Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 10: Chính diện giao phong





Sáng sớm hôm sau, khi hắn vẫn đang ngồi mải mê nhìn bức họa đồ và suy nghĩ, một đệ tử của phái Hằng Sơn đến báo tin.

"Lệnh Hồ chưởng môn," nhiều ni cô trong phái Hằng Sơn vẫn còn giữ thói quen gọi hắn như vậy, "ở phía ngoài có một đoàn người đến tìm chưởng môn"

Hắn và nàng nhìn nhau, linh cảm có vẻ chuyện không hay đã tìm đến tận cửa. Cầm vội hai thanh kiếm, hắn và nàng bước vội ra đại điện bên ngoài. Đoàn người đến tìm bọn người hắn quả thật không ít, có hơn 30 người, trong đó có 4 người ăn mặc khác hẳn với những người còn lại. Chắc đây là những thủ lĩnh của cả bọn. Hắn và nàng quan sát rất nhanh, sau đó cùng đưa ánh mắt ngạc nhiên trao đổi với nhau. Bọn họ nhận ra kẻ sử dụng Quỳ hoa bửu điển đã chặn đường họ trong bốn kẻ đang đứng đó.

"Các vị không biết hôm nay đến tìm tại hạ có chuyện gì?" hắn hỏi, sau đó đặc biệt quay sang nhìn kẻ đó và nói, "các hạ tin tức cũng thật nhanh chóng. Vợ chồng ta vừa về đến Hằng Sơn hôm trước, hôm sau các hạ đã vội vàng đến thăm"

"Kể từ hôm gặp mặt, tại hạ vẫn thầm ngưỡng mộ phong thái của vợ chồng Lệnh Hồ đại hiệp," hắn cất giọng the thé, đúng là giọng nói của một tên công công, "hỏi thăm mới biết phu nhân của đại hiệp có một người em gái ở Hằng Sơn, chúng ta đoán hai người sẽ trở về đây nên ngay lập tức tìm đến bái phỏng"

Tin tức của bọn chúng nhanh khủng khiếp, đã ngay lập tức nghe được tin tức Nghi Lâm là em nàng. Điều này khiến hắn càng thêm thận trọng, muốn tìm hiểu thân phận của bọn người này.

"Nếu chỉ là đến bái phỏng, phu phụ tại hạ có thể mời mỗi người một chén trà gặp mặt," hắn nở một nụ cười hiếu khách xã giao, "sau đó mời các vị dời bước khỏi Hằng Sơn có được hay không? Hằng Sơn chỉ là một môn phái nhỏ, thật không tiện tiếp đón nhiều bằng hữu cùng lúc như vậy"

Lúc này, người của phái Hằng Sơn, bao gồm cả Điền Bá Quang và lũ hán tử hắn tiếp nhận khi trước cũng lần lượt kéo ra. Lực lượng của bên hắn có hơn 100 người, so với hơn 30 người của đối phương thì đông hơn nhiều. Tuy nhiên, nếu động thủ với nhau hắn cũng chưa biết bên nào sẽ giành thắng lợi, hắn cảm nhận được võ công của những người đến đây hôm nay rất cao, nhất là 4 tên thủ lĩnh. Bọn chúng phần nào cũng tạo cho hắn một ít áp lực. Cả bốn người này tuổi đều đã trung tiên, gần tương đương với Nhạc Bất Quần năm xưa, chắc hắn đã luyện võ đã lâu. Hắn cảm nhận nội lực của từng tên đều rất cao, tuyệt không phải là hạng vô danh.

"Lệnh Hồ thiếu hiệp cũng thật quá tuyệt tình, vừa gặp mặt đã tìm cách đuổi bọn lão phu," một tên thủ lĩnh mặc áo xám cất giọng, có lẽ hắn là người có thân phận cao nhất ở đây. "Chủ nhân của tại hạ vốn ngưỡng mộ lệnh phu phụ đã lâu, hôm nay muốn mời hai vị hạ cố đến gặp mặt"

"Nếu chỉ là lời mời, vợ chồng tại hạ có thể cự tuyệt được hay không? Quả thật hôm nay chúng ta không có hứng với việc binh đao tanh máu", nàng bắt đầu dằn mặt.

"Rất tiếc, đây không hẳn chỉ là một lời mời," tên thủ lĩnh vẫn nở một nụ cười giả tạo trên môi. "Chủ nhân của tại hạ tuy chỉ là người bình thường nhưng lời nói rất có giá trị, người dặn hôm nay nhất định phải mời bằng được hai người trở về. Kể cả việc chúng ta có đắc tội, bắt trói hay phế đi võ công của hai người cũng vậy. Thật đắc tội, lệnh của bề trên không thể không theo".
"Như vậy hôm nay nhất quyết phải có va chạm binh đao?" hắn thấy bọn chúng nhất quyết giấu thân phận của người đứng phía sau nên vào thẳng vấn đề.

"E là như vậy," lão ta đáp, "trong võ lâm ai ai cũng nói phu phụ Lệnh Hồ đại hiệp võ công kinh người. Hôm nay bốn kẻ nhà quê tại hạ quả thật không biết xấu hổ, xin phép liên thủ để lãnh giáo hai người. Không biết ý của Lệnh Hồ đại hiệp thế nào?"

Như vậy bọn chúng chỉ muốn 4 đấu 2, không muốn lôi kéo những tên còn lại và người của phái Hằng Sơn dính vào. Điều này hoàn toàn phù hợp với mong muốn của hắn, hắn không nỡ nhìn những ni cô này bị lôi vào chuyện của hắn.

"Được, vậy vợ chồng tại hạ cũng xin không tự lượng sức để bồi tiếp bốn vị", hắn và nàng bước ra phía trước.

Một kẻ tùy tùng dâng lên tên áo xám một thanh đoản đao, tên sử dụng Quỳ hoa bửu điển và một tên khác cũng rút sẵn kiếm sẵn sàng. Tên cuối cùng trong 4 người họ rút trong eo ra một thanh nhuyễn kiếm, dồn nội lực vào khiến lưỡi kiếm thẳng tắp. Điểm đặc biệt của tên này là bàn tay trái của hắn còn đeo một bao tay bằng bạc, chưa rõ dụng ý để làm gì, có thể để dùng tay không ngăn chặn binh khí.

Các người còn lại ở cả hai phía ngay lập tức lùi lại, tạo thành một khoảng trống lớn trước sân và im lặng chờ đợi. Đã từ lâu rồi, giang hồ khá im ắng nên bọn người không được thấy một trận giao phong đầy tiềm năng như hôm nay. Cả không gian tĩnh lặng, chỉ còn một vài tiếng chim kêu trên các cành cây trong tiết trời buổi sớm.

Hai người, gồm tên sử dụng nhuyễn kiếm và tên sử dụng Quỳ hoa bửu điển lao về phía nàng. Lão sử dụng đao và tên còn lại, kẻ mà từ nãy đến giờ chưa lên tiếng, lao về phía hắn. Mới chỉ là vài chiêu thức ban đầu tìm hiểu đối phương nhưng tốc độ giao thủ của hai bên không hề chậm chút nào. Người bên ngoài chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau lãnh khốc vô tình chứ không nhìn rõ bóng dáng của những người giao thủ. Tên sử dụng nhuyễn kiếm đôi khi bất ngờ tung ra quyền phong bằng tay trái, quyền phong của y phát ra tiếng ầm ì vang động xung quanh. Tuyệt nhiên đây là loại quyền rất cương mãnh.

Càng về sau, cuộc chiến càng loạn, hai tên vây công hắn có lúc chuyển sang xuất thủ với nàng và ngược lại, sáu bóng người xoay quanh nhau như gió.

Sau khoảng 30 chiêu thì hai bên tách ra, nhìn nhau đầy e ngại. Bốn người nhìn bọn hắn ngạc nhiên, mỗi tên ở đây đều tự phụ về võ công của mình, không ngờ đã 2 đánh 1 vẫn không uy hiếp được vợ chồng hắn. Vợ chồng hắn cũng ngạc nhiên không kém, bất kể ai trong 4 người này võ công đều có phần nhỉnh hơn Nhậm Ngã Hành khi xưa, không biết bao lâu nay bọn chúng ở đâu. Chỉ cần một người trong bọn họ xuất hiện trên giang hồ bảo đảm cũng đã đủ gây sóng gió rồi.

"Bốn vị võ công thật đáng sợ," hắn nói, "cả bốn người đều xuất hiện hôm nay vì vợ chồng tại hạ, thật không dám nhận".

Trong số 4 người, hắn chỉ nhận ra được võ công của hai người sử dụng kiếm - đó đều là Quỳ Hoa Bửu Điển nổi danh, trong đó có một số chiêu thức hắn chưa từng được thấy. Kẻ sử dụng đao thì đao pháp vừa trầm ổn, có lực nhưng cũng rất nhanh. Khoái đao của Điền Bá Quang tuyệt chưa đáng được gọi là "khoái" so với người này. Điều đáng sợ là trong mỗi đao của lão đều có hàm chứa các biến hoa khôn lường. Mỗi khi hắn định đánh vào yếu điểm trong đao pháp thì lão ngay lập tức có thể biến chiêu, phản công từ chính góc độ mà hắn cho là yếu điểm. Đao pháp của người này chỉ có thể hình dung là "trong đao có đao".

Kiếm pháp của tên sử dụng nhuyễn kiếm cũng tuyệt đối không tâm thường. Đặc điểm của nhuyễn kiếm là thanh kiếm có thể bẻ theo bất kì góc độ nào tùy theo điều khiển của người phát chiêu. Thanh kiếm có thể xem như một con độc xà, rất khó dự đoán trước. Điều này làm cho Độc cô cửu kiếm của hắn khó lòng phát huy hết tác dụng. Còn nhớ năm xưa Độc cô cầu bại cũng nổi danh với một thanh "Tử vi nhuyễn kiếm" trước năm 40 tuổi.

Nhưng điểm đặc biệt của y không phải chỉ duy nhất có kiếm pháp mà là một bộ quyền pháp y sử dụng ở tay trái. Đôi lúc y chủ động dời ra vài bước, ngầm vận sức và tung quyền về phía đối thủ. Bộ quyền này trái ngược hẳn với kiếm pháp âm nhu của y, quyền pháp đầy cương mãnh tương tự như La Hán quyền của phái Thiếu Lâm. Phải nói người này là một kẻ kiêm tu cương - nhu công pháp.

Trong 30 chiêu giao thủ vừa rồi, hắn và nàng đều đã phát huy kiếm ý của Độc Cô cửu kiếm đến mức tối đa, hơn nữa bọn họ ngầm vận dụng Dịch cân kinh vào từng thế kiếm nên kình lực phát ra trong mỗi kiếm nặng như núi. Nếu người thường chỉ cần đỡ một chiêu bảo đảm khí giới đã bị đánh văng. Tuy thế, nội lực của cả 4 tên này đều không tệ chút nào, mỗi một người đều thua kém vợ chồng hắn nhưng hai người hợp lại tuyệt đối là một đối thủ xứng tầm.

"Vị tiền bối này đao pháp rất tinh thâm," nàng nhìn lão nhân mặc áo xám, "tiểu nữ nghe nói ở miền quan ngoại có một gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, đao pháp sử dụng là Bát Phương Tàng Đao pháp, không biết có phải tiền bối họ Hồ hay không?"

"Cô nương quả nhiên hảo nhãn lực," lão không giấu giếm, "đao pháp ta sử dụng chính là Bát Phương Tàng Đao pháp gia truyền. Từ lâu người ta đơn giản chỉ gọi ta là Hồ Nhị gia".

Thì ra người này chính là một trong những tổ tiên của Hồ gia trong "Tuyết sơn phi hồ", hắn thầm nghĩ. Họ Hồ chính thức xuất hiện thời cuối nhà Minh - đầu nhà Thanh, như vậy chuyện này cũng phần nào hợp lý. Là đao pháp Hồ gia hèn gì độc đáo như vậy, đúng là cả bốn phương - tám hướng đều ẩn chứa đao thức để kết liễu địch thủ. Hắn quả thật không mong muốn lão sử dụng kiếm pháp kia là người của Miêu gia.

"Còn vị tiền bối này, chắc hẳn là người phái Không Động," nàng bắt đầu thể hiện hiểu biết của mình về tin tức các môn phái trong giang hồ, đây là kinh nghiệm tích lũy của nàng qua nhiều năm đọc tin tình báo được thuộc hạ thu thập.

"Phái Không Động những năm gần đây ngày càng suy tàn, không còn tên tuổi trên giang hồ," nàng nói cho tất cả mọi người ở đây nghe, nhưng thực chất là cho hắn biết về lai lịch đối thủ. "Tuy nhiên, hơn 60 năm trước, tương truyền có một vị tiền bối ngoại hiệu Xuất Vân quái khách Diệp Phương, trong một đêm nhìn sấm chớp trên trời đã ngộ ra một loại quyền pháp được cải tiến từ Thất Thương Quyền, có tên là Lôi Minh quyền pháp.

Quyền pháp này đã hầu như loại bỏ hết phần âm nhu của Thất Thương Quyền khiến người sử dụng không bị mối họa nội thương tiềm tàng, tuy nhiên phần cương dương được tăng cường khiến khả năng sát thương càng cao"

"Cô nương quả thật kiến văn rộng rãi, Diệp Phương là tục danh của sư phụ lão phu. Người biết đến ông ta trên đời chắc chỉ còn đếm trên đầu ngón tay", lão nhìn nàng và nói

"Vậy chắc hẳn tiền bối được kế thừa cả Lôi Minh quyền và Xuất Vân kiếm pháp âm nhu của ông ta," nàng nói, "người kiêm tu cả nhu và cương công pháp như tiền bối quả thật không nhiều"

"Thật ra tại hạ rất tò mò ai mới có thể khiến cả 4 vị tiền bối ra mặt," hắn cố dò hỏi.

"Nếu muốn biết, hai người có thể theo bọn ta," Hồ Nhị cũng không vừa.

"Xem ra chúng ta phải giao thủ tận lực một phen rồi," hắn nhìn nàng và nói.

Cả 6 người lại áp sát, lần này là thực chiến chứ không phải là thăm dò. Hắn giao thủ với Hồ Nhị và tên sử dụng Lôi Minh quyền, nàng do hiểu rõ Quỳ hoa bảo điển nên chủ động giao thủ với hai tên thái giám trong cung.

Hắn một mặt vận dụng kiếm pháp để kiềm chế Hồ gia đao pháp, một mặt phải chống lại quyền pháp lẫn kiếm pháp vô cùng âm độc của tên cao thủ Không Động. Đao pháp nhìn chung chỉ mạnh về các thế chém, xét về độ linh hoạt thật khó bằng kiếm pháp. Hắn vận dụng thân pháp của phái Hoa Sơn lên mức tối đa, thân thể nhẹ như chim én liên lục chèn ép lão.

Các yếu điểm dần dần cũng lộ ra nhưng mỗi khi hắn định đánh sâu vào thì bị tên bên cạnh quấy rối rất khó chịu. Nếu muốn ép Hồ Nhị lộ ra nhược điểm thì hắn phải ra chiêu liên tục, mỗi khi phân tâm ứng phó với tên cao thủ phái Không Động thì lão Hồ Nhị lại kịp thời chỉnh sửa đao pháp và hắn phải bắt đầu lại từ đầu. Hắn vận dụng Dịch Cân Kinh đối chưởng với Lôi Minh Quyền vài lần, nội lực của hắn vẫn hơn hẳn khiến đối phương phải thối lui vài bước nhưng ngay lập tức lão Hồ Nhị liền can thiệp cứu mạng y. Trong trận chiến này, mọi việc diễn ra quá nhanh nên hắn cũng không rảnh để thi triển Hấp Tinh Đại Pháp được, chỉ sợ chưa kịp hút nội lực của một kẻ thì kẻ bên cạnh đã kịp lấy mạng hắn.

Hắn quan sát thật nhanh thì bên nàng cũng như thế, nàng phối hợp nhuần nhuyễn cả Quỳ hoa bảo điển và Độc cô kiếm ý nhưng để dứt điểm được đối phương thì hoàn toàn không dễ dàng. Ngược lại, bọn chúng muốn uy hiếp được hắn và nàng cũng là điều không dễ.

Có thể trận đấu này bên nào dai sức hơn sẽ chiến thắng. Thật lòng, hắn và nàng còn một môn võ công chưa xuất ra là Hàn Băng chân khí. Nếu sử dụng, chân khí này có thể khiến đối phương dần dần nhiễm hàn độc và làm chậm tốc độ xuất chiêu, tuy nhiên chưa phải là lúc tối cần thiết thì hắn vẫn muốn giữ bí mật ngón đòn này.

Được hơn 100 chiêu, hai bên tách nhau ra và thầm có những suy tính khác nhau. Cả hai bên đều bắt đầu thể hiện nét mệt mỏi. Tuy chỉ có 100 chiêu nhưng ở mức độ cao thủ giao thủ, mỗi một chiêu đều tiềm ẩn hiểm họa sát thân nên rất mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hắn và nàng tựa lưng vào nhau nhìn 4 lão, chỉ cần được tiếp xúc với nàng một chút ít như vậy thôi nhưng hắn cảm thấy được bao nhiêu mệt mỏi hầu như trôi hết. Chuyện hôm nay, các lão muốn dây dưa đến đâu hắn sẽ bồi tiếp đến đó.

"Phu phụ Lệnh Hồ đại hiệp quả thật võ công tuyệt thế vô song, bọn lão phu bái phục. Chuyện hôm nay xem như kết thúc ở đây," lão Hồ Nhị ngần ngừ rồi nói, "tương lai chắc chắn sẽ có ngày gặp lại. Mong lệnh phu phụ bảo trọng".

Lão phất tay cho đoàn người dời khỏi Hằng Sơn. Cả hắn và nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra quyết định của lão là hợp lý lúc này. Nếu cả 6 người tiếp tục giao thủ, chắc hẳn sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương. Hắn nghĩ bọn lão có lẽ là chủ lực mạnh nhất của đối phương rồi, hôm nay được điều ra đây nhưng vẫn không làm gì được vợ chồng hắn. Chiều ngược lại, nếu bọn hắn muốn đánh bại những người này cũng phải trả cái giá rất đắt, hôm nay chưa đáng để như vậy.

Cho dù hôm nay 30 tên tùy tùng cùng loạn đả với người của phái Hằng Sơn thì chắc cũng là một hồi mưa gió máu tanh, lực lượng hai bên khá cân bằng.

Nhìn đoàn người rời đi, hắn nói với nàng, "Bọn chúng cũng không muốn làm lớn chuyện khiến quá nhiều người chú ý. Có lẽ bọn chúng chỉ muốn giải quyết theo nguyên tắc của giang hồ, không muốn lôi kéo quan binh vào".

"Như vậy cũng tốt, muội thật không muốn thấy hình của chúng ta dán trên cáo thị ở các nha môn. Nhìn xấu chết đi được," nàng cười.

"Ta thật tò mò, không biết ai lại có thể qui tụ được bốn vị cao thủ như vậy dưới trướng?", hắn tự hỏi.

"Có thể là hoàng đế chăng?" nàng suy đoán.

"Ta thật sự hi vọng là không phải, nếu vậy sẽ rất phiền phức", hắn trầm ngâm.

"Dù gì cũng không thể để Nghi Lâm và nhũ nương ở lại Hằng Sơn được rồi, phải đưa họ về nơi trú ẩn của chúng ta", nàng nói.

"Được, trước khi làm chuyện khác, chúng ta sẽ đưa Nghi Lâm rời đi. Ta tin bọn chúng sẽ không chủ động làm khó người phái Hằng Sơn nếu không có chúng ta tại đây," hắn đồng tình, "bọn chúng có lẽ không muốn mọi việc trở nên ồn ào. Có thể chúng sợ một thế lực nào đó biết được".

Lúc này, hắn nghĩ đến một nhân vật có thể có ích, là Điền Bá Quang. Hắn và nàng không thể suốt ngày ở bên cạnh Nghi Lâm, có lẽ phải khiến y trở thành vệ sĩ cho cô ấy. Hắn nói ý định ấy với nàng, dù sao Nghi Lâm cũng là em ruột của nàng. Nàng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Ngay sáng hôm đó, hắn ép Nghi Lâm và nhũ nương phải theo vợ chồng hắn đi khỏi Hằng Sơn, chỉ nói lí do hắn sẽ giải thích sau. Hắn còn yêu cầu Điền Bá Quang đi theo, dĩ nhiên y vui vẻ nhận lời.

Bốn người thay đổi y phục bình thường, theo các đường nhỏ nhanh chóng rời đi. Hắn luôn luôn cẩn thận quan sát trên đường, tin chắc không ai có thể bám theo mà qua mặt vợ chồng hắn.

Đêm đó, hắn và mọi người nghỉ chân tại một khu rừng. Hắn để nàng và Nghi Lâm cùng ngồi vui đùa, trò chuyện với nhũ nương còn mình lôi Điền Bá Quang ra một góc nói chuyện. Nàng sẽ giải thích sơ cho Nghi Lâm về thân phận nhũ nương, nhưng vẫn sẽ giữ bí mật phần lớn.

"Điền huynh, có nhớ lần cuối cùng chúng ta uống rượu với nhau là khi nào không?" hắn hỏi.

"Thật sự ta không nhớ nổi," Điền Bá Quang uống một ngụm, suy nghĩ và trả lời.

"Ta thì nhớ rất rõ, đó là trong một quán rượu ở thành Hành Dương, đó là lúc huynh đang truy đuổi Nghi Lâm còn ta thì muốn giải thoát muội ấy", hắn nhìn y rồi nói.

"Thời gian trôi qua nhanh quá, huynh bây giờ thân phận đã khác xa ngày xưa, ta thì vẫn như cũ," ĐBQ thở dài.

"Điền huynh sai rồi, nếu huynh vẫn như cũ là một tên Thái Hoa Đại Đạo thì đêm nay ta đã không ngồi đây nói chuyện với huynh," hắn cười cười, "mà có lẽ chúng ta đã âm dương đôi ngả cách biệt rồi. Ta rất quan tâm đến Nghi Lâm, huynh nên biết điều đó"

Điền Bá Quang nghe câu nói nửa đùa, nửa thật lại có phần hăm dọa của hắn mà lạnh sống lưng. Y tò mò không biết mục đích hắn nói chuyện với y đêm nay là gì.

"Huynh có biết đêm nay ta muốn nói gì với huynh hay không?" hắn hỏi

"Ta không đoán ra được rõ ràng, nhưng có thể liên quan đến Nghi Lâm," ĐBQ trả lời.

"Ta biết Điền huynh có lòng quan tâm đến Nghi Lâm nên có việc ta muốn nhờ," hắn nói, "ta và Bạch muội đang làm một số chuyện nguy hiểm. Ta muốn huynh thay chúng ta bảo vệ Nghi Lâm một thời gian, huynh làm được không?"

"Dĩ nhiên là ta làm được, lần này ta thật lòng quan tâm cô ấy. Nhưng mà," hắn ngừng lại và thoáng buồn, "nàng ấy hình như không quan tâm gì đến ta cả".

"Uổng cho Điền huynh tự nhận là Thái hoa đạo tặc bao nhiêu năm qua mà chẳng hiểu tí gì về tâm lý phụ nữ," hắn cười. "Để ta dùng một ví dụ bình dị nhất cho huynh hiểu. Huynh có bao giờ bị một con muỗi bay lởn vởn trước mặt chưa? Huynh có đập chết nó không?"

"Dĩ nhiên là có," ĐBQ trả lời.

"Huynh nghĩ việc một con muỗi lởn vởn trước mặt và bị một người không yêu theo đuổi, điều nào phiền phức hơn?" hắn hỏi

"Có lẽ bị một người theo đuổi phiền phức hơn!"

"Đúng vậy, nhưng Nghi Lâm có bao giờ tỏ ra khó chịu và chống đối huynh chưa? Nếu chưa, nghĩa là nàng không chán ghét huynh và huynh còn có cơ hội," hắn nói.

"Phải, nghĩa là ta còn có cơ hội," ĐBQ bắt đầu cười vui vẻ.

Những tên võ phu thật dễ lừa gạt, hắn cũng cười, "Phải, tình cảm là thứ phải vun đắp từ từ. Huynh đừng mong chờ sau một đêm nàng sẽ thay đổi thái độ. Hãy cứ sống thật lòng, yêu thương thật lòng sẽ được hồi đáp. Còn nữa, quên cái lý thuyết 'phụ nữ nói không là có' của huynh đi"

"Tại sao?" ĐBQ có vẻ như rất tự tin rằng mình hiểu phụ nữ

"Phụ nữ chỉ 'nói không là có' với người mình yêu mà thôi, với người khác, không nghĩa là không," hắn cười.

"Thật vậy không?" lúc này nàng tiến lại, ôm hắn từ phía sau rồi hỏi. Hắn ngửi được mùi hương trên tóc nàng, nàng như một đóa hoa nở vào giữa đêm khuya.

"Điền Bá Quang," nàng nói, "ngươi cố gắng bảo vệ Nghi Lâm cho tốt. Có thể muội ấy sẽ cảm kích và nảy sinh một ít tình cảm với ngươi sau chuyện này. Nếu ngươi làm gì có lỗi với muội ấy, với cá tính của ta và chàng thì ngươi biết rồi đấy". Nàng dừng lại, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp, "Nghi Lâm là người ta quan tâm nhất, ta sẽ cắt trên người ngươi bộ phận mà ngươi cũng quan tâm nhất, như vậy sẽ công bằng".

Điền Bá Quang nghe nàng nói và lại một lần nữa ớn lạnh, vợ chồng hắn không người nào là bình thường, tốt nhất là không nên giây vào.

Đêm đó, hắn tựa lưng vào một thân cây, ngắm trăng và nghĩ ngợi nhiều thứ. Nàng thì ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn và ngủ, ở bên hắn lúc nào nàng cũng cảm thấy thật an toàn.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật