Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 20: Lời kết




  Một ngày mùa xuân năm ấy, trên giang hồ mọi vẫn việc bình thản trôi qua như mọi ngày. Tuy nhiên, cảnh sắc ở Hoa Sơn thì vô cùng nhộn nhịp vì hôm nay là ngày Lệnh Hồ Xung, đại đệ tử của môn phái, kết hôn cùng Đông Phương Bạch.


Địa điểm hắn lựa chọn là đỉnh Tư Quá Nhai, là nơi chuyện tình của hắn và Tiểu Bạch bắt đầu. Khách mời chỉ có vài người vì cả hắn và Tiểu Bạch vốn thích thanh tĩnh. Các môn phái trên giang hồ hắn chỉ gửi thiệp mời Phương Chứng, Xung Hư và một số sư tỉ muội cũ của hắn ở Hằng Sơn, dĩ nhiên Nghi Lâm cũng phải có mặt để tham dự lễ cưới của chị nàng. Phái Hoa Sơn cũng chỉ có sư nương và người sư đệ thân thiết của hắn, Lục Đại Hữu, tham dự. Bằng hữu giang hồ thì chỉ có duy nhất Bình Nhất Chỉ được hắn gửi thiệp mời.


Sau nhiều suy nghĩ đắn đo thì hắn cũng gửi thiệp mời cho Doanh Doanh, nhưng nàng viện lý do giáo vụ bận rộn nên nàng không thể tham dự. Hắn chưa bao giờ nói rõ với Doanh Doanh người mà hắn sẽ kết hôn là ai, không rõ nàng có đoán được hay không. Tuy nhiên hắn cũng không quan tâm, vì hắn và Tiểu Bạch sẽ ẩn cư, vui sống một cuộc sống an nhàn. Doanh Doanh nhờ Bình Nhất Chỉ gửi tặng hắn một trâm cài tóc làm bằng hồng ngọc với lời nhắn "Chúc huynh và phu nhân bách niên giai lão".


Để chuẩn bị cho lễ cưới hôm nay, hắn đã đặc biệt nhờ Đại Hữu cho người trang hoàng Tư Quá Nhai rất trang nhã, khắp nơi rực sắc hoa. Hắn sử dụng ba tông màu chính là đỏ, trắng và tím. Đó cũng chính là ba tông màu nàng ưu thích. Hoa hồng được trồng đỏ rực khắp các lối đi. Nơi lễ đài chính, hắn cho người trồng hai khóm hoa lớn.


Một khóm là hoa lan trắng, được cắt tỉa thành hai chữ Lệnh Hồ. Hoa Lan trắng tượng trưng cho sự quý phái và trong sáng, giống như hình ảnh của nàng trong lòng hắn. Một khóm là hoa Tử Đinh Hương màu tím được cắt tỉa thành chữ Đông Phương. Màu tím là màu áo nàng ưa thích, là màu áo nàng vẫn thường mặc khi gặp hắn, màu của sự thủy chung. Hắn chọn hoa Tử Đinh Hương vì đây là loài hoa tượng trưng cho các cảm xúc đầu tiên của tình yêu. Nàng là tình yêu đầu tiên và duy nhất của hắn ở thế giới này. Hai bụi hoa được trồng quyện sát vào nhau.


Hắn trong trang phục đỏ của chú rể đang đứng sẵn sàng chờ cô dâu. Hắn sẽ không bắt nàng đeo khăn ngồi chờ đợi trong phòng như phong tục ở thời đại này. Hắn muốn tổ chức một lễ cưới theo cách của hắn, nàng phải xuất hiện đầy hạnh phúc bên hắn trong ngày trọng đại này. Nàng dần dần từ trong sơn động bước ra, nàng mặc áo cô dâu đỏ thắm và không che mặt. Nhưng điều quan trọng nhất là một người đang cầm tay cô dâu, bước chầm chậm về phía hắn. Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, bộ trang phục cũng thuần màu trắng giản dị. Mọi quan khách ngạc nhiên, có một người cầm tay cô dâu bước đi là điều chưa hề xuất hiện ở thời đại này.


Phương Chứng là người phản ứng đầu tiên: "Là Phong Thanh Dương lão thí chủ". Ở đây ai cũng đã từng nghe tên ông, nhưng đây là lần đầu tiên được diện kiến, kể cả người trong phái Hoa Sơn như sư nương hắn.


Hắn mỉm cười hạnh phúc, chuyện này đã tốn của hắn không biết bao nhiêu công sức. Hắn và nàng đã lên tìm thái sư thúc, kể lại cả câu chuyện đời hắn cho ông nghe. Ông cảm động vì những gì nàng làm cho hắn và quyết định nhận nàng làm nghĩa nữ. Theo lời nhờ cậy của hắn, hôm nay ông dẫn nghĩa nữ trao tận tay cho truyền nhân duy nhất của mình. Ông vì nàng và hắn mà bỏ qua sự tĩnh mịch của mình, hôm nay chịu xuất hiện trước mặt mọi người.


Nàng bước đi, trên tay nàng cầm một bó hoa lan trắng được buộc rất gọn và trang nhã. Màu trắng của hoa lan hợp với chữ Bạch của nàng, càng thêm tương phản với màu đỏ của áo cưới. Hắn thấy nàng hôm nay thật đẹp.


Phong lão dẫn nàng đến trước mặt hắn, trao tay nàng cho tay hắn rồi nói:


"Các vị, hôm nay ta trao nghĩa nữ của mình là Đông Phương Bạch cho Lệnh Hồ Xung, là truyền nhân đắc ý nhất của ta. Ta tin tưởng rằng hai con nhất định sẽ sống với nhau hạnh phúc"


"Tiểu Bạch", ông quay sang nói với nàng, "có lẽ con không biết điều này. Khi Xung nhi bị phạt lên Tư Quá Nhai này, ta đã quan sát nó nhiều ngày. Mỗi khi nó mệt mỏi hay buồn chán, nó đều lấy kiếm khắc hai chữ Đông Phương ra đất rồi mỉm cười. Ta khi ấy không hiểu một cô gái như thế nào có thể chiếm trọn tình cảm của một thanh niên như hắn. Khi gặp con, nghe những việc con đã làm thì ta thấy được con hoàn toàn xứng đáng để hắn ngày đêm thương nhớ".


Hắn và nàng nhìn nhau, mọi tình cảm gửi trọn qua ánh mắt mà không nói lời nào. Hắn cũng không ngờ Phong Thanh Dương sẽ nói những lời như vậy.


Ông nắm chặt tay của cả hai, dặn dò khi nào thuận tiện ghé đến thăm ông, sau đó bỏ đi vào phía sau núi. Tính cách của Phong Thanh Dương là vậy, không thích ồn ào.


Quan khách uống chung rượu mừng cùng hắn, nghe cặp đôi tấu khúc "tiếu ngạo giang hồ" như một lời tri ân, sau đó lần lượt ra về.


"Bạch muội", hắn nắm tay nàng và nói, "từ mai chúng ta sẽ sống cuộc sống cho riêng mình. Đó sẽ là một cuộc sống lứa đôi hạnh phúc, chỉ của riêng hai ta".


Nàng dựa vào lòng hắn, lắng nghe tiếng con tim hắn đập. Đó là một đêm trời đầy sao lấp lánh.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật