[ĐM] Tôi thích mùi hương của cậu - Dẫn Lộ Tinh

Chương 11: Trà hoa quả.



"Sao cậu ấy lại đưa đồng phục của mình cho mày? Cậu ấy muốn chạy bộ thay mày?" Tống Ý đánh giá Đoạn Gia Diễn từ trên xuống dưới, khó tin trợn to mắt: "Mày với lớp trưởng đạt thành loại giao dịch không thể cho ai biết này từ khi nào vậy?"

"Tao bị dị ứng."

Thân là Omega, Tống Ý cũng từng nghe về loại bệnh này, cậu ta mang vẻ mặt phức tạp nhìn Đoạn Gia Diễn, đột nhiên không biết nói gì để an ủi con người đáng thương này.

Một lúc sau, Tống Ý đột nhiên cảm thấy không đúng.

Hình như Đoạn Gia Diễn cũng không cách ly mà?

"Tỷ lệ xứng đôi của tao và Lộ Tinh Từ rất cao, cậu ta có thể điều trị bệnh dị ứng cho tao." Đoạn Gia Diễn lắc lắc tay áo đồng phục với cậu ta: "Cho nên đây là một cách chữa trị, còn giao dịch không thể cho ai biết, mày có nói quá không đó?"

Tống Ý hoảng hốt nói: "Tao cũng muốn bị dị ứng, mày nói xem, lớp trưởng có đưa đồng phục của cậu ấy cho tao không?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Đoạn Gia Diễn không lắc đồng phục nữa, chỉ ném một ánh mắt như nhìn tên bệnh thần kinh về phía Tống Ý.

Tống Ý đột nhiên kịp tỉnh táo lại: "Khoan, hẳn là bệnh dị ứng rất nghiêm trọng, chỉ dùng pheromone dính trên áo đồng phục thì không thể giảm bớt, chẳng lẽ mày..."

Thấy giọng của Tống Ý không ngừng cao lên, biểu cảm trên mặt dần mang vẻ vô cùng hoảng sợ, Đoạn Gia Diễn quyết định nhanh chóng che miệng cậu ta lại.

Tống Ý: "... ưm ưm ưm ưm!"

Đoạn Gia Diễn: "Mày còn tỉnh táo không đó? Nhỏ tiếng chút."

Tống Ý nhanh chóng gật đầu.

Đoạn Gia Diễn buông tay ra.

"Tiểu Đoạn!" Ngay lúc lấy lại được tự do, Tống Ý nghiến răng nghiến lợi bên tai Đoạn Gia Diễn: "Mày thật sự không phải là người! Đã vậy mày còn quá cầm thú!"

Đoạn Gia Diễn cũng khẽ nghiến răng nghiến lợi: "ĐM, tỉnh táo chút đi, là cậu ta cắn tao."

Tống Ý: "Cậu ấy còn cắn mày? Mày bị dị ứng còn gặp được chuyện tốt thế này?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Tống Ý cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá, cậu ta lôi kéo Đoạn Gia Diễn, lén lút nói: "Thích không? Lớp trưởng lợi hại không?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Đoạn Gia Diễn thật sự không biết trả lời vấn đề này thế nào.

Chủ nhiệm Tưởng là một người rất giỏi nắm bắt cơ hội, nếu không ông sẽ không ngồi được vào vị trí chủ nhiệm khối.

Năng lực này thể hiện ở các mặt, nếu hôm nay ông bắt được người ta, ông phải mạnh tay chỉnh lại không khí của Nhất Trung, để học sinh toàn trường ý thức được hậu quả của việc không mặc đồng phục.

Ông yêu cầu hai mươi người lập thành một tổ, từng tổ lần lượt chạy, tránh việc hỗn loạn, cũng có thể để mọi người thấy rõ là ai đang chạy trên sân, đạt được hiệu quả phạt công khai.

Nghi thức chào cờ gần kết thúc, Tống Ý nhìn qua đó một cái: "Bây giờ mới tới lớp bảy, đm, đến lúc nào mới chạy xong."

Nam sinh năm vòng, nữ sinh ba vòng, cả khối hơn hai mươi lớp, gần hai trăm người chạy.

Từ vị trí đứng của họ có thể thấy điểm kết thúc của sân chạy, có mấy nam sinh chạy xong đang dìu nhau đi về, mệt như chó chết.

Tống Ý nhìn đến đó, cậu ta quay đầu lại: "Lát nữa mày về luôn không?"

Đoạn Gia Diễn cũng đang nhìn mấy nam sinh kia.

Nếu như không có Lộ Tinh Từ, bây giờ trong đám người chạy phạt chắc cũng có cậu, tuy rằng chưa chắc cậu đã thật thà chạy, nhưng nếu cứ về như vậy, hình như không hay lắm.

"Tao đi mua nước cho cậu ta."

Nghi thức chào cờ kết thúc, các lớp rời sân theo thứ tự. Đoạn Gia Diễn lại đi ngược hướng với đoàn người.

Bên cạnh canteen có quán trà sữa, vì hương vị phong phú, hơn nữa còn mở trong trường Nhất Trung, đây cũng được coi là một tiệm khá nổi ở Ninh Thành, thường có học sinh tới đây mua trà sữa.

Cậu vốn định chọn trà ô long đào nổi tiếng của quán, nhưng tầm mắt vừa dịch sang bên cạnh, cậu đột nhiên thấy một sản phẩm mới.

Đoạn Gia Diễn chỉ bảng thực đơn.

"Một cốc trà chanh leo, cốc lớn, ít đá."

Lúc Đoạn Gia Diễn quay lại sân thì vừa đến lượt ban mười chạy phạt.

Chủ nhiệm Tưởng đứng ở điểm cuối quan sát. Đoạn Gia Diễn đã đấu trí đấu dũng với ông hơn một năm, chủ nhiệm Tưởng vẫn nhớ Đoạn Gia Diễn, thấy cậu nhàn nhã đứng đó, ông hơi nghi ngờ nhìn cậu thêm vài lần.

Nhưng Đoạn Gia Diễn cũng chỉ đứng ở đó nhìn các bạn học chạy phạt, không gây chuyện. Cậu rất ít khi mặc đồng phục, lúc này lại ngoan ngoãn mặc đứng bên sân tập, chỉ nhìn bề ngoài, cậu thật sự không giống đại ca nổi tiếng trường Nhất Trung chút nào.

Đoạn Gia Diễn nhìn Lộ Tinh Từ.

Đây là vòng chạy thứ ba của bọn họ, Lộ Tinh Từ mặc một cái áo sơ mi màu đậm, lúc chạy bộ, anh thản nhiên nhìn về phía trước, dáng vẻ không tập trung.

Những người khác đều sắp mệt như cún, trạng thái của Lộ Tinh Từ lại vô cùng thoải mái, anh chạy phía trước đội ngũ, phía trước còn có thêm hai ba người nữa.

Lúc Lộ Tinh Từ chạy qua thì Đoạn Gia Diễn gọi tên anh.

"Lớp trưởng đại nhân, cố lên." Đoạn Gia Diễn nói: "Phải đạt được hạng nhất đó."

Lộ Tinh Từ nhìn cậu, cũng không tăng tốc, vẫn từ tốn chạy về phía trước như cũ.

Phía sau Lộ Tinh Từ là mấy nam sinh ban mười, mấy người này đều khá quen với Đoạn Gia Diễn, thấy cậu, bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi.

"Anh Đoạn, đưa nước cho ai vậy?"

"Đương nhiên là cho tao, cảm ơn anh Đoạn."

"Ha ha ha, mày là cái gì chứ?"

Vòng cuối, mấy người vẫn chạy phía trước Lộ Tinh Từ dần đuối sức, tốc độ chậm lại.

Đoạn Gia Diễn cứ nhìn Lộ Tinh Từ dùng tốc độ ổn định này vượt qua bọn họ, là người đầu tiên chạy qua điểm cuối cùng.

Có lẽ chủ nhiệm Tưởng trông coi đám nhóc chạy phạt cũng thấy nhàm chán, ông còn có tâm trạng lấy di động ra ghi thời gian: "Ồ! Kỷ lục mới!"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Thấy rõ người chạy tới là Lộ Tinh Từ, chủ nhiệm Tưởng hơi khựng lại, ông cười nói: "Lần sau nhớ mặc đồng phục, em xem chạy mấy vòng như vậy, chậm trễ bao nhiêu thời gian."

Lộ Tinh Từ gật đầu.

Đoạn Gia Diễn thấy Lộ Tinh Từ chạy xong đang lau mồ hôi, cảm thấy dựa theo lượng vận động của đối phương, ít nhiều gì cũng sẽ thấy hơi khát, bây giờ cậu đưa nước qua là vô cùng thích hợp.

Lộ Tinh Từ cho cậu mượn đồng phục, cậu tặng Lộ Tinh Từ chút mát lạnh.

Tiểu Đoạn vô cùng hiểu chuyện.

Cậu vừa muốn tiến lên đã thấy có mấy nữa sinh chạy tới trước mặt Lộ Tinh Từ, một người trong đó còn hơi quen mắt.

Là Giang Kỳ Niệm.

Cậu thấy Giang Kỳ Niệm đưa cho Lộ Tinh Từ một chai nước thể thao, Lộ Tinh Từ vươn tay.

Nhận.

Nhận rồi.

Còn nói cảm ơn.

Mnn? Cậu thật sự có can đảm nhận nó à?

Đoạn Gia Diễn muốn bùng nổ.

Đoạn Gia Diễn vừa nghĩ tới cô gái mình thích coi Lộ Tinh Từ là nam thần, đứng bên quan sát người kia chạy phạt còn cầm đồ uống chờ, cô còn cười đẹp như vậy.

Ngay lúc đó suy nghĩ có qua có lại trong đầu cậu bay sạch. Đúng lúc cậu cũng hơi khát, cậu cúi đầu tìm ống hút, vừa muốn đâm mạnh vào...

"Không phải cho tôi sao?"

Cậu giương mắt, Lộ Tinh Từ đã tới trước mặt cậu tự khi nào. 

Vừa mới vận động xong, mái tóc của người kia hơi ướt, Lộ Tinh Từ cao hơn cậu một chút, đôi mắt kia nhìn xuống, đuôi mắt hơi cong.

"Vốn muốn đưa cho cậu, có điều không phải Giang Kỳ Niệm đưa nước cho cậu rồi hả?" Đoạn Gia Diễn dùng mắt ám chỉ chai nước trong tay anh, thầm nhắc bản thân bình tĩnh, bình tĩnh...

F*ck.

Đoạn Gia Diễn không nhịn được, cậu cứ nhìn Lộ Tinh Từ như vậy, cười không nổi: "Tôi nghĩ, hình như một mình cậu không uống hết hai chai nước được."

Lộ Tinh Từ như không cảm nhận được tính công kích trong giọng của cậu, thái độ thản nhiên: "Cái này là gì?"

"Chanh leo."

"Tôi uống cái này."

Đoạn Gia Diễn cười: "Thấy mặt trời trên đỉnh đầu cậu không? Ban ngày, sao cậu còn nói mớ vậy?"

Lộ Tinh Từ không đáp lời.

Anh liếc nhìn bộ đồng phục trên người Đoạn Gia Diễn, lại nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi nhướn mày.

Đoạn Gia Diễn cảm thấy đây là sự uy hiếp trong im lặng.

Mà đúng là cậu bị uy hiếp thật.

Bắt người tay ngắn, huống hồ bây giờ cậu thật sự chưa rời khỏi được pheromone của đối phương, Đoạn Gia Diễn nén giận, cất ống hút vào túi, đưa cốc về phía trước.

"Không phải trước kia cậu không nhận nước của cô ấy sao?" Đoạn Gia Diễn còn nhớ trước kia Giang Kỳ Niệm nhờ cậu đưa trà sữa cho Lộ Tinh Từ, người này còn nói không uống, bộ dạng lúc đó vô cùng thiếu đòn.

Đoạn Gia Diễn thử dò xét: "Cậu không thích cô ấy chứ?"

Đôi mắt mày hổ phách của cậu nhìn sang, nhìn anh chằm chằm. Chỉ suýt nữa nói ra cậu đừng có thích cô ấy.

Lộ Tinh Từ thấy cậu tha thiết như vậy, không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.

Thích Giang Kỳ Niệm như vậy sao?

Anh cắn ống hút, mập mờ đáp: "Trước kia không thích thì bây giờ không thể thích được sao?"

Đoạn Gia Diễn: "..."

Trước kia Lộ Tinh Từ hờ hững với Giang Kỳ Niệm, người ta còn thích anh như vậy, nếu Lộ Tinh Từ cũng có ý này, vây chẳng phải cậu sẽ hoàn toàn hết cơ hội sao?"

"Có thể thì có thể, nhưng cậu... cậu chuyển sang thích người khác được không?" Đoạn Gia Diễn suy nghĩ phải làm sao để lừa anh: "Cậu xem cậu đi, cậu với cô ấy, một người học giỏi một người học kém, ở bên nhau sẽ không có tiếng nói chung."

"Tôi thích ai, cũng không phải vì thành tích của người ta."

"..."

Vậy suy nghĩ của cậu ta còn rất rõ ràng?

"Chọc cậu thôi." Lộ Tinh Từ thấy cậu biểu cảm trên mặt cậu nhạt đi, anh khẽ cười: "Bạn cô ấy còn đứng bên cạnh nhìn."

Da mặt con gái mỏng, nếu một mình đi tặng có thể sẽ bị từ chối thẳng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh không nhận chai nước kia, Giang Kỳ Niệm sẽ rất khó xử.

Đoạn Gia Diễn hiểu ra, cũng ý thức được hành động của Lộ Tinh Từ là đang bảo vệ cho lòng tự tôn của Giang Kỳ Niệm.

Đây là kinh nghiệm của việc từ chối bao nhiêu người chứ.

Lộ Tinh Từ cắm ống hút vào cốc, nhấp một ngụm.

Chua chua ngọt ngọt, hẳn là ít đường. Đoạn Gia Diễn thấy anh uống một ngụm, thuận miệng hỏi: "Ngon không?"

"Tạm ổn."

"Cậu không thấy vị này rất giống mùi của cậu hả?" Đoạn Gia Diễn cười: "Đều chua chua chát chát."

Lộ Tinh Từ ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra Đoạn Gia Diễn đang ám chỉ pheromone của anh. Pheromone của anh là mùi cỏ chanh, anh cũng không biết sao Đoạn Gia Diễn ngửi được, còn cảm thấy anh giống cái thứ này.

Anh bật cười.

Vừa rồi có một thoáng, anh lại có thể nghĩ sai vì một câu kia.

Hai người về vừa đúng lúc kết thúc tiết hai.

Lộ Tinh Từ đứng đầu tiên đội ngũ chạy phạt, đa số học sinh ban mười đều nhìn thấy. Lộ Tinh Từ hàng năm không phạm sai lầm cũng có lúc bị phạt, mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ.

Lộ Tinh Từ vừa ngồi xuống, nam sinh hàng trước quay đầu hỏi: "Lộ, chạy phạt vui không? Nghe nói chủ nhiệm Tưởng bấm thời gian cho bọn mày, ông ấy xem đây là kỳ olympic hả?"

"Ha ha ha ha, chủ nhiệm Tưởng chơi thế luôn?"

"Hôm nay Lộ vô cùng ổn định." Nam sinh bị phạt chạy tiếp lời: "Cậu ấy còn lập kỷ lục mới, chủ nhiệm Tưởng còn sững sờ, đây là trình độ của một học sinh bị phạt chạy sao?"

"Đỉnh vậy luôn? Thí sinh chạy bền của đại hội thể dục năm nay đã được định." Trần Việt cười, cậu ta đột nhiên thấy cốc trà sữa trên bàn Lộ Tinh Từ, ngạc nhiên dịch lại gần: "Đây là gì? Chanh leo? Không phải mày không thích uống mấy thứ này sao?"

Lộ Tinh Từ từ chối cho ý kiến, anh cười nói: "Hôm nay thích."

Giọng anh không lớn, Tống Ý ngồi đằng kia vẫn luôn chú ý lại nghe rất rõ. Đoạn Gia Diễn kéo ghế ra ngồi xuống, Tống Ý ngồi bên cạnh như nhận được thánh chỉ, hai tay nhanh chóng đánh chữ.

Ngay sau đó, Chống đỡ vùng trời của Nhất Trung xuất hiện tin tức của Tống Ý:

[Các chị em, sau này nhớ tặng nước chanh leo! Lớp trưởng vừa mới nói, hôm nay cậu ấy bắt đầu thích uống! Chanh! Leo!]

...

Phía dưới nhận được một đống hồi âm.

Đoạn Gia Diễn thì thầm: "Tự kỷ."

Cậu lớn như vậy, lần đầu tiên thấy có người thích pheromone của mình.

*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Con lại hiểu lầm người ta.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật