Yêu Đi Đừng Sợ

Đừng bắt em mạnh mẽ



Đêm chẳng ngủ được, lên mạng xem lại phim "Người Tình" (L'amant). Lần đầu tiên xem phim này là bốn năm trước, sau khi đọc cuốn tiểu thuyết cùng tên nên tò mò xem phim. Hồi đấy thấy bình thường, thế mà lần này xem lại khóc nức nở!

Câu chuyện kể về mối tình đầy nhục dục của cô gái người Pháp với một người đàn ông giàu có người Hoa diễn ra ở An Nam, bối cảnh xuyên suốt chuyện tình là Chợ Lớn-một nơi chẳng lấy gì làm nên thơ, lãng mạn! Điều khiến tôi ám ảnh nhất, đó là nhân vật nữ chính, từ đầu đến cuối luôn giữ một thái độ dửng dưng, bất cần, cô luôn khăng khăng là mình không yêu người đàn ông đó mà chỉ đến với anh ta vì tiền, luôn giữ mình ở tâm thế vô tư, bất cần, sẵn sàng ra đi... Ấy thế nhưng, đoạn kết của phim là hình ảnh cô gục đầu khóc trên chuyến tàu hồi hương khi nhận ra mình đã yêu người đàn ông kia quá sâu đậm!

Câu chuyện phim khiến tôi nhận ra rằng: phụ nữ vốn dĩ luôn yếu mềm và cho dù có cố tỏ ra mạnh mẽ thì họ vẫn yếu mềm! Từ khi nào phụ nữ bắt đầu dạy bảo nhau phải trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, sống không đàn ông, không cần tình yêu, chỉ cần làm ra tiền, chủ động kinh tế là hạnh phúc. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy đằng sau những lời dạy bảo đầy quyết tâm ấy vẫn là cái sự đàn bà vô cùng, vẫn khát khao được yêu thương, được nương tựa; và tôi tin - người phụ nữ cho dù sắt đá đến mấy, nhưng nếu gặp được người đàn ông xứng đáng, họ vẫn sẵn sàng yêu đến kiệt cùng cảm xúc, bằng tất cả lòng chân thành, thậm chí là bất chấp tổn thương.

Đã có thời điểm, tôi chán ghét con người thời nay bởi tôi nhận thấy rằng họ bị "hiện đại hóa" quá, người ta nhìn nhận vấn đề lý trí đến mức đánh mất niềm tin, vào cuộc sống, vào tình yêu, vào con người. Tôi sợ hãi khi thấy người ta chia sẻ bí quyết tán gái, bí quyết giữ chồng, bí quyết đánh ghen. Người ta xen vào chuyện riêng tư của nhau, phán xét, dạy dỗ, dè bỉu như thể chuyện ai cũng giống ai mà quên mất rằng tình cảm vốn là thứ muôn hình vạn trạng, làm gì có mẫu số chung cho mọi trường hợp như những công thức Toán học khô khan. Không phải đàn ông nào cũng giống nhau, đàn bà nào cũng như nhau và mối tình nào cũng đi theo một kịch bản dập khuôn công nghiệp. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn tin rằng đằng sau những bộn bề, dối gian, lừa phỉnh, con người vẫn có trái tim và phụ nữ vẫn cần tình yêu

Tôi thiết nghĩ, phụ nữ vốn dĩ chẳng cần phải gồng mình lên, cũng chẳng cần dặn mình mạnh mẽ, bất cần, lạnh lùng, vô cảm. Phụ nữ thì hãy cứ là phụ nữ, hãy cứ là sinh vật mong manh và yếu mềm nhất hành tinh như vốn dĩ đã thế từ khi sinh ra: khóc đấy, cười đấy, khổ đau đấy, bi lụy đấy, tủi thân đấy, ghen tuông đấy, yếu đuối đấy, tuyệt vọng đấy, khờ dại đấy, mù quáng đấy; chỉ có điều, đừng đánh mất chính mình: đừng để mình bị rẻ rúng, bị hạ thấp, bị chà đạp, bị coi khinh. Giữ cho mình được lòng tự trọng cũng có thể coi như một sự bản lĩnh mạnh mẽ cần thiết với đàn bà rồi!

Nói cho cùng, phụ nữ muôn đời vẫn là phái yếu: yếu đây không phải là yếu về thể lực, về tài năng, về trí tuệ hay khả năng kiếm tiền; mà là yếu đuối trong cảm xúc, là mong manh, dễ tủi hờn. Phụ nữ sinh ra là để được yêu, được chở che, và được vỗ về chứ không phải là cố gồng lên trở thành một ai đó khác hẳn nhằm che dấu sự mong manh hay nước mắt bên trong!

Phụ nữ, vốn chẳng sợ thiệt thòi, chỉ sợ không xứng đáng!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật