Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 9: Thân thế Tiểu Bạch





Tiểu Bạch hơi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn bà, "Tiền bối, người biết mẹ của tiểu nữ ư?"

"Ta đã làm nhũ nương cho con từ khi con còn bé tí, làm sao ta lại không biết," bà ta nói. "Thời gian trôi nhanh quá, mới đây mà đã gần 30 năm trôi qua rồi, con bây giờ đã trưởng thành, cũng đã có tướng công. Cha mẹ con ở trên trời hẳn cũng được an ủi rồi," bà nhìn nàng một chút rồi tự mình cảm thán.

"Tiền bối, người đã ở Hằng Sơn bao nhiêu lâu, sao hôm nay mới nói ra những lời này," hắn cảnh giác hỏi bà. Rõ ràng bà ta có bao nhiêu cơ hội để kể về thân thế cho nàng nghe, sao hôm nay lại chủ động tìm gặp hai vợ chồng hắn.

Bà lão ngoắt tay, ra dấu cho hai vợ chồng hắn đi theo vào nơi bà ở. Tiểu Bạch ngay lập tức đi theo bà, hắn thấy nàng hơi có vẻ kích động nên liền theo sau. Hắn hiểu được tâm trạng của nàng, có cơ hội biết về thân thế của mình thì ai lại không nôn nóng.

"Ta vốn không định nói ra chuyện này, vì ân oán của cha mẹ con rất phức tạp, liên quan đến cả một thế lực to lớn phía sau," bà ta bắt đầu kể, "ta định sống để bụng, chết mang theo chuyện này để cho các con có một cuộc sống an nhàn, thanh thản."

Dừng một chút để sắp xếp tư tưởng trong đầu rồi bà ta tiếp tục, "thế nhưng chiều nay ta thấy Nghi Lâm ngồi khâu lại chiếc bùa hộ mạng của nó. Ta giả vờ chỉ trỏ hỏi chuyện thì nó kể là hai người các con rạch túi vải ra để tìm vật gì đó. Ta biết các con cũng đã điều tra được một chút thông tin rồi. Thôi thì để lão bà này kể ra những gì ta biết, sẽ tốt hơn là các con đi điều tra lung tung sẽ gặp nhiều nguy hiểm."

"Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi, hơn 28 năm về trước. Cha của con tên Đông Phương Thiết Tâm, có thể con đã điều tra được điều đó. Ông ấy là vị đại tướng có danh vọng cao nhất ở tiền triều, là một tướng quân nam chinh bắc chiến nhiều năm, quân địch nghe đến tên là khiếp sợ. Cuối cùng, ông ta được triều đình sắc phong là Bình Bắc đại nguyên soái, chịu trách nhiệm trấn giữ biên giới phía Bắc, ngăn không cho bọn tàn quân Mông Cổ và bọn người Nữ Chân xâm nhập bờ cõi.

Năm đó, ta vốn là một nữ đệ tử của Hằng Sơn, đang cùng sư phụ có việc phải lên biên giới phía Bắc. Dọc đường đi, bọn ta ra vùng quan ngoại và vô tình gặp một lũ người Mông đang ức hiếp và cướp bóc một nhóm người Hán chúng ta. Ta và sư phụ thấy bất bình nên can thiệp, không ngờ bọn người đó hung hãn và thân thủ rất khá, bọn chúng cũng đông người nên ta và sư phụ thất thủ.

Lúc đó, vô tình phụ thân của con dẫn một đám quân lính đi tuần ngang qua. Ông ta và thủ hạ đã đánh đuổi bọn người kia, cứu mạng ta và sư phụ"

"Thân thủ của cha con có khá không?" nàng tò mò về người cha của mình.

"Cha con không những điều binh khiển tướng thiên hạ vô song mà thân thủ võ công cũng rất khá," bà nói, "nhưng dĩ nhiên so với hai kẻ biến thái như các ngươi thì cũng không đáng gì. À! Mà Tiểu Bạch à, ta vốn tưởng con không biết võ công, nhưng hôm vừa rồi xem con đánh với lão hòa thượng đó mới thật là hả dạ. Ta tưởng chỉ Xung thiếu gia là võ công cao cường, xem ra võ công của con cũng thật là bá đạo quá đi..."

"Nhũ nương à, người có thể tiếp tục câu chuyện được không?" hắn nhắc khéo. Bà chắc lâu ngày không có người nói chuyện, bản tính tám nổi lên nên rất dễ đi lạc chủ đề. Riêng việc thân phận của nàng là Đông Phương Bất Bại thì ngay cả Nghi Lâm cũng không biết chứ đừng nói đến phiên bà ta.

"À, xin lỗi, xin lỗi. Để ta tiếp tục," bà cười xấu hổ với hắn, "năm đó mặc dù được cha con cứu nhưng ta và sư phụ vẫn bị thương nặng. May được cha con cho người chăm sóc nên ta và sư phụ mới bảo toàn được tính mạng. Sau đó, cha con có về kinh thành một thời gian, ta và sư phụ dù đang bị thương cũng được ông cho theo về, tìm y sư giỏi ở kinh thành để chữa trị. Lúc đó, con mới có hơn hai tuổi một chút. Đông Phương Bạch chính là tên cha của con đặt cho con đó.

Mẹ của con đối xử với hai thầy trò ta rất tốt. Sư phụ ta do tuổi cao và bị thương nặng nên càng ngày càng yếu, sau một thời gian thì qua đời. Ta cũng đã ngoài 30 tuổi, cũng không còn hứng thú đi đó đây khắp nơi, phần nữa là cảm ơn trị ngộ của cha mẹ con nên ở lại luôn trong phủ. Ta và mẹ con thân như hai chị em.

Thời gian đó việc binh biến nơi biên giới không xảy ra nhiều nên cha của con cũng hay được về thăm nhà. Ông vốn không giao thiệp nhiều với người khác, nhưng ông đặc biệt thân thiết với Lệnh Hồ Thu Vũ đại nhân, ông ấy cũng là một đại thần trong triều, so về chức tước vốn không thua kém gì cha con"

Nói đến đây, bà quay sang nhìn hắn, "Lệnh Hồ thiếu gia, ta có nghe cậu nói cậu là một cô nhi được nhận về nuôi. Ta cũng không rõ thực hư, nhưng ta biết ông ta về sau có một đứa con trai, có khi cũng xấp xỉ tuổi cậu bây giờ. Cậu có rất nhiều điểm giống ông ta, từ tướng mạo khá tương đồng cho đến giọng nói cũng vậy. Nếu có cơ hội cậu cũng nên điều tra thân thế của mình đi. Lại nói về Lệnh Hồ đại nhân, ông ta là người rất bình dị, lần nào đến phủ cũng nói nói, cười cười với mọi người, thật không giống như một số vị đại thần khác."

Cả hắn và nàng đều ngạc nhiên, không ngờ hai gia đình lại là tri giao với nhau. Thế giới này quả thật nhỏ bé, đi một vòng lớn lại gặp nhau.

"Lần đầu tiên khi thấy cậu và Tiểu Bạch ở bên nhau ta cũng rất ngạc nhiên. Nhưng cũng phải thôi, cả hai người đều xuất thân trong những gia đình như vậy, thế nào cũng trở thành những viên ngọc sáng. Chỉ có những người như hai con mới phù hợp với nhau, tự động cũng sẽ tìm được đến với nhau mà thôi."

"Như vậy hai nhà rất thân thiết với nhau?" nàng hỏi bà.

"Đúng vậy, Lệnh Hồ đại nhân rất thân thiết với gia đình chúng ta. Lần nào cha con về kinh thành ông cũng ghé thăm. Ông ta cũng rất thích con, nhiều lần ông ta còn bế con ngồi trên lòng nữa kìa. Buồn cười nhất là có lần con ... tè dầm cả vào người ông ta, ông ta cười với cha con, bảo rằng con thật có khí phách, chưa ai dám làm như vậy với một Đại học sĩ - Minh Triều trọng thần như ông ta. Lúc đó hai lão gia ngồi cười lớn trong phòng, cả mẹ con cũng cười theo"

Hắn bắt đầu cười toe toét, nàng đúng là Đông Phương Bất Bại, từ nhỏ đã được cha chồng cưng chiều, lại còn dám bắt nạt cả cha chồng. Hắn thấy nàng đỏ mặt, nói với bà, "Nhũ nương, sao người lại kể chuyện này trước mặt tướng công của con". Tuy nhiên, nàng ít nhiều cũng có thiện cảm với người cha chồng chưa biết mặt này.

"Có gì mà xấu hổ, trẻ con đứa nào chả như vậy. Lúc đó con mới có 2 tuổi chứ mấy," bà cười rồi chợt lắng lòng, "thời gian hạnh phúc trôi qua thật là nhanh..."

"Nhũ nương, vậy tại sao con lại bị người khác nhận nuôi?" nàng quay trở lại chuyện nghiêm túc.

"Năm đó, cha con và Lệnh Hồ đại nhân gặp nhau rất nhiều lần. Hình như hai người có một kế hoạch gì đó, dĩ nhiên là ta không được biết. Một lần, cha con gọi ta vào thư phòng và cho biết ông ta sắp tiến hành một kế hoạch quan trọng, có thể sẽ bị người khác ám toán bất kỳ lúc nào. Do đó, ông muốn đưa con đi lánh nạn. Ông ta sắp xếp một cặp vợ chồng vốn là thủ hạ thân tín về ẩn cư ở một vùng hẻo lánh, cặp vợ chồng này sẽ nhận nuôi và chăm sóc con ở đó.

Ông ta muốn ta cũng dời đi, ngầm chăm sóc và bảo vệ con. Về phía mình, ông ta tạo ra một câu chuyện, bảo rằng con còn nhỏ tuổi, ham chơi nên gặp tai nạn và qua đời. Năm đó con chỉ mới 4 tuổi nên không nhớ được gì đâu"

"Thì ra là vậy, vậy còn Nghi Lâm, chắc nó là con của cặp vợ chồng đó?" nàng hỏi bà.

"Thật ra nó là em ruột của con đó," bà ta trả lời.

"Không thể nào, con nhớ bụng nghĩa mẫu của con rất to trong thời gian mang bầu nó," nàng nghi vấn.

"Là cha con sắp đặt hết đấy. Không biết ông ta và Lệnh Hồ đại nhân có kế sách gì mà gần 3 năm trời vẫn chưa tiến hành, chắc là một kế hoạch lớn lắm nên cần thời gian dài chuẩn bị. Thời gian đó thì mẹ con mang thai lần hai. Cha con quyết định cũng cho nhị tiểu thơ đi lánh nạn, vì vậy cùng thời điểm mẹ con mang thai thì nghĩa mẫu của con bắt đầu đệm bông vào người, giả vờ cũng mang thai.

Chuyện qua mặt một đứa con nít như con và mấy người dân nghèo ở vùng đó thì quá dễ với chúng ta. Đại phu cũng là người do chúng ta sắp đặt, đều đặn đến khám thai cho nghĩa mẫu của con để qua mặt người khác.

Đến ngày hạ sinh thì Nghi Lâm cũng được chuyển đến cho nghĩa mẫu của con. Cha của con thì công bố rằng mẹ con khó sinh, em bé đã chết lúc vừa chào đời. Do đó, trên danh nghĩa cha mẹ con chỉ có 1 đứa con.

Tội nghiệp nhất là mẹ con, bà cứ phải len lén đến nhìn hai đứa con của mình từ xa. Cha con cũng đau lòng nhưng ông cam đoan với mẹ con rằng, chỉ trong vòng 2 năm sẽ đưa hai con trở lại, sau khi kế hoạch thành công"

Đến đây thì hắn và nàng đã thông suốt, quả là một kế sách dài hơi được sắp đặt để bảo đảm an toàn cho hai chị em nàng.

"Cha của con đặt tên nó là Đông Phương Tuyết," bà hơi mỉm cười nói với nàng, "những chuyện này thì ta chưa bao giờ kể cho nó nghe".

"Rồi mọi chuyện sau đó thế nào, xin nhũ nương kể tiếp tục," hắn hỏi bà.

"Không biết kế hoạch có gì trục trặc mà không tiến hành được, ta nhớ có một hôm cha con nhận được thư của Lệnh Hồ đại nhân khuyên ông ta phải ngay lập tức dẫn gia đình đi lánh nạn", bà hồi tưởng lại.

"Rồi cha con có dời đi không?", nàng hỏi.

"Không, ông ta nói thân là một Bình Bắc đại tướng quân, biên giới với bọn Nguyên Mông và người Nữ Chân lúc nào cũng bị đe dọa, ông ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà bỏ đi được. Nếu bọn ngoại tộc tấn công thì cả trăm ngàn gia đình bá tánh sẽ phân ly. Thời điểm đó tướng tài trong triều đình còn chưa đếm đủ trên đầu ngón tay. Cha con chắc cũng linh cảm được điều gì không hay nên sau đó không yên tâm, đành dẫn mẹ con theo ra vùng quan ải. Trước khi đi, ông gọi ta đến giao cho ta chiếc bùa hộ mạng mà con cất giữ sau này. Ông bảo nó chẳng có gì quý giá nhưng là vật do chính tay mẹ con may, nhớ dặn các con giữ gìn kĩ và hãy đeo bên mình để được bình an.

Ông còn dặn dò, nếu mọi chuyện thuận lợi, sau này ông sẽ quay về đón hai còn. Ông dặn nếu ông xảy ra bất trắc thì nhất thiết không được kể lại cho hai con chuyện đã xảy ra, để hai con được sống cuộc đời thanh thản. Vì ta là thân tín của ông ta, ông nói bóng gió cho ta biết chuyện có liên quan đến hoàng thất, thân phận người này cao quý nên không muốn tương lai của các con phải sống trong tai vạ"

"Sau đó, theo lời dặn của ông, ta hằng ngày ở bên để bảo vệ hai con. Ta cũng hầu như không nghe tin tức của cha và mẹ con nữa. Ít lâu sau, nghe được họ bị ám toán ở vùng quan ngoại, lòng ta như chết đi vậy. Cha mẹ con là ân nhân cứu mạng của ta", bà bùi ngùi hồi tưởng lại chuyện xưa.

Hắn và tiểu Bạch cũng lặng im không nói, không biết đó là kế hoạch gì mà khiến ông phải liều lĩnh tính mạng cả gia đình như vậy. Hắn lờ mờ đoán kẻ thù ám toán ông không phải là bọn người phiên bang như tin đồn. Không biết cha hắn thì sao, theo lời của vị quan Thái sử thì cha hắn cũng âm thầm rời bỏ triều đình để lánh nạn, ông không trực tiếp bảo vệ quan ải như cha nàng nên có thể trốn chạy được, chỉ tội cho cha mẹ nàng.

"Sau đó, ta giao túi bùa hộ mạng cho nghĩa phụ của con, bảo y chuyển cho con giữ như kỉ vật của gia đình, mặc dù ta chẳng biết nó có ý nghĩa gì. Vào năm con được 14 tuổi, lúc đó Nghi Lâm khoảng 7 tuổi thì tung tích của chúng ta bị bọn người kia phát hiện. Chúng dẫn theo một toán người đến săn lùng và thảm sát ngôi làng. Ta phải cầu viện đến một số đồng môn cũ ở Hằng Sơn để ngăn chúng, nhưng một nhánh vẫn tràn được vào làng.

Năm đó, cha mẹ nuôi của con phải cùng đứa con ruột duy nhất của họ lên xe, giả vờ bỏ chạy để thu hút chủ lực của bọn chúng đuổi theo. Về sau, chúng ta phát hiện cả nhà họ bị thảm sát trên đường...", giọng bà bùi ngùi.

Bây giờ thì hắn và tiểu Bạch đã biết sự thật, thì ra không phải họ bỏ rơi chị em nàng để bỏ chạy mà họ đã dùng cả sinh mạng của mình để đánh lạc hướng kẻ thù, đem lại chút sinh cơ mỏng manh cho hai chị em. Bọn họ đúng là thủ hạ trung thành của cha nàng.

"Dĩ nhiên chúng ta không ngăn cản được hết bọn chúng, vẫn còn một số lâu la ở lại trong làng nên ta rất lo lắng cho hai chị em con. Khi bọn ta đánh lui được lũ người đó, quay lại trong làng thì chỉ thấy mỗi Nghi Lâm được con giấu trong một chiếc rổ tre, tung tích con thì không thấy đâu. Ta sợ bọn chúng quay lại nên đành dẫn Nghi Lâm lên Hằng Sơn, pháp danh Nghi Lâm cũng là do Định Nhàn sư thái đặt cho nó"

Lúc đó thì nàng vô tình được sư phụ cứu và đã theo ông lên Hắc Mộc Nhai. Thì ra mọi chuyện là như vậy, cho nên khi nàng quay lại tìm Nghi Lâm thì không thấy cô bé đâu cả.

"Ta cũng quyết định ở lại Hằng Sơn để bảo vệ nhị tiểu thư. Ta sợ tin tức bị lộ vì có thể Hằng Sơn cũng có người của bọn chúng nên ta đành giả câm, giả điếc bao nhiêu năm nay. Bản thân ta hầu như cũng không bao giờ nói chuyện với nhị tiểu thư. Còn túi bùa hộ mạng kể từ lúc đó toàn được cô ấy mang bên mình, chắc là để nhớ đến người chị bị thất lạc", bà ta nói.

"Dần dần ta bắt đầu nghi ngờ trong túi vải có chứa bí mật, cha của con hẳn không đơn giản để lại cho 2 con một vật vô nghĩa. Có lần, nhân lúc cô ấy ngủ, ta đã quyết định rạch nó ra để tìm hiểu, và cũng để bảo đảm an toàn nếu nhị tiểu thư vô ý làm mất," bà nói và đứng dậy đi về phía tủ, "đây là những gì chứa trong túi vải, nay ta giao lại cho hai con. Hẳn cho của con cũng không quá quan trọng việc này, nếu có cơ duyên thì các con sẽ phát hiện được, nếu không thì xem như sống an nhàn cả đời".

Nàng nhận lấy một tấm da mỏng từ nhũ nương, hắn cũng ghé mắt vào xem. Đây là phân nữa một bức họa đồ, vẽ về một vùng núi nào đó. Trên bức họa đồ có nhiều chữ, tuy là các kí tự thông thường nhưng lại không mang theo một ý nghĩa nào cả. Hắn đoán, bức họa đồ đã được mã hóa để che giấu thông tin. Chắc phải tìm được phân nửa mảnh còn lại mới có thể giải đáp các thông tin chứa trong đó. Bức họa đồ này rất khó giả nên hắn tin bà không lừa hai vợ chồng hắn.

"Những chuyện ta biết ta đã kể hết cho các con," bà nói, "dĩ nhiên kế hoạch của hai vị đại nhân thì một người như ta không thể nào biết được. Các con tuy võ công có thể nói là vô song trên võ lâm nhưng đối phương là cả một thế lực rất lớn, hai đứa phải hết sức cẩn thận"

"Xin nhũ nương đừng kể những chuyện này cho Nghi Lâm," nàng nói, "ta không muốn muội ấy lo lắng. Muội ấy biết cũng không thể làm gì, khi nào thuận tiện chính ta sẽ kể".

"Được, ta đáp ứng con", bà nhận lời.

Đêm đó, hắn và nàng cùng xem bức họa đồ nhưng không phát hiện được gì. Cả hai đều có chung một suy nghĩ, bức họa đồ còn lại cuối cùng ở đâu? Cả hai đều không có manh mối gì để đi tìm cả.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật