[ĐM] Tôi thích mùi hương của cậu - Dẫn Lộ Tinh

Chương 10: Đồng phục.



Kết quả thử máu xuất hiện rất nhanh, theo biểu hiện của số liệu, tỷ lệ xứng đôi pheromone của Đoạn Gia Diễn và Lộ Tinh Từ đạt tới mức kinh người, 99%.

Trong thời gian chờ đợi kết quả thử máu, Đoạn Gia Diễn có tìm kiếm tài liệu trên mạng.

Bệnh dị ứng Alpha là một chứng bệnh khá thường gặp, nhưng đa số Omega nhiễm bệnh đều khó tìm được Alpha có độ xứng đôi cao với mình, xuất phát từ sự an toàn, người đó chỉ có thể tự cách ly mình trong thời gian động dục.

Nếu có thể tìm được Alpha xứng đôi, thông qua việc trao đổi pheromone có thể đạt được hiệu quả chữa trị.

Đoạn Gia Diễn kéo xuống dưới, muốn xem những việc trao đổi pheromone một chút.

Chung chăn chung gối một đêm.

Hôn kiểu Pháp.

Ký hiệu tạm thời.

Ký hiệu trọn đời.

Sử dụng những vật dính pheromone của Alpha cũng có thể giảm bớt bệnh tình ở mức nhất định.

...

Ghi chú: Nếu chỉ dựa vào những việc trên này cũng không giảm bớt triệu chứng, có thể tiến hành kết hợp các việc trên. Như là hôn môi lúc đang ký hiệu, có thể ôm trong lúc hôn.

Từng cách điều trị trong này đều vô cùng đáng sợ, ban đầu Đoạn Gia Diễn còn bối rối, lúc này cậu đã nghĩ thông.

Cậu là người có khả năng tiếp nhận mạnh, nếu làm ký hiệu tạm thời có thể tránh việc bị cách ly, cậu sẽ chọn ký hiệu tạm thời.

Đoạn Gia Diễn cầm tờ báo cáo, bắt đầu thử: "Không thì, cậu cắn tôi một cái?"

Giọng Lộ Tinh Từ lạnh nhạt, không nghe ra tâm tình gì: "Nếu không, cậu đi cách ly đi."

Đoạn Gia Diễn nhìn cái kiểu thấy chết mà không cứu của anh, đột nhiên hơi muốn cưỡng chế đối phương. Cậu muốn lôi thẳng cổ áo Lộ Tinh Từ buộc anh cắn lên cổ mình một cái.

Nhưng cậu không chắc mình có thể cưỡng chế Lộ Tinh Từ không.

Đoạn Gia Diễn nhịn lại xúc động không lý trí kia, vô cùng lý trí suy nghĩ một chút.

"Ba Lộ." Đoạn Gia Diễn hạ giọng, lôi tất cả tôn kính ra: "Xin ngài thương xót, cắn con một cái đi?"

"..."

Lộ Tinh Từ thật sự không nghĩ tới, Đoạn Gia Diễn còn có thủ đoạn này.

"Chỉ cắn một cái, rất nhanh."

"..."

Đối diện với đôi mắt tràn ngập mong đợi kia hơn mười giây, Lộ Tinh Từ xoa mắt, giọng trầm xuống: "Cậu có biết nếu làm dấu hiệu tạm thời sẽ sinh ra ảnh hưởng gì không?"

Một khi Alpha dấu hiệu Omega, dù là tạm thời hay suốt đời, bản năng sẽ khiến bọn họ sinh ra ý muốn bảo hộ và khống chế mãnh liệt với Omega kia, thậm chí dục vọng độc chiếm Omega có thể khiến Alpha mất lý trí.

"Tôi cảm thấy..." Đoạn Gia Diễn thấy anh xuôi theo, gương mặt chân thành ca tụng: "Với năng lực của cậu, chắc chắn cậu sẽ không bị bản năng ảnh hưởng, dù sao cậu cũng là người tài giỏi như vậy."

"..." Lộ Tinh Từ liếc cậu một cái, một lúc sau, khóe môi khẽ nhếch, mờ ám nở nụ cười: "Vậy tiến hành đi."

Vừa nghe thấy anh đồng ý, đôi mắt Đoạn Gia Diễn sáng lên.

Thấy Đoạn Gia Diễn kéo áo xuống, còn chuẩn bị cởi áo phông ra, làm tư thế chúng ta tốc chiến tốc thắng.

Lộ Tinh Từ vội ngăn cậu lại: "Vào nhà vệ sinh."

Anh sắp bắt đầu cảm thấy Đoạn Gia Diễn phân hóa muộn không tính là việc xấu, nếu không dựa theo tính cách không tự giác của đối phương, anh có chút hoài nghi không biết Đoạn Gia Diễn có thể bình yên lớn đến từng này không.

Đoạn Gia Diễn ngừng tay, ra vẻ sao con người cậu lại phiền phức như vậy, Lộ Tinh Từ thấy vẻ mặt này của cậu, đột nhiên có ảo giác mình mới là Omega chờ được dấu hiệu kia.

Trong phòng ngăn của nhà vệ sinh bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập không gian ướt nhẹp, Lộ Tinh Từ khóa trái cửa.

"Cậu quay lưng lại, tay dựa vào tường."

"Không cần." Đoạn Gia Diễn nói, cậu cúi người xoay sang chỗ khác: "Tôi có thể đứng vững."

Lộ Tinh Từ cũng không ép, tầm mắt anh dừng lại trên người Đoạn Gia Diễn.

Làn da mềm mại thuộc về Omega, đi xuống một chút, là bả vai gầy gò của nam sinh.

Màu tóc và màu mắt của Đoạn Gia Diễn đều rất nhạt, lúc học lớp mười, chủ nhiệm cho là cậu nhuộm tóc, còn muốn Đoạn Gia Diễn về nhà nhuộm lại tóc đen. Làn da cậu cũng không sáng, như cả người đều khuyết thiếu sắc tố.

Càng tới gần cậu, mùi pheromone của Omega lại càng nồng nặc.

Đoạn Gia Diễn đợi một hồi vẫn không thấy đối phương cắn, hơn nữa Lộ Tinh Từ ở rất gần cậu, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của một người khác trở nên vô cùng rõ ràng.

Cậu không nhịn được thúc giục: "Sao cậu còn không... a!"

Ngay lúc người kia cắn xuống, toàn thân Đoạn Gia Diễn đều cứng lại, cậu theo bản năng muốn giãy dụa, khuỷu tay hơi cong ra sau.

Người phía sau lại có phòng bị từ trước, Lộ Tinh Từ giữ chặt cổ tay cậu, giữ cái tay không nghe lời kia, để phòng Đoạn Gia Diễn đánh lén, Lộ Tinh Từ dứt khoát bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng.

Lúc này Đoạn Gia Diễn mới ý thức được, thể lực giữa Omega và Alpha thật sự có chênh lệch lớn.

Ít nhất trong lúc dấu hiệu, Lộ Tinh Từ có thể giữ cậu bằng một tay.

Quá trình dấu hiệu kéo dài mất một lúc, phản ứng sinh lý khiến đầu óc Đoạn Gia Diễn nóng lên.

Lúc dấu hiệu sắp hoàn thành, Lộ Tinh Từ rót pheromone vào tuyến thể của cậu một lần cuối cùng.

Đoạn Gia Diễn khẽ mở to mắt.

Cậu có thể cảm giác được, ngay lúc rời đi đó, Lộ Tinh Từ như vô ý dùng đầu lưỡi khẽ liếm cổ cậu.

Đoạn Gia Diễn: "!"

Cái suy nghĩ này, cộng thêm lực xung kích mang tới lúc dấu hiệu hoàn thành, chúng khiến chân Đoạn Gia Diễn mềm nhũn suýt nữa ngã xuống.

May có Lộ Tinh Từ kịp giữ cậu lại.

Giọng người kia từ sau lưng truyền tới, giọng nói lạnh nhạt, mang theo ý cười như có như không.

"Đã nói cậu nên chống tường rồi."

Lúc Đoạn Gia Diễn về nhà, Phó Viện cũng đã ở nhà.

Phó Viện thấy cậu chậm rãi lê dép đi tới đi lui, rót cho mình một ly nước đá uống.

"Nghe chú Hạ nói, con và bạn học ra ngoài chơi?"

Đoạn Gia Diễn đáp vâng, cậu tạm thời không muốn nói cho Phó Viện việc cậu bị dị ứng, người duy nhất có thể giúp cậu là Lộ Tinh Từ. Nếu không, dựa theo tính cách của Phó Viện, bà không chỉ lo lắng, có khả năng còn kéo cậu tới nhà họ Lộ nói cảm ơn.

Đoạn Gia Diễn quay đầu lại: "Mẹ, tháng tới con muốn bắt đầu ở nội trú."

Phó Viện ngẩn ra, sau đó bà hơi cau mày: "Nếu ở trường, con có thể quen được không?"

"Tống Ý cũng ở nội trú, ở phòng ký túc xá cũng chỉ còn mình cậu ấy, còn ba giường trống, con muốn qua ở."

"Nhưng cái nhà kia của chú Hạ..."

"Con sợ không quen ở với gia đình chú Hạ." Đoạn Gia Diễn rũ mắt uống nước.

Phó Viện mấp máy môi: "A Dã, mẹ không yên tâm. Từ bé con chưa từng ở ký túc xá, hơn nữa thành tích hiện tại của con, nếu ở nội trú, mẹ thật sự không thể biết được tình hình hiện tại của con."

"..."

Phó Viện thấy cậu không nói lời nào, bà không khỏi thầm thở dài.

Bà biết, từ sau khi bà tái hôn, chồng bà với con trai ít nhiều cũng tồn tại khoảng cách. Bây giờ con trai lớn rồi, biết bà có gia đình mới thì yên lặng lựa chọn rời đi.

Phó Viện đau lòng, cuối cùng bà cũng không nỡ làm khó cậu, bà khẽ nói: "Mấy đứa sắp thi tháng đúng không? Nếu thành tích thi tháng tiến bộ hơn trước kia, con có thể vào ở nội trú."

Đoạn Gia Diễn thấy bà mềm giọng, đôi mắt sáng lên. Cậu nhìn về phía Phó Viên, quyết định thăm dò ý kiến mẹ mình một chút: "Mẹ muốn con thi được mức nào?"

Phó Viện nghĩ một chút, thật ra bà không có yêu cầu gì nhiều đối với việc học của Đoạn Gia Diễn. Bà chỉ mong việc học có thể xao nhãng chút lực chú ý của Đoạn Gia Diễn, để cậu ngoan một chút, đừng hơi tí lại gây rắc rối.

"Thi vào top 50 đi." Phó Viện nói ra một yêu cầu không tính là yêu cầu: "Con thi được từ hạng 51 trở lên là được."

Đoạn Gia Diễn suy nghĩ một chút: "Việc này thật quá khó khăn."

"..."

Ngày mai phải đi học, trong trường tràn ngập Alpha, vì kiểm tra xem ký hiệu của Lộ Tinh Từ có đáng tin không, Đoạn Gia Diễn gọi điện cho Thẩm Trì Liệt, nói cậu ta tới dưới nhà chờ cậu.

Cậu và Thẩm Trì Liệt ở cùng một chung cư, đôi khi hai người sẽ về nhà cùng nhau. Vừa gặp nhau, Đoạn Gia Diễn đã lập tức ôm Thẩm Trì Liệt một cái, Thẩm Trì Liệt hoàn toàn không hỏi cậu tại sao, còn vô cùng phối hợp giang hai tay ra: "Con trai! Ba ba ôm ôm!"

Đoạn Gia Diễn nhịn lại xúc động muốn đạp chết Thẩm Trì Liệt, cậu vươn tay, nắm lấy bả vai Thẩm Trì Liệt, lại sờ cổ cậu ta.

Thẩm Trì Liệt: "..."

Thẩm Trì Liệt: "... Con trai, con đang làm gì?"

Thẩm Trì Liệt: "Chẳng lẽ sau khi biến thành O con đột nhiên hiểu được sự đẹp trai và vĩ đại của ba ba, quyết định lao vào vòng ôm của ba ba?"

Đoạn Gia Diễn không thèm để ý đến cậu ta, vẫn cọ xát trên người cậu ta mấy lần.

Thẩm Trì Liệt: "Dù là mày, làm bậy như vậy vẫn không được."

Pheromone của Thẩm Trì Liệt không có tính công kích với cậu, xem ra ký hiệu của Lộ Tinh Từ vẫn có tác dụng.

Đoạn Gia Diễn ngẩng đầu lên: "Được rồi, mày có thể cút."

Thẩm Trì Liệt thấy cậu nói xong còn thật sự quay người rời đi, cậu ta lập tức cảm thấy mình như vật bị dùng xong rồi vứt đi: "... Đoạn Gia Diễn, đmm! Nửa đêm rồi còn gọi tao xuống đây, lợi dụng xong lại ném về hả?"

Đoạn Gia Diễn quay đầu, nở một nụ cười bất nhân: "Vậy mày muốn gì, làm loạn với tao hả?"

Thẩm Trì Liệt bị nụ cười của cậu dọa run lập cập: "Không được. Alpha có thể cưỡi mày, sợ là còn chưa tới lượt tao." 

"Biết là tốt rồi." Đoạn Gia Diễn lười biếng xoay người, lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn đối phương: "Ngày mai gặp nha, con trai ngoan."

"..." Thẩm Trì Liệt nhìn cậu cứ nhất định phải chọc lại mình như vậy, cậu ta buồn cười đáp lời.

Giải quyết xong nỗi lòng, đêm đó Đoạn Gia Diễn ngủ rất ngon.

Sáng thứ hai, Nhất Trung tiến hành nghi thức chào cờ như thường lệ.

Sắp tới kỳ thi tháng, lúc chờ nghi thức chào cờ bắt đầu, có không ít học sinh cầm vở ôn thi.

Đoạn Gia Diễn đứng trong đám người, không biết có phải là tác dụng tâm lý không, cậu luôn cảm thấy trên người hơi đau.

Loại cảm giác này lúc có lúc không, cậu còn đang nghĩ có phải vì mình nghĩ nhiều quá không, Tống Ý đứng bên cạnh đột nhiên vỗ vai cậu.

"Bạn yêu, nữ thần của mày kìa."

Đoạn Gia Diễn ngẩng đầu, học sinh lớp nghệ thuật đúng lúc đi ngang qua lớp cậu. Giang Kỳ Niệm trong bộ đồng phục, mái tóc dài của cô khoác lên bả vai, mang lại cảm giác vô cùng dịu dàng.

Đoạn Gia Diễn cười với Giang Kỳ Niệm, người kia cũng vui vẻ vẫy tay với cậu.

Vừa vẫy xong, nữ sinh đi bên cạnh Giang Kỳ Niệm khẽ nói: "Từ khi biết Đoạn Gia Diễn là Omega, tao không còn thấy cậu ấy ngang ngược như vậy nữa."

Giang Kỳ Niệm: "Tình cách cậu ấy vốn cũng không tệ mà?"

Mấy nữ sinh khác cũng bình luận theo:

"Hôm đó tao thấy cậu ấy đánh Đỗ Hứa Thần còn thấy máu, vừa nghĩ tới cậu ấy là Omega, tao đột nhiên cảm thấy cậu ấy... hơi đáng yêu?"

"Niệm Niệm, nếu không mày cân nhắc một chút, Omega rất hiếm, có thể hẹn hò với Omega, mọi người sẽ bàn về chuyện này cả năm đó."

"Bàn cái gì mà bàn." Giang Kỳ Niệm cười nói: "Tao muốn hẹn hò với ai, sẽ chỉ vì tao thích người ta, không liên quan tới giới tính."

Sau khi học sinh lớp nghệ thuật rời đi, cảm giác đau đớn trên người Đoạn Gia Diễn không những không giảm mà còn có xu hướng gia tăng, nơi cổ dần truyền đến cảm giác nóng cháy, có vẻ còn hơi phiếm hồng.

Tuyến thể của Omega phát triển trên cổ, phần da này là nhạy cảm nhất với pheromone. Đoạn Gia Diễn cảm thấy có vẻ bệnh dị ứng của mình lại tái phát.

Trên sân có quá nhiều người, mọi người còn đứng sát nhau, riêng chỗ cậu đứng đã có tới bốn năm Alpha.

Cậu theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Lộ Tinh Từ, người kia đứng cách cậu không xa, Đoạn Gia Diễn vừa định gọi tên anh lại đột nhiên cảm thấy không đúng.

Dù Lộ Tinh Từ biết cậu mắc bệnh, chẳng lẽ cậu lại muốn nắm tay anh ngay trước mặt mọi người, hay yêu cầu đối phương ôm một cái sao?

Nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

...

Đúng rồi.

Đoạn Gia Diễn đột nhiên nghĩ tới, trên mạng có nói sử dụng đồ dùng có dính pheromone của Alpha cũng giúp thuyên giảm triệu chứng, cậu có thể mượn đồng phục của Lộ Tinh Từ.

Cậu đang muốn quay đầu, đột nhiên chủ nhiệm khối dẫn theo một thành viên ban kỷ luật, đi về phía ban mười.

Chủ nhiệm khối họ Tưởng, là một thầy giáo trung niên rất nghiêm khắc, chủ nhiệm Tưởng đi trước để thành viên đội tác phong và kỷ luật ghi lại tên những học sinh không mặc đồng phục, còn nói những học sinh đó bước ra khỏi hàng.

Bên cạnh có người nói thầm: "Hôm nay lão Tưởng muốn kiếm chuyện hả, ai không mặc đồng phục đều bị gọi ra sân thể dục chạy năm vòng, mấy người bên lớp một đã bắt đầu chạy rồi."

Tống Ý theo bản năng nghiêng đầu qua, nhìn về phía Đoạn Gia Diễn.

Quả nhiên không mặc đồng phục.

Đoạn Gia Diễn khẽ tặc lưỡi.

Cậu đã quen không mặc đồng phục, nếu cậu mặc đồng phục có thể đổi với Lộ Tinh Từ, nhưng bây giờ thế này, cậu cũng không thể không biết xấu hổ tìm Lộ Tinh Từ hỏi mượn đồng phục.

Nếu không thì trốn tiết?

Nhưng chủ nhiệm Tưởng đã đứng ngay sau đội ngũ ban mười, nếu cậu trốn, chắc chắn đối phương có thể thấy cậu.

Đoạn Gia Diễn hơi bực mình, nghĩ không thì ra sân thể chạy mấy vòng, vừa lúc sân thể ít người...

Đang nghĩ ngợi.

Một cái áo đồng phục đột nhiên khoác lên người cậu.

Đoạn Gia Diễn theo phản xạ giương mắt lên nhìn, Lộ Tinh Từ không nói gì, sau khi khoác đồng phục lên người cậu đã lập tức xoay người đi xuống cuối hàng ngũ.

Trên đồng phục của Lộ Tinh Từ tràn ngập mùi pheromone của anh, Đoạn Gia Diễn được hương vị của đối phương bao phủ, thần kinh căng thẳng dần thả lỏng.

Đoạn Gia Diễn không phân biệt được đây là mùi gì, nhưng chắc có mùi cỏ, còn có chút hương chua chua thanh mát.

Như mang theo hương chanh rừng, trên đó mang theo một tầng tuyết mỏng.

Tống Ý thấy Lộ Tinh Từ khoác đồng phục lên người Đoạn Gia Diễn, sau đó lại lập tức chạy vào hàng ngũ bị phạt.

Cậu ta cũng choáng váng, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:

"Lớp trưởng... có ý gì đây?"

*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật, quá, đẹp, trai.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật