng cùng Quách Trường Thành thì thăm dò toàn bộ thị trấn. 

Trong lúc làm nhiệm vụ, đột nhiên Quỷ Tướng Quân xuất hiện, tấn công liên tục đến đoàn người bọn họ, giao chiến một lúc lâu, Quỷ Tướng Quân đột ngột đổi hướng đuổi theo Quách Trường Thành, túm lấy cậu rồi biến mất trong làn sương mù.

Cậu bị đưa đến một căn nhà gỗ bỏ hoang cách thị trấn một ngọn núi, quỷ Tướng Quân sau khi ném cậu vào trong nhà liền biến mất. Đến nay cũng đã vỏn vẹn hai ngày, Quách Trường Thành vừa mệt vừa đói, sức lực cũng chẳng còn, cậu đành nằm chờ người tới cứu vậy.

Quách Trường Thành ngồi dậy, cái bụng không nghe lời của cậu cứ sôi ùng ục,  cậu nhăn mặt xoa xoa cái bụng của mình. Đột ngột một giọng nói từ trong góc nhà vang lên :

- Vương gia.

Quách Trường Thành tròn mắt nhìn xung quanh, cậu phát hiện một cái hộp sọ đội mão bay lơ lửng tiến đến, Quách Trường Thành tận lực lùi về góc tường, quá dọa người rồi.Cái hộp sọ mấp máy phát ra tiếng :

- Vương gia thân ái, người quên ta rồi hay sao?

Quách Trường Thành lập tức lấy cây đèn pin ra, tay run run giơ lên :

- Ông... Ông là ai... Đừng lại gần.

Cái hộp sọ cười một cách rùng rợn, càng tiến lại gần cậu hơn, chiếc đèn pin trong tay cậu liền bắn ra một tia lửa xanh, cái họp sọ dễ dàng né được còn giọng nói âm u đầy châm biếm :

- Vương gia thân ái, ta đã thành quỷ rồi người còn muốn giết ta một lần nữa sao?

Cơ mặt Quách Trường Thành như kiểu cái quái gì vậy? Những lời nói của hộp sọ quỷ triệt để khiến Quách Trường Thành ngu người.

Mặc dù cậu đang rất là sợ, nhưng cậu cũng biết nếu để cái hộp sọ kia càng tiến lại gần hơn, cái mạng nhỏ của cậu sẽ không giữ được mất, vừa nghĩ xong cậu liền dứt khoác nhảy xuống giường, chạy thụt mạng ra cửa, ngón tay vừa chạm đến nắm tay cửa lập tức cánh cửa mở toang ra.

Một vóc người cao lớn đến khó tin che mất tầm nhìn của cậu, cậu từ từ ngẩn đầu lên, đối diện với cậu là một cơ thể không đầu, trên cái cổ bị đứt đoạn là những vết cắt thịt đã bị thối rữa, cậu chân vừa ùi lại nửa bước, một bàn tay xương xẩu với sức lực kinh người bóp lấy yết hầu cậu.

Quách Trường Thành chân không chạm được mặt đất, không khí lúc này dày đặt ám lạnh, bị nhốt mất hai ngày, sức lực của cầu dần cạn kiệt trước những lần dãy dụa vô ích. Quỷ Tước Quân nắm lấy cái hộp sọ gắn lên cổ mình xoay xoay cho khớp lại, sau đó cười lạnh :

- Vương gia thân ái, người không chạy thoát đâu.

Sau đó Quách Trường Thành liền ngất đi.

Cho đến khi tỉnh lại, mặt trời vẫn không mọc, cơ thể cậu bị trói vào một cọc gỗ, cậu cố dãy dụa nhưng không thể nhúc nhích được dù chỉ một li, Quỷ Tưởng Quân cầm một thanh đao rỉ sét, hắn chậm rãi đi tới, thanh đao kéo lê trên mặt đất.

Quỷ Tướng Quân đứng dưới đoạn đầu đài, nhìn lên phía cậu, đầu lâu của hắn dường như hiện lên một nét cười :

- Vương gia thân ái, lúc trước ngươi cấu kết gian thần hãm hại ta, khiến ta phải chôn thân trên đoạn đầu đài với tội danh phản thần tặc tử, đến khi chết ta có hóa thành quỷ cũng phải tìm ngươi báo thù.

Quách Trường Thành lắc đầu :

- Không phải... Ông nhận nhầm người rồi.

- Ánh mắt vô tội đó của ngươi, có chết ta cũng không quên.

Quách Trường Thành bất ngờ câm nín, chẳng lẽ cậu phải chết như vậy sao? Ngay khi Quỷ Tướng quân tiến đến, thanh đao rỉ sét giơ lên không trung, tiếng khóc thất thanh của Quách Trường Thành vang vọng cả ngọn núi. 

Một tia chỉ xanh bay đến khóa chặt thanh đao kéo mạnh nó văng xuống đất, những con tẩu thi khập khiểng chạy đến liên tục tấn công vào Quỷ Tướng Quân, Sở Thứ Chi kịp thời chạy đến cởi tró cho cậu, ánh mắt thập phần lo lắng nhìn lên vết tính xanh trên cổ cậu :

- Trường Thành, có sao không?

Quách Trường Thành mếu máo khóc rống lên :

- Sở ca.

Sở Thứ Chi cau mày cốc đầu cậu :

- Câm mồm.

Quách Trường Thành mím chặt môi, đôi mắt đáng thương nhìn hắn, Sở Thứ Chi thở dài ném cậu cho Chúc Hồng vừa chạy đến, hắn liền lao vào hỗn chiến với Quỷ Tướng Quân, Lâm Tĩnh cũng trợ giúp hắn một phần, anh liên tục ném những tấm hỏa linh phù đến, nổ bồm bộp trên người Quỷ Tướng Quân, bộ giáp cổ không một vết xước, Lâm Tĩnh lấy tràng ngọc làm bằng ngọc thạch gia truyền của Lâm gia, anh uyển chuyển tạo một ấn ký bằng tay, tràng ngọc được treo trên những ngón tay phát sáng, anh tung mạnh nó ra.

Những hạt ngọc lập tức bay đến tạo thành một vòng trên đỉnh đầu Quỷ Tướng Quân, sau đó che xuống một kết giới áp chế hắn.

Thi Vương thiên niên dùng niệm lực, từ bàn tay của hắn bay ra vô số sợi chỉ đúc kết bằng tử khí của bản thân trói tứ chi của Quỷ Tưởng Quân. Quỷ Tướng Quân hướng hắn nói một câu :

- Thi Vương, ngươi có tư cách gì ngăn cản ta?

- Chỉ cần ta muốn, có gì mà không làm được.

- Ngươi đừng quên, Thi Vương ngươi cũng giống ta, đều là một con quái vật khát máu, đồ sát sinh linh.

- Ta không giống ngươi.

- Ngươi nghĩ có thể trốn tránh quá khứ dơ bẩn của mình sao?

Sở Thứ Chi trầm mặt nhìn Quỷ Tướng Quân, quá khứ kia hắn không bao giờ muốn nhớ lại.

Ở trên không trung, một lỗ hổng màu đen xuất hiện, Trảm Hồn Sứ từ trong hố đen đó từ từ bay xuống, bầu trời mây mù mịt, sấm chớp rền vang, Trảm Hồn Đao vung xuống, bổ đôi Quỷ Tướng Quân. Thân hình cao lớn như bị rạn nứt vỡ vụn, Quỷ Tướng Quân ngẩng mặt lên trời thét lên một tiếng  "Cố Gia Ân" rồi vỡ nát ra.

Vụ án Quỷ Tướng Quân kết thúc, Triệu Vân Lan ngồi trên xe chờ Trảm Hồn Sứ đến, y ngậm kẹo tươi cười :

- Sao rồi?

Trảm Hồn Sứ xoay một vòng liền trở thành Thẩm giáo sư, hắn mở cửa bước lên xe nói :

- Đều ổn cả rồi, nhưng tại sao Quỷ Tướng Quân lại hướng Tiểu Quách mà trả thù?

- Có thể liên quan đến kiếp trước, chúng ta trở về từ từ điều tra.

Thẩm Nguy ôn như cười, thắt dây an toàn, sau đó chiếc xe lăn bánh, bọn họ rời khỏi.

Ở phía sau Sở Thứ Chi trên mặt không biểu hiện gì nhiều, nhưng Quách Trường Thành chắc chắn nhận ra, Sở ca vì những lời nói của Quỷ Tướng Quân mà phiền lòng, cậu đi theo sau Sở ca, nhẹ kéo góc áo :

- Sở ca.

Sở Thứ Chi im lặng một hồi lâu, sau đó nói :

- Cậu trở về cùng Lâm Tĩnh.

Nói xong hắn biến mất, Lâm Tĩnh đến bên cậu vỗ vai :

- Để lão Sở suy nghĩ một chút.

Quách Trường Thanh trong lòng vẫn rất lo lắng :

- Nhưng mà... Tại sao Quỷ Tướng Quân lại nói Sở ca là quái vật... Sở ca không phải.

Lâm Tĩnh thở dài một hơi, Chúc Hồng có chút khó xử :

- Có lẽ cậu chưa biết quá khứ của Thi Vương nên mới nói như thế.

Quách Trường Thành tò mò nhìn Chúc Hồng đang ngồi trên xe :

- Quá khứ?

Chúc Hồng cười an ủi cậu :

- Lên xe đi, về cục rồi tôi sẽ cho cậu biết.

Về đến cục điều tra trời cũng đã sáng, Quách Trường Thành không muốn về nhà, cậu ngồi trên bàn làm việc chăm chú nhìn Chúc Hồng, Lâm Tĩnh đem một cốc cà phên cho cả hai, Chúc Hồng uống một ngụm sau đó bình thảnh kể lại. 

Sở đại lão gia, đứng đầu cả gia tộc, quyền thế trong tay hơn người, ông ta lúc đó có hai bà vợ, bà vợ cả sau khi mang thai sinh hạ ra một đứa con gái đặt tên Sở Hạ Phi, tiếp theo đó nhị phu nhân cũng hạ sinh một đứa con trai Sở Hạ Chi,Sở lão gia bản tính trọng nam khinh nữ cho nên đều dành hết tâm tư lên trên người đứa con trai thứ Sở Hạ Chi.

Mười năm sau bỗng nhiên Sở lão gia mang về hai đứa con do một kỹ nữ sinh ra, lúc đó Sở Thứ Chi chỉ vừa tròn 9 tuổi, Sở Niệm Chi 7 tuổi.

Sau khi được cha mang về từ một thị trấn nhỏ, cuộc sống của bọn họ lại nhiều sóng gió hớn, lúc trước khi còn ở chung với mẹ, Sở lão gia chu cấp cho bọn họ một căn nhà ở Long Thành để tiện việc bao dưỡng bọn họ ở bên ngoài, nhưng chỉ được vài năm, người mẹ vì bệnh tật mà mất sớm, Sở lão gia đành đưa bọn họ về ở chung.

Người trong Sở gia dùng thái độ khinh thường đối với anh em bọn họ, đặc biệt là hai vị phu nhân Sở gia, một câu mắng đứa con hoang, hai câu mắng con của tiện nhân, ba câu mắng con của kỹ nữ, người của Sở gia căn bản coi anh em bọn họ là nô lệ mà đối xử, hằng ngày đều ăn cơm thừa canh cặn, làm những công việc của người ăn kẻ ở, có đôi khi còn vô cớ bị người đánh đập.

Cuộc sống cui cúc, lầm lũi của bọn họ Sở đại lão gia tất nhiên đều thấy rõ, nhưng ông chẳng quan tâm, ông chỉ thờ ơ nói một câu :"Dù gì chúng nói cũng chỉ là con ngoài giá thú, căn bản không có giá trị."

Đúng vậy, mối quan hệ của ông đối với bọn họ cũng là bất đắt dĩ, chỉ vì một lần ăn trơi trát tán mà để lại hai món nợ với một con kỹ nữ.

Nói xem, cuộc sống của Sở Thứ Chi muốn có bao nhiêu ấm ức liền có bấy nhiêu tuổi nhục, cho nên đến khi hắn được 14 tuổi, tính tình của hắn càng trở nên cổ quái, chẳng nói chuyện hay tiếp xúc với một ai, nhưng Sở Niệm chi lại trái ngược hoàn toàn, nếu nói Sở Thứ Chi hắn là một bầu trời đêm âm u mưa rào, thì Sở Niệm chi lại là ánh dương quan le lói từ bầu trời đêm đó cứu rỗi linh hồn hắn.

Càng trưởng thành hai anh em hắn càng tài giỏi xuất chúng, nổi bật nhất trong các con cháu thế gia, tất nhiên với điều đó cũng khiến một số người ghanh ghét, trong đó đặc biệt là đại phu nhân Sở gia cùng đại tiểu thư Sở Hạ Phi, hôm đó bọn họ liền trút giận lên mộ phần của người mẹ đã chết kia. 

Sở Thứ Chi tận mắt chứng kiến người ta lật tung mộ phần của mẹ hắn, thiêu rụi quan tài của mẹ hắn, tro tàn của xương cốt rải tứ tán trên mặt đất để người khác dẫm đạp.

Kể từ cái giây phút đó, hắn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn bước vào con đường tu thi đạo, trở thành một con quái vật đúng nghĩa của nó, mặc cho Sở Niệm Chi cùng Sở Hạ Chi có khuyên nhủ, ngăn cản thế nào, hắn cũng đã hắc hóa.

Những kẻ đã từng đối xử tệ bạc với hắn, lần lượt đều chết dưới tay hắn, cho đến một hôm, hắn ở trong quan tài bế quan tu luyện, một thằng nhóc đến quấy phá, hất tung nắp quan tài, ăn cắp con rối bằng xương của hắn.

Sau đó khi hắn tỉnh, liền tìm đứa trẻ đó, xé xác nó ra từng mảnh, rồi ăn thịt nó. Đứa trẻ lúc đó chỉ mới 13 tuổi, lại là con cháu của Hạ gia, từ đó thập nhị gia tộc quyết định tiêu diệt Thi Vương hắn.

Liên tiếp trong nhiều năm, bọn họ đấu đá đến náo loạn cả Long Thành, người chết vô số, máu nhuộm đầy đường, nhưng một điều mà hắn không thể nào ngờ, bọn họ tấn công điểm yếu chí mạng của hắn, Sở Niệm Chi.

Đối với Sở Niệm Chi, Thi Vương hắn một lòng yêu thương cậu, có thể nói trên cả mức anh em bình  thường, chính vì vậy mà mối quan hệ của bọn họ dần trở thành một mối quan hệ loạn luân, coi thường lẽ tự nhiên luân thường đạo lý.

Hôm đó là một ngày mưa tầm tã giữa những ngày đông, Sở Niệm Chi ngồi trong mái đình nới mà ca ca cậu dốc lòng làm cho cậu, ca ca đặt tên cho nó là Niệm Chi Cư, cậu ngước nhìn ngắm những giọt mưa trên bầu trời,một cảm giác thật sự buồn bã.

Bọn họ đến, trên tay bọn họ đều là những thứ vũ khí sắc bén, bọn họ yêu cầu cậu chỉ điểm mộ phần nơi mà hắn tu luyện, bọn họ muốn phá hủy nơi đó khiến cho ca ca cậu yếu đi, đối với một người tu thi đạo, việc đâu tiên người đó phải làm chính là từ bỏ thân xác người sống của mình để thân thể đó dưới lòng đất hấp thu âm khí, dùng hồn thể tu luyện hấp thụ tử khí của người chết, sau đó nhập vào thân xác của kẻ đồng ý hiến tế,  Sở Niệm chi cậu biết rất rõ linh hồn và thể xác vốn dĩ là một mối liên kết chặt chẽ, nếu thân thể của ca ca bị hủy, sẽ gây hại nghiêm trọng đến ca ca.

Cho nên cậu đã không phản bội ca ca mình, bọn họ liền đánh đập cậu cho đến chết, sau đó thiêu hủy Niệm Chi Cư. Ngay khi Sở Thứ Chi vừa đến, tất cả những gì còn lại là đống tro tàn ngay cả Niệm Chi, cũng không còn.

Sở Thứ Chi mất đi niềm hạnh phúc duy nhất của đời hắn, việc hắn có tồn tại hay không cũng chẳng còn quan trọng, trong đầu hắn lúc đó chỉ có một điều duy nhất, Sở Thứ Chi hắn đã hại chết người mà hắn dành hết cả tâm can để yêu thương.

Thế là hắn quyết định, một trận sống chết với người của Sở gia, kết cục mà hắn nhận được chính là bị thập nhị gia tộc Long Thành tống vào Luyện Ngục.

Trong chận chiến đó, người chết phải nói là vô số kể, mà Sở gia lại bị thiệt hại nằng nề nhất, Sở đại lão gia cùng hai vị phu nhân bị hắn xé xác từng mảnh, Sở gia chhỉ còn Sở Hạ Chi và Sở Hạ Phi tiếp tục cai quản gia tộc.

Kể từ lúc đó Long Thành trở lại bình yên.

Sau khi nghe xong những lời Chúc Hồng kể, tư vị mà Quách Trường Thành nhận được là chua xót, là thương tiếc, Sở ca của cậu làm sao có thể chịu đựng những thứ đó.

Quách Trường Thành cảm nhận khóe mắt cay xè của mình, ánh mắt cậu có chút buồn nhìn lên bàn làm việc của Sở ca, cho dù cậu biết được quá khứ của Sở ca, cậu vẫn cảm thấy Sở ca là người tốt, Sở ca không phải là quái vật đâu.

Lâm Tĩnh nhẹ vỗ vai cậu :

- Được rồi tôi đưa cậu về.

Quách Trường Thành trong lòng đều là mây đen trở về nhà, mở cửa nhìn vào, Sở ca không có ở nhà, cậu bước từng bước mệt mỏi vào phòng của mình, trong đầu vẫn là nhữn hình ảnh của Sở ca, cậu ôm chặt lấy ngực của mình, tự hỏi sao lại đau đến như vậy, lúc nghe Chúc Hồng tỷ kể lại lồng ngực của cậu đau lắm, cậu vùi đầu vào gối, thút thít khóc. Vì sao khóc cậu cũng chẳng hiểu.

Sở Thứ Chi đứng trên bãi đất trống, những ý nghĩ đều khiến hắn không thể đối mặt Tiểu Quách, hắn là một con quái vật đáng ghê tởm, hắn lấy tư cách gì mà quan tâm cậu?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật