[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án(16)



PHẦN KHÔNG TÊN 1

Sáng hôm sau, Quách Trường Thành vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Sở ca, tim đập thình thịch như muốn nhảy múa trong lòng ngực cậu. Cậu khẽ nhúc nhích, cơn đau từ phía sau truyền đến khiến cậu run lên một cái.

Ôi cái lưng đáng thương của cậu nhức nhói đến khó chịu, chưa kể phía dưới cứ ran rát thế nào ấy, lúc này cậu chợt nhớ đến sự việc tối hôm qua.

Sở ca... Và cậu... Làm chuyện ân ái của tình nhân nha. Vừa nghĩ đến đây, mặt cậu một tầng ửng đỏ nóng hổi, cậu liền vùi đầu vào tấm chăn trên giường.

Sở Thứ Chi cười nhẹ một cái :

- Đang nghĩ cái gì?

Tiểu Bạch Thỏ khẽ động một cái, Sở ca thức từ khi nào vậy? Thật là xấu hổ, để Sở ca trong thấy bộ dạng đầy chật vật này của mình. Sở Thứ Chi vuốt tóc cậu rồi vén ra đưa mặt lại gần cậu, hắn cười có chút lưu manh :

- Sao hả? Chê tôi làm không đủ sướng?

Quách Trường Thành tròn mắt kinh hãi, cậu lắp bắp :

- Không... Không phải...

Sở Thứ Chi chống tay lê, nhìn cậu từ phía trên, đôi con ngươi xám tro như hút mất thất hồn lục vía của cậu. Hắn tay còn lại nhẹ nắn nắn má cậu :

- Vậy em nói xem có thích tôi không?

Cậu như con robot tự động, gật gật đầu nhìn Sở ca không chớp mắt. Sao cậu lại không phát hiện ra nhìn từ góc độ này, Sở ca rất là tuấn lãng, còn rất nam tính nữa.

Nhìn cậu nhỏ đang ngốc hồ hồ bên dưới, Sở Thứ Chi cảm thấy cậu cho dù là biểu tình gì cũng rất đáng yêu. Hắn hôn lên môi Quách Trường Thành, nụ hôn ôn nhu nhưng lại thâm tình, đầu lưỡi lạnh ngắt của hắn khuấy lộng trong khoang miệng của cậu, cảm giác vừa lạnh vừa ướt át khiến đầu óc cậu càng mơ hồ hơn. Dây dưa được một lúc, Sở ca cũng luyến tiếc rời khỏi môi cậu giọng nói đầy tính chiếm hữu:

- Kể từ hôm nay, Quách Trường Thành em chính là của tôi.

Câu nói khẳng định quyền sở hữu cậu của Sở lọt vào tai cậu không sót một chữ, Quách Trường Thành trong lòng vui sướng đến muốn chết, cậu đưa tay ôm lấy cổ Sở ca, giọng nói bắt đầu ngẹn ngào :

- Sở ca, Sở ca, Sở ca....

Sở Thứ Chi ôm ngang eo cậu, trong lòng mãn nguyện hít lấy mùi hương nhè nhẹ trên cở thể cậu, trên người cậu lúc nào cũng tỏa ra một hương thơm đặc biệt khiến Sở Thứ Chi vô cùng thích thú.

Quách Trường Thành có chút ngại nhìn gương mặt Sở ca đang hiển hiện rõ mồn một trước mắt, cậu lúc nào cũng thích ngắm những góc cạnh trên mặt Sở ca, đặc biệt là đôi mắt xám tro có một sức hút vô hình mãnh liệt.

Cả hai cứ thế ở trên giường cả buổi, cho đến khi chiếc smartphone của Sở Thứ Chi vang lên hồi chuông, hắn mới nhẹ nhàng buông cậu ra, cầm lấy điện thọai nghe.

Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của Thẩm Nguy, đại khái Thẩm giáo sư thông báo cho hắn biết tình hình sau khi nói chuyện với phán quan.

Sở Thứ Chi ban đầu là cau mày, sau đó lại giãn ra, Quách Trường Thành khó khăn đứng dậy đi vào trong nhà tắm, sau khi tự chuẩn bị xong xuôi, cậu bước đến cạnh Sở ca tò mò :

- Có chuyện gì sao Sở ca?

Sở Thứ Chi xoa đầu cậu :

- Thẩm giáo sư nói, người của địa phủ đồng ý tháo bỏ xiềng công đức cho tôi sau khi tích đủ công đức.

Quách Trường Thành thở dài :

- Vậy là anh lại bị quản thúc sao?

Sở Thứ Cho ôn nhu cười :

- Cũng không hẳn, bọn họ nói sẽ không phong bế sức mạnh của tôi, còn nữa Thẩm Nguy cùng Triệu Vân Lan sẽ là người quan sát tôi.

Quách Trường Thành vui mừng :

- Vậy tốt quá.

- Ừm.

Sở Thứ Chi lại một lần nữa mê mẩn trước nụ cười tỏa nắng của cậu. Hắn sẽ khắc ghi hình ảnh này sâu vào trong tâm can.

8h sáng, số 4 đường Quang Minh, cục điều tra đặc biệt.

Mèo Đại Khánh ngoe nguẩy cái đuôi của mình, đôi mắt trông xa xa ngồi cạnh cửa sổ, trông có chút cô độc.

Chúc Hồng đi đến trêu chọc nó vài câu :

- Lão Lý lại đi công tác, có con mèo thối đang tương tư. Nhân sinh đúng là không còn gì cô độc hơn.

Mèo Đại Khán quay đầu gầm gừ vài cái, sau đó xù lông nhe răng nói :

- Vớ vẩn, bổn miêu đây làm sao để con người ngu xuẩn đó vào mắt?

Chúc Hồng nhướn mày :

- Thật không?

Đại Khánh hừ hừ lắc mông bỏ đi. Chúc Hồng cười cười về chỗ ngồi. Một lúc sau Quách Trường Thành một bộ tướng đi khó khăn lê chân vào, trông rất giống thiếu phụ mang thai. Chúc Hồng có chút cao hứng nhắm đến cậu mà trêu chọc :

- Tiểu Quách em đang mang bầu sao?

Quách Trường Thành lắc đầu nguầy nguậy :

- Không phải, em làm sao có thể mang thai?

Chúc Hồng đi đến vỗ vào mông cậu một cái, Quách Trường Thành tròn mắt  đón nhận cơn đau bất ngờ :

- Ai da! Chúc Hồng tỷ?

Chúc Hồng vẻ mặt nghi ngờ nhìn cậu, trong đầu cô liền mườn tượng đến một việc nào đó xa vời, đúng lúc này Sở Thứ Chi vừa sẵn cùng Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan đi vào, trông thấy sắc mặt nhăn nhó của Tiểu Quách, hắn bước nhanh đến hỏi :

- Bị làm sao?

Quách Trường Thành lắc đầu :

- Không... Em không sao.

Sở Thứ Chi liền liếc nhìn Chúc Hồng đang đứng gần đó, Chúc Hồng lơ đãng chớp mắt làm như vô tội, Sở Thứ Chi đỡ cậu đến ghế sô pha, cái mông đau của cậu chạm nhẹ lên ghế thì một trận xẹt điện lại ghé ngang, cậu hít hà đứng dậy rồi lại khó khăn ngồi xuống, Sở Thứ Chi ân cần hỏi :

- Còn đau? Có lẽ nên mua thuốc bôi.

Chúc Hồng cùng Triệu Vân Lan trong đầu liền nổ một phát, bọn họ nhận ra điểm kỳ quái của hai người kia, Chúc Hồng liền cao hứng trêu chọc bọn họ :

- Tiểu Quách đúng là bị lão Sở ngươi đè đến đi không được.

Triệu Vân Lan ha ha cười nắm tay Thẩm Nguy kéo lên lầu, Quách Trường Thành bị trêu đến mặt đã đỏ như trái cà, Sở Thứ Chi lúng túng cũng không kém, đôi mắt liên tục đảo tới lui, hắn hung dữ gằn giọng :

- Còn ăn nói bậy bạ, bổn Thi Vương liền đem con rắn chết tiệt ngươi đi ngâm rượu.

Chúc Hồng giật giật khóe môi, đùa một chút thôi mà, không cần phải đem người ta đi làm rượu. Cô vờ cười cười né sang một bên :

- A ha... Ha... Chỉ nói đùa thôi... Đùa thôi.

Và thế là con rắn kia mất dạng, thì Lâm Tĩnh vừa từ đâu đó trở về, vẻ mặt mệt mỏi rũ rượi ngã lưng lên ghế sô pha đối diện bọn họ, Quách Trường Thành lễ phép một câu :

- Chào Lâm Tĩnh ca.

- Chào đồng chí Tiểu Quách.

- Anh... Trông không ổn lắm

- Tất nhiên là không ổn rồi, cái chung cư quỷ ám kia một mình ta không lo nổi.

Sở Thứ Chi ngồi bên cạch Tiểu Quách vừa vuốt tóc vừa cầm điện thoại xem sàn chứng khoán, Lâm Tinh híp híp đôi mắt tinh quái của mình, trông thấy đồng chí Tiểu Quách tướng ngồi chút lạ, lại còn lâu lâu cứ liếc mắt nhìn Sở ca bên cạnh, Lâm Tĩnh hiểu ra gì đó cười cười lên tiếng :

- Ai da~~~Nhân gian tình tình ái ái khắp nơi, hòa thượng ta đây ăn cẩu lương cũng no rồi.

Sở Thứ Chi liếc mắt :

- Thì làm sao?

Quách Trường Thành gãi gãi đầu nhìn bọn họ, Lâm Tĩnh trở mình ngồi dậy liền đánh trống lảng :

- Không làm sao cả? À tôi có nghe qua việc ở dưới địa phủ, có lẽ Sở Thi Vương anh cần tích đức rất nhiều nha, hay là hai người liền tiếp nhận vụ án trong tay tôi, coi như làm một việc tốt ?

Sở Thứ Chi tiếp tục cắm mắt vào màn hình điện thoại, giọng nói trầm trầm phát ra :

- Được, đưa hồ sơ cho Tiểu Quách.

Lâm Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, đưa một cái túi giấy cho Quách Trường Thành, sau đó liền nhắm mắt mà ngủ.

Quách Trường Thành cất cái túi hồ sơ vào trong túi, rồi đứng dậy tính pha vài ly cà phê, Sở Thứ Chi thấy thế liền cất điện thoại nắm cổ tay cậu kéo trở lại :

- Ngồi yên một chỗ, muốn đi đâu nữa?

- Em muốn đi pha cà phê...

- Để đó cho tôi, mau nằm xuống nghỉ một chút, hôm nay cứ ở đây sắp xếp tài liệu đã, ngày mai mới đi tra án.

Quách Trường Thành như chú cún ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt to tròn không chút bụi bẩn chớp chớp nhìn Sở ca pha nước cho mình uống, trong lòng niềm vui cứ le lói, cậu khúc khích cười thích thú. Lâm Tĩnh nằm đối diện hé mở một mắt nói nhỏ với cậu :

- Có người thương yêu thật là thích nhỉ?

Tiểu Quách xấu hổ che mặt nhìn Lâm Tĩnh :

- Lâm Tĩnh ca đừng có chọc em.

- Được được, sẽ không chọc cậu nữa, tôi còn không sợ bị Sở ca của cậu phơi thây ngoài đường sao?

Vừa nói dứt câu Lâm Tĩnh liền cảm thấy một cỗ hàn khí trên đỉnh đầu, anh ngước mắt lên nhìn thì thấy một thân hình lạnh như băng của Thi Vương đang một tầng hắc ám, ngay sau đó Lâm Tĩnh ôm cái đầu bị u trở về nơi làm việc phía trong. Sở Thứ Chi cầm một ly cà phê sữa nóng đưa đến cho Tiểu Quách :

- Uống đi.

Tiểu Quách trở mình ngồi dậy, hai tay cầm tách cà phê sữa nóng, hớp một ngụm, trong lòng là một hương vị ấm áp cùng ngọt ngào vô tận, cậu khúc khích cười. Sở Thứ Chi xoa đẩu ngồi xuống kế bên cậu mắng thương một câu :

- Đồ ngốc.

Trong phòng làm việc, Triệu Vân Lan chăm chú đọc một email do chó săn gửi, trong đó là những tấm hình của Yểm Công Tử bí mật đến Hạ gia. Thẩm Nguy ngồi kế bên đưa đầu lại gần, thanh âm dễ nghe lọt vào tai y :

- Yểm Công Tử hành tung bí bí ẩn ẩn, không phải là người tốt.

Triệu Vân Lan đồng tình gật đầu :

- Đúng thật là vậy, Hạ gia chắc chắn có mưu toan cái gì đó.

Y kéo chuột lật sang tấm tiếp theo, liền cả hai tròn mắt nhìn chăm chú thân ảnh quen thuộc trong hình, một nam nhân mặc ộ vest trắng tinh tế, tay cầm bảo gậy ngồi đối diện Yểm Công Tử cùng Hạ Thạch Sơn trong một quán trà lớn tên là Y Phụng Lâu, người đó không ai khác chính là Dạ Tôn, kẻ mà cả hai đã tìm kiếm bấy lâu nay.

- Sao hắn ta lại ở đó?

Triệu Vân Lan cau mày, Thẩm Nguy đẩy đẩy gọng kính :

- Chuyện này không đơn gian như chúng ta nghĩ nữa.

Triệu Vân Lan thở dài tựa lưng vào ghế :

- Lục tung khắp nơi để tìm hắn, ai ngờ bấy lâu nay đều là trước mắt chúng ta, vậy mà không hề nhận ra.

Thẩm Nguy tắt máy tính, sau đó chồm người áp lên Triệu Vân Lan đang ngồi, hương thơm quyến rũ từ trên người hắn xộc vào mũi y, Thẩm Nguy nhẹ nhàng nói :

- Chỉ cần cậu nhận ra tôi là đủ.

Triệu Vân Lan cười gian manh, một tay ôm vòng eo của hắn phà hơi vào tai hắn :

- Làm sao tôi có thể quên bà xã yêu dấu của mình nha.

Thẩm Nguy liền đớp lấy môi y, cả hai triền miên dây dưa một lúc lâu, không khí trong phòng bắt đầu trở nên ái mụi. Mèo mập Đại Khánh đứng trước cửa phòng làm việc ngao ngao mắng :

- Con mẹ nó bổn miêu không cần ăn cẩu lương, đây là nơi làm việc mà các người tình tình tứ tứ như vậy, bại hoại.

Triệu Vân Lan lưu manh đi đến xách cổ nó :

- Mèo mập chết tiệt.

Sau đó không nương tay vứt mèo mập xuống lầu, rôi đóng sầm cửa. Mèo mập Đại Khánh bất ngờ rơi xuống, lại ngao ngao lớn tiếng mắng, sau đó liền lắc mông đi đến bàn làm việc của Lâm Tĩnh, ăn ăn thức ăn để sẵn trên đó.

Lâm Tĩnh bước từ nhà vệ sinh ra, thức ăn trên bàn đột nhiên biến mất liền gào lên :

- Đồ ăn của ta?

Mèo Đại Khánh chễm chệ nằm trên ghế của anh ta đánh một giấc.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật