Cậu là hạnh phúc của tôi | Park Jimin FF

Chapter 22



Jun Hee's pov
Tôi tỉnh dậy ngáp một tiếng thật nhẹ rồi cánh tay cũng theo bản năng mà sờ sờ sang phía bên cạnh. Tôi giậy mình ngồi dậy, Jimin không có ở bên cạnh tôi nữa. Tôi thở dốc. Jimin! Anh đang ở đâu???



















































Tôi bật dậy khỏi chiếc gối mềm dưới đầu. Nhìn sang bên cạnh tôi vẫn thấy Jimin đang ngủ say, đến lúc này tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi đặt tay lên ngực vuốt vuốt vài lần rồi từ từ nằm xuống một cách nhẹ nhàng nhất để không đánh thức Jimin.


Tôi quay sang nhìn khuôn mặt của Jimin. Đôi mắt một mí, mũi cao, môi mỏng. Mọi thứ của anh đều đẹp. Từ khuôn mặt cho đến ngoại hình của anh đều vô cùng hoàn hảo. Chẳng lẽ chúng tôi lại không thể ở bên cạnh nhau được hay sao??


Em rất yêu anh nên em sẽ để anh đi trong vui vẻ chứ không phải trong nước mắt. Đó là điều rất khó để thực hiện nhưng em sẽ cố gắng.


Em yêu anh nhiều đến mức em có thể chết vì anh, để có thể được ở bên cạnh anh.


Em yêu anh nhiều đến mức em không biết sau khi anh đi rồi cuộc sống của em còn có được màu của hạnh phúc hay không??


Em yêu anh nhiều đến mức em mong anh sẽ luôn nhớ đến em cho đến khi anh không thể nào nhìn thấy được em nữa.


Em yêu anh nhiều đến mức em sẽ phải để anh hạnh phúc. Anh chính là hạnh phúc của em. Người mà em yêu nhất. Người đã mang đến cho cuộc sống của em một màu sắc mới, một hương vị mới.


Từ khi gặp anh, em đã bắt đầu tin vào phép màu. Một phép màu đã mang anh đến bên em. Em tin rằng nếu chúng ta còn gặp lại có thể anh sẽ không nhận ra em, nhưng em sẽ luôn nhận ra anh. Hình ảnh của anh đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Nếu như có kiếp sau, em sẽ chỉ mong rằng chúng ta có thể ở bên cạnh nhau đến hết đời chứ không phải chỉ vài tháng ngắn ngủi như bây giờ.


Anh đừng quên em nhé, anh hãy luôn nhớ rằng, ở đây, trên trái đất này, luôn có một cô gái vẫn đang ngày đêm chờ đợi anh, thương nhớ anh. Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa anh cũng nhớ điều đó nhé. Em yêu anh nhiều lắm.


Sau đó mọi thứ tối đen lại, con buồn ngủ của tôi lại ập đến.



------Phân cách thời gian------

Au's pov
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Jimin tỉnh dậy trước. Ngay khi vừa mở mắt, khuôn mặt vẫn đang say giấc của con mèo nhỏ của anh là thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy.


Cô gái này thực sự quá dễ thương rồi, sao anh lại có thể ra đi trong vui vẻ được đây. Mặc dù cứ nói ngoài miệng là sẽ ra đi trong vui vẻ nhưng thực ra trong lòng anh đau đến ngạt thở, lòng đau như thắt nút lại. Thiếu Jun Hee anh thực sự không thể sống nổi. (quào, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa đích thị là đây rồi)


Nhìn cô gái này ngủ thôi mà anh cũng có thể chảy nước mắt được. Anh không thể dời xa cô. Anh lại nhắm mắt lại thở dài. Jimin thực sự không muốn dời xa chiếc giường một chút nào hết nhưng anh vẫn phải đi. Anh sẽ làm một bữa sáng thật ngon và pha cho Jun Hee một cốc cà phê nóng.


Vậy là Jimin đi đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà bắt đầu vào công việc.



----------Chuyển cảnh-----------

Jun Hee vừa ngủ dậy sẽ nhất định đi tìm Jimin như tối hôm qua cô vừa mơ thấy. Đúng thật như vậy, ngay khi vừa nhận ra Jimin không còn ở bên cạnh mình, cô chạy toán loạn khắp nơi trong nhà tìm anh. Từ phòng tắm cho đến căn phòng của anh đều không thấy đâu.


Jun Hee chạy toán loạn khắp ngôi nhà cho đến khi cô nghe thấy tiếng ngâm nga của Jimin từ phía gần cầu thang. Cô đứng từ trên phía cầu thang nhìn xuống lập tức thấy Jimin đang đứng làm gì đó ở bếp. Cô chạy thật nhanh xuống bếp rồi ôm lấy thắt lưng của Jimin.


Vừa bị ôm một cách bất ngờ như vậy liền bất ngờ nhìn xuống eo mình. Đương nhiên anh hoàn toàn nhận ra cánh tay nhỏ bé đó là của con mèo nhỏ. Khóe môi Jimin cong lên một đường rồi anh quay lưng lại nhìn cô.


Anh giơ tay đưa cằm cô lên. Con mèo nhỏ của anh đang để khuôn mặt mếu xệch. Ngay lập tức anh bế cô lên để hai chân cô kẹp vào hai bên eo rồi dán một nụ hôn lên hai cánh môi đang bặm lại kia.


Nụ hôn thực sự kéo dài. Cho đến khi cả hai không còn cảm giác được chút không khí nào nữa anh mới từ từ dời xa môi cô. Jimin dựa trán mình vào trán của Jun Hee. Đến lúc này cô mới lên tiếng.

JH: đừng đi như vậy, em sợ lắm.

JM: được. Sẽ không làm như vậy nữa.

JH: anh hứa nhé??

JM: anh thề!


Đến lúc này, Jun Hee mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trên môi cô xuất hiện ý cười rồi cô tiến gần về phía Jimin hơn để mũi của họ chạm vào nhau.

JH: em yêu anh.......

JM: anh cũng vậy.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật