Yêu Đi Đừng Sợ

Hậu chia tay



Tối hôm qua đi ăn sinh nhật con gái chị bạn, cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài việc mẹ để, bố dượng, bố đẻ và bạn gái của bố đẻ cùng đến và chúc mừng sinh nhật em bé. Không chỉ thế, họ còn nói chuyện rất vui vẻ, thân thiện và thoải mái với nhau. Con bé rất vui, cười ngất người.

Mình thì chẳng ngạc nhiên nhưng có hơi tò mò với nhiều chuyện nên hỏi vui bà bạn: "Chị không thấy khó xử khi bốn người gặp nhau à?". Bà ấy trả lời một tràng dài ơi là dài, nhưng đại ý là: chuyện quá khứ thì cũng qua rồi nhưng còn đứa con chung, sẽ chẳng ai yêu thương nó bằng chính bố mẹ đẻ của nó, vậy nên chị vẫn cố gắng giữ quan hệ tốt với chồng cũ. Dù họ đã từng làm chúng ta tổn thương, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ cũng từng làm ta hạnh phúc. Nếu không thể giữ được hình ảnh đẹp về nhau thì thà quên lãng chứ tội gì mà thù hận cho khổ thân mình ra. Hơn nữa, bây giờ ai cũng có cuộc sống mới rồi nên hẳn nhiên là nên tôn trọng người mới của nhau. Chúng ta sống vì tương lai chứ không phải vì quá khứ.

Lời bà chị nói làm cho một đứa chưa chồng như mình suy nghĩ rất nhiều. Thường thì khi chia tay, phụ nữ thường hay mang tâm lý thù hận ngút trời, chúng ta luôn đặt mình ở vị trí của "nạn nhân" rồi cảm thấy mình mất mát, thiệt thòi, và thường được tóm tắt trong một câu ngắn gọn "tôi đã hi sinh cho anh".

Tôi đã hi sinh tuổi thanh xuân của mình cho anh; tôi đã hi sinh thân hình chữ S để đẻ con cho anh; tôi đã nhịn ăn nhịn mặc vì anh, tôi trở nên xấu xí, béo phì vì anh; tôi đã phải rời xa bố mẹ đến làm dâu nhà anh; tôi đã phải đi lấy chồng xa vì anh... và một tỉ lí do khác nữa.

Chắc có lẽ, phụ nữ Việt Nam từ bé đã bị dạy bảo về đức hi sinh, về những nghĩa vụ của người phụ nữ, nên khi mối quan hệ đổ vỡ, họ luôn cảm thấy mình là người bị thiệt. Nhưng, nếu nghĩ theo một hướng khách quan hơn, bất kì mối quan hệ nam nữ nào cũng được xây dựng trên cơ sở tự nguyện, anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh, những thứ tôi cho anh là do tôi muốn thế, tôi thậm chí vui và hạnh phúc khi làm như thế chứ chẳng ai ép buộc được tôi cả. Hơn nữa, phụ nữ cũng nên hiểu một điều rằng: khi bạn cho đi điều gì một cách tự nguyện thì đừng kì vọng sẽ nhận lại những thứ tương ứng, nếu như vì tôi đã "hi sinh" cho anh mà anh phải yêu tôi thì vốn dĩ đó là một sự trao đổi chứ chẳng phải hi sinh hay yêu thương gì sất.

Nói khôi hài một chút, nếu vào ngày nọ, đàn ông trở thành phái yếu và họ có quyền kể lể, có khi họ cũng sẽ kể rằng: tôi đã hi sinh tuổi thanh xuân cho cô, hi sinh đồng lương ít ỏi để mua quà tặng cô; làm việc quần quật để đưa cô đi chơi, đã từng đội nắng mưa đưa đón cô, vân vân và mây mây. Khi yêu thì cả hai đều cho đi mà, đều "hi sinh" mà, đâu nên tính toán thiệt hơn làm gì.

Nói chung, sự hận thù sau chia tay thực ra là một điều rất không cần thiết. Nghĩ tích cực thì dù hôm nay anh ta có thay lòng đổi dạ, có xấu xa, có ghẻ lạnh, có tồi tệ thế nào thì anh ta cũng đã từng mang đến cho ta một phần đời vui vẻ, hạnh phúc (nếu không thì đã không yêu nhau, cưới nhau). Hận thù một người mình đã từng yêu thương và yêu thương mình giống như tự tạt axit vào quá khứ vậy. Ngày xưa, tôi cũng từng hận thù người yêu cũ đến mức muốn đốt nhà hắn, muốn hắn sống không bằng chết, muốn hắn thân bại danh liệt, gặp phải những tai họa khủng khiếp. Nhưng sau nhiều năm, khi đã có hạnh phúc mới, cuộc sống mới, nhìn lại những ngày tháng ấy, tôi cũng chẳng còn giận nữa, có chăng chỉ cười trừ một cái, coi như tưởng niệm một tình yêu đã qua đời.

Người ta vẫn thường nói: Nếu gặp được đúng người, bạn sẽ có được một người bạn đời; nếu gặp sai người, bạn sẽ có một bài học nhớ đời; có đi đâu đâu mà thiệt!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật